Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 Không Có Chứng Cứ

- Bệnh kén ăn của Thiếu Khanh đại nhân -

Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói giống như tiếng búa tạ nặng nề giáng thẳng vào trong lòng Đường Tiểu Hà, khiến cả người nàng run lên bần bật. Thế cho nên nàng hoàn toàn không có tâm trạng để ý rằng giọng nói của vị đại quan tứ phẩm triều đình này trẻ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.

"Thảo, thảo dân ở đây." Đường Tiểu Hà run run nói.

Giọng nói làm nàng sợ hãi kia lại vang lên trên đỉnh đầu -- "Ngẩng đầu lên."

Đường Tiểu Hà vô thức cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Theo tầm mắt nhìn lên trên, chiếc cẩm bào màu đỏ dần dần hiện ra trước mắt nàng, cực kỳ giống với màu máu đỏ tươi đầy trên mặt đất mà nàng nhìn thấy đêm qua, vô cùng chói mắt khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

"A!"

Đường Tiểu Hà hoảng sợ hét lên một tiếng, thậm chí còn không kịp nhìn rõ khuôn mặt người ngồi trên cao kia đã vội vàng cụp mắt xuống, hai hàng nước mắt trào ra như mưa, nước mắt tí tách rơi xuống.

Tống Hạc Khanh nhìn xuống dưới, chỉ thấy "thiếu niên" đang quỳ rạp dưới đất có làn da trắng muốt, ngũ quan thanh tú, nét mặt ngây thơ, vẻ mặt sợ hãi không thể kìm nén, giống như một chú chim cút, hoàn toàn không có vẻ lọc lõi, giảo hoạt như trong dự đoán.

Nhất thời hắn cảm thấy nghi ngờ, nghĩ đến việc từ lúc nhậm chức ở Đại lý tự đến nay, mặc dù thời gian chưa lâu, nhưng đã xử lý nhiều vụ án, đích thân thẩm vấn phạm nhân không có một trăm thì cũng có tám mươi, cũng có nghiên cứu khá nhiều về tướng mạo, một người có tâm tư bất chính hay không, cơ bản hắn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra.

Đường Tiểu Hà này bất luận là nhìn như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường, thuộc kiểu nhát gan dễ bị dọa sợ, không giống như kẻ gian trá mánh lới.

Tống Hạc Khanh suy nghĩ một chút, nghiêm giọng hỏi: "Đường Tiểu Hà, bổn quan hỏi ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy như có một tòa núi lớn đè nặng trên đỉnh đầu, hai tai đều ong ong, không kìm được run rẩy trả lời: "Bẩm đại nhân, tuổi mụ của thảo dân là 17."

Vậy chính là chỉ mới có 16.

Tống Hạc Khanh nhíu mày: "Tuổi ngươi còn nhỏ như thế, tài nấu nướng là ai dạy?"

Đường Tiểu Hà nuốt nước bọt, khẩn trương đến nỗi nói không rõ ràng: "Là tổ mẫu thảo dân, từ khi còn trẻ bà đã luyện được tài nghệ nấu ăn tuyệt đỉnh, món nào cũng có thể nấu được. Đáng tiếc quán rượu không thuê nữ tử, cho nên cả đời bà cũng chỉ có thể loay hoay trong phòng bếp nhà mình, ta kế thừa tài nghệ nấu nướng của tổ mẫu, không muốn cũng chôn vùi như bà nên liền tới kinh thành, muốn tạo dựng một con đường riêng."

Tống Hạc Khanh nghe ra giọng nói của nàng tuy nhỏ nhưng cách nói chuyện lại rất có trật tự, càng xua tan đi nghi ngờ trong lòng, cúi đầu tiếp tục lật xem lời khai của những người khác nói: "Bổn quan biết rồi."

Đường Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm, cơ thể suýt chút nữa ngã rạp xuống đất.

Vừa thả lỏng cảnh giác, giọng nói kia lại vang lên trên đỉnh đầu, chỉ có điều lần này không phải gọi tên nàng, mà gọi Mã Đại Tráng.

"Mã Đại Tráng, bổn quan hỏi ngươi, từ giờ Tý đến giờ Tý canh ba đêm qua, ngươi có từng nghe thấy tiếng động lạ nào phát ra từ phòng bếp không? Ví dụ như tiếng cãi vã tiếng đánh nhau."

Ánh mắt Mã Đại Tráng lảng tránh, nói chuyện úp úp mở mở không rõ ràng: "Thảo dân... Đêm qua thảo dân ngủ say, không nghe thấy gì cả, sau đó bị đánh thức thì chạy tới, nhìn thấy, nhìn thấy những thứ đó..." Giống như vô thức, hắn ta chà xát hai tay lên quần áo, muốn lau đi những vết máu đã khô từ lâu trên đó.

Trên người hắn ta và Đường Tiểu Hà đều dính đầy máu, trên tay trên giày đều là máu, đây là minh chứng cho thấy họ đã xông vào hiện trường vụ án.

Ánh mắt Tống Hạc Khanh di chuyển từ trên mặt Mã Đại Tráng xuống người hắn ta, ánh mắt nhìn chăm chú trong chốc lát rồi trầm giọng nói ra một câu: "Khi ngủ ngươi không cởi quần áo ra à?"

Bình thường khi ngủ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có lẽ người ta sẽ tỉnh lại và chạy tới xem tình hình trước tiên mới đúng, thậm chí cũng chưa chắc đã kịp mang giày, nhưng Mã Đại Tráng này lại quần áo chỉnh tề từ trong ra ngoài, không giống như Đường Tiểu Hà, trên người chỉ mặc mỗi bộ trung y dính đầy máu.

"Bẩm, bẩm đại nhân," ánh mắt Mã Đại Tráng bỗng nhiên né tránh, "Thảo dân bận rộn cả một ngày, ban đêm mệt mỏi quá nên có thói quen mặc nguyên quần áo để ngủ."

Tống Hạc Khanh gật đầu, híp mắt lại, lại nhìn chăm chú Mã Đại Tráng một lúc, rồi mới quay đi.

Sau đó lại hỏi thêm mấy người nữa, tương đương với thẩm vấn lại một lần nữa. Thấm vấn xong hết, nên thả thì thả, nên nhốt thì nhốt, tất cả đều phải chờ đến khi tra ra manh mối mới có thể định đoạt.

Thật xui xẻo cho Đường Tiểu Hà, bởi vì là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường án mạng, lại không có nhân chứng chứng minh sự trong sạch, nên rất đương nhiên bị coi là nghi phạm mà tống vào đại lao của Đại lý tự.

"Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"

Đường Tiểu Hà kích động nắm song sắt hô to: "Không phải ta làm! Ta tới kinh thành chỉ vì muốn làm đầu bếp ở Thiên Hương lâu, ta có động cơ gì để mà giết người đâu cơ chứ, lại nói Cửu Nương tỷ đối xử với ta tốt như vậy, ta không báo ơn thì cũng thôi chứ sao ta lại hại nàng ấy! Ta còn là người nữa sao!"

Lính canh ngục thấy phiền phức, quất một roi vào song sắt quát: "Thành thật chút đi! Còn dám la hét nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi!"

Đường Tiểu Hà bị dọa sợ đến mức không dám nói gì nữa, chỉ có điều trong mắt vẫn đẫm nước mắt, lại lấy hết dũng khí ngập ngừng nói: "Đại ca, xin ngài hãy giúp ta cầu xin Thiếu Khanh đại nhân, ta thật sự không có giết người, hơn nữa ta có chuyện quan trọng phải làm, mùng một tháng ba Thiên Hương lâu sẽ tuyển chọn đầu bếp, bây giờ cũng đã cuối tháng hai rồi, ta thật sự không thể bỏ lỡ được."

Lính canh ngục lại đe dọa nàng vài câu, phớt lờ nàng rồi quay người bỏ đi.

Đường Tiểu Hà vươn hai cánh tay mảnh khảnh ra ngoài song cửa vẫy vẫy: "Này này đại ca chớ bỏ đi! Ngài quay lại đây đi! Quay lại đi!"

Thấy người không quay đầu lại, Đường Tiểu Hà gấp đến độ dậm chân, quay mặt lại liền thấy Mã Đại Tráng đang ngồi im lặng quay lưng lại trong phòng giam bên cạnh, bỗng cảm thấy nghi ngờ hỏi: "Mã đại ca, sao huynh không lo lắng chút nào vậy, chúng ta đều bị nhốt, lỡ như thực sự bị xử thành hung thủ thì phải làm sao bây giờ?"

Ai ngờ hai vai Mã Đại Tráng chùng xuống, xoay người trừng mắt nhìn Đường Tiểu Hà quát: "Ngươi có thể im lặng một chút không! Lão tử thật sự cũng muốn một đao chém chết ngươi!"

Đường Tiểu Hà lập tức hít một hơi khí lạnh, không dám tiếp tục nói thêm gì nữa, thành thành thật thật tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhưng chưa kịp chợp mắt, nàng chợt nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn chằm chằm bóng lưng của Mã Đại Tráng, ánh mắt hỗn loạn, nét mặt kinh hãi.

Nàng suy nghĩ một chút, vừa rồi tại sao hắn ta lại nói "Cũng" ?

Bên kia, trong thư phòng ở Đại lý tự.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp lụa mỏng trên cửa sổ, rọi thẳng vào bức tranh Tuế Hàn Tam Hữu được treo chính giữa gian phòng. Trước bức tranh là một chiếc án bằng gỗ hoàng hoa lê, trên bàn chất đầy công văn, có quyển đã được mở ra, có quyển còn khép lại, có quyển đã được phê duyệt, có quyển chưa được xem xét, giấy tờ chất cao như núi, như những ngọn núi lớn nhỏ nối tiếp nhau.

Tống Hạc Khanh đấm đấm cái đầu đang đau nhức, xem kỹ lại lời khai một lần nữa, nói: "Ta muốn ngươi giúp ta một việc."

Thôi Quần Thanh ngồi trên giường nhỏ, đang bận xử lý hai cọng tóc trước trán, nghe vậy thì nhíu mày, bất đắc dĩ cất gương đi nói: "Thiếu Khanh đại nhân có chuyện gì?"

Tống Hạc Khanh phớt lờ cái dáng vẻ lười biếng ra vẻ nhiệt tình của họ Thôi kia, nghiêm túc nói: "Đại lý tự không đủ nhân lực, ta cũng không muốn đánh cỏ động rắn, ngươi hãy dẫn theo vài quan lại ở Ngự sử đài, cải trang thành thường dân, đi điều tra lai lịch của Mã Đại Tráng."

Nói xong liền tìm hộ tịch đưa cho hắn ta.

Thôi Quần Thanh đứng dậy nhận lấy hộ tịch, nhìn thấy cột ghi quê quán thì nhíu mày nói: "Chậc, chỗ này xa thật đấy, đi đi về về cũng phải gần nửa tháng. Có điều tối đó nhiều người như vậy, sao ngươi lại nghi ngờ hắn? Nhưng hắn chính là người báo án, lỡ như có kẻ nào đó ở khách điếm ham mê sắc đẹp của bà chủ, kéo nàng ta đến phòng bếp cưỡng ép nhưng không thành nên tức giận giết người thì sao?"

Tống Hạc Khanh quyết đoán lắc đầu: "Chuyện đó không có khả năng."

Thôi Quần Thanh sửng sốt: "Chắc chắn như vậy?"

Tống Hạc Khanh: "Ngươi có nhớ tô mì đã mang về kia không."
"Tô mì không bị đổ, không bị vương vãi, được đặt yên trên bàn cạnh cửa cầu thang, kết hợp vời lời khai của Đường Tiểu Hà và thời gian tử vong của nạn nhân, có thể đoán được Bạch Cửu Nương đã đi xuống cầu thang rồi đặt tô mì xuống đó, sau đó đi đến phòng bếp, nếu như là người lạ đe dọa nàng ta, nàng ta có thể tự nhiên bỏ qua mà không phát ra một chút tiếng động nào sao? Do đó, khả năng đây là vụ án do người quen gây ra, loại trừ khả năng do khách trọ gây ra trước tiên."

Thôi Quần Thanh nghe hắn nói xong, muốn mở miệng nói gì đó nhưng không phản bác lại được, do dự cả buổi cuối cùng chỉ có thể dậm chân nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng lẽ tiểu gia ta không nên tới Đại lý tự của các ngươi xem náo nhiệt!"

Giờ thì hay rồi, xem náo nhiệt xong rồi, cũng tới làm trâu làm ngựa cho người ta luôn.

Thư lại Hà Tiến đến đưa cơm xách theo hộp cơm tiến vào, vừa bước vào cửa đã thấy giám sát Ngự sử mặt mày cau có từ bên trong đi ra, liền nhiệt tình mời chào: "Thôi đại nhân tính đi đâu thế? Sao không ở lại dùng chút gì đã?"

Thôi Quần Thanh nhìn lên trời, tâm trạng không vui, tính cách kiêu ngạo của con em thế gia bắt đầu phát tác, nhíu mày tức giận nói: "Ăn cái rắm! Bổn quan đang vội đây này! Mang cái đồ bỏ đi này mà nhét vào miệng của đại nhân các ngươi ấy!"

Hà Tiến vẫn nhiệt tình như cũ, trên mặt treo nụ cười tiêu chuẩn của một nhân viên công vụ cấp thấp: "Được được, Thôi đại nhân đi thong thả, tiểu nhân không tiễn."

Nhưng sau khi bước vào thư phòng, "công vụ cấp thấp" không thể kìm nén được nữa.

Cẳng chân Hà Tiến run rẩy, nơm nớp lo sợ mở nắp hộp đựng thức ăn, lấy đồ ăn bên trong ra, cẩn thận từng ly từng tý đưa đến trước mặt Tống Hạc Khanh, gượng cười nói: "Thiếu Khanh đại nhân, nên dùng bữa sáng rồi."

Trong đầu Tống Hạc Khanh bây giờ đều là hình ảnh về cái chết của Bạch Cửu Nương, từ hình dạng vết thương, đến mức độ chảy máu, mức độ co rút của da thịt, tất cả các chi tiết đều rõ mồn một trước mắt.

Sau đó hắn vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy miếng thịt trên đĩa.

Thịt chín, đường vân cơ thịt rõ ràng, màu sắc đỏ tươi.

Hắn nhìn miếng thịt, miếng thịt nhìn hắn, nhìn một hồi, mùi tanh của thịt bay vào mũi hắn, với một sức mạnh không thể diễn tả lan ra khắp toàn thân, cuối cùng hóa thành một bàn tay to lớn, mạnh mẽ siết chặt lấy dạ dày của hắn.

"Ọe!" Tống Hạc Khanh nôn mửa, không ngẩng đầu lên nổi.

Hà Tiến sốt ruột, vội vàng tìm ống nhổ để hứng, đồng thời sai người đi gọi lang trung, sau khi bình tĩnh lại, hắn ta khẩn trương bất an nhìn Thiếu Khanh đại nhân đang nôn mừa: "Đại nhân, ngài còn chưa ăn gì mà sao đã nôn như thế này rồi, rốt cuộc ngài bị sao vậy?"

Tống Hạc Khanh nôn khan không ngừng, tay nắm lấy quyển sách trên bàn, năm ngón tay cuộn chặt lại, những đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng nõn, run rẩy nhè nhẹ, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ hồng vì khó chịu.

Nôn đươc một lúc, Tống Hạc Khanh tranh thủ lúc thở dốc, giọng nói khàn khàn mệt mỏi -- "Bưng đĩa thịt này đi cho ta."

Hà Tiến khó xử: "Không được đâu đại nhân, đã mấy ngày rồi ngài không ăn uống gì cả, nếu lại không ăn nữa thì cơ thể thật sự không chịu nổi nữa đâu. Hơn nữa ngài xem miếng thịt lừa này còn rất tươi, nhà bếp đặc biệt mua thịt lừa mới giết sáng say, nghe nói miếng thịt vẫn còn tỏa ra hơi nóng khi cầm trong tay cơ mà, ngài thử tưởng tượng xem, lấy miếng thịt này bỏ vào bánh bao không nhân rồi cắn một miếng, rất là ngon --"

"Cút đi!"

Tống Hạc Khanh đột ngột đứng dậy, hất tung chén đĩa và thức ăn, rồi ném hộp cơm lên người Hà Tiến, ném xong còn thấy chưa thỏa mãn, liền vơ những quyển công văn còn chưa phê duyệt trên bàn ném tiếp, hai mắt đỏ ngầu, nhe nanh múa vuốt nói: "Mang thịt cút ra khỏi đây cho ta! Đầu bếp cũng cút! Tất cả đều cút hết đi! Cút!"

Hà Tiến chạy trối chết, trốn ra tới ngoài cửa khóc không ra nước mắt mà kêu lên: "Đại nhân! Phòng bếp Đại lý tự đã đổi hết ba đầu bếp rồi, ngài nói xem đến cùng phải làm như thế nào ngài mới có thể nuốt trôi cơm đây!"

"Cút!"

Sau khi đươc yên tĩnh, cả thư phòng chỉ còn lại một đống bừa bộn.

Tống Hạc Khanh ngồi phịch xuống ghế, vạt áo của bộ công phục bị kéo ra để lộ áo trắng bên trong, mũ quan bị vứt trên mặt đất, mái tóc dài rủ xuống như dải lụa đen phủ kín eo, mơ hồ có thể thấy được vòng eo thon gọn, dáng người mảnh khảnh.

Hắn thở hổn hển, híp đôi mắt như hồ ly nhìn quanh đống bừa bộn trên đất, miệng lẩm bẩm: "Một đám người vô dụng, cái chức quan rách nát này lão tử không làm nữa, về nhà cày ruộng còn sướng hơn."

Nói thế xong hắn bắt đầu bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy nhặt từng quyển sổ con trên đất lên, tiếp tục phê duyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro