Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bước chân đầu tiên - là lá cờ đỏ, là màu mắt em


thân thể này mình hiến dâng cho nước nhà, còn trái tim là dành cho em

một mùa hạn hán tơi bời trên đất nước ta.

nguyễn hoàng yến đứng giữa mảnh đất khô cằn đã từng là vùng lúa nuôi sống cả một miền đồng bằng. đất dưới chân cô nứt toác, vỡ ra thành từng mảng từng mảng khô khốc, nắng trên đỉnh đầu chiếu xuống như muốn đoạt mạng con người

đây là sự trừng phạt của thiên nhiên, là lời răn dạy của đất mẹ. 100 năm trước, con người đã phá rừng để làm nương rẫy, 100 năm sau lại tàn sát thiên nhiên để chiếm đoạt lãnh thổ

chiến tranh là một vòng lặp mãi không có lối thoát. con người ta có thể tổn thương nhau vì bất kì lí do gì, và chiến tranh dù là dưới bất kì hình thức nào đi nữa, cũng để lại những hậu quả vô cùng nặng nề

mà đất nước cô, vốn dĩ những người dân ngày đêm chỉ biết cày cấy ruộng đất, những đứa học trò chỉ vừa đủ độ tuổi trưởng thành đều phải gác lại mọi thứ mà lên đường bảo vệ tổ quốc. đất nước cô được nuôi bằng máu thịt của nhân dân, bằng những lần bom mìn dội xuống tan hoang cả một vùng.

chiến tranh khiến cho mùa hạ này kéo dài như vô tận.

———

hoàng yến vĩnh viễn không quên được, cái ngày trương tiểu my xuất hiện trước mắt cô

một người đàn bà ba lăm, vừa bị chồng bỏ. một tay ôm đứa con nhỏ, một tay xách thúng rau đã ỉu đi phân nửa, bước đi chân trần trên mặt đường đá nóng ran

khuôn mặt đen đúa, xấu xí, trông khắc khổ y như vừa trải qua mười mấy kiếp nạn đời người.

hoàng yến bước xuống xe ngựa, mặc cho gấu váy vải hoa đắt tiền đã lấm bùn. cô đi đến mua hết cả thúng rau. nhìn vệt nắng vàng ươm đổ xuống tấm lưng khẳng khiu gầy xọp của em, trong lòng như có cái gì đó đâm vào, nhức nhối đến lạ

sức sống chợt ùa về trên một tinh cầu nho nhỏ nào đó giữa vũ trụ bao la

em ngẩn lên nhìn cô, đôi mắt trong veo. không biết vì lẽ gì, yến lại ôm em và con lên xe ngựa cùng mình. dẫu cho những mảnh vải đắp xơ xài trên áo em cọ xát vào tay cô, dẫu cho tiếng trẻ con khóc oà giữa mùa hạ thật chói tai biết bao

và dẫu cho, phía trên lưng cô gánh cả tổ quốc thân yêu, đôi vai gầy chẳng còn đủ chỗ cho bất kì vấn vương nào nữa. cô vẫn chọn lấy họ, chọn đặt thêm lên nòng súng mình một trách nhiệm, chọn cho bản thân một ván bài may rủi.

là may hay rủi, cô không biết được. chỉ biết nơi đầu quả tim mình từ ngày hôm đó có thêm hai bóng hình, là chốn về, cũng là bình yên giữa nhân gian hoạn lạc của cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro