Chương 1.
Tìm kiếm một tình yêu
Chương 1.
Tối hôm qua về nhà trễ quá, hôm nay trời vừa sáng đã phải ra ngoài.
Bước vào lớp, cậu không thấy ai cả, kể cả một con kiến cũng không. Đây có phải là phòng học của lớp thân yêu không? Các lớp khác đều đã có vài người, chỉ có lớp cậu là không có một bóng người.
Ngồi vào bàn, cậu cảm nhận được sự cô đơn bao trùm. Nào ngờ có một giọng nói của ai từ đâu vang lên. Tiếng bước chân này, không cần nhìn cũng đoán ra được.
"Giờ này lại có người ngồi trong lớp? Ơ... Chắc là ảo giác, nhất định là vậy." Tròn mắt nhìn cậu đúng 30 giây, Minh Thuận mới xác định được. Tiếp đó, cô vỗ tay, rồi tệ hơn là cô bắt đầu cất cao giọng...
"A ha ha! Mặt cậu sao thế? Thật tức cười!"
Sáng sớm không chào nhau một tiếng thì thôi, đã vậy lại còn nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, lại còn vỗ tay, cười lớn nữa! Minh Thuận, hừ! Quả thật là!
Minh Thuận vừa nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của cậu, cô liền làm ra vẻ yêu thương, đến ngồi trước mặt cậu: "Thế Hân! Tiến bộ nhanh thật đấy! Lại học được cách hóa trang nữa?"
Vừa nói, cô vừa sờ mặt cậu, định lột da...
"A! Oái! Đau chết tớ! Sao cậu lại véo vào vết thương trên mặt tớ?"
"Ái chà? Diễn xuất cũng tiến bộ hẳn ra? Chỉ sau một ngày mà cậu thay đổi như chong chóng thế? Thôi, mau xóa mấy vết thương hóa trang này đi."
Ánh nắng của buổi sáng rất đẹp. Nếu cậu phải ra tay với bạn mình – hơn nữa lại là một cô gái vào một buổi sáng đẹp trời như tế này quả là việc đau buồn, cũng là bất đắc dĩ thôi. Cậu nhìn Minh Thuận hồi lâu, mắt đằng đằng sát khí. Cô lúc này mới chợt hiểu ra, tròn mắt hỏi: "A! Vậy đây đều là vết thương thật sao?"
"Chẳng lẽ tớ tự làm ra?"
"Cậu từ trên cột điện té xuống?"
Bây giờ cô còn cho cậu là một đứa nghịch ngợm nữa. Thật không hiểu sao người thông minh tuyệt đỉnh như cậu lại xem một người như vậy là bạn thanh mai trúc mã nữa...
"Vậy bị té à?"
"Bị đánh."
Nghe giọng điệu bình thản, lạnh lùng của cậu, phản ứng đầu tiên của Minh Thuận là... cười, cười không cần biết xung quanh.
Minh Thuận đột nhiên dừng cười, nói:
"Điện thoại bệnh viện thần kinh là số mấy?"
"Này! Cậu vô tâm vừa thôi chứ! Tớ bị đánh mà tìm bệnh viện thần kinh làm gì?"
"Cậu mà có thể bị đánh sao? Cậu đánh nhau giỏi lắm kia mà?"
"Là bị đánh, thật đấy."
"Gạt người!"
"Thật là tớ bị đánh!"
"Chuyện cười thế gian?"
"Con kia!"
"Rồi rồi... xem như cậu bị đánh vậy..."
Cậu phải hét lên, Minh Thuận mới vội vàng thay đổi tư duy cứng nhắc. Cậu không muốn đánh cô, nên nén nỗi bực dọc trong lòng mà kể lại toàn bộ câu chuyện hết sức nhục nhã của tối hôm qua.
Thông thường, sau khi nghe xong những chuyện xui xẻo này, bạn bè thì đầu tiên là xem bạn mình bị thương nơi nào, đằng này, Minh Thuận bạn thân của cậu lại hỏi:
"Thật là một chàng trai tuấn tú?"
"Tai cậu chỉ nghe được chuyện này thôi sao?"
"À... A! Phải, phải! Hôm qua cậu say mèm, chuyện này là có thể. Cậu xem, nếu tớ đưa cậu về nhà thì làm sao mà có chuyện li kì hấp dẫn như thế này chứ. Thế chắc rượu trong người cậu vẫn chưa tan hết đâu, sao lại còn đi học?"
"Tớ là học sinh gương mẫu."
Vừa dứt câu, Minh Thuận đã trở nên nghiêm túc: "Phải đó, quả thật tôi cũng cảm thấy rất kì lạ. Một cao thủ võ lâm như cậu lại ngoan ngoãn đến trường như thế, lại học khoa Nhân văn nữa. Cậu học hành tàm tạm, kể cũng rất lạ. Cậu lại bị rượu đốt cháy bao tử mà vẫn đến trường, tôi đây cũng thấy khâm phục."
"Cậu cảm thấy lạ, tớ không quan tâm. Nhưng xin cậu bỏ cái bề ngoài giả vờ nghiêm túc đi được không?"
"Được, nhưng hôm nay cậu về thế nào? Chắc chắn sẽ bị đánh chết!"
"Ừ! Mới nghĩ đến mà ê ẩm hết cả người."
Tối hôm qua, cuối cùng cậu cũng bảo vệ được mạng mình. Hôm nay, nếu bị tóm thì đầu cậu chắc chắn sẽ rơi xuống đất.
Bố cậu rất mong cậu ngoan ngoãn khôn lớn, sau này lập gia đình sẽ cưới được dâu hiền vợ thảo. Ông là chủ tịch tập đoàn của một công ty cũng được gọi là có tiếng vang, vậy mà, kỳ vọng ở con trai lại nhỏ bé, giản dị như thế. Thật sự không hiểu! Cậu thật sự không hiểu!
Không bao lâu, mọi người trong lớp đi vào. Cậu không nói nữa, vì đúng theo nguyện vọng của bố, ở lớp cậu là học sinh gương mẫu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không thể nào, thật sự không thể như thế được! Bố sao lại bảo cậu đến công ty? Buổi tối, bố đột nhiên bảo cậu đến công ty!
Trên đời này, người duy nhất cậu sợ là bố. Bố tuyệt đối không bao giờ lớn tiếng hay đánh cậu. Nhưng như thế còn sợ hơn.
Cậu đứng trước cửa văn phòng, dán mắt vào tay nắm cửa. Lúc này, cậu mới biết cảm giác của một người khi đứng trước tử thần.
'Cộc cộc'
"Vào đi."
Bố có lẽ đã gắn camera. Cậu không còn cơ hội chạy trốn nữa, đành bước vào mộ của mình, văn phòng của bố.
Cậu ngồi trên ghế đệm cách bố không quá một mét, cứ như ngồi trong địa ngục, cứ thấp thỏm không yên như ngồi trên bàn chông. Chỉ cần cậu không gây tai họa, bố là người cha vô cùng hiền từ, nhưng một khi gây ra chuyện gì, bố sẽ dùng biện pháp kỳ lạ, cổ quái nhất để phạt cậu. Đây là sở trường của ông.
"Con đã bao nhiêu tuổi?"
"Dạ..."
Bình thường, nếu bố hỏi những câu như thế này, cậu nhất định sẽ hỏi lại: "Chuyện này mà bố cũng không biết?". Nhưng lúc này mà hỏi ngược lại như thế, e là cậu sẽ không còn một cái răng nào...
"Dạ... 19 tuổi."
"Con đang học lớp 12, chừng nào thi tốt nghiệp?"
"Có lẽ... khoảng một năm nữa!"
"Không, còn 7 tháng thôi!"
"..."
"Dự định gì chưa?"
"Dạ, con đang suy nghĩ."
"Chỉ học thôi thì có tác dụng gì? Đã định học chuyên ngành gì và sẽ thi vào trường đại học nào chưa? Rốt cuộc là có dự kiến không vậy?"
"Ưm..."
Nói thật, cho đến bây giờ, cậu chỉ một lòng muốn tìm ra hung thủ đã sát hại mẹ. Cậu chỉ cố gắng để ngày càng khỏe mạnh, trước giờ không có lý tưởng gì cả.
"7 tháng nữa phải thi tốt nghiệp rồi, con nên suy nghĩ chọn ngành học đi. Con có nghĩ rằng mình sắp bắt đầu cuộc sống ở đại học không? Tối qua con về nhà lúc mấy giờ?"
"Tối hôm qua... con đi thư viện học bài."
"Bây giờ thư viện cũng có bán rượu hả con?"
"Ơ... Vì con mệt quá, muốn giải trí một chút."
"Bố nghĩ con giải trí nhiều chút thì hơn. Ngay cả nhà cũng không tìm thấy đường về."
Chắc lúc cậu ngủ say, bố đã lẻn vào phòng để "thám thính tình hình". Hôm qua uống nhiều vậy mà lại không trổ tài xóa dấu vết, chắc mùi rượu thả ra nồng nặc. Vẫn còn may, bố không biết chuyện cậu đánh nhau.
"Bố đặc biệt cho con..."
"Bố! Được rồi mà, con không cần thứ gì đặc biệt cả!"
"Để bố nói hết!"
Nhấn mạnh thêm một lần nữa là, cậu rất sợ bố, có lẽ vì bố là người thân duy nhất của cậu.
"Bố thật sự không muốn dùng cách này với con, 7 tháng nữa thi tốt nghiệp rồi, con cần có người bảo vệ."
"...?"
"Bố đã tìm vệ sĩ cho con."
"Hả? Bảo vệ con? Bố suy nghĩ lại đi. Trời ạ! Bố thử hỏi một người bất kì ngoài đường xem con có cần bảo vệ không? Với cả con đường đường là một đấng nam nhi, sao lại cần người bảo vệ?"
Về chuyện đánh nhau, cậu "võ nghệ đầy mình", cần gì vệ sĩ chứ?
"Vào đi."
Xem lời cậu như gió thoảng qua tai, bố hướng ra cửa nói lớn, giọng uy nghiêm. Cửa văn phòng từ từ mở, xuất hiện một gương mặt trắng trẻo mà cậu không thể nào quên.
"Là cậu?"
Cái tên da trắng, tóc đen bóng, mũi thẳng, không có một chút lịch sự? Cái tên huênh hoang ấy?
"Làm quen với nhau đi, đây là Cường Thịnh."
Chẳng phải là tên hôm qua sao? Cái tên mà dù đánh chết hắn, hắn cũng không lịch sự...
____________________________________________________________________________________
Đây là tác phẩm tâm huyết của Hoka, xin các bạn vui lòng KHÔNG TỰ Ý CHUYỂN VER! Các bạn nên hỏi ý kiến của Hoka trước khi chuyển ver. (nhớ ghi rõ nguồn là wattpad của Hoka nha)
:'3 Nếu thấy hay, các bạn hãy share và bình chọn cho truyện nhé ~ <3
- Xin cảm ơn -
Hoka
À mà cái nhạc phản ánh cho bộ truyện này là ngược sơ sơ rồi :3 .... không có ý gì hơn đâu.... đừng hét lên và bảo "Á! Hoka chèn nhạc ngôn tình kìa!" nha ;;v;;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro