DẠO NHÂN GIAN [Tản văn | Cổ phong - Huyền ảo - Cảm ngộ nhân sinh]
Một hòn đá nhỏ dạo nhân gianTìm về những chốn mộng chưa tànHỏi khắp cõi trần, ai vùi giấc?Ai người tỉnh thức về miền an?--✒ Đây có lẽ là truyện mà cũng không phải truyện. Chả biết gọi chính xác là gì nên dùng tạm từ tản văn vì nó có tính chất gần nhất. Không thì bạn có thể xem nó như truyện ngụ ngôn nửa mùa cũng được :))Đơn giản, mình chỉ muốn lan man đôi dòng tâm tưởng theo một hình thức khác, nghĩa là không trực tiếp dùng thân phận người viết (thuộc về thực tại ở thế kỷ 21) để tâm tình theo kiểu xưng mình gọi bạn với người đọc, thay vào đó mình sẽ tạo ra một nhân vật kể chuyện rồi dùng lời của nhân vật đó để trút ra ý niệm của bản thân. Ấy là một hòn đá tinh được hóa độ nhân hình nhưng vẫn còn mờ mịt về trần thế, lang bạt đây đó, gặp cảnh nọ người kia, từng chút một cảm ngộ về nhân tình thế thái.Nói chung thì đây là chỗ riêng để mình thả hồn sâu đíp mỗi khi lười rặn truyện thôi, lan man, nhạt nhẽo và chưng hửng lắm.…