Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Đỡ cho anh một nhát dao nhưng anh lại trêu đùa em...."Hãy để thời gian trả lời tất cả Write by: AnPhamThe first in " You" collectionFacebook: Phạm Aninstagram: pham_an1406" KHÔNG REUP Ở CÁC TRANG KHÁC"" CÓ THỂ REUP KHI ĐƯỢC ĐỒNG Ý"…
Giới thiệu truyện:Đường thiếu rất tự tin nói: “Phù Hiểu, em thích anh.”Phù Hiểu rất kinh hãi đáp lại: “Đồ điên.”“Khi anh hôn em, em có cảm giác.”“Đó là nụ hôn đầu của tôi, một người bất kỳ đột nhiên hôn tôi, tôi cũng sẽ có cảm giác tốt hay không tốt? Tôi không phải người chết!”“Nụ hôn đầu của em?” Đường thiếu cực hài lòng: “Thấy chưa, nhất định em là vợ anh.”Thì ra tất cả phong độ và lịch sự của anh đều là giả tạo, anh rõ ràng là một gã lưu manh!…
.-"Do you love me?"-" Yes. I do"-"come here"-"Are you ready?"-"I'm ready"-"Are you sure?"-"I'm sure"......Em chính là nhà, là cánh tay luôn dang rộng đón anh từ 4 bể trở về. Nếu một ngày, chùn chân mõi gối, anh hãy tìm em và như thường lệ , nói với em rằng, anh mệt mỏi, anh chán nản, anh muốn về với em. Bởi vì người lựa chọn dừng lại là em, nên câu chuyện mới phải bắt đầu từ em, thế nên, em mừng anh về!" Cố lão , tại sao mặt trăng và mặt trời không cùng nhau xuất hiện nhỉ, trông cứ thấy trăng bơ vơ gì đâu á!"hắn cười khoái chí vuốt vuốt mái tóc cô, ôm lấy cô vào lòng" em biết vì sao không? Bởi vì , mặt trời yêu mặt trăng, thế nên ông ấy chia sớt ánh sáng của bản thân cho mặt trăng, để trăng lung linh và dịu dàng....và, thu hút nhiều ánh sao hơn"Cô khó hiểu vùi sâu vào lòng hắn" Vậy thì để làm mặt trời, ta phải trả giá bằng hy sinh và cô đơn sao?"Hắn vỗ đầu cô" Là hy sinh và cô đơn trong hạnh phúc".....…
"Dưới Bầu Trời Xanh" là câu chuyện thanh xuân đầy bí ẩn và cảm xúc, xoay quanh Huỳnh Minh Thiên Dương, lớp trưởng lạnh lùng, và Trần Khả Di Hạ, tổ phó tổ 2, những người bạn cũ từ cấp 2 giờ gặp lại nhau trong lớp chọn. Dương thầm thích Hạ nhưng ngại tỏ tình, chỉ có thể âm thầm quan sát từ xa và "dọa nạt" cô để gần nhau. Mối quan hệ của họ phức tạp bởi những hiểu lầm, ghen tuông và những người bạn xung quanh, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc nhẹ nhàng, hài hước, mang đậm không khí vườn trường tuổi mới lớn.…
Nàng, thiên nguyệt vương triều không người không biết nữ bá vương, khinh nam bá nữ, thanh danh hỗn độn, không người dám cưới.Hắn, đế nguyệt đại lục vạn người phía trên đế tôn, thần bí cường đại, dù có muôn vàn nữ tử ái mộ, lại không một người có thể tiếp cận.Thẳng đến nàng gặp gỡ hắn, mới biết như thế nào ác nữ sợ triền lang."Phu nhân hôm nay đem tiệm bán thuốc dọn không.""Dọn, thuận tiện đem mặt khác mấy nhà tiệm bán thuốc khế nhà đưa đến trên tay nàng.""Phu nhân đem hứa thế tử đả thương, hứa thế tử chính tuyên bố muốn giáo huấn phu nhân đâu.""Chán sống? Ta người cũng dám động!"Nàng phúc hắc tàn nhẫn, tiêu sái tùy tính, khoái ý ân cừu, hắn lại đem nàng đặt ở đầu quả tim, nơi chốn hộ nàng, giống như hi thế trân bảo.…
Quân Lan Chu hơi hơi nheo lại mắt, đột nhiên, hắn một tay kia đem khay để đặt ở trên bàn trà, lại lấy điệu nàng trong tay mảnh nhỏ, sau đó một phen nâng lên thân thể của nàng tử đi đến bên giường buông, hắn bản thân cũng cởi giày lên giường, cũng đem nàng cả người chất cốc trong người hạTướng công, ngươi...... Ngươi muốn làm gì?”“Chứng minh ngươi không có mất đi của ngươi trong sạch, mà của ngươi người đàn ông đầu tiên là ta.”Một lúc lâu sau --“Hội đau không?”“Hảo...... Đau quá!”“Đổ máu sao?”“Ừ ừ, đổ máu!”“Như vậy, của ngươi người đàn ông đầu tiên là ta?”“Là.”“Hảo, ta đi phân phó tiểu nhị giúp ngươi chuẩn bị nước ấm, phao ngâm ngươi hội thoải mái một chút nhi.”Dứt lời, hắn chuyển chân xuống giường mặc quần áo.“...... Tướng công.”“Ân?”“Ta còn nghĩ đến ngươi ‘Không được’ đâu!”“......”…
( Vkook chính Hopemin phụ) "Em đã làm trái tim tôi ấm trở lại và tôi đã yêu em thật sự rùi đồ thỏ con đanh đá" "Đồ lạnh lùng đáng ghét anh làm em yêu anh mất rồi"…
"Là bọn tôi sai ,nhưng vì cái gì mà phải sai?""Là bọn tôi sai nhưng các người cũng là người sai""Đó chỉ là hiểu lầm của các người,người mà bọn ta biết sẽ không bao giờ làm như vậy,không bao giờ !""Hủy hoại cuộc đời người ,hại gia đình bọn tôi tan nát ,hại người rời đi nhưng vẫn không để cho người được yên ổn,quan tâm tới em trai người nhưng trước mặt nó lại buông lời lăng mạ người, bộ CÁC NGƯỜI LÀM VẬY CHƯA ĐỦ HAY SAO ! ""Bạn bè ư...xin lỗi nhưng tôi không bao giờ quen biết các người""Những nỗi đau mà suốt bấy lâu người phải chịu chúng ta sẽ trả lại cho các người từng chút một""Giày vò các người đến sống không được chết cũng không xong""Ghét ư,không ,không hề"-"Tôi khác với bọn họ ""Chỉ muốn họ nói một điều với người""Xin lỗi ,ngàn vạn lần xin lỗi người.."…
Tôi là Anne!! 12 tuổi.Cuộc sống của tôi là một mớ hổn độn Ko thể diễn tả.Cuộc sống của tôi là một mớ áp lực đè nặng vào tâm trí.Cuộc sống của tôi là.........một đứa trẻ......tâm trí chỉ có màu đỏ.…
Hắn là Tiêu Thần ,Tổng tài của tập đoàn Tiêu Thị. Sở hữu khuôn mặt anh tuấn,lạnh lùng,ngạo mạn theo chủ nghĩa "Thuận ta thì sống,nghịch ta thì chết"Đồng thời cũng là một mỹ nam đại si tình.Cô là Hàn Thiên Vu thông minh,lanh lợi, ,ngang bướng, kiêu căng là một diễn viên nỗi tiếng.Luôn theo chủ nghĩa độc thân,châm ngôn sống là :"Có ơn tất báo,có thù tất trả"_______________________Cô vừa ngủ dậy mắt nhắm mắt mở đã không thấy người bên cạnh đâu. Cả người lười biếng ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh. Tay cô mò mẫm khắp giường, lật tung tủ quần áo sang trọng đang được treo ngăn nắp, gọn gàng, rồi náo loạn cả phòng ngủ cũng không tìm thấy cái đó.... cái đó của mình đâu. Cô đi vào phòng tắm, tự chửi rủa thầm. "Cái tên biến thái này, tôi giết anh!"Bước ra khỏi đó, cô khoác một chiếc áo choàng tắm đi xuống cầu thang.... tối qua vận động mạnh bây giờ đói bụng quá -.-Thấy ngay một người đàn ông có vẻ nhã nhặn, cao lãnh đang ngồi ghế sofa chính giữa trong phòng khách, chỉ có cô mới biết trong ruột hắn thối thế nào? Vẻ mặt cô lập tức trở nên giận dữ, hùng hổ xông lại."Tiêu háo sắc áo lót của tôi đâu?"Ai đó nghe xong liền ngẩng đầu lên từ quyển tạp chí đang đọc dở, vẻ mặt hời hợt trả lời như lẽ đương nhiên."Tôi nói em rồi, ở nhà với tôi không cần mặc áo đó. Cmn vướng lắm."Nghe xong, môi cô nở một nụ cười tà mị. Coi xoay người ngồi chéo chân lên đùi hắn. Tay cô rút từ sau lưng ra một khẩu súng đen ngòm, chỉa thẳng vào ngực hắn, kề bên tai hắn nói nhỏ...."Được lắm. Muốn trả, hay muốn ăn đạn …