Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 9

Trận hoang ái qua đi, Trịnh Thuần Phong tắm rửa cho chính mình và lau người bằng nước ấm cho cậu sạch sẽ, dọn bãi chiến trường sạch sẽ tươm tất rồi mới dám leo lên giường ôm cục cưng ngủ. Anh thừa biết, Sở Điềm Điềm rất ghét dơ bẩn, dù lười đi nữa, phòng ở cũng thoải mái, gọn gàng.

Sở Điềm Điềm tỏa ra mùi hương sữa tự nhiên, làm anh chìm đắm trước cái sự yên bình đó.

Lúc ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi nhoẻn như đang cười, khuôn mặt trắng sứ, rất là dễ thương. Luôn đem lại cảm giác tươi sáng và yên bình nha.

Nhịn không được hôn lên gò má một cái, rồi lại môi một cái, Sở Điềm Điềm đã mệt đến không biết trăng sao gì. Chỉ nằm yên và ngủ thôi.

Trịnh Thuần Phong vòng tay qua ôm chặt lấy eo cậu, gương mặt dán vào ngực anh, hơi thở nhè nhẹ phả vào khuôn ngực, người nọ ngủ rất ngoan. Một cánh tay làm gối đầu cho cậu, một cánh tay ôm lấy cậu, cái cầm đặt hờ lên mái đầu bạc hà, cũng lặng lẽ chìm vào mộng đẹp. "Vợ nhỏ, ngủ ngon."

Chim hót ngoài vườn, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa, đáng ghét,muốn phá giấc ngủ của cục cưng sao? Đầu có dễ như vậy! Trịnh Thuần Phong nằm nghiêng qua, để đầu của cậu càng áp vào anh, che đi ánh nắng chói.

Tay cầm lấy cái điện thoại, hôm nay nghỉ một ngày, bây giờ không muốn đánh thức mèo lười, nên không thể làm đồ ăn sáng, Trịnh Thuần Phong soạn tin nhắn cho thư ký.

__Cho cậu 15 phút, mang hai phần thịt cừu xiêng và hai phần cơm hải sản tới đây. Để trước cửa nhà, hôm nay tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì gửi email cho tôi. Không được gọi lại__

Thư ký nhận được tin nhắn thì thở dài, tức tốc làm theo mệnh lệnh.

Cái ông mặt trời đó đúng là không tha cho ai, Sở Điềm Điềm bị ánh nắng đánh thức. Cái đầu nhỏ ngọ ngoạy bàn tay vô thức đặt lên ngực anh. Dường như có gì đó sai sai, cậu vỗ vỗ bàn tay xuống. Nếu là gấu bông sẽ không phát ra âm thanh, mà tại sao nó lại bẹp bẹp vậy.

Bật dậy ngay khi có vấn đề, đôi mắt to tròn vừa mới mở, rất đẹp, rất sáng.

"Anh...!"

"Ngủ chút nữa đi, cục cưng."

"Cái f*** gì vậy? Sao anh lại ngủ ở đây?" Sở Điềm Điềm ngạc nhiên, nhìn lại quần áo vẫn còn sạch sẽ, chỉ là người có chút đau, mà chổ ấy thì đặc biệt đau nha.

"Em không nhớ gì đêm qua sao?"

"Nhớ gì?" Sở Điềm Điềm làm mặt ngu.

Đúng là!

"Vậy để anh nhắc cho em nhớ." Trịnh Thuần Phong cười gian. Tiến lại gần cậu, tay vòng ra sau lưng chạm vào cúc huyệt của cậu.

"Hưm...Đau...."

"Tốt, đau là phải, vậy đã nhớ chưa?"

"Tôi ..."

"Tôi? Vậy thì nghe cái này." Trịnh Thuần Phong với tay lấy điện thoại của mình.

"Thuần Phong...."

" Anh có thương em không? Ưm...một chút thôi cũng được."

" Anh có yêu em không?".

"Có, anh yêu em, rất yêu."

"Vậy thì mau tới đây!"

....

"Ar....Ha..ưm....Ar....."

"Khó chịu quá.....Ar...."

"Thuần Phong, cho em, cho em đi...."

....

"Điềm Điềm, em có yêu anh không?"

"Có, em yêu anh lắm."

"Ngoan...."

"Bảo bối, từ nay chúng ta bắt đầu yêu nhau, có được không?"

"Ar....Ha....được."

!

Đoạn ghi âm kết thúc, Sở Điềm Điềm đỏ bừng cả hai tai. Thì ra, hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, hèn gì mặt sau đau muốn chết. Sở Điềm Điềm cúi gầm mặt, không dám nhìn vào anh.

"Vốn dĩ anh đã nghe, Sở Điềm Điềm không bao giờ nói mà không làm. Không biết có phải là thật không ta?" Trịnh Thuần Phong dùng đôi mắt chứa đầy sự khiêu khích nhìn cậu hỏi.

"Đương nhiên rồi, Sở Điềm Điềm tôi từ trước tới giờ chữ tín đi đầu mà."

"Oh...Vậy ra, cục cưng cũng sẽ không quên chuyện tối qua đâu ha."

"Anh...!" Sở Điềm Điềm chỉ tay vào mặt anh, mang theo một chút tức giận. "Ar..." tự dưng lại đụng vào vết thương ở chổ bí mật.

"Ây, cẩn thận một chút, đưa đây anh xem." Trịnh Thuần Phong ôm lấy cậu tính lột quần cậu ra.

"Nè nè, dừng lại, anh đừng có làm bậy nha."

"Chuyện nên làm cũng đã làm, cục cưng, em còn ngại cái gì chứ!"

"Ai biết được tên biến thái như anh sẽ làm gì tôi, buông ra." Sở Điềm Điềm hét, tay đập vào ngực anh.

Trịnh Thuần Phong bỗng nhiên nghiêm túc lại.
Hai bàn tay ôm lấy gò má cậu, hôn xuống cánh môi ấy.

"Ưm..."

Nhẹ tách cậy miệng của Sở Điềm Điềm, đưa lưỡi càng quét khoang miệng còn thơm mùi nho do rượu hôm qua, hai cái lưỡi một cái trốn một cái truy, âm thanh ma sát kiều mị vang lên trong căn phòng của họ.

Đến khi Sở Điềm Điềm nắm chặt áo anh kéo kéo biểu lộ sự đuối sức, Trịnh Thuần Phong mới chịu rời đi, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của tiểu bảo bối.

"Điềm Điềm, anh yêu em."

Rất nghiêm túc. Rất chân thành.

Sở Điềm Điềm đôi mắt liên tục chớp mở, rồi cậu lại chủ động đáp trả nụ hôn như anh, nhưng mà sức yếu hơi tàn, làm nửa chừng thì rút lui, nhanh chóng bị Trịnh Thuần Phong giữ gáy, kéo sâu vào nụ hôn.

"Tôi cũng vậy."

Trịnh Thuần Phong xoa đầu cậu, rồi ôm cả người nhỏ nhắn của cậu vào lòng. Hai người ôm nhau thắm thiết trên giường. Từ đó câu chuyện tình yêu Phong Điềm Truyện bắt đầu.

______

Từ trên lầu, anh cõng cậu trên lưng đi xuống nhà, ra mở cửa thì thấy đồ ăn được đóng gói kĩ đã để ở trước cửa, rất tốt, không hổ danh là trợ lý đắc lực của anh.

Sở Điềm Điềm rất thính, vừa ngửi đã biết có thịt cừu xiêng nướng, đôi mắt sáng rỡ lên.

"Bảo bối, ra ngoài vườn hay trong nhà ăn?"

"Ngoài vườn đi." Sở Điềm Điềm tay cầm thức ăn, tay ôm cổ anh, rất khỏe, cõng cậu ra tận ghế ngoài vườn.

Vườn nhà cậu và Trịnh Thuần Phong rất là trong lành nha. Có cây bàng đang thay lá độ vào thu, có trồng hoa hồng vàng, đỏ, xanh, hoa oải hương, một cây lá vàng, cặp cây phượng và nữ hoàng vào mùa hè sẽ nở hoa đỏ và vàng rất rực rỡ. Có một ao cá nhỏ, sóng gợn lăn tăn rất vui mắt.

"Nói a đi." Trịnh Thuần Phong đưa cái muỗng đến tận miệng cậu.

"Sực... Trẻ con." Sở Điềm Điềm quay mặt đi chổ khác làm ngơ.

"Hhhhh...cục cưng đang ngại à, dễ thương quá!" Trịnh Thuần Phong bẹo má cậu.

"Hôm nay anh không đi làm à?"

"Ở nhà chơi với vợ."

"Hư cấu."

"Chân thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro