1
Tôi và Lộc Mai Yến là hai chị em.
Mai Yến sinh ra đã lanh lợi thông minh, xinh đẹp động lòng người, nhưng lại bị câm.
Quan hệ của tôi và em ấy rất tốt.Tôi rất thương em ấy, chúng tôi cứ thế dựa vào nhau mà sống, trong ngôi làng có suy nghĩ thối nát đáng khinh này. Họ coi con gái, phụ nữ như thứ giẻ rách, chỉ đáng phục tùng và hầu hạ đàn ông.
Nhà tôi còn có một anh cả. Anh ta từ bé đã hoạt bát khỏe mạnh, nhưng bị mọi người gieo vào đầu quan niệm :"Tất cả những con đàn bà không nghe lời đều đáng đánh!"
Thế là mỗi ngày, anh ta đều đánh chúng tôi nếu không chịu nghe lời của anh ta. Anh ta dùng thắt lưng, dây điện,...để đánh đập chúng tôi.
Tôi và Mai Yến mỗi đêm đều ôm nhau ngủ trong nước mắt, cùng đắp chung chiếc chăn rách nát, cáu bẩn.Rồi tôi thì thầm với em ấy:
"Tiểu Yến à, bố mẹ không cho chị đi học. Sau này em cố học, rồi ra thành phố lớn học đại học. Thoát khỏi ngọn núi này rồi, em về đón chị đi với nhé...!"
Mai Yến gật gật đầu, giàn giụa nước mắt, cánh tay đầy vết thương bầm tím ôm chặt lấy tôi, thút thít dụi đầu vào lòng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro