[ ĐN PHONG KHỞI THƯƠNG LAM ] TAM THẾ TÌNH DUYÊN
Một tiếng yêu khiến ta sa đọa. Một chữ tình khiến ta u mê. Một tiếng ái khiến ta không còn lối thoát. Một chữ hận là chấp niệm của cả cuộc đời ta. Nhưng...liệu người có thấu hay chăng?"Ta cứ ngỡ cảm xúc gì đó là thứ có thể dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay. Nhưng ta đã quên, trái tim một khi rung động thì nó đã không còn là thứ thuộc về mình nữa""Nếu yêu chàng là sai ta bằng lòng sai cả đời này.""Ngươi còn định chấp mê bất ngộ tới khi nào? Hắn không yêu ngươi! Hắn không hề yêu ngươi! Ngươi định lừa mình gạt người tới khi nào đây?""Hahaha! Hay! Hay cho một câu Thiên Trường Địa Cửu! Hay! Hay cho một câu Nhất Nhân Nhất Ái! Giờ đây sao ta lại cảm thấy tình yêu của mình nực cười biết bao.""Chỉ cần có thể cứu được chàng có bắt ta trả giá bằng tính mạng của mình ta cũng cam lòng""Ngươi buông tha nàng đi. Vì cái gì khi nàng yêu ngươi, ngươi lại lãnh đạm thờ ơ với nàng? Tới khi nàng sức cùng lực kiệt, thương tâm rời đi ngươi lại níu giữ không buông. Ngươi cho rằng nàng chỉ là một đứa trẻ khi ngươi tổn thương nàng xong chỉ cần dỗ hai câu là xong à? Tổn thương ngươi gây ra cho nàng vĩnh viễn ngươi không thể bù đắp nổi.""Người đã từng hiểu cho ta chưa? Người đã từng thử đặt mình vào hoàn cảnh của ta chưa?"Yêu cầu không ném đá, gạch đá nhà ta đủ dùng rồi không có nhu cầu nhận thêm.…