Ngoại truyện
Cổ máy thời gian...quay về thời điểm hơn bốn năm trước.
Thời điểm Trịnh Thuần Phong và Sở Điềm Điềm lấy nhau gần hai năm, nhưng như nước với lửa.
Trước ngày sinh nhật của Sở Điềm Điềm một ngày.
Hôm đó là một buổi tối nhạt nhẽo bởi hai góc sofa cách nhau một người nằm, hai cục xì lầu ngồi tách nhau rất xa, cùng nhìn vào màn hình TV xem bóng đá của Real madrid và MU.
Sở Điềm Điềm dù không muốn nhưng vẫn thấy có một lực đẩy gì đó thúc ép mình nói ra điều này để nhắc khéo tên kia.
"Hôm nay là ngày mấy rồi ta??" Sở Điềm Điềm lật đật ngồi dậy quơ tay chồm lấy cuốn lịch để bàn vờ lật lật xem xem.
Trịnh Thuần Phong cũng nghe thấy, anh làm lơ, ngày mấy anh cũng không có quan tâm đâu. Không phải ngày 8/3 cũng chẳng phải ngày lễ giổ hay tiệc tùng gì quan trọng. Hôm nay là một ngày bình thường. Nhưng mà sao trong đầu anh cứ bận tâm điều gì đó, đã quên thứ gì sao? Hôm nay là 19/4, hôm nay là 19/4, ngày mai là 20/4...Ừm...không có gì đặc biệt cả.
"Hừm hôm nay là 19/4." Sở Điềm Điềm vừa gật gật đầu vừa len lén liếc nhìn Trịnh Thuần Phong.
"..."
Không một câu đáp hay cái nhìn nào khi Sở Điềm Điềm vừa kết thúc câu nói, chỉ còn lại tiếng ồn ào của tivi vang lên. Và nhìn coi cái bản mặt đẹp trai của Trịnh Thuần Phong anh ấy có chút gì gọi là quan tâm câu nói đó không ?.
"Eo ôi hôm nay đã là 19/4 rồi sao? Sao mà nhanh quá vậy nè...(Sở Điềm Điềm không bỏ cuộc đâu, cậu còn nói tiếp cơ)"
"............" im lặng-ing. Sở Điềm Điềm mở to cả mắt nhìn cái người đang dán 2 mắt vào tivi. Thật sự hỏng quan tâm luôn hả?
"..." lại im lặng........
Ớ thiệt là hỏng quan tâm tui nói gì luôn. Ủa rồi hỏng có biết là tui đang nhắc khéo luôn hả ?
"..."
"Em cứ luyên thuyên cái gì mãi thế? Hôm nay có gì đặt biệt đâu ?"
"..."
"Ờm....thì....thì...thì hôm nay không có gì đặt biệt..." Sở Điềm Điềm ấp úng, hỏng lẻ cậu lại đi nói hôm nay không có nhưng ngày mai có.
Sở Điềm Điềm lại ngơ ngơ cái mặt ra mà suy nghĩ.
Trịnh Thuần Phong nhếch môi cười cứng nhắc.
"Đúng là trẻ con...cứ luyên thuyên mãi....này sao lại ngơ ngơ ra thế ? Trông ngốc chết đi được!" Trịnh Thuần Phong bắt đầu trêu ghẹo cậu.
"Anh nói ai trẻ con đó ?Tôi trẻ con thì anh nghèo đi à? Tôi ngơ ngơ trông ngốc thì anh giàu lên chứ nhỉ?" Sở Điềm Điềm nhìn anh phừng phừng tức giận.
"Có em hay không có em tôi đều rất tốt."
"Ý anh nói tôi vô dụng?"
"Là do em nghĩ."
"Anh!..."
Sở Điềm Điềm dậm chân, bỏ lên phòng. Chui tọt vào trong chăn khóa trái cửa. Tim cậu run lên, suy nghĩ về những lời tên kia vừa nói. Cậu thật sự rất vô dụng sao? Thật sự là đứa ngốc nghếch sao?
Cuộn mình trong chăn, tại sao vì mấy lời vớ vẫn này mà rơi lệ chứ? Bổn thiếu gia không muốn vì anh mà rơi lệ, nhưng tại sao, tại sao tôi không thể kìm chế được đau lòng?
Trịnh Thuần Phong hả hê cười, xem TV thêm 30 phút nữa thì mới lên phòng ngủ, ngang qua phòng cậu lại mơ mơ hồ hồ nghe thấy âm thanh kì lạ.
"Hức...Hức..."
Trịnh Thuần Phong mím môi. Khóc ư?
Không phải là bị mình làm cho tức đến khóc đó chứ? Ha ha...
Nhưng tiếng thút thít lại mỗi một lúc ảm đạm và len lỏi vào màng nhĩ mạnh mẽ hơn. Mình chỉ ghẹo thôi mà, có ý gì đâu chứ! Thật tình!
"Hức...Hức...Mẹ..."
Mẹ? Nhớ mẹ nên khóc? Trẻ con tới mức nào vậy chứ? Hay là, lời nói của anh lúc nảy đã vô tình làm cậu bị tổn thương?
Mẹ kiếp!
'Cộc, cộc'
"Có chuyện gì?" Tiếng khóc nhanh chóng tắt hẳn, thay vào đó là giọng nói cố tỏ ra cứng cỏi mạnh mẽ trong tiếng nấc.
"Tôi muốn nói chuyện."
"Khuya rồi, anh về phòng đi. Tôi buồn ngủ rồi, có gì, ngày mai nói."
"..."
Trịnh Thuần Phong lê thân về phòng, gác tay lên trán suy xét lời nói của mình. Ừ thì ờ...có chút...quá đáng.
Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, anh dậy trước, nấu đồ ăn sẵn rồi tự thân đi làm, quên hết mọi chuyện xảy ra hôm qua.
Công ty hôm nay lại vừa đúng gặp đối tác khó tính, đi đãi ông ta một chầu lớn trong quán bar, đến 8pm vẫn chưa được về.
Thư ký ngoại giao của anh, Tiêu Hàm thay anh uống đến say, vì anh không thích uống mấy loại rượu ông ta gọi nên uống vài ly liền buông tay.
Sở Điềm Điềm ở nhà đợi đến ưu thương. Thật sự đã quên hôm nay ngày 20/4 là sinh nhật cậu sao? Dù gì có ghét nhau, sống chung hai năm không lẽ một câu chúc mừng sinh nhật cũng thật khó? Tim có chút đau.
Đã muộn giờ tan tầm. Bên ngoài đang chuyển mùa, nóng lạnh bất thường, dễ cảm. Nhưng cậu không thể chờ đợi một phép màu mang người kia đến mừng sinh nhật cho cậu, quá xa vời. Sở Điềm Điềm, tự yêu lấy mình, không thể bạc đãi bản thân trong ngày mà bản thân chào đời.
Sở Điềm Điềm khoác áo choàng đen dài, đội một chiếc mũ len và khăn choàng cổ ra ngoài. Phải đến tiệm bánh ngọt mua một cái bánh socola kiwi ngon nhất để ăn. Đó là bánh mà cậu thích nhất. Không có bánh kem và nến cũng chẳng sao! Không ai nhớ cũng chẳng sao! Một mình cậu nhớ là được rồi.
Và thật may thay, lúc cậu đến vẫn còn một cái. Bà chủ tốt bụng nán lại chờ cậu ăn xong, nhận tiền rồi hiền hòa tạm biệt cậu. Tâm trạng đã khá hơn rồi, bây giờ về nhà.
Từng bước chân đượm buồn của Sở Điềm Điềm kéo lê trên mặt đường. Cậu hôm nay thấy lạnh, lạnh cả trong lẫn ngoài. Không được khóc!!!
Rồi hình ảnh bên kia đường làm cậu khựng lại. Đó là ai? Không phải chồng cậu sao? Đang...đang ôm một cô gái có vẻ say, hai người họ vừa đi ra từ bar, anh ta còn đang lẩm bẩm gì đó! Chắc là mắng yêu cô gái kia rồi.
Sở Điềm Điềm đặt tay lên ngực trái. Ừ, có đau! Nhưng mệt rồi! Không muốn gây gỗ.
{"Thì ra, anh là đang bận với tình nhân. Cũng phải, yêu trên danh nghĩa có đáng là gì?"
"Thì ra, cô tình nhân bé nhỏ là lý do để anh vứt bỏ một người vợ cô độc trong ngày sanh thần..." Sở Điềm Điềm cười, nụ cười gượng gạo.
"Thì ra, tôi chưa bao giờ quan trọng với anh. Ngay cả khi, đã có giấy kết hôn với anh..."
"Tôi biết, dẫu sao thì đôi ta cũng chỉ là hữu danh vô thực, nhưng cớ sao, tim tôi lại đau đớn quá! Tôi không yêu anh, anh cũng không yêu tôi thì làm sao tôi lại đau lòng cơ chứ! Thật nực cười!!!"} Sở Điềm Điềm độc thoại nội tâm.
Hai người kia lên xe. Chạy đi.
Chỉ còn một mình cậu lẽ lôi trên phố lạnh lẽo. Ờ thì... Không sao! Bây giờ, cậu chỉ muốn về nhà, leo lên giường và ngủ một giấc thật say mà thôi.
"Taxi."
...
Sở Điềm Điềm lại cuộn mình trong chăn, ôm tim nức nở.
Trịnh Thuần Phong đang lái xe đưa cô thư ký về thì điện thoại reo.
"Alo!"
"Trịnh Thuần Phong, cho mẹ gửi lời chúc mừng sinh nhật Tiểu Điềm nhé. Mẹ điện nó không bắt máy."
"Sao? Mẹ nói hôm nay sinh nhật Điềm Điềm?"
"Ừ. Hôm nay ) là 20/4, mày đừng nói với mẹ là mày quên."
"Mẹ. Con, thật sự quên."
"Mày chết đi là vừa. Còn không mau chuộc lỗi."
"Cảm ơn mẹ. Con sẽ."
Trịnh Thuần Phong giao cô thư ký cho bạn trai cô thì cáo từ, láy xe đến tiệm bánh kem mua một cái, rồi mua một bó hoa hồng thật đẹp. Thì ra, điều bận tâm trong tâm trí anh là anh quên sinh nhật vợ mình. Đã quá trễ, tiệm bánh còn mở cửa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, anh phải chạy gần như cả khu thì mới thấy một tiệm.
Trịnh Thuần Phong tắm rửa, rồi phi thẳng lên phòng vợ.
Anh rón rén lại gần cậu. Đặt tay lên vai cậu.
"Ngủ rồi sao?" Trịnh Thuần Phong nhìn xung quanh, gối bị ướt một mảng lớn, cuộn mình trong chăn là thói quen xấu mỗi khi cậu buồn, rồi cứ như thế cong lưng mà ngủ.
Viền mắt đỏ, hơi sưng. Đã khóc rất dữ dội sao?
Trong mơ, cậu thấy mình bị con ả đạp ra khỏi nhà và chồng cậu chế giễu cậu, chà đạp cậu.
"Trịnh Thuần Phong...a.n.h là tên khốn."
"Tôi...rất ghét...Anh..."
Trịnh Thuần Phong cứng người, trong mơ cũng lầu bầu ghét mình.
Không sao! Anh biết là sẽ không dám bỏ đi thật đâu. Ngủ ngon rồi mai lại trở thành một con mèo ngoan ngoãn mà cũng hay nhe nanh giơ vuốt với anh thôi.
Trịnh Thuần Phong cúi người, hôn lên trán cậu. Sau đó rời đi. Không quên lật cậu nằm ngay ngắn và kéo chăn cao.
"Sinh nhật vui vẻ. Mèo nhỏ!"
...
Sáng hôm sau 21/4
Trịnh Thuần Phong túm chân chạy, bét mắt đã nghe hung tin hôm nay họp quản trị kinh doanh. Không kịp ăn sáng mà dong đi mất.
11:00am
Sở Điềm Điềm thức giấc, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo đẹp. Giấc mơ hôm qua chắc chắn là điềm báo hôm nay, không thể để mất thể diện được. Không cần đợi mấy người đuổi, tôi nhất định sẽ không để mấy người tùy tiện chà đạp. Trịnh Thuần Phong, kết cục hôm nay là do anh cả.
Thu dọn hành lý, đạp nát cái điện thoại mà anh mua cho. Ném hết hình cưới. Sở Điềm Điềm nhìn thấy bánh gato và một bó hoa hồng đỏ. Lửa giận lại càng cao, cầm lấy bó hoa cùng lúc đập nát bánh kem. Có đi cũng phải đi cho hoành tráng, cho cô ả dọn chết mẹ luôn! Fu**!!!
Sau cuộc họp, kết thúc lúc 10am. Trịnh Thuần Phong có một linh cảm vô cùng xấu về hôm nay, anh gọi Tiêu Hàm đưa mình về nhà để nghỉ ngơi, hôm nay nghỉ làm một buổi.
Xe vào bãi, anh trông thấy dáng người thon gầy kéo lê vali từ trong đi ra, chưa biết sự tình đã thấy Sở Điềm Điềm cười nhếch môi, ném chìa khóa đến bãi cỏ.
Sau cùng ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau, rồi sáu mắt nhìn nhau.
Trịnh Thuần Phong nắm lấy tay cậu.
"Em đi đâu?"
"Liên quan gì với anh? Tôi không đợi hai người đuổi. Vui quá rồi phải không? Buông ra." Sở Điềm Điềm giật tay ra.
Chuyện muốn tránh không ngờ lại không thể tránh, anh ta đột ngột quay về. Thật sự muốn hạ nhục cậu à?
"Em nháo cái gì vậy?" Trịnh Thuần Phong bóp chặt cổ tay cậu.
"Buông tay tôi ra. Đồ khốn! Anh chở cả nhân tình về nhà, còn mặt dày muốn kéo tôi ở lại. Rốt cục, anh bỉ ổi đến mức nào vậy?"
Con mèo này không ngờ miệng lưỡi cay cú tới vậy.
"Em điên rồi sao? Đang xàm ngôn cái gì đó?"
Tiêu Hàm nảy vẫn chưa hoàn hồn nổi, người con trai trước mặt là vợ của Trịnh Tổng, đang hiểu lầm cô và Trịnh Tổng.
"Tôi điên rồi. Anh cũng không muốn có người điên ở nhà làm người hầu cho anh và cô ta phải không? Cho nên, viết giấy đi rồi tôi ký."
"Sở Điềm Điềm. Rốt cục em đang muốn nói cái gì vậy?"
Sở Điềm Điềm lia mắt mèo qua cô ta.
"Trịnh Thuần Phong tôi pass giá sỉ cho cô. Tôi cho cô. Hả hê rồi chứ?"
"Phu nhân tôi..."
"Im miệng. Tôi không muốn nghe. Hôm qua tôi đã thấy hai người ôm ấp nhau như thế nào rồi. Không cần nhắc lại. Trịnh Thuần Phong này, tôi không có phúc hưởng, nhượng lại cho cô. Đừng quay lại đánh giá 1 sao."
"Em mà còn như vậy nữa là anh đánh em đấy!" Trịnh Thuần Phong thật sự tức giận, giơ tay muốn đánh cậu.
"Cứ thử đi. Trúng tim đen rồi bây giờ kích động sao? Nhưng mà, tôi cũng đâu ép anh chia lìa cô ta. Cô ta có quyền sống, ở, ăn, nằm cùng anh kia mà. Tôi bây giờ sẽ đi, không cần gì hết. Buông tôi ra!!"
"Sở Điềm Điềm!!"
"Tên tôi để người đâm sau lưng vợ như anh có tư cách gọi sao?"
"Phu nhân thật sự không như cậu nghĩ. Hôm qua, Trịnh Tổng đưa tôi về vì tôi uống rượu với đối tác đến say nên mới dìu tôi thôi. Huống hồ tôi đã có bạn trai. Phu nhân, đừng hiểu lầm." Tiêu Hàm giải thích.
"Cô nghĩ tôi tin sao?"
"Trịnh Tổng..."
"Gọi nhau thân mật quá nhỉ? Muốn gọi là chồng không? Nếu muốn thì mau mau vào nhà mà gọi. Còn tôi không muốn nghe. Anh buông ra, đau quá!"
Trịnh Thuần Phong thở dài.
"Cô về đi. Tôi sẽ xin lỗi cô sau!"
"Trịnh Tổng vậy..."
"Tôi sẽ tự giải quyết chuyện nhà."
"Vâng."
Sở Điềm Điềm cười khổ.
"Diễn xuất sắc lắm! Như kịch bản rồi, thì bây giờ để tôi đoán. Anh sẽ bắt tôi lại, đánh tôi, chà đạp tôi vì vô lễ với cô ta và sau đó đá tôi ra phải không? Được, mặc anh sử trí. Nhưng sau đó, làm ơn chừa cho tôi chút hơi tàn. Tôi có chết cũng không thể chết ở đây."
Trịnh Thuần Phong mắt đục ngầu.
Xách cậu vào trong.
"Thả ra... Tên khốn!"
Trịnh Thuần Phong dùng dây cà vạt trói cậu vào cột nhà.
"Bỉ ổi vô liêm sỉ."
"Chửi đã chưa?"
"Chưa đã."
"Hôm qua em đã thấy những gì, đã đi đâu, đã làm gì, khai ra!"
"Tại sao?"
"Không tại sao hết. Nếu em không nói, tôi sẽ dùng dây thừng đánh cho em hồn lìa khỏi xác."
"Cầm thú."
Trịnh Thuần Phong cầm dây quất thật mạnh xuống sàn.
"Hôm qua tôi đã đợi anh về, tôi đã hi vọng từ anh một câu chúc mừng sinh nhật. Tôi đã tin tưởng anh, tôi đã luôn tin anh sẽ không bao giờ phản bội. Vậy mà, chính anh, chính anh đã có tình nhân bên ngoài. Bây giờ anh còn chất vấn tôi sao?"
"Nói tiếp."
"Tôi không phải món đồ chơi. Hôm qua anh đã ôm cô ta trước cửa quán bar, tôi đi ăn cô độc một mình trong đêm đã chứng kiến tất cả. Anh không cần giải thích, không cần chối bỏ."
Sở Điềm Điềm bắt đầu khóc, khóc nức nở.
Trịnh Thuần Phong thấy không phiền, vả lại còn rất vui. Ghen lồng lộn như vậy, chứng tỏ yêu anh không ít.
"Trong đêm sinh nhật của vợ. Anh để cậu ấy cô đơn lẻ loi một mình mà đi với tình nhân. Anh không cảm thấy tội lỗi sao? Anh không cảm thấy anh quá đáng sao? Hức...hức...tôi không phải đồ vật mà không biết buồn. Tôi không yêu anh, nhưng ít nhất trên danh nghĩa cũng là vợ anh. Một câu chúc mừng sinh nhật cũng không có, anh kêu tôi ở lại chấp nhận sống chung thê thiếp của anh. Sở Điềm Điềm tôi, không làm được ."
Thì ra, tâm tư của em là như vậy.
Trịnh Thuần Phong cởi trói cho cậu, nắm tay cậu đi lên lầu.
Anh mở một clip camera.
Trong đó là cảnh anh dìu cô gái ra xe, suốt đoạn đường không hề phát sinh chuyện xấu hổ. Cô ta còn cho biết số nhà bạn trai, lúc bạn trai đón lấy cô ta, còn nhiệt liệt cúi chào đa tạ anh.
Sở Điềm Điềm cứng họng.
"Đã rõ?"
"Không rõ." Sở Điềm Điềm đứng lên, bỏ đi, nhưng bị anh túm lại áp vào tường.
"Sao? Lúc nảy còn mạnh miệng lắm mà. Sao bây giờ im như hến vậy? Mèo hoang."
"Tôi..."
"Còn muốn bỏ đi. Xem ra tôi dạy em đã quá yêu thương rồi!"
"Tôi..."
"Đừng có ấp a ấp úng nữa. Em yêu tôi, có phải không?"
"Không, không phải!"
"Không phải tại sao lại ghen?"
"Đó chỉ là bản năng của một người vợ thấy chồng mình phản bội."
"Hay nhỉ? Nếu không yêu lại sao hi vọng tôi trở về chúc em sinh nhật vui vẻ, nếu không yêu tại sao tin tưởng tôi?"
"Tôi.."
"Không trả lời được? Thì để tôi tìm ra đáp án."
"Ưm..." Trịnh Thuần Phong hôn cậu, nụ hôn đầu tiên.
Chân Sở Điềm Điềm mềm nhũn ra, hai tay buông thỏng.
Cậu ngớ người, nhìn người trước mặt mỉm cười với mình.
"Anh yêu em."
"Ưmmm..."
Lại một nụ hôn vô cùng sâu.
Trịnh Thuần Phong vuốt tóc cậu.
"Em có yêu anh không? Suy nghĩ cho kĩ, không được ăn nói hàm hồ."
Hai má Sở Điềm Điềm đỏ gây, đôi vai run lên, tim đập loạn.
Một phút suy nghĩ đã hết.
Sở Điềm Điềm bước một bước ôm lấy Trịnh Thuần Phong, dựa đầu vào ngực anh. Hai cánh tay siết lấy eo và lưng anh.
"Tôi...yêu..."
"Nói lại."
"Em.yêu.Anh. Đã được chưa?"
Trịnh Thuần Phong bật cười. Ôm chặt cậu vào lòng.
"Sau này đừng như vậy nữa! Anh sẽ trói em vào cột nhà đó!"
"Anh dám?"
"Thử xem."
"Xin lỗi."
"Không nghe rõ."
"Xin lỗi."
"Nói lại câu em yêu anh đi."
"Em yêu anh."
"Chưa đủ thành ý."
"Em.yêu.Anh."
"Không nghe rõ."
"EM YÊU ANH. TÊN KHỐN!"
"Chưa nghe!"
"TRỊNH THUẦN PHONG, ANH ĐI CHẾT ĐI!"
"Sở Điềm Điềm. Em cũng phải đi chết chung."
"Không đời nào!!!"
________________
"Đập phá cho lắm vào, bây giờ dọn dẹp." Trịnh Thuần Phong càm ràm.
"Không phải do anh?"
"Do em mà! Do em hiểu lầm còn nói anh?"
"Bây giờ là lỗi của ai?"
"Của anh!" Trịnh Thuần Phong cúi đầu lau lau nhà.
________________
"Tìm thấy chìa khóa chưa?" Trịnh Thuần Phong nhìn cái mông tròn đang ngoe ngoảy trong bãi cỏ.
"Anh tìm thấy chưa?"
"Vẫn chưa. Chắc phải mua ổ khóa mới."
"Ừ."
"Tự nhiên ném chìa khóa đi."
"Anh có thoi càm ràm không? Không có gì là tự nhiên hết. Em đi sẽ không định quay về, nên giữ chìa khóa thì có ít gì. Chỉ tổ làm chật vali."
"Nói hay lắm. Để mình em tìm đi."Trịnh Thuần Phong phủi tay đứng lên.
"Trịnh Thuần Phong...!" Doãn Kỳ ưu thương.
________________
Trịnh Thuần Phong từ phía sau giấu một bó hoa hồng đỏ tận 204 bông.
"Vợ!" Mặt siêu phởn.
"Hửm?"
"Sinh nhật muộn vui vẻ." Trịnh Thuần Phong cúi xuống hôn môi cậu.
"Sến súa!"
"Vậy mà có người thích. Còn cười nữa chứ!"
"..."
"Ờ...Em muốn ăn bánh kem."
"Anh chưa làm. Hay là ăn anh trước đi."
"Vô sĩ. Tránh xa ta ra."
"Vợ à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro