end.
01.
khi trương tiểu my nhận được điện thoại của nguyễn hoàng yến, đúng một giờ sáng, em vừa được lê thy ngọc cứu khỏi bữa tiệc rượu.
trương tiểu my vụng về lấy điện thoại di động từ trong túi ra, liếc nhìn tên người gọi rồi, dưới tác dụng của cồn, em cúp máy.
thy ngọc đang lái xe, liếc mắt thấy vậy liền hỏi một cách hờ hững:
"bạn trai à?"
trương tiểu my lấy tay ấn ấn bụng, nhíu mày, em có hơi đau vì uống rượu lúc bụng đói.
"không phải anh ấy."
"ồ......"
em mong rằng thy ngọc sẽ không phản ứng thái quá.
thy ngọc thấy tiểu my không nói thêm gì nữa, biết em không muốn tiết lộ gì thêm nữa, vì thế trong lúc chờ đèn giao thông, cô lấy một hộp thuốc đau dạ dày từ trong túi ra.
"yến bảo tao mang cho mày một hộp thuốc đau dạ dày, sợ mày bị đau bụng."
"tao không muốn uống nó."
trương tiểu my không uống thuốc, em quay đầu lại, ánh đèn neon của những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ chói mắt đến nỗi làm em nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nói chuyện của thy ngọc.
cô nói, đừng lúc nào cũng như đứa trẻ bướng bỉnh, nếu bụng không khỏe thì phải nhanh chóng uống thuốc, không thể chậm trễ; cô nói hoàng yến đặc biệt bảo cô mang thuốc đau dạ dày đến, nếu người đó không nói thì cô sẽ quên mất; lê thy ngọc còn nói là nguyễn hoàng yến gọi điện cho cô vào đêm khuya, bảo cô đến tiệc rượu đón em về nhà...
ba chữ "nguyễn hoàng yến" giống như một lời nguyền rủa, xoay tròn trong đầu trương tiểu my, mười ngàn tiểu quỷ dùng búa đập vào đầu em, khiến em không thể nào bình tĩnh.
tên của nguyễn hoàng yến chạy qua thanh xuân của trương tiểu my. cả hai đều đi du học. em không biết là trùng hợp như thế nào khi họ lại cùng thuê nhà lúc học ở nước ngoài và trước đó còn học chung trường trung học và đại học nhưng không có ấn tượng gì về nhau. lại thêm một chuyến du học kéo dài sáu năm thì lúc đó mới biết cả hai đã có duyên từ trước.
khi trương tiểu my ở nước ngoài, em không quen đồ ăn nơi đây, ăn uống rất thất thường, khiến dạ dày có chút vấn đề. trí nhớ em cũng không tốt, thỉnh thoảng quên uống thuốc. để em uống thuốc đúng cách, nàng đã dán giấy nhớ khắp nhà, nhắc nhở em uống thuốc, có lúc còn phải gọi điện thoại ép em uống thuốc, giọng điệu rất hung hăng, khác xa với vẻ ngoài ngoan ngoãn thường ngày.
nàng đối xử với em như một em bé, như thể em là đứa em gái cần được chăm sóc.
nghĩ đến đây, lòng trương tiểu my đột nhiên mềm lại, cầm lấy lọ thuốc đau dạ dày mà thy ngọc để ở trên xe.
chiếc xe chậm rãi dừng lại ở cổng nhà, tiểu my đang định xuống xe thì thy ngọc gọi cô lại:
"à mà này, chuyện gì đã xảy ra với lời cầu hôn của bạn trai mày hôm nọ thế?"
trương tiểu my cầm lấy hộp đựng thuốc đau dạ dày, cái hộp thuốc làm bằng giấy bị em nắm chặt thành một mảnh nát bấy.
"kết thúc rồi."
02.
bạn trai của trương tiểu my đã cầu hôn em chỉ vài ngày trước.
người bạn trai mà em đã hẹn hò gần hai năm, đã trở thành người lạ sau khi em du học trở về việt nam.
khi bạn trai em xuất hiện trước mặt em với bó hoa hồng tuyệt đẹp, tâm trí của trương tiểu my trở nên trống rỗng.
nhìn bạn trai đang quỳ một chân trên đùi và chiếc nhẫn không đẹp lắm, trương tiểu my có cảm giác muốn bỏ trốn.
"tiểu my, lấy anh nhé."
tim trương tiểu my đập thình thịch, em nhịn thật lâu không biết nên nói gì, bối rối như đứa trẻ làm sai chuyện gì.
"kết hôn với anh nhé? anh sẽ chăm sóc em mãi mãi."
giọng nói của bạn trai lại chạm đến dây thần kinh của trương tiểu my. một anh chàng đẹp trai mỉm cười nhẹ nhàng và tự tin.
em và bạn trai có mối quan hệ khá tốt. mặc dù sống ở hai nơi khác nhau, nhưng trong hai năm qua, họ không hề cãi nhau. họ gửi tin nhắn chào hỏi nhau hàng tuần, cùng nhau ăn tối vào cuối tuần khi rảnh rỗi, và không làm phiền khi đối phương có việc bận.
một mối quan hệ cân bằng và ổn định.
kết hôn với anh ấy là một lựa chọn đúng đắn.
nhưng nghĩ đến việc phải ở bên anh mãi mãi khiến trương tiểu my có chút sợ hãi.
em đã dành cả cuộc đời mình với một người đàn ông dường như yêu em nhưng lại không biết gì về em. em thậm chí còn không biết sở thích hay thói quen của bạn trai mình. em chỉ biết anh ấy đang học y khoa vì họ thảo luận về các vấn đề sức khỏe mỗi khi hẹn hò.
tiếng la ó của những người chứng kiến vang lên rồi lại hạ xuống, tạo thành một tấm lưới khổng lồ giam giữ em. trương tiểu my luôn chọn cách giải quyết vấn đề đúng đắn, nhưng lần này, em không có thời gian để xử lý chuyêj này.
làm thế nào để khéo léo từ chối lời cầu hôn của bạn trai ở nơi công cộng mà không làm anh ấy xấu hổ?
câu hỏi này thoáng qua trong đầu tiểu my, bó hoa hồng trong tay bạn trai lao về phía em như một bầy thú dữ nhe nanh và móng vuốt.
mặc kệ sự tử tế.
trương tiểu my quay người chạy đi, không nói một lời, chỉ bước hai bước, đẩy đám người đang vây xem ra, lên xe taxi, nhanh chóng rời đi.
trương tiểu my trốn thoát như vậy đấy.
xe taxi dừng lại trước cổng nhà nguyễn hoàng yến. khi đi đến cửa nhà, em đột nhiên nhớ ra nhà văn hoàng yến chibi đã bay đến châu âu. vì vậy, trương tiểu my chỉ có thể cầm điện thoại lên, xóa lời nhắc về cuộc gọi nhỡ của bạn trai rồi gọi cho hoàng yến.
"yến ơi, anh ấy cầu hôn tao."
có thể rõ ràng nghe được trong giọng nói của trương tiểu my có chút run rẩy, còn có chút áy náy cùng sợ hãi, chuyện này là do trương tiểu my làm hỏng, không chỉ làm bạn trai mất mặt, mà bản thân em trông cũng có vẻ không lý trí lắm.
trương tiểu my muốn hỏi ý kiến nguyễn hoàng yến, muốn nghe hoàng yến đưa ra giải pháp cho vấn đề này.
tiểu my đã hình thành thói quen qua nhiều năm, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ đi nàng.
dù là an ủi hay động viên, em chỉ muốn nói chuyện với nguyễn hoàng yến.
nhưng điều em chờ đợi lại là sự im lặng kéo dài từ đầu bên kia điện thoại, đầu dây bên kia tràn ngập tiếng ồn, suýt nữa khiến lỗ tai trương tiểu my tê liệt.
"yến? mày có ở đó không?"
"à... tao đây."
"sao mày không trả lời?"
"chỉ là... tao rất vui khi nghe tin này, sướng nhé, việc kết hôn thật tuyệt, chúc mừng he."
trương tiểu my sửng sốt, tất cả cảm xúc phức tạp mà em vẫn kìm nén đột nhiên bùng nổ, giống như một loạt đạn pháo, lao vào lồng ngực mình.
"nguyễn hoàng yến, ý mày là sao, mày vui mừng đến vậy khi tao được cầu hôn sao?"
"không phải vậy chứ... sao?"
trương tiểu my tức giận đến mức cúp điện thoại
mặc dù em thậm chí không thể nói chính xác bản thân tức giận vì điều gì với nguyễn hoàng yến
em muốn chạy đến bên nguyễn hoàng yến, kề dao vào cổ nàng rồi hét lớn: nếu có gan thì nói lại những lời mày đã nói với tao đi?
trong lòng em như có thứ gì đó sụp đổ, em hy vọng nguyễn hoàng yến sẽ không nói ra những lời khoa trương này.
bất cứ ai cũng có thể chúc mừng trương tiểu my về cuộc hôn nhân của mình, ngoại trừ nguyễn hoàng yến
03.
cơn say không mang lại giấc mộng đẹp mà chỉ làm chậm phản ứng cơ thể và khiến người ta buồn ngủ.
trương tiểu my cuộn mình trên ghế sofa trong nhà, đồ đạc trên bàn trà vương vãi khắp nơi, nhưng em không có thời gian để dọn dẹp, đầu óc em như một đống hỗn độn, không thể tập hợp được chút năng lượng nào.
em đổ lỗi cho rượu.
em muốn uống một cốc nước mật ong ấm, có thêm một lát chanh nhỏ, cảm nhận chút ấm áp và dịu dàng.
"cạch"
có tiếng chìa khóa và khóa cửa chạm vào cửa, tiếp theo là tiếng bánh xe của vali cọ vào sàn gỗ cẩm lai yêu quý của trương tiểu my.
"sáng quá"
rèm cửa phòng khách đột nhiên mở ra, ánh nắng chói chang từ bên ngoài chiếu vào. cho dù nhắm mắt, trương tiểu my vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của mặt trời.
em bất mãn ngoảnh đầu sang một bên, nhíu mày, muốn đứng dậy kéo rèm lại nhưng tứ chi lại vô cùng nặng nề, không đủ sức giơ tay lên che ánh nắng đang chiếu thẳng vào mắt.
đột nhiên, em cảm thấy trước mắt mình có một bóng đen, cảm giác nóng rát ở mắt do ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp cũng giảm đi rất nhiều.
trương tiểu my khó khăn nheo mắt lại, một đôi bàn tay ấm áp giúp em che đi ánh nắng mặt trời.
không cần phải suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra đó là ai. ngoài trương tiểu my ra, nguyễn hoàng yến là người duy nhất có chìa khóa nhà.
"tối qua có uống nhiều không?"
mặc dù là câu hỏi, nhưng trả lời cũng không có ý nghĩa gì, trương tiểu my không có ý định trả lời nguyễn hoàng yến, em liếc nhìn nàng đang ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, dùng tay che nắng cho mình.
nguyễn hoàng yến vẫn mặc y nguyên bộ đồ làm việc, mái tóc vàng óng buông xõa, trên cổ tỏa ra mùi hương của lọ nước hoa mà em đã tặng.
"mặt trời gắt quá, tao sắp nhũn thành nước mất."
không trả lời câu hỏi của nguyễn hoàng yến, trương tiểu my quay người, vùi mặt vào ghế sofa, giọng điệu vô thức mang theo chút dịu dàng đặc trưng của con gái.
hoàng yến quỳ nửa người, tay đặt lên thái dương trương tiểu my, nhẹ nhàng xoa bóp.
"sao yến lại ở đây? không bay tới châu âu sao?"
"yến dời lịch với bên biên tập. tao nghe con thy nói my uống nhiều quá. tao sợ bé đột nhiên chết ở nhà, nên phải đến thăm bé."
má, con nhóc này là sóc quỷ à, ngay cả xà nữ cũng không phun độc được như vậy, ai bảo nhỏ đến xem em bằng cách giả tạo như vậy?
trương tiểu my thầm chửi thề trong lòng, nhưng toàn thân lại khẽ ngân nga vì được nguyễn hoàng yến xoa bóp thoải mái.
"tại sao tối qua mày không trả lời điện thoại của tao?"
"tao say quá nên không nghe thấy."
"yến tưởng my vẫn còn giận..."
nguyễn hoàng yến cười hai tiếng, tiếng cười thậm chí nghe có chút ngốc nghếch. trương tiểu my nghe xong liền cảm thấy đau đầu, chống người ngồi xuống ghế sofa. hoàng yến vẫn duy trì tư thế như trước, hơi rướn người ở mép ghế sofa, tay xoa đầu cho tiểu my.
trương tiểu my cúi đầu nhìn nguyễn hoàng yến, dùng ngón tay chọc chọc má nàng. hoàng yến mỉm cười, môi mím lại, giống như một con sóc chuột đã được thuần hóa và ngoan ngoãn.
trương tiểu my vô tình bắt gặp đôi mắt cười của nguyễn hoàng yến. đôi mắt của nàng vẫn như sáu năm trước, tuy rằng trang điểm bây giờ đã tinh tế hơn, nhưng đôi mắt vẫn... quyến rũ đến mức nguy hiểm.
không ổn, không ổn.
trương tiểu my tránh ánh mắt của nguyễn hoàng yến, tim đập thình thịch, cảm thấy rất không thoải mái.
khi tiểu my rửa mặt xong, hoàng yến đã pha sẵn một cốc nước chanh mật ong trong bếp.
"nè, uống đi."
trương tiểu my ngồi dưới đất, cầm cốc nước sưởi ấm đôi tay, cuộn tròn người lại, trong khi nguyễn hoàng yến đang dọn dẹp đống đồ lộn xộn trong phòng.
mật ong làm ẩm cổ họng em, vị ngọt không đủ để đầu lưỡi say xỉn của trương tiểu my cảm nhận được, thay vào đó, vị chua của lát chanh lập tức tràn vào tấn công vị giác của em.
em đột nhiên nhớ ra em và nàng từng trò chuyện trên ghế sofa, xem cặp đôi mới cưới trên tv đang đọc lời thề. em hỏi nàng.
"tại sao mọi người lại kết hôn?"
hoàng yến ăn bỏng ngô và trông suy nghĩ nghiêm túc.
"ừm... sau khi kết hôn, mày sẽ có người bên cạnh. từ giờ trở đi, dù khóc hay cười, mày cũng sẽ không cô đơn, sẽ có người nguyện ý bước vào thế giới của mày, chia sẻ gánh nặng với mày."
trương tiểu my nhìn bóng lưng nguyễn hoàng yến đang dọn dẹp nhà cửa, nhìn quanh nhà, trên bàn trà chất đầy những món đồ lưu niệm nhỏ nguyễn hoàng yến mang về từ các nước. cái gối búp bê trên ghế sofa cũng là một chú chuột mickey của disneyland. ngay cả khi hoàng yến về việt nam, nàng vẫn thường đến nhà em ăn, uống, ngủ. căn nhà của em vẫn luôn chuẩn bị quần áo và đồ dùng độc quyền cho nguyễn hoàng yến.
nhà em có một bức tường chứa đầy ảnh, những bức ảnh ghi lại toàn bộ ký ức thời thanh xuân của trương tiểu my, bao gồm khi ở thời học sinh, khi đi du lịch, khi học đại học và khi tốt nghiệp. hầu như trong mọi bức ảnh đều có một nguyễn hoàng yến, bất kể là ảnh tự sướng hay ảnh do bạn bè chụp, thậm chí trong ảnh chụp em và gia đình, cũng có thêm một nguyễn hoàng yến.
ý nghĩ đó giống như một trận lũ bất ngờ tràn vào những tòa nhà cao tầng. trương tiểu my phát hiện nguyễn hoàng yến chưa từng bỏ lỡ bất cứ điều gì trong suốt thời thanh xuân của em.
em đột nhiên muốn ngắm sao băng mà trên báo đài nói rằng ba mươi mấy năm mới xuất hiện một lần nên nàng đã bí mật trốn học, mang theo kính viễn vọng và máy ảnh, dắt em lên một toà nhất cao nhất ở thành phố để cùng em ước nguyện dưới bầu trời đầy sao.
khi thị liên bị bệnh và em rất lo lắng. chính nàng đã nắm tay em và bảo em đừng sợ. nàng cùng em đi bộ hết cả ba dãy nhà để tìm một phòng khám thú cưng.
sau khi rớt môn lần đầu tiên trong đời, em ở trong phòng, xé quyển vở thành từng mảnh, khóc không ngừng. chính nguyễn hoàng yến mở cửa, ôm trương tiểu my vào lòng an ủi, liên tục nói "đừng khóc, bé đừng khóc".
...
trương tiểu my luôn thích dùng tiếng cười để che giấu sự tự ti và sự yếu đuối của mình, ngay cả khi em rất sợ điều gì đó. may mắn thay, nguyễn hoàng yến rất chu đáo, đặc biệt là khi nàng ở bên trương tiểu my.
"my, mày thật sự rất tốt, dịu dàng lại xuất sắc như vậy. vấn đề duy nhất của mày chính là luôn không nhìn ra được ưu điểm của bản thân, sau đó âm thầm buồn bã. điều này không tốt. tao phải khen mày mỗi ngày, cho đến khi mày nhận ra mình ưu tú đến mức nào."
một người trông có vẻ năng động, vui vẻ và dễ gần, nhưng thực ra trong lòng, đang kháng cự lại mọi người bên ngoài.
một người có vẻ yêu náo nhiệt, ai cũng tiếp chuyện được và luôn quan tâm mọi người, thực ra sâu thẳm trong lòng, luôn khao khát có ai đó quan tâm đến mình.
nói một cách nghiêm túc, nguyễn hoàng yến là người đầu tiên thành công nhìn thấu được vào thế giới thực sự của trương tiểu my ra sao.
nghĩ đến đây, tiểu my đột nhiên ý thức được một vấn đề, giống như bị thứ gì đó đánh mạnh, rát bỏng:
trong những năm qua, người bước vào thế giới của em và chia sẻ niềm vui nỗi buồn với em không phải là người bạn trai xa cách kia mà là nguyễn hoàng yến.
04.
trương tiểu my và bạn trai chia tay trong hòa bình.
em gọi cho anh và lắp bắp nói "em xin lỗi, em xin lỗi vì đã làm anh xấu hổ trước mặt mọi người."
bạn trai em không tức giận, anh tỏ ra lịch sự và mỉm cười nói: "không sao đâu. là lỗi của anh. anh không nên hấp tấp cầu hôn em ở nơi công cộng như vậy".
sau khi hai người lần lượt xin lỗi nhau, cả hai người đều im lặng, ngay cả qua điện thoại, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề và ngượng ngùng.
"có lẽ chúng ta không phù hợp với nhau."
người bạn trai không phản bác mà tiếp tục lời nói của tiểu my.
"anh cũng nghĩ chúng ta không hợp nhau."
em cảm thấy kỳ lạ, vậy anh cũng thấy không phù hợp, vậy tại sao lại cầu hôn?
"anh nghĩ chúng ta chỉ yêu nhau trong vài ngày đầu, và thời gian còn lại chúng ta chỉ hòa hợp với nhau. tụi mình thậm chí không thèm cãi nhau. cả hai đứa đều hơi bướng bỉnh và kiêu ngạo, và chúng ta không muốn cho nhau quá nhiều, cũng không muốn thay đổi bản thân vì đối phương."
"hôn nhân, xét cho cùng, chỉ là việc xoay xở với cuộc sống của mình thôi, đúng không? anh nghĩ mọi người chỉ đang cố làm vậy với cuộc đời của họ, nhưng anh không ngờ là trước tiên anh lại không muốn làm như vậy."
người bạn trai đang tự nói chuyện với chính mình, nói ra lý do vì sao anh cũng cảm thấy cả hai không nên kết hôn, blah blah blah, không cho em cơ hội ngắt lời.
sau khi cúp điện thoại, trương tiểu my không ngờ chia tay bạn trai cũ lại dễ dàng như vậy, em dành năm phút nói chuyện điện thoại, năm phút huỷ kết bạn, tổng cộng mười phút để kết thúc mối quan hệ kéo dài hai năm. xem ra mối quan hệ như vậy có chút phù phiếm.
vào ngày chia tay, tiểu my mời thy ngọc đi uống trà chiều và kể vắn tắt câu chuyện chia tay với bạn trai cũ. thy ngọc đang lắng nghe thì ngắt lời.
"còn mày và yến thì sao?"
trương tiểu my hoảng hốt
"nó thì sao?"
em đã không liên lạc với nàng trong nhiều ngày. sau khi nhận ra nguyễn hoàng yến là người duy nhất dành cho mình, một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu phát triển bên trong em và trở nên không thể kiểm soát. em cảm thấy có chút tội lỗi.
thấy em nói vậy, lê thy ngọc nhẹ giọng nói:
"được rồi, nhiều năm như vậy, trương tiểu my, ngay cả bản thân thích ai, mày cũng không biết, đúng không?"
trương tiểu my ngừng nói.
em không ngốc, làm sao em có thể không biết?
em đã thích nguyễn hoàng yến từ rất lâu rồi. em thích nguyễn hoàng yến trước cả khi em yêu bạn trai cũ của mình.
trương tiểu my nghiện thứ tình cảm mơ hồ này và khi hormone tuổi mới lớn, em cũng nghĩ nếu hoàng yến cũng thích mình, em sẽ không có gì sai khi mạnh dạn bước ra tỏ tình. nhưng bất kể có quan sát thế em cô cũng không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nguyễn hoàng yến thích mình.
ví dụ, nếu có một chàng trai theo đuổi em, em sẽ nói với nàng: "ê yến, có người đang theo đuổi tao này. mày nghĩ tao có nên đồng ý không?" em mong đợi nhìn thấy vẻ ghen tị trên mặt nàng, nhưng không có. nguyễn hoàng yến chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói: "ngon lành. nếu mày thích thì đồng ý luôn đi."
nhìn nguyễn hoàng yến cởi mở thẳng thắn như vậy, trương tiểu my nghĩ, sao không quên đi thứ tình cảm này, dù sao thì bọn họ cũng không thể ở bên nhau được. vì vậy, em buộc mình phải kìm nén tình cảm dành cho hoàng yến và chọn ở bên bạn trai cũ.
chỉ là gần đây em mới chia tay, những loại hormone và xung động đó thỉnh thoảng lại xuất hiện khi em nghĩ đến nàng, khiến cho bản thân đau đầu, em chỉ có thể giảm bớt tiếp xúc với nàng để chính mình bớt đi chút mệt mỏi.
trương tiểu my cong môi, vẻ mặt bình tĩnh và hờ hững nói.
"tao thích nó thì có tác dụng gì? nó chẳng biết gì về tao cả."
thy ngọc nghe vậy thì nhíu mày, nhìn tiểu my rồi dùng ngón tay gõ mạnh vào đầu em.
"chẳng phải mọi việc mày suy đoán về người khác đều là suy nghĩ của mày sao?"
"mày không muốn biết con yến đang nghĩ gì sao?"
05.
suy nghĩ của nguyễn hoàng yến không thể nào đơn giản hơn.
nàng thích trương tiểu my.
thích một người rất khó, nhưng đối với nguyễn hoàng yến, thích trương tiểu my là một chuyện hiển nhiên.
khi còn trẻ, ai mà không có một người không thể không tin trong lòng mình? nhưng mấu chốt là nguyễn hoàng yến đã giả vờ sáu năm, chuyện này cũng khiến nàng đau đầu sáu năm.
điều đáng sợ không phải là sự xuất hiện của cảm xúc, mà là những cảm xúc đó không hề mất đi theo thời gian mà còn có dấu hiệu ngày càng mạnh mẽ hơn.
ngọc phước từng hỏi hoàng yến, hỏi rằng thế giới này rộng lớn như vậy, người nhiều như vậy, tại sao nàng chỉ thích trương tiểu my?
nguyễn hoàng yến suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn chai sprite rỗng trên bàn trả lời.
"trên thế giới này có bao nhiêu người, thì cũng chỉ có một trương tiểu my."
"my khác với những người khác và là sự tồn tại có ý nghĩa đặc biệt với tao."
"ví dụ, loại soda có ga đầu tiên tao uống là sprite. từ thời điểm đó, sprite được định nghĩa là soda có ga."
"mặc dù sau này tao đã uống các loại nước ngọt có ga khác như coca cola hay pepsi, cả thảy đều khiến tao cảm thấy vui vẻ sảng khoái, nhưng sự ngạc nhiên thú vị khi lần đầu tiên nếm thử nước ngọt có ga là điều mà chỉ sprite mới có thể mang lại cho tao."
nguyễn hoàng yến chống cằm lên bàn bằng hai tay, nhìn thẳng vào chai sprite trên bàn.
ngọc phước đưa tay ra và chộp lấy cái chai màu xanh có ga, lớn tiếng nói.
"có sprite hay không sprite thì khác gì? tao nghĩ mày chỉ bị ám ảnh bởi mối tình đầu của mình thôi."
khi nó mở nắp chai nước ngọt, một ít khí co2 còn lại trong chai phát ra tiếng "phì phèo" nhẹ.
"chỉ đứng nhìn mà không uống thì có ích gì? đến lúc cần thì sẽ có người cướp mất thôi."
hoàng yến lắc đầu, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai sprite mới
nàng nói rằng không phải nàng không muốn hành động gì.
mà là cả nàng và em, thời điểm đều sai cả rồi.
không phải nguyễn hoàng yến chưa từng nghĩ đến việc tỏ tình với trương tiểu my, nàng cho rằng tỏ tình là một nghi lễ, cho nên nàng luôn chuẩn bị tỏ tình với tiểu my vào ngày sinh nhật.
hàng năm, hoàng yến đều chuẩn bị một đôi nhẫn làm quà sinh nhật cho tiểu my và sẵn sàng tỏ tình vào mỗi năm.
lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho trương tiểu my, nguyễn hoàng yến đã viết lời tỏ tình của mình lên bóng bay và buộc chúng vào lan can ban công. thật không may, khi tiểu my mở rèm ban công ra, em chỉ nhìn thấy những quả bóng bay bị cơn gió lạ thổi bay lên trời, điều này cũng thổi bay lòng dũng cảm của nàng đi mất.
lần thứ hai, nguyễn hoàng yến buộc lá thư tỏ tình vào cổ thị liên, nhưng nó đã lẻn ra khỏi nhà khi nàng không để ý, và khi quay lại, trên cổ nó chỉ còn lại sợi dây buộc thư.
lần thứ ba, nguyễn hoàng yến gửi cho trương tiểu my một tin nhắn 🐿️💕🐈trên điện thoại di động lúc 5:20. nhưng vì quá mơ hồ nên trương tiểu my vẫn không hiểu ra.
lần thứ tư, nguyễn hoàng yến cuối cùng cũng quyết định không dùng bóng bay hay viết thư nữa, nàng định đứng trước mặt trương tiểu my, đích thân nói cho em biết. nguyễn hoàng yến chuẩn bị lời tỏ tình cả đêm. nàng tan học sớm, đến tiệm hoa mua một bó hoa nhỏ rồi vội vã về nhà, nhưng khi đến cửa nhà, nàng lại nhìn thấy cảnh tỏ tình của một người con trai với trương tiểu my, nàng nhận ra người này là sinh viên đang học ở trường y.
cảnh tượng vô cùng ngoạn mục, những ngọn nến tạo thành hình "trái tim" tuyệt đẹp, ánh lửa nhỏ lập lòe trong bóng tối, khiến mắt nguyễn hoàng yến đau nhức.
niềm vui của trương tiểu my hiện rõ trên mặt, nguyễn hoàng yến không thể thay đổi được gì, nàng giấu hoa vào một góc, đợi đến khi màn tỏ tình đó kết thúc thì chạy đến bên trương tiểu my như không có chuyện gì xảy ra, ôm chầm lấy em.
"chúc mừng sinh nhật, mỗi ngày đều vui vẻ nhé."
bạn thấy đấy, cơ hội thực sự không chờ đợi ai cả. đôi khi bạn cứ chờ đợi và đợi chời rồi lại bỏ lỡ đúng người.
thời điểm này thực sự không thích hợp với nguyễn hoàng yến và trương tiểu my.
06.
dạo gần đây nguyễn hoàng yến có chút lo lắng, trương tiểu my mấy ngày liền không liên lạc với nàng, nàng không biết vì sao, ngay cả chuyện tiểu my chia tay bạn trai cũng là do lê thy ngọc nói cho hoàng yến biết vào nửa tháng trước.
thy ngọc nói: "mày cứ ngồi trong nhà thì biết được chuyện gì hả? nếu bây giờ không hành động thì đã muộn rồi."
nguyễn hoàng yến vẫn luôn rất thận trọng trong mối quan hệ của nàng với trương tiểu my, nàng đã dùng hết tất cả khả năng diễn xuất và quản lý biểu cảm của mình trong cuộc sống để đối xử với em. từ lúc nhận ra bản thân thích trương tiểu my, nàng đã luôn đè nén tình cảm của mình đối với em.
nàng muốn cởi mở nhưng lại cảm thấy lo lắng. nàng sợ rằng sự bốc đồng của mình sẽ phá hủy tình bạn của họ, phá vỡ sự cân bằng giữa nàng và em và.....mất trương tiểu my mãi mãi.
nhưng cũng chính vì sự nhút nhát của mình mà nàng đã bỏ lỡ em, trương tiểu my thậm chí còn sắp kết hôn với bạn trai của mình. nành đột nhiên nhận ra, kỳ thật giữa nguyễn hoàng yến và trương tiểu my chưa bao giờ là vấn đề thời gian. chỉ là nàng thiếu một chút can đảm, không dám tiến thêm một bước nào, chẳng lẽ ngày đó nàng không thể tỏ tình sao? nàng phải ngoan cố chờ đến sinh nhật của trương tiểu my...
nàng vốn nghĩ rằng cứ để mặc số phận, đi cùng trương tiểu my cho đến ngày em cảm thấy bản thân là vật cản đường, nhưng nguyễn hoàng yến lại không muốn từ bỏ, nàng thậm chí còn chưa thử lấy một lần.
nàng không muốn giống như trước kia, cùng đám bạn tranh luận, đấu tranh xem có nên thổ lộ hay không. nếu thật sự thích một người, đừng bận tâm hỏi ý kiến người khác. nếu đã nói ra rồi, nguyễn hoàng yến vẫn có thể chịu trách nhiệm cho phần đời này của mình.
không biết hoàng yến lấy đâu ra can đảm, nàng tìm hộp nhẫn ở nhà, đây là món quà nàng đã chuẩn bị để làm quà sinh nhật cho trương tiểu my.
nguyễn hoàng yến vội vã chạy đến cửa nhà trương tiểu my, tay run rẩy gõ cửa. tiểu my mở cửa ra thì giật mình, vẻ mặt hoàng yến nghiêm túc đến mức em còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
"trương tiểu my, tao thích mình... xin mày...xin mày đừng hiểu lầm, đây không phải là loại thích mà dành cho bạn bè với nhau."
nguyễn hoàng yến giống như một đứa trẻ nhút nhát, nói lắp và cố gắng hết sức để giải thích rõ ràng cảm xúc của mình.
trương tiểu my kinh ngạc, em nhìn hoàng yến, người mà em cho là không thích mình. trương tiểu my ôm cánh tay, dựa vào khung cửa, nghiêng đầu, giống như một con mèo lười biếng và kiêu ngạo.
con mèo kiêu hãnh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông và nhìn người theo đuổi mình.
"mày thích tao từ bao giờ?"
"đã từ lâu lắm rồi."
nguyễn hoàng yến vừa nói vừa lấy hộp đựng nhẫn ra, chiếc nhẫn này rất đẹp, đúng kiểu mà trương tiểu my thích.
"thật ra, năm nào tao cũng muốn tỏ tình với mày bằng chiếc nhẫn trên tay vào ngày sinh nhật của mày, nhưng thời điểm thì không bao giờ đúng... thật ra, không phải thời điểm sai, mà là tao quá thiếu quyết đoán... tao vốn định sẽ tỏ tình với mày vào ngày sinh nhật của mày năm nay, nhưng tao sợ nếu đợi thêm nữa, tao sẽ thực sự bỏ lỡ mất."
trương tiểu my không khỏi tò mò về lời tỏ tình của nguyễn hoàng yến.
"tại sao phải đợi đến sinh nhật tao mới tỏ tình?"
"bởi vì tao nghĩ rằng việc tỏ tình vào ngày sinh nhật có thể mang tính nghi lễ hơn."
có lẽ đây là nỗi ám ảnh của một đứa trẻ.
"ồ~"
giọng nói của trương tiểu my thay đổi hẳn, em hơi nhướng mày và mỉm cười, nụ cười có vị ngọt của kẹo.
"nếu vậy thì mày có thể đợi thêm vài tháng nữa rồi tỏ tình vào ngày sinh nhật của tao."
nói xong, trương tiểu my giả vờ đóng cửa lại, nguyễn hoàng yến có chút lo lắng.
"bé ơi, tao..."
nguyễn hoàng yến nắm chặt tay nắm cửa, không chịu để nó đóng lại, mặc dù trương tiểu my không hề dùng chút sức lực nào.
trương tiểu my nhìn người trước mặt, con người này thật sự rất khó khăn trong việc đưa ra quyết định, trước khi thổ lộ với em, chắc hẳn đã do dự và lo lắng rất lâu, bất kể là vài năm hay vài ngày. quan trọng là nàng thực sự đã đi đến bước này, bằng sự chân thành và dũng cảm của mình, nàng chạy đến trước cửa nhà và thổ lộ với em.
trương tiểu my vẫn luôn mơ tưởng lời tỏ tình hoàn hảo dành cho mình sẽ như thế nào, trước kia em không hiểu, nhưng hôm nay, cuối cùng em đã hiểu.
thứ em muốn không phải là chiếc nhẫn, cũng không phải là một buổi lễ long trọng, mà là một trái tim dịu dàng và thật lòng, tình cảm chân thành của em phải được đặt đúng chỗ, và chỗ đó là của một người tên nguyễn hoàng yến.
trong lòng em giống như có một viên kẹo cầu vồng, lớp vỏ đường giòn cứng của viên kẹo đã bị nguyễn hoàng yến phá vỡ, chỉ còn lại phần nhân mềm ngọt bên trong.
trương tiểu my nắm chặt tay của người đang nắm chặt tay nắm cửa, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc
"thôi quên đi, năm nay tao chỉ tổ chức sinh nhật sớm thôi."
trương tiểu my chưa bao giờ bước vào vũ trụ của nguyễn hoàng yến vì em vẫn luôn ở trong vũ trụ của nguyễn hoàng yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro