Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Tại biệt thự Shadow – nhà chính của Hắc Long bang:

– Phước Thịnh! Đứng dậy và báo cáo cho anh ngay! Đừng có nằm ườn ra đó nữa! Anh bây giờ không có tâm trạng để đùa giỡn đâu!

Một giọng nói trầm khàn vang lên giữa căn phòng rộng như phòng tổng thống, nhưng lại trống trải và lạnh lẽo đến kì lạ. Cạnh cửa sổ, một người đàn ông đang ngả người ra chiếc ghế giám đốc làm bằng gỗ quý, chân gác lên chiếc bàn kính to đồ sộ. Tay hắn cầm ly rượu vang đỏ như máu lắc lư giữa không trung. Còn mắt thì nhìn chằm chằm vào giữa phòng – nơi đặt chiếc giường kingsize mạ vàng đắt giá lộng lẫy và xa hoa cứ như dành cho vua chúa thời xưa. Nhưng trên chiếc giường đẹp đẽ ấy là một con Lu đang nằm dặt dẹo , tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, thậm chí còn tha cả giày lên giường mà không thèm cởi. Nhưng đó không phải là điều hắn tức giận. Từ lúc con Lu kia về đến đây đã 2 tiếng rồi, nó vẫn chỉ nằm lỳ một chỗ như thế! Dù cho hắn có gọi bao nhiêu lần thì nó vẫn không nhúc nhích. Ai nhìn vào mà biết đây là sát thủ số 1 của Hắc Long thì làm sao hắn còn mặt mũi mà đi đe dọa người khác nữa chứ! Nghĩ đến đấy, hắn đanh mặt lại, gằn giọng:

– NGUYỄN PHƯỚC THỊNH!!!

Lúc bấy giờ, cái xác không hồn kia mới từ từ nhổm dậy, cất giọng lè nhè như say rượu nhưng vẫn không thèm liếc cái con người đang tức đến đỏ mặt kia:

– Tài à! Anh cứ bình tĩnh! Dù gì em cũng là em của anh, anh không cho em nghỉ ngơi một chút được sao? Dù gì em cũng đang buồn mà. Hức!

Đến lúc này thì hắn đã hết chịu nổi rồi! Dằn mạnh ly rượu xuống bàn khiến rượu trong ly sóng sánh, hắn đứng bật dậy, tiến đến bên chiếc giường, lôi ra cái thắt lưng da và quất mạnh vào thân người đang nằm lỳ trên giường kia. Cái thắt lưng vừa hạ xuống cái bàn tọa, lập tức Noo vùng dậy, vẻ mệt mỏi ẻo lả ban nãy biến đi đâu hết, thay vào đó là một khuôn mặt đỏ tía tai. Y gào lên:

– Anh tính giết người hả??? Có biết cái thắt lưng da đó của anh làm bằng cái gì không mà quất vào người ta như thế hả? Em mà bị thương nằm đó thì ai đi theo bảo vệ anh hả? Hả? Hả?

Sau một tràng “Hả” dài dằng dặc, Isaac bình thản vuốt ve cái thắt lưng làm bằng da cá sấu của mình. Hắn nhếch mép cười đắc ý:

– Không dùng biện pháp mạnh thì em có chịu dậy không? Anh sai em đi làm nhiệm vụ mà em lại còn hẹn hò bạn gái xong bị nó giận dỗi thì về đây nằm ăn vạ. Với cái tội vô trách nhiệm thì một roi là chưa đủ đâu Thịnh à!

Noo nghe giọng nói “nhẹ nhàng” của anh mình mà lạnh sống lưng. Đúng là Isaac sai y đi tìm hiểu tin tức về Bạch Hổ, nhưng vì thế mà y lỡ hẹn với người yêu, làm người yêu của y nổi giận, lại còn đòi chia tay. Khó khăn lắm y mới giải thích được nhưng giờ người ấy vẫn giận mà không thèm nói chuyện với y. Vậy nên Noo mới về nhà lớn với cái bộ dạng như ăn mày thế này đây.

– Em hẹn hò bao giờ??? Em đã phải bỏ mặc Mèo một mình như vậy để đi thu thập tin tức cho anh nên mới bị Mèo giận đó! Mèo mà không nói chuyện với em nữa là em mặc kệ anh luôn đấy! Người đâu mà vô tình vô nghĩa đến thế là cùng.

– Em… em… đúng là hết thuốc chữa rồi! Đường đường là sát thủ nổi tiếng mặt lạnh, giết người không ghê tay của Hắc Long. Vậy mà chỉ vì một đứa con gái còn đang học đại học mà phải đi giả làm bảo vệ rồi lại vì nó mà thành tàn tạ như thằng ăn mày như thế này! Em có muốn anh giết chết con bé đó không hả???

Isaac trợn mắt lên với Noo. Lâu lắm rồi hắn mới tức giận như vậy. Đứa em họ mà hắn yêu thương và hết lòng dạy dỗ nay lại vì một con nhãi bên ngoài mà quay lưng với hắn. Thật không thể chấp nhận được!

Noo thấy Isaac nổi điên lên như vậy thì chỉ cười xòa. Y nở nụ cười cầu hòa nhìn anh mình, nói năng nhẹ nhàng hết sức:

– Thôi mà anh! Anh mà giết Mèo thì em cũng chết theo luôn đó. Em biết anh thương em mà. Từ giờ em sẽ không thế nữa đâu! Em sẽ không để việc riêng dính vào việc công nữa. Chỉ cần anh không làm hại Mèo của em là được rồi. Em xin anh mà! Xáiiiiii à ~~

– Thôi dẹp ngay cái giọng ẻo lả đó đi! Em nói thì phải nhớ lấy lời nói của mình đấy! Nếu làm tốt việc anh giao thì anh sẽ để yên cho em và con nhãi đó! Nếu không thì ang sẽ giết nó rồi nhốt em trong phòng giam. Cho em chết đói chết khát trong đó thì thôi! Rõ chưa?

– Được rồi mà anh! – Noo cười méo xệch – Người ta cũng sắp thành em dâu của anh rồi. Đừng gọi là con nhãi nữa. Tên em ý là Cát Tường , Lê Vũ Cát Tường .

– Anh mặc kệ! Giờ thì nói cho anh nghe mau lên. Việc anh giao cho em thế nào rồi?

Lúc này Isaac mới bình tĩnh ngồi vào bàn làm việc, chân lại gác lên bàn, dáng vẻ lại lạnh lùng như hồi đầu. Còn Noo thì vuốt lại quần áo cho phẳng, chạy đến cái salong ở ngay gần bàn làm việc, ngồi gác chân rất thoải mái:

– Tài à! Em vừa tìm hiểu được một thông tin rất thú vị đó. Anh có muốn nghe không?

Noo nhướn mày nhìn Isaac đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt tóe lửa. Còn Isaac thì điên tiết nhìn con Lu láo lếu đang trêu ngươi mình.

– N.ó.i!!!

– Thôi được rồi anh bình tĩnh – Noo cất giọng đểu giả – Anh à! Thực chất cái cô Minh Hằng hay ra mặt đại diện cho Bạch Hổ không phải là cô chủ thật sự đâu. Theo như em biết được thì cô ta còn hai người em ruột nữa, nhưng tuyệt nhiên không thấy ra mặt bao giờ. Hình như một trong số hai người kia mới là người chủ thực sự đang nắm giữ ấn tín và quyền lực mạnh nhất của Bạch Hổ.

Từ lúc nghe Noo nói, khuôn mặt của Isaac không hề có lấy một chút biểu hiện ngạc nhiên hay tò mò nào, chỉ duy nhất có đôi mắt ánh lên tia nhìn thích thú. Hắn gật đầu ra lệnh cho Noo tiếp tục.

– Hai người đó hiện giờ ở đâu không ai rõ. Nhưng em chắc chắn không phải ở trong nhà chính của Bạch Hổ. Em cũng đã cho người theo dõi Minh Hằng và biết được cô ta rất hay ra vào khu vực phía Tây của Sài Gòn . Nhưng khi cô ta đi vào khu biệt thự Rose thì mất dấu. Lần nào cũng như vậy. Chắc chắn hai người kia đang ở trong đó. Nhưng ở đó có đến hàng trăm ngôi nhà, chúng ta không thể lục soát từng nhà được. Em cũng đành bó tay thôi anh à!

Noo lắc đầu chán nản nói. Y nghĩ nói như vậy chắc hẳn Isaac sẽ ngay lập tức ra lệnh lật tung khu đó lên để tìm kiếm. Nhưng không, hắn chỉ ngồi đó, tay nhịp nhịp lên mặt bàn, khuôn mặt dãn ra để lộ nụ cười thích thú.

– Em làm rất tốt! Anh chỉ cần như vậy thôi. Từ giờ anh sẽ lo hết mọi việc. Em nghỉ ngơi đi!

Noo thấy biểu hiện của anh mình như vậy thì không khỏi thắc mắc. Nhưng y biết Isaac  không bao giờ làm việc mà không suy xét kĩ. Là bang chủ của Hắc Long – bang phái có quyền lực nhất Việt Nam này, hắn sẽ không bao giờ làm gì có hại đến quyền lực của mình. Vì thế Noo không thắc mắc gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng dậy rồi đi thẳng. Đến lúc đi xin lỗi Mèo bé bỏng rồi…

Sau khi Noo đi khỏi, Isaac liền lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một chiếc hộp nhỏ trạm khắc rất tinh xảo. Hắn lôi từ trong chiếc áo sơ mi ra một sợi dây chuyền có một chiếc khóa bằng bạc nhỏ treo trên đó. Cẩn thận tra khóa vào chiếc ổ nhỏ trên hộp, hắn từ từ mở nắp, lấy ra từ bên trong một chiếc lắc chân bằng vàng trắng, những đường nét được làm tỉ mỉ trên chiếc lắc chân đó đủ biết nó là hàng có giá trị. Isaac đặt nó trên tay, đưa lên trước cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào chiếc lắc làm vẻ đẹp của nó thêm lấp lánh. Hắn mỉm cười, một nụ cười thực sự chứ không phải cái nhếch mép lạnh lùng:

– Trúc… Vậy là em còn sống. Tôi nhất định sẽ tìm được em. Hãy chờ tôi!

Một bên là tình yêu, một bên là thù hận. Liệu trong cuộc chiến này … bên nào sẽ chiến thắng???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gil#isaac