Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2


– Ba… mẹ… Chờ Trúc vớiiiii….​

Trên cánh đồng hoa rộng bát ngát, nắng dịu dàng trải dài lên từng cánh hoa, một cô bé tròn tròn đang cố gắng chạy thật nhanh về phía người đàn ông và người phụ nữ ở phía trước. Khuôn mặt trắng trẻo của cô lấm tấm mồ hồi, đôi môi hồng cứ chu ra để gọi. Trông cô hệt như một thiên thần…​

– Trúc à!!! Nhanh lên con! Ba và mẹ đang ở đây này! Đến đây với ba và mẹ nào!​

– Con đến đây… Hộc… hộc… chờ… chờ con…​

Mặc dù người đàn ông và người phụ nữ kia đã đứng lại và đang vẫy tay với cô, nhưng cô chạy mãi mà không thể với đến họ được, cứ như cô càng chạy, thì lại càng xa…​

Bỗng cô thấy trời tối sầm lại. Không còn ánh nắng ấm áp như lúc trước nữa, thay vào đó là những đám mây đen kịt đang lũ lượt kéo đến trên bầu trời, sấm chớp nổi lên khiến cô bé sợ hãi. Cô ngồi thụp xuống giữa những nhành hoa đang héo úa dần. Khung cảnh cứ như địa ngục, tối tăm và lạnh lẽo. Cô ôm lấy đầu mình. “Sợ quá… Trúc sợ lắm… Ba ơi… Mẹ ơi… cứu Trúc với.. hức hức…”​

Tách… tách…​

Cô từ từ ngẩng lên. Mưa rồi! Mưa càng lúc càng to… Khung cảnh xung quanh trở nên mờ nhạt dần. Ô sợ, rất sợ! Cô bắt đầu bò về phía trước, mò mẫm trong làn nước lạnh lẽo đang tát vào làn da mỏng manh. Chợt cô chạm phải thứ gì đó mềm mềm, ươn ướt…​

– AAAAAAAAAAAAAAAAA…​

Cô bé hét thất thanh. Nước mắt trào ra càng lúc càng nhiều trên khuôn mặt xinh đẹp.​

Máu… rất nhiều máu… máu đang chảy lênh láng ra xung quanh từ người của ba và mẹ cô… Họ nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xanh xao và nhợt nhạt. Máu không ngừng chảy ra từ khuôn ngực họ.​

– KHÔNGGGGGG! BAAAA! MẸEEE! HAI NGƯỜI LÀM SAO THẾ NÀY! TỈNH LẠI ĐI! CON XIN HAI NGƯỜI! ĐỪNG BỎ CON! XIN ĐỪNG BỎ CON MÀ! TỈNH LẠI ĐI MÀ! HUHUHU…​

Cô cứ thế ôm lấy hai thân thể lạnh ngắt. Máu thấm vào chiếc áo trắng cô đang mặc. Máu dính lên khuôn mặt thiên sứ, chảy dài xuống những cánh hoa trắng muốt đã héo tàn. Rồi cô nghe thấy tiếng bước chân.. rất gần… nó vang lên lạnh lẽo, cô độc, nhưng cô không cảm nhận được. Tiếng bước chân này chính là hy vọng của ba và mẹ của cô. Nhất định cô sẽ cứu họ!​

– Ai đấy? Làm ơn! Cứu với! Cứu tôi với!​

Lấy hết sức để hét lên nhưng điều duy nhất cô nghe thấy chỉ là tiếng nói của mình. Không hề có tiếng đáp lại.. tiếng bước chân cũng biến mất! Đang ngơ ngác nhìn quanh, cô chợt thấy một bóng đen tiến đến gần, rẽ màn nước mưa để đi đến chỗ cô…​

Đó là một người đàn ông to cao, mặc bộ vest đen đắt tiền và đi chiếc giày da sáng bóng. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, lãnh đạm. Từng đường nét trên khuôn mặt đều tôn lên vẻ điển trai và nam tính. Đó quả thật là người đẹp nhất mà cô từng gặp. Trông hắn cứ như một vị thần. Nhưng cô sợ ánh mắt của hắn khi nhìn cô. Ánh mắt ấy, cứ như xoáy sâu vào suy nghĩ của cô. Nó chứa đầy sự lạnh lẽo và chết chóc. Đó.. là ánh mắt của quỷ…​

– Ông là ai? Cứu tôi với! Cứu ba và mẹ tôi với…​

Cô lúc ấy không cần quan tâm hắn là ai. Hắn có thể cứu cha mẹ cô, nhất định là thế! Đáp lại giọng nói đang lạc đi vì lạnh của cô, hắn chỉ lặng lẽ rút từ trong túi áo ra một vật đen nhỏ, là súng! Cô trợn tròn mắt khi hắn từ từ đưa khẩu súng lên và chĩa thẳng vào cô. Hắn định giết cô ư? Không! Cô không muốn chết đâu! “ba ơi.. mẹ ơi.. cứu con..”​

Đôi môi cô tái nhợt, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh và vì sợ. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh đầy nước, nhưng hắn không hề quan tâm.​

Cạch…​

Tiếng lên đạn khô khốc vang lên trong đêm mưa lạnh lẽo… Trước khi đưa súng đến trước mặt cô, hắn nhếch mép nở một nụ cười chết chóc, giọng nói trầm khàn như vang lên từ địa ngục: “Vĩnh biệt!”​

Đoàng!!!​

– AAAAAAAAAAAAAAAA…​

Cát Tường vội vàng đẩy cửa chạy vào phòng khi nghe tiếng hét. Trên giường, Thanh Trúc  đang ngồi thất thần trên giường, mồ hôi ướt đẫm trán, chảy dài xuống hai bên mặt đôi môi tái nhợt, khuôn mặt xanh xao. Cô ngồi đó không hề chớp mắt. Đôi mắt vô hồn cứ nhìn vô định vào khoảng không. Đôi mắt ấy đã ầng ậng nước, nhưng không hề chảy ra dù chỉ là một giọt nước mắt!​

Đêm nay… trời có mưa…​

…​

Cát Tường ngồi xuống bên cạnh chiếc gường trắng nơi nơi chị gái cô đang say ngủ. Với tay đến chiếc chậu đặt trên bàn, cô vắt nhẹ chiếc khăn lông rồi lau đi những giọt mồ hôi vẫn đang bướng bỉnh lưu lại trên vầng trán thanh tú. Bất giác cô thở dài. Đã bao lâu rồi, cứ những đêm mưa gió là Thanh Trúc của cô lại gặp phải cơn ác mộng đáng nguyền rủa đó. Đã bao lâu rồi trong đêm khuya tĩnh mịch chị gái cô hét lên thảm thiết như thế rồi lại ngồi như người mất hồn. Nước mắt chợt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Chị cô thật đáng thương. Đã 10 năm rồi kể từ khi cha mẹ của chị em cô qua đời nhưng Thanh Trúc chưa bao giờ có thể quên và nguôi ngoai đi nỗi đau đã hằn sâu trong trái tim nhỏ bé. Bởi lẽ Thanh Trúc là người đã chính mắt chứng kiến cha mẹ mình bị người ta bắn chết mà không làm gì đươc, chỉ có thể đứng đó mà gào khóc. Cát Tường và Minh Hằng đều hiểu, chính vì cú sốc đó quá sức chịu đựng của Thanh Trúc – lúc ấy mới chỉ là cô bé 10 tuổi – nên bây giờ tâm hồn cô mới chai sạn như thế. Thanh Trúc ngây thơ trong sáng khi xưa, giờ có lẽ đã chết rồi…​

Nắm lấy bàn tay gầy guộc của Thanh Trúc , Cát Tường gục đầu xuống mà khóc. Cô là người yếu đuối nhất trong ba chị em. Vì thế, nhìn thấy chị ba của mình ngày ngày phải chịu dày vò, phải đau đớn tủi nhục, cô không thể kìm được nỗi xót xa trong lòng. Cô giận bản thân vô dụng không thể san sẻ nỗi đau với Thanh Trúc, chỉ có thể ngồi đó vỗ về và bảo vệ chị mình. Thanh Trúc là người chị mà cô yêu quý nhất! Cũng giống như Minh Hằng , cô nhất định sẽ liều mạng bảo vệ Thanh Trúc đến cùng.​

Đang mải suy nghĩ, Cát Tường  chợt thấy một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên tóc mình. Cô vội vàng ngước lên. Thanh Trúc mỉm cười hiền lành xoa đầu đứa em nhỏ. Mèo bé bỏng của cô, chỉ vì cô mà nó lại phải khóc rồi.​

– Chị xin lỗi! Chị lại làm Mèo lo lắng rồi…​

– Chị! Hức.. hức…​

Chưa để Thanh Trúc nói hết câu, Cát Tường đã lao vào ôm chầm lấy cô. Cô bất ngờ nhưng rồi lại nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy nó, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt.​

– Thôi nào! Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn mít ướt như vậy hả? Chị đã nói là chị không sao rồi mà.​

– Chị… nói thật chứ? Thật sự không sao chứ???​

Cô phì cười khi thấy bộ mặt phụng phịu của Cát Tường . Em gái cô đã 18 tuổi rồi nhưng vẫn như trẻ con vậy. Vì thế cô càng thương yêu và muốn bảo vệ nó nhiều hơn.​

– Ừ! Em không nghe lời chị sao?​

– Thôi được rồi! Em chỉ lo cho chị thôi mà – Cát Tường nhe răng ra cười – mà lúc chiều chị Minh Hằng bảo chị muốn gặp em à? Có chuyện gì vậy?​

Nụ cười trên môi Thanh Trúc vụt tắt. Cô lặng lẽ cúi đầu, nắm lấy tay Cát Tường rồi nhỏ giọng:​

– Chị sẽ lộ diện…​

– CÁI GÌ? – Cát Tường chợt hét toáng lên – Chị định làm gì? Chẳng phải bao lâu nay chị vẫn giữ kín thân phận ư? Giờ mà lộ diện sẽ rất nguy hiểm, các bang phái khác nhất định sẽ tìm cách ám sát chị. Để em và Minh Hằng lo là được rồi, em xin chị, đừng làm vậy mà.​

Thanh Trúc chỉ im lặng nhìn vẻ sốt sắng của Cát Tường mà không nói gì. Cô biết thuyết phục đứa em gái cứng đầu này sẽ không dễ dàng. Nhưng cô không thể bỏ cuộc.​

– Em bình tĩnh nghe chị nói đây – Thanh Trúc nghiêm mặt – Chị sẽ không công khai danh phận của mình cho bất cứ bang phái hay người ngoài nào biết. Chị sẽ ra ngoài, cố gắng trà trộn vào Hắc Long để tìm thời cơ tiêu diệt chúng. Chị chắc chắn sẽ cẩn thận. Mèo à…​

– Chị điên rồi sao??? Chị có biết như thế còn nguy hiểm hơn gấp vạn không? Minh Hằng không ngăn cản chị ư? Nhất định em sẽ không cho chị làm vậy. Không bao giờ!!!​

Cát Tường đứng bật dậy. Khuôn mặt đỏ bừng vì xúc động. Chị gái cô tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy, liệu cô có thể để yên được sao? Đáp lại vẻ giận dữ của Cát Tường , Thanh Trúc chỉ im lặng và quay đi chỗ khác, cô nhỏ giọng:​

– Thôi được rồi! Em ra ngoài đi! Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Chị mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút!​

Nói rồi Thanh Trúc nằm xuống giường và quay lưng về phía Cát Tường . Cô thấy thế chỉ thở dài, tiến đến kéo cao chăn lên cho Thanh Trúc rồi nhẹ nhàng nói:​

– Chị đừng suy nghĩ nhiều quá. Em sẽ lo mọi việc cho chị, chị không cần phải làm gì cả. Chúc chị ngủ ngon.​

Tiếng đóng cửa vang lên trả lại cho căn phòng không gian tĩnh mịch. Không gian rộng lớn như muốn nuốt chửng lấy con người. Thanh Trúc nhẹ nhàng đứng dậy , đến bên cửa sổ và mở rộng nó ra, hứng lấy những giọt nước mưa lạnh ngắt. Mưa thấm vào da thịt cô… Lạnh… Đau… Nỗi đau xuất phát từ trái tim mà không thể nào xóa đi được.​

Cô nhắm mắt. Đôi môi đỏ như máu khẽ mấp máy:​

– Mèo, chị xin lỗi! Nhưng chị không thể bỏ cuộc được. Bất đắc dĩ chị mới phải làm như vậy thôi. Xin lỗi em.​

Giọng nói đã nhỏ nay lại bị cơn mưa hút vào đêm khuya thăm thẳm, mang theo nỗi đau đớn, bi thương của con người lan đi xa…​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gil#isaac