Chapter 12
Chapter 12
Buổi họp kéo dài gần ba tiếng, nhưng vì tính chất nghiêm trọng của vụ việc khiến mọi người cảm thấy ba tiếng cứ như là ba ngày, ai cũng tập trung vào vụ án. Sau khi trò chuyện với Jame Black xong Conan nhanh chân chạy đến chỗ các cảnh sát Nhật.
_Co.. à không Kudo-kun, cậu có chuyện gì muốn thảo luận à –Sato hỏi khi vừa trông thấy Conan.
_Cô cứ gọi cháu là Conan, cô không cần phải gọi cháu là Kudo –Conan mỉm cười
_À, cô xin lỗi có vẻ cô vẫn chưa quen lắm.
_Về chuyện ngày hôm nay em biết có quá nhiều điều bất ngờ xảy ra, em chỉ mong mọi người giúp em một chuyện .
_Nếu chúng tôi có thể giúp được cậu chúng tôi sẽ cố gắng Co...à Kudo-kun –Takagi nói .
_Cứ gọi em là Conan.
Conan mỉm cười và tiếp tục
_Về chuyện ngày hôm nay em mong mọi người sẽ giữ bí mật với Ran và lũ trẻ dùm em, nếu Ran và lũ trẻ biết chắc chắn tất cả bọn họ sẽ gặp nguy hiểm !!!
_Anh, chị hiểu, dù có chuyện gì xảy ra anh chị cũng sẽ giữ bí mật...
_À mà bác Megure đâu rồi –Conan thắc mắc
_Hình như ông ấy đang đứng ngoài ban công có lẽ ông ấy vẫn còn shock trước sự việc ngày hôm nay –Shiratori nói
Conan cảm thấy dường như tất cả đều là lỗi của cậu, cậu tiến đến gần thanh tra Megure người mà cậu luôn xem như người cha của mình
_Thanh tra Megure –Conan nói với giọng nhỏ nhẹ
_Oh, Kudo-kun à.
_Bác Megure về chuyện ngày hôm nay cháu vô cùng xin lỗi bác, cháu biết dù nói xin lỗi bao nhiêu lần vẫn không thể bù đắp được
_Không Kudo-kun, bác nên là người xin lỗi mới đúng, từ ngày cháu biến mất, bác đã rất lo lắng nhưng chưa bao giờ hỏi thăm về cháu dù là một lần, bác chỉ nghĩ đơn giản là cháu muốn đi đâu đó cho khuây khỏa mà thôi. Đáng lẽ bác nên ...
_Bác Megure...
_Khi Conan xuất hiện cũng là lúc cháu biến mất, cháu đã âm thầm giúp bác giải quyết những vụ án rắc rối. Bác đã làm việc cùng cháu cũng khá lâu vầy mà bác vẫn không thể thấy được điều này, trong khi đó nhiều người khác có thể dễ dàng nhận ra được mấu chốt vần đề chính là cháu.
_Bác Megure, cháu vô cùng xin lỗi bác
Lúc này chàng thám tử bị teo nhỏ không biết nói gì hơn ngoài lắng nghe và nói "Xin Lỗi"
_Bác Megure, đối với cháu bác luôn là người cha thứ 2 của cháu. Cháu xin hứa sau khi vụ này kết thúc cháu sẽ bù đắp mọi chuyện mà cháu đã gây ra đối với những người mà cháu vô tình làm tổn thương
_Kudo-kun, bác hiểu tấm lòng của cháu –Megure nở nụ cười với chàng thám tử
Đúng vậy!!! Thanh tra Megure vừa nở nụ cười, hiếm khi chúng ta thấy được ông ấy nở nụ cười với ai đó và đây là lần đầu Shinichi được thấy nụ cười tươi của bác Megure
_Oh, không ngờ chàng thám tử teo nhỏ của chúng ta cũng có lúc như thế này
Conan quay lại, lúc này sau lưng cậu là toàn bộ tập thể cảnh sát mà cậu đã gắn bó suốt bao năm qua, mọi người đều nhìn cậu với một nụ cười rất tươi.
_ Tất cả mọi người đều tin tưởng ở cậu đấy Meitantei
_Mọi người ....
Bây giờ đã khá trưa, Akai đưa Conan về nhưng cậu không biết rằng có một chuyện khủng khiếp khác đang chờ cậu ở nhà.
Lúc này Conan đang đứng trước nhà bác tiến sĩ, chợt cậu nghe thấy tiếng gọi
_Conan-kun, em đã đi đâu...
Conan quay lại đó là Ran, trông cô nàng khá là giận dữ.
_Ah, chị Ran....-Conan hoảng hốt.
_Em đã ở đâu, tại sao hôm nay em không đến trường lại còn nói dối xin nghỉ vì bệnh.
_Ơ, em em em...
Lúc này đứng sau lưng Ran là đội thám tử nhí, thì ra do lo lắng nên đội thám tử nhí đã đến thăm Conan và vô tình để lộ cho Ran biết. Conan lập tức kéo Haibara lại gần:
_Này này, tại sao cậu không ngăn bọn trẻ lại.
_Tớ đã cố nhưng bọn nhỏ cứ kiên quyết đến thăm cậu –Haibara cười khi thấy vẻ lúng túng của cậu thám tử.
Lúc này có giọng nói vang lên.
_À, Ran-kun à, anh xin lỗi sáng giờ Conan đã ở cùng với anh.
Lúc này tụi trẻ và cả Ran đều bất ngờ
_A, anh Subaru !!! em tưởng anh đã dọn đi rồi chứ -Ayumi nói với vẻ hớn hở
_À đúng vầy, hiện anh đang trong kỳ nghỉ nên anh về đây thăm bác tiến sĩ
_Oh, phải Ran Mouri đó không – thêm một giọng nói bí ẩn vang lên
_A, bác Edogawa Fumiyo, bác về hồi nào thế ?
_À bác vừa về hôm qua ?
_Công việc của bác dạo này thế nào ạ ? –Ran lễ phép hỏi
_Vẫn còn khá rắc rối cháu à, nhưng bác tranh thủ thu xếp về thăm Conan một chút
_Cháu hiểu rồi –Ran cười đáp lễ
_Xin lỗi cháu nhé Ran, sáng nay bác đã rủ Conan cùng bác tiến sĩ và anh Subaru đây đi chơi, vì bác chỉ ở đây vài ngày nên muốn bù đắp cho Conan về việc thiếu trách nhiệm của bác.
_Anh thành thật xin lỗi vì không báo trước nhé Ran –Subaru nói.
_Thì ra là vậy, sao em không nói gì với chị Conan.
_Em xin lỗi, haha – lúc này cu cậu nghĩ thầm " Ơn trời may mà có tiếp viện"
_Thật là, lần sau nhớ nói với chị đấy nhé – Ran lo lắng cho Conan
_Em xin lỗi, Ran-neechan –Conan cười ngây thơ
_Cậu thật là tệ Conan-kun, tại sao cậu không rủ tụi tớ -Genta nói to với vẻ khó chịu
_À, xin lỗi các cháu, cô không muốn làm bố mẹ các cháu lo hơn nữa họ sẽ không hài lòng khi con họ nghỉ học vì việc này đâu – Fumiyo nói
_Đúng đấy các em –Subaru
_Nhưng mà –Genta
_Hay là các cháu vào nhà bác tiến sĩ đi, bác và anh Subaru đây sẽ nấu một bữa đãi các cháu nhé
_Thật chứ ạ - Cả ba cùng hào hứng
_Tất nhiên rồi
_Yeah....
End chap 12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro