5
Nhưng tiệc vui chóng tàn.
Trong một lần tôi đang cắt cỏ đợi Tiểu Yến về nhà, thì tôi thấy bóng dáng em ấy từ xa.
Cùng một người đàn ông.
Tiểu Yến sắc mặt tái nhợt, đầu óc bù xù, đi bên cạnh là tên Trương mặt rỗ ở nhà bên, quần áo hắn ta xộc xệch. Hình như họ vừa từ đồng về.
Gã Trương vừa đi vừa nói với mọi người trong thôn:
"Khi tôi đi ngang qua đồng thì thấy Lộc Mai Yến, em gái của Lộc Ngân Hoà đang đẩy đưa với mấy tên đàn ông. Cô ta chính là sợ bị tôi nói ra, nên cho tôi sờ mó người"
Tiểu Yến không thể nói, chỉ có thể ú ớ, tay chân khua loạn xạ, nước mắt giàn giụa thành hàng. Rõ ràng em ấy bị oan.
Thế là từ đó, dân làng gọi Tiểu Yến là "đồ gái đ.i.ếm" , "đồ bỏ đi", "đồ l.ăng l.oàn". Mỗi lần Tiểu Yến đi qua, lũ đàn ông trong làng đều tỏ vẻ kinh tởm, nhổ một bãi nước bọt trước mặt em ấy. Mẹ tôi nhục nhã không biết giấu mặt đi đâu, anh trai thì vui vẻ ngồi cắn hạt dưa, xem kịch hay.
Nhưng chỉ có tôi là người duy nhất đứng ra bảo vệ em ấy.
Tiểu Yến là bị oan, do không thể nói nên bị buộc tội sao?
Người trong làng tôi còn có thể n.g.u si đến mức này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro