Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Part 1:

Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng lan vào phòng, nghịch ngợm trên khuôn mặt trắng hồng của thiên sứ. Đôi mi khép hờ khẽ lay động rồi từ từ mở ra, để lộ một hồ thu trong vắt. Thanh Trúc dụi dụi vào mắt mình cho tỉnh ngủ rồi ngước lên phía trên. Isaac vẫn đang ngủ say. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy hắn trong tình trạng này. Phải nói sao nhỉ? Trông hắn lúc ngủ còn đẹp hơn cả khi tỉnh dậy, một vẻ đẹp hiền hòa và yên bình. Sống mũi cao đáng ghen tị, đôi môi trái tim đầy gợi cảm, vầng trán cao rộng thi thoảng là nhíu vào. Hắn đẹp như một vị thần trong truyện cổ vậy. Đầu cô vẫn trong tình trạng gối lên tay hắn từ đêm qua đến giờ. Ở trong vòng tay rắn chắc ấy, cô cảm thấy ấm áp và an toàn hơn bao giờ hết. Áp mặt vào vòm ngực rộng lớn, Thanh Trúc khẽ dụi dụi đầu như một con mèo nhỏ. Cô cứ nằm rúc trong lòng hắn, tận hưởng cảm giác dễ chịu và thoải mái khi được che chở. Dường như bị cái cảm giác đó làm cho mê mẩn, trong lòng cô dấy lên ước muốn sẽ được nằm trong vòng tay này mãi mãi, sẽ được hắn yêu thương che chở đến hết cuộc đời này. Liệu mong ước ấy có là quá tham lam không?

Nhắm hai mắt lại, Thanh Trúc  khẽ thở dài. Đã tự thề với bản thân là sẽ không được động lòng với hắn nữa, sẽ chỉ mang mối hận với hắn đến hết cuộc đời này, nhưng trái tim này của cô yếu đuối quá. Nó đã chịu quá nhiều tổn thương đến mức bây giờ trở nên trống rỗng. Bề ngoài thì mang một vẻ lạnh lùng bất cần, nhưng thực ra bên trong là những vết sẹo lồi lõm và cả những lỗ hổng luôn gào thét được bù đắp. Cô cố tỏ ra mạnh mẽ, lạnh lùng bao nhưng khi ở bên hắn, những lớp mặt nạ đó lại bị dần dần gỡ bỏ lúc nào chính cô cũng không biết. Rốt cuộc cô đối với hắn, yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn?

Thanh Trúc cũng không biết nữa, chỉ biết khi hắn ôm hôn người phụ nữ khác, trái tim cô lại nhói lên từng hồi, khi nhìn thấy nụ cười của hắn hướng về ai đó không phải cô, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó chịu không yên. Rồi khi hắn cướp mất lần đầu tiên của cô, sau đó lại dịu dàng với cô hơn bao giờ hết, niềm vui len lỏi đã dần dần thay thế cho sự thất vọng. Và cả khi hắn ôm cô giữa đêm tối, sưởi ấm cho trái tim đang lạnh giá và thì thầm vào tai cô ba chữ thiêng liêng nhất, cô biết cô thật sự đã thất bại rồi. Cái kế hoạch của cô đã bị hắn làm rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Trái tim không nghe theo sự sắp đặt của lý trí nữa, nó cứ cố chấp chạy theo tiếng gọi của yêu thương. Tình cảm này, tưởng chừng như đã bị chôn vùi theo năm tháng, giờ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng biết làm sao đây, Isaac hắn yêu Lê Thanh Nữ, một con người vô gia cư phải cầu xin sự thương hại của hắn, phải phục tùng theo hắn chứ không phải cô. Có lẽ hắn đã quên bé Trúc ngày xưa hay lẽo đẽo bám theo hắn, mè nheo với hắn và bắt hắn phải làm đủ mọi điều. Có lẽ hắn đã quên rồi… Và có lẽ hắn cũng không biết cô bé ấy trong mười năm qua đã lớn lên từng ngày với hận thù khắc tên hắn và cả tình yêu cũng chỉ có khuôn mặt hắn mà thôi. Nếu biết cô là Thanh Trúc , nếu biết cô lừa dối hắn chỉ để trả thù, liệu hắn có hận cô không? Liệu hắn có bỏ rơi cô sau đó giết cô không?

Thanh Trúc không quan tâm, dù thế nào đi nữa giây phút này cô cũng chỉ muốn mình là Lê Thanh Nữ, người được nhận tình yêu của hắn, dù có là giả dối, dù sau này có đau khổ, cũng sẽ không hối hận. Mỉm cười thật nhẹ để một giọt nước trong suốt trào ra từ khóe mắt, thấm vào da thịt. Cái hạnh phúc ngắn ngủi này, cô sẽ ích kỉ mà giữ lấy nó cho riêng mình, chỉ cần giây phút này cô được nằm trong vòng tay hắn, được yêu hắn hết lòng, thì có phải trả giá cô cũng sẽ không oán trách một câu. Thù hận càng nhiều thì yêu thương cũng ngày một nảy nở. Để đến khi cô vén được bức màn thù hận sang một bên, thì tình yêu ấy đã đâm chồi nảy lộc, rễ của nó đã bám sau vào tận cùng trái tim của cô rồi. Cô không muốn loại bỏ, cũng chẳng muốn nuôi dưỡng nó. Hãy để mặc cho số phận quyết định, giờ đây cô chỉ cần biết người nằm trong vòng tay hắn là cô, người được hắn nói câu “Anh yêu em” cũng là cô. Vậy là đủ!

Khẽ nhúc nhích để hai thân người nằm sát vào nhau. Nước mắt đã khô từ bao giờ, chỉ để lại một nụ cười ngập tràn hạnh phúc và hai trái tim đang hòa chung một nhịp yêu thương.

– Dậy rồi à?

Thanh Trúc giật mình ngước lên nhìn hắn. Isaac nằm đó, nhìn cô với ánh mắt ấm áp, bàn tay to lớn đang chầm chậm vuốt ve mái tóc tơ mềm mại. Thấy cô cứ ngây ra nhìn mình, hắn phì cười rồi hôn chóc lên đôi môi đỏ mọng. Thanh Trúc bất giác đỏ mặt, cô cúi đầu rúc vào ngực hắn, lí nhí:

– Dậy… dậy rồi…

Biểu hiện đáng yêu của cô làm con thú trong hắn trỗi dậy. Thở hắt ra một tiếng rồi đè lên người cô, hắn liếm môi:

– Sao lại đáng yêu như vậy chứ? Em đang trêu tức anh phải không? Hay là mình tập thể dục buổi sáng một chút nhé!

Cái nụ cười gian xảo của hắn làm cô rùng mình. Hai mắt cô mở to khi cảm thấy một bàn tay đang vuốt ve vùng bụng của mình. Đẩy vội hắn sang một bên, cô lắp bắp:

– Không… tôi … tôi phải dậy rồi… Để tôi đi… chuẩn bị…

Isaac bật cười thành tiếng khi nhìn nét mặt bối rối của cô. Hắn kéo mạnh cô vào lòng, áp môi mình lên hai quả cherry đỏ mọng. Dường như nắng sớm làm môi cô mềm và thơm mát hơn, hắn điên cuồng mút mát nó rồi xộc vào chiếm lấy khoang miệng đang mở ra để hít lấy không khí. Cô thở gấp giữa những nụ hôn nồng nhiệt:

– Bỏ… anh.. anh hai…

– Gọi là Tài đi!

Hắn đáp lại, môi vẫn không ngừng ngấu nghiến hai cánh hoa đã đỏ ửng lên.

– Anh… ha… Á Tài!

Thanh Trúc giật nảy mình kêu lên tên hắn khi bàn tay ma mãnh đỡ sau lưng cô đang trườn xuống phía dưới… vuốt ve mông mình. Hắn cố hôn cô thêm vài giây nữa rồi ngẩng lên, nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn. Vuốt nhẹ lên gò má trắng mịn, hắn hôn nhẹ lên trán cô:

– Ngoan! Từ giờ phải gọi anh xưng em nghe chưa? Em mà còn xưng hô như vừa nãy sẽ bị phạt đấy! Giờ thì chờ ở đây để anh đi pha nước tắm cho nhé!

Hắn nháy mắt với cô rồi chạy vào phòng tắm, để lại một con người ngồi trên giường cười ngu một mình. Hạnh phúc, chỉ cần nhỏ bé thế này thôi…

Sau khi tắm xong, hắn choàng vào người cô một cái áo len mỏng màu xám tro, đội lên mái tóc mềm một chiếc mũ len đen xinh xắn rồi kéo cô xuống dưới. Sáng sớm nên thời tiết vẫn còn lạnh, Isaac kéo cô sát vào người mình rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đút vào túi áo khoác rồi lôi cô đi xềnh xệch. Bàn tay to lớn, nóng hổi bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé bên trong làm nó cũng dần trở nên ấm áp. Nụ cười hạnh phúc cũng nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Đi qua mấy dãy phố, hắn đưa cô vào một quán ăn nhỏ bình dân trong một con hẻm vắng. Ấn cô ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ, hắn gọi người phục vụ đang chạy đến và nói tiếng Nhật một cách thành thạo:

– Cho hai suất cơm và hai đĩa sushi loại đặc biệt. Thêm hai bát canh rau.

Đợi người phục vụ đi khỏi, hắn mới nhìn xuống cô nãy giờ nhìn mình trừng trừng như sinh vật lạ

– Em sao vậy?

– Anh… anh ăn ở đây sao? – Cô lắp bắp ngó hắn

– Sao lại không? – Hắn nhún vai thản nhiên

– Tôi… à em – Cô vội vàng cúi đầu khi thấy hắn trừng mắt với mình – Em không nghĩ người như anh lại ăn ở những cửa hàng bình dân thế này.

Vừa nói cô vừa xoắn xoắn hai tay lại, ai mà nghĩ một tên trùm như hắn lại có ngày vào cái quán bé hơn cả cái nhà vệ sinh nhà hắn để ăn chứ. Giờ mới thấy con người hắn kì lạ.

– Anh cũng là người, cũng biết tiếc tiền, cũng biết tìm những quán ăn vừa ngon vừa rẻ. Đây là quán của bạn Noo. Hồi trước lúc nào sang Nhật nó cũng bắt anh qua đây ăn ủng hộ bạn nó. Ban đầu anh cũng không muốn vào nhưng ăn một lần rồi thì lại thành nghiện. Đây là quán sushi nổi tiếng ở Nhật đó.

Nghe Isaac nói cô mới bất giác nhìn xung quanh. Đúng là mới sáng sớm, quán lại còn ở trong con hẻm khó tìm nhưng đã khá đông khách rồi. Xem ra hắn không lừa cô.

– Thế này giống hẹn hò quá!

Thanh Trúc tròn mắt nhìn cái bản mặt nham nhở của hắn. Ai nhìn vào đảm bảo sẽ không nhận ra đây là Phạm bang chủ nổi tiếng nhất thế giới ngầm. Cái bản mặt Sư Tử nhăm nhở nhìn cô sung sướng. Cười tít cả hai mắt lại. Cô cũng bất giác phì cười, Tài của cô ngày xưa cũng đáng yêu như vậy. Lơ đi cái nhìn vui sướng của hắn, cô quay mặt đi chỉ về phía sau:

– Người ta mang đồ đến rồi kìa!

– Ừ! Ăn thôi!

Thanh Trúc hít hà mùi sushi thơm ngậy và bát canh rau nóng hổi. Gắp một miếng bỏ vào miệng, cô suýt xoa:

– Ngon thật đấy! Lâu lắm rồi em mới được ăn loại sushi nào ngon như vậy! – Thanh Trúc cười tít mắt

– Nói vậy là em từng ăn rồi hả? – Bỏ dở miếng sushi đang cắn dở, hắn nheo mắt nhìn cô

– À… thực ra… hồi trước nghèo đói không có miếng ăn, cứ sống lay lắt trước cửa một nhà hàng. Lâu lâu bà chủ quán thương tình… nên có đồ ăn thừa thì cho em… Em chỉ được ăn một lần duy nhất thôi, chưa có lần thứ hai đâu!

Biết mình lỡ lời, Thanh Trúc vội bịa ra một câu chuyện thương tâm để hắn tin. May cho cô, khi nghe xong hắn nhìn cô với đôi mắt xót xa, rồi trút nửa đĩa sushi của mình sang cho cô. Thấy cô cứ hết nhìn đĩa sushi lại nhìn hắn, Isaac chỉ cười cười:

– Em đã phải chịu khổ nhiều rồi. Giờ đừng lo gì cả, có anh ở đây. Cần gì em cứ nói với anh, anh sẽ dùng cả tính mạng này để cố gắng đáp ứng cho em. Ăn nhiều một chút đi nhé, đừng lo cho anh.

Ngây ra nhìn nụ cười của hắn, trong lòng Thanh Trúc hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đôi mắt cô lấp lánh niềm vui, vươn người sang đặt nhẹ một nụ hôn lên má hắn, cô cúi đầu xuống giả vờ ăn để che đi đôi má đang ửng hồng của mình. Ngạc nhiên với hành động của cô nhưng môi hắn cũng đã vẽ nên nụ cười ấm áp. Hắn say sưa ngắm nhìn con người đang ngồi ăn ngon lành trước mặt, trái tim đã đập những nhịp hạnh phúc. Hắn cũng chỉ cần như vậy, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn để hắn có thể bảo vệ, chăm sóc cho cô cả đời này. Vậy là quá đủ rồi!

Trong quán ăn nhỏ tràn ngập mùi thơm, hạnh phúc đã rắc đầy lên hai tâm hồn giữa tiết trời lạnh giá, làm tan chảy đi những cái giá lạnh bên trong, chỉ để lại… tình yêu đã nồng nàn…

Đôi mắt ghớm ghiếc nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi trong quán ăn nhỏ, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười tàn độc. Kéo sụp chiếc mũ len xuống che đi một phần khuôn mặt, bóng đen từ từ rời khỏi cột điện bên đường, để lại đằng sau một lời thách thứ nhuốm đầy sự căm hận:

– Cứ tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi đó đi. Rồi hai ngươi sẽ biết thế nào là địa ngục.

Lướt nhẹ trên nền trời xanh trong vắt, gió đã đổi chiều…

Part 2:

Sau khi thưởng thức món sushi nổi tiếng, Isaac đưa Thanh Trúc  đi lượn khắp các dãy phố đông đúc của thủ đô Tokyo. Cả dãy phố tấp nập, không một quán ăn nào là hắn không kéo cô vào để ăn thử, đến khi cả hai đều no đến mức không thể đi nổi nữa, hắn mới cho cô ngồi nghỉ ở một chiếc ghế đá trong công viên. Một lúc sau lại hùng hổ đứng dậy lôi Thanh Trúc tham quan các hàng bán đồ lưu niệm nổi tiếng. Đi một vòng, cô kéo kéo tay hắn chỉ vào một cửa hàng được bày trí khá lạ mắt. Bên ngoài có một chiếc tủ kính nhỏ đựng đầy các loại tượng được làm bằng gỗ khá cầu kỳ. Nhìn vẻ mặt háo hức khi nhìn vào những chiếc tượng gỗ xinh xắn, hắn cũng mỉm cười kéo tay cô vào trong. Khác với bên ngoài, bên trong cửa hàng này khá tối, hai bên vách tường là những ngăn tủ cao ngất, chất đầy những mảnh gỗ đủ mọi hình dạng.

– Kính chào quý khách!

Isaac nheo mắt nhìn vào cuối phòng, nơi phát ra tiếng nói. Một bà cụ khoảng 70 tuổi bước ra, bà mặc một bộ kimono màu trắng, đầu cài một chiếc trâm ngọc. Bà nở nụ cười phúc hậu nhìn Thanh Trúc làm cô bất giác cảm thấy nụ cười này rất thân thuộc. Bà dẫn cô và hắn ngồi xuống một chiếc ghế bằng tre đặt giữa phòng. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, bà rót trà vào hai chiếc cốc bằng sứ rồi đẩy đến trước mặt Thanh Trúc :

– Con gái, con lấy một cốc để uống đi!

Trong khi cô đưa tay ra định lấy một cốc thì hắn cũng nhanh chóng lấy cái cốc bên cạnh lên để uống nhưng bị bà lão ngăn lại:

– Từ từ nào! Để vợ con uống trước đã!

– Vợ?

Thanh Trúc trố mắt ra nhìn bà lão đang nhìn cả hai cười tủm tỉm. Bà hất mặt về phía bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt lấy tay cô làm cô đỏ mặt, định rút tay ra nhưng bị hắn túm lại:

– Đúng vậy! Cô ấy là vợ cháu. Bà thấy chúng cháu có đẹp đôi không?

Isaac cười toe toét nhìn bà lão nhưng bà chỉ cười mỉm rồi quay sang Thanh Trúc , chỉ vào hai chiếc cốc:

– Con hãy chọn một cốc nước mà con thấy thích rồi uống nó đi. Ta có một bất ngờ dành cho hai con.

– Tại sao?

Isaac nhíu mày nhìn bà lão, tại sao lại bắt cô chọn mà không phải là hắn chứ?

– Cậu bé, đừng vội! – Bà lão vội xua tay – Ta không có ý gì đâu. Chỉ là vợ con rất đặc biệt, số phận của hai đứa sau này sẽ phụ thuộc cả vào vợ con, nên cô ấy phải là người chọn lựa.

– Nhưng…

– Được rồi mà. Để em uống!

Cô cười cho hắn yên tâm rồi cầm chiếc chén màu trắng trơn lên uống. Nhưng khi vừa uống được một ngụm, cô bỗng ho sặc sụa. Isaac thấy vậy liền vội vàng quay sang vuốt dọc sống lưng rồi nhìn cô đầy lo lắng:

– Em không sao chứ?

– Em… khụ khụ… không sao…

Thanh Trúc ho xong thì vuốt vuốt ngực, cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn bà lão:

– Bà à! Đây là loại trà gì mà đắng vậy?

– Đắng ư?

Bà lão ngạc nhiên nhìn cô rồi nhìn vào chén trà, sau đó ngẩng lên nhìn Isaac :

– Con hãy uống chén trà đó đi. Xem có đắng không?

Isaac nheo mắt nhìn bà lão đang nhìn mình đầy ẩn ý. Tò mò, hắn cũng đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Sự ngạc nhiên dần dần hiện lên trên khuôn mặt, hắn quay sang cô vẫn đang theo dõi mình chăm chú:

– Trà rất ngọt và thanh. Uống một ngụm nhỏ nhưng hương vị đã lan tỏa khắp cổ họng, sao lại đắng được? – Rồi hắn lo lắng nhìn cô – Em không sao chứ?

Lắc nhẹ đầu, Thanh Trúc quay sang nhìn bà lão đang lúi húi đổ chén trà kia đi, chỉ để lại cái chén mà hai người vừa uống:

– Bà à! Sao lại kì lạ như vậy? Rõ ràng khi cháu uống thấy rất đắng nhưng anh ấy lại không?

Thấy khuôn mặt cả hai đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt lo lắng, bà lão chỉ mỉm cười nhẹ:

– Đây là một loại trà đặc biệt, nói trắng ra là có thể đoán trước được số mệnh con người thông qua mùi vị trà mà mỗi người cảm nhận được. Con uống trà thấy đắng như vậy là do trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc chưa được giải tỏa, cuộc sống lúc nào cũng phải lo âu phiền muộn, lại không biết quý trọng bản thân, yêu quý cuộc sống của mình. Hơn nữa, cuộc sống đời này của con ít nhiều sẽ gặp bất trắc, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nụ cười tắt dần, bà lão nhìn sang Isaac , khuôn mặt hắn đã dần biến sắc khi nghe bà nói:

– Còn con, sở dĩ con cảm nhận được vị ngọt thanh của trà, là do con là người luôn sống thật với bản thân mình, luôn tìm được đáp án cho những câu hỏi của bản thân. Dù cuộc sống có bấp bênh, con vẫn luôn vững vàng để bảo vệ những người mà mình yêu quý. Con là con người mạnh mẽ, luôn cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp. Như ta đã nói, vợ con sau này chắc chắn sẽ gặp sự không lành, chỉ không biết sẽ phải trải qua bao nhiêu khổ ải. Nhưng ta chắc chắn, đến khi nào hai con thật sự ở bên nhau toàn tâm toàn ý, đến lúc ấy sẽ là hạnh phúc viên mãn, không gì có thể chia lìa.

Nụ cười lại nở rộng trên môi bà lão. Chưa kịp để cô và hắn hết bàng hoàng, bà đi đến bên chiếc tủ nhỏ, lôi ra một bức tượng gỗ khắc hình một đôi chim đang cuốn lấy nhau. Rồi bà quay lại chiếc bàn, lấy nước trà còn lại trong chén đổ lên người con chim, lập tức hiện lên hai chữ cái màu xanh đậm, nổi bật trên nền gỗ nâu.

– TT ư?

Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn hai chữ cái trên bức tượng rồi ngẩng lên nhìn bà lão thắc mắc. Đáp lại cô, bà chỉ mỉm cười:

– Đó là hai chữ cái tượng trưng cho tình yêu của hai con. Độ đậm nhạt của nó cũng sẽ thay đổi theo tình yêu của hai người. Nồng nhiệt thì dòng chữ sẽ đậm, còn nếu đã nguội lạnh thì nó sẽ mờ hẳn đi. Nhưng nếu hai con sinh ra không phải là dành cho nhau, nó sẽ hoàn toàn biến mất.

– Có chuyện đó thật ư?

Thanh Trúc tròn mắt nhìn bà rồi quay sang nhìn Isaac , nãy giờ chỉ ngồi im nhìn chằm chằm vào bức tượng. Không hiểu sao hắn thấy gì đó rất kì lạ, từ chuyện uống trà đến chuyện dòng chữ trên bức tượng, cảm tưởng như đã được sắp đặt sẵn. Cả bà lão này cũng vậy, bà tạo cho hắn một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc nhưng rất mơ hồ. Lắc đầu với trí tưởng tượng của mình, hắn nheo mắt nhìn bà lão:

– Vậy nếu vợ con xảy ra chuyện thì con phải làm sao?

Isaac nghiêm túc nhìn bà lão. Dù mới chỉ gặp lần đầu tiên nhưng hắn thật sự thấy tin tưởng những gì bà lão nói.

– Chuyện này ta không biết trước được. – Bà lão xua tay – Khi ấy chỉ có thể nhờ vào tình yêu của hai con dành cho nhau sâu đậm đến đâu thôi. Ta chắc khi vợ con gặp chuyện con sẽ không ngồi yên chứ.

– Dĩ nhiên là không!

Thanh Trúc ngỡ ngàng nhìn sang hắn. Khuôn mặt đã đanh lại từ bao giờ, giọng cũng trầm xuống như uy hiếp. Đắc biệt là bàn tay đang nắm lấy tay cô, nó nóng hổi bóp chặt lấy tay cô như sợ nếu chỉ thả lỏng ra thôi, cô sẽ chạy mất vậy. Nhẹ nhàng dùng tay còn lại xoay mặt sang đối diện với mình, cô mỉm cười:

– Em sẽ không sao đâu.

Nhìn vào đôi mắt to đen láy như trời đêm của cô, khuôn mặt hắn cũng từ từ dãn ra. Gật nhẹ đầu, hắn kéo tay cô đứng lên, mỉm cười nhìn bà lão:

– Cảm ơn bà đã giúp đỡ chúng con. Bức tượng hết bao nhiêu ạ?

– Ấy không! – Bà bật cười – Ta chỉ là người bán tượng gỗ bình thường chứ không phải thầy bói. Vì vợ con là người rất đặc biệt nên mới là ngoại lệ. Bức tượng này tượng trưng cho duyên mệnh của hai con, coi như ta tặng nó để chúc phúc cho hai con. Sau này khi hạnh phúc viên mãn rồi, có thể về đây chào bà già này một tiếng là được rồi.

Isaac quay sang nhìn cô mỉm cười, cúi đầu chào bà lão sau khi đã hứa sẽ quay trở lại, hai bóng người dần dần khuất dạng sau dòng người tấp nập. Còn lại một mình, bà lão hướng ánh mắt xa xăm ra ngoài khoảng trời phía trước…

“Thanh Trúc , con nhất định phải hạnh phúc…”

Những lời nói của bà lão làm cả cô và hắn đều có cảm giác không yên. Dù không muốn tin nhưng lại có cảm giác như đó là điều tất yếu, chắc chẵn sẽ xảy ra. Mười ngon tay vẫn khăng khít, cô và hắn bước lặng lẽ bên nhau trên con người trải đầy hoa anh đào. Mỗi ngày theo đuổi một ý nghĩ riêng nhưng đều là nghĩ về người đối diện. Trong vô thức, hai bàn tay khẽ siết chặt nhau hơn…

Đi dạo mãi đến lúc chập choạng tối, Isaac háo hức mua vé rồi kéo cô lên đỉnh tháp Tokyo. Khi gần đến nơi, hắn dùng hai tay bịt lấy mắt cô, đẩy cô lên phía trước. Bị bất ngờ, Thanh Trúc ôm lấy tay hắn phụng phịu:

– Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra đi mà.

– Không được! Anh có bất ngờ muốn dành cho em.

Cô mỉm cười nhẹ khi lời thì thầm của hắn trôi vào tai mình. Im lặng, cô bước từng bước trong bóng tối nhưng không hề sợ hãi, vì có hắn ở ngay bên cạnh, dẫn lối và bảo vệ cô. Gió tát vào mặt nhưng cô không hề thấy lạnh. Đôi bàn tay to lớn của hắn che hờ lên mắt cô để hơi ấm dần dần lan tỏa đến từng tế bào. Dẫn cô đi một lúc, hắn bỗng dừng lại, giọng nói trở ấm áp truyền vào tai Thanh Trúc :

– Sẵn sàng chưa?

Nhận thấy cái gật nhẹ của cô, hắn từ từ thả tay ra. Ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mắt làm cô phải lấy tay che lại. Nhưng khi đã quen, mắt cô mở to nhìn khung cảnh trước mặt rồi reo lên thích thú:

– A hoàng hôn đẹp quá! Đẹp quá Tài à!

Isaac nở nụ cười hạnh phúc nhìn nụ cười của cô rạng rỡ dưới những tia nắng của chiều tàn. Cái màu đỏ ảm đạm không hề ảnh hưởng đến cô. Nụ cười ấy, dù có ở trong đêm tối mịt mù, thì vẫn sẽ luôn tỏa những tia sáng rực rỡ nhất. Đã lâu lắm rồi, hắn mới có thể ngắm nụ cười của cô một cách trọn vẹn, một nụ cười hồn nhiêu, không vướng bận.

– Nhưng không đẹp bằng em.

Thanh Trúc quay sang khi nghe tiếng nói của hắn, nụ cười rạng rỡ dần dần cứng đờ lại. Cô ngỡ ngàng nhìn một nửa khuôn mặt hắn đang lấp ló sau một bó hoa hồng:

– Tặng em. Tình yêu của đời anh!

Nụ cười phấn khích dần dần được thay thế bằng nụ cười của hạnh phúc. Run run cầm lấy bó hoa, cô hít hà mùi hương thơm ngát đang tràn vào buồng phổi, mùi hương dịu dàng nhưng mãnh liệt như tình cảm của hắn dành cho cô vậy.

– Ta… Tài…

– Anh yêu em. Đồng ý làm người yêu anh nhé!

Isaac nhìn thẳng vào đôi mắt đã mở to của cô, nói rành mạch từng chữ. Chưa hết ngỡ ngàng, Thanh Trúc lại một lần nữa rơi vào tình trạng chết sững. Cô cứ liếc lên nhìn hắn rồi lại cúi đầu vào bó hoa:

– Tài… em…

Đang lắp bắp mấy câu chữ rời rạc, cô bỗng thấy hắn nắm lấy bàn tay mình, đặt lên ngực hắn. Hít một hơi thật sâu, Isaac nhìn cô tha thiết:

– Anh yêu em là thật lòng. Có thể em không tin anh, nhưng xin em hãy lắng nghe trái tim anh. Nhịp đập này là dành cho em. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, nó đã không còn thuộc về anh nữa rồi. Xin em hãy cho anh cơ hội. Anh sẽ không thề thốt gì nhiều, anh sẽ chứng minh tình cảm này bằng hành động. Chỉ cần em tin anh, anh sẵn sàng làm mọi thứ.

Ánh mắt tha thiết, lời nói ấm áp len lỏi vào tim làm cô thổn thức. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn rồi đặt lại lên ngực mình. Nhìn vào mắt hắn, giọng cô nghèn nghẹn:

– Em sẽ không nói gì cả. Vì em không phải người quyết định. Hãy lắng nghe nó đi, nó sẽ cho anh câu trả lời.

Isaac xúc động nhìn vào bàn tay thon dài đang đặt lên tay hắn, giúp hắn cảm nhận được những nhịp đập trái tim của cô. Nó cũng mạnh mẽ như hắn, nó cũng ấm áp và cuồng nhiệt như hắn. Trái tim cô, cũng hướng về hắn đúng không? Nụ cười hạnh phúc một lần nữa hiện diện, hắn ôm chầm lấy cô, ghì chặt cô trong vòng tay mình. Giọng nói bỗng trở nên gấp gáp:

– Anh hiểu rồi. Anh biết mà, em không phải nói gì cả. Anh hiểu mà.

Cứ thế, cô đứng im để hắn ôm mình, cảm nhận hơi ấm đang bao bọc lấy thân thể. Những tia nắng cuối cùng lưu luyến vương trên mái tóc, đậu lên hai đôi môi đang nhẹ nhàng cuốn lấy nhau. Mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng tình yêu thì sẽ rực rỡ, sẽ tồn tại mãi mãi. Đến khi trái tim này ngừng đập, hơi thở này không còn nồng nàn, cũng mãi không rời xa. Ánh nắng rực rỡ đã nhường chỗ cho ánh trăng ảo diệu đầy mê hoặc, làm nhân chứng cho mối tình sâu đậm nhất thế gian…

Dòng chữ TT trên bức tượng ánh lên màu xanh đậm kì bí, lóe lên để lại một dòng chữ nổi bật. Màu xanh đã đậm hơn lúc nào hết…

Em nhờ ánh trăng minh chứng cho tất cả…
Đời này kiếp này sẽ mãi ở bên nhau…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gil#isaac