Ep 8
Sở Điềm Điềm ngã xuống giường, miệng không ngừng than nóng và tay tự thoát y cho mình, cái áo vest rồi cái áo sơ mi cũng bung hết hàng cúc. Bộ ngực trắng ngần, phập phồng. Trịnh Thuần Phong nhìn thấy, cũng nuốt một ngụm nước bọt.
"Nóng quá à!"
Trịnh Thuần Phong chồm người định bế cậu đi tắm.
"Điềm Điềm, tắm rồi ngủ."
Sở Điềm Điềm đột nhiên ôm lấy cổ anh kéo xuống. Trịnh Thuần Phong một phen hết hồn.
" Điềm Điềm, buông tôi ra, tôi đi tắm."
Sở Điềm Điềm mắt nhắm mắt mở, hôn lên môi anh: "Ưm."
'Tiểu Phong' cũng đã ngẩng đầu. Tại sao, lại lúc này chứ!
"Điềm Điềm."
"Thuần Phong, anh có thương em không?"
"Em say quá rồi."
"Em không say, anh mau trả lời đi...Ưm... Một chút thôi, cũng được."
"Ừ thì, có."
"Vậy sao? Vậy còn không mau tới đây!" Sở Điềm Điềm tự tay cởi áo cho anh.
Trịnh Thuần Phong hiểu Sở Điềm Điềm muốn làm gì, thật sự là muốn gì, Sở Điềm Điềm bị trúng tà hay sao? Mặc kệ, nhân cơ hội mỡ dâng tới miệng thì mau hưởng thụ đi đã, dù ngày mai có ra sao, cũng phải tự làm tự chịu. Để cậu không chối cãi, thì phải chơi chiêu.
"Điềm Điềm à!"
"Anh có yêu em không vậy?" Sở Điềm Điềm đắm chìm trong men say, đôi mắt mơ mơ màng màng câu lấy cổ anh.
"Yêu, yêu em rất nhiều."
Trịnh Thuần Phong nói rồi ấn môi mình lên môi cậu, tha thiết hôn lấy.
"Ưm."
Cái áo sơ mi hờ hững rơi nửa lưng, quyến rũ mê người, tiểu dâm đãng này, cũng biết cách dụ người ấy chứ.
Trịnh Thuần Phong đè Sở Điềm Điềm xuống, lần đầu không biết Sở Điềm Điềm có chịu nổi hay không?
Dấu hôn rơi trên cổ, in lại hồng ngân đỏ thẳm, đây là chứng chỉ của Trịnh tổng để lại cho vợ nhỏ.
Làn da trắng sáng, mềm mại như em bé bị vuốt ve đến hồng hào, cái miệng ở trên không ngừng đòi hỏi anh hôn lên. Cái eo mảnh khảnh kia, tay anh ôm đến phát ghiền.
"Điềm Điềm, cho anh được không?"
"Ưm...Thuần Phong."
"Gọi ông xã một tiếng, xem như đồng ý."
"...Ưm...ông xã..."
"Khó chịu, khó chịu quá à!" Sở Điềm Điềm cắn môi, xuân dược có tác dụng rồi.
"Ở đâu? Nói anh nghe."
"Ở sau."
"Ở sau nào, ở sau lưng hả?"
Trịnh Thuần Phong đưa tay ra sau lưng, vuốt ve tấm lưng trần bóng bẩy của cậu. Môi anh không ngừng lượn lờ trên cái cổ nhỏ của Sở Điềm Điềm.
"Không phải, là ở kia."
Trịnh Thuần Phong dời tay đến hai lõm hóc ngay quả thận ở lưng eo Sở Điềm Điềm, ấn ấn vào hóc.
"Ha...đừng trêu em nữa, sắp chịu không nổi." Sở Điềm Điềm tha thiết cầu xin, vẻ mặt hoảng đến đáng yêu.
"Anh nào có, nói, em muốn gì, muốn gì anh đều cho."
Sở Điềm Điềm rưng rưng mi mắt nước, tay cầm lấy ngón tay anh liếm lộng.
"Muốn...Muốn ông xã đó, mau lên, cho em, cho em đi." Sở Điềm Điềm lật đật đặt mông chổng ngược lên, quần vẫn chưa cởi.
Trịnh Thuần Phong hai tay véo hai hạt ngọc trên ngực kia, hai hạt ngọc cứng lên, không khí ám muội vô cùng.
"Ar....Ar....Ha....." Sở Điềm Điềm bắt đầu rên rỉ.
Trịnh Thuần Phong tay còn lại mở khoá quần của cậu, vói vào trong xoa nắn 'tiểu Điềm' làm người của cậu càng nóng thêm bội phần, tóc đã lấm tấm mồ hôi.
Kéo hoạch tẹt cái quần dài, và cả quần lót của Điềm Điềm , toàn thân trống trơn chỉ độc cái áo sơ mi hờ hững. Toàn bộ bày ra trước mắt, không ăn đúng là có lỗi với thiên hạ.
"Ar....Thuần Phong."
"Ar....Ha.....Ha....Ar....."
Tay của Trịnh Thuần Phong ra sức chọc ghẹo cậu, bàn tay điêu luyện đỉnh lộng 'tiểu Điềm', khoái cảm điên cuồng ập tới làm âm thanh kiều mị trong cổ họng của Sở Điềm Điềm ngày càng đục ngầu, chìm vào dục vọng.
Với tay lại cái tủ đầu giường, lấy ra lọ gel, đổ vào đầu ngón tay, thâm dò ra mặt sau.
Cúc huyệt chưa chạm vào đã ra sức co thắt theo nhịp thở của cậu, cúc huyệt hồng hồng dãn nở, mông của cậu càng đẩy lên khép mở trước mặt anh. Bàn tay bắt đầu đặt lên cánh mông mềm bóp bóp, thật sự quá đã tay đi.
"Ar...nhanh lên, đi vào trong em." Sở Điềm Điềm bắt đầu hối thúc.
Tại Hưởng cười nguy hiểm một cái.
"Bảo bối, em làm gì gấp như vậy?"
"Ar....Ha....nhanh lên."
Anh cho một ngón tay vào lập tức cúc huyệt co rút một cái hút chặt ngón tay, Sở Điềm Điềm cong lưng lên a một tiếng.
"Ar...."
Rồi hai ngón, lúc này cảm giác khoái cảm bị đánh sập, thay vào đó là sự đau đớn như xé rách, lớp da non nhẹ nhàng bị căng ra.
"Đau....Đau quá."
"Thả lỏng, cố gắng một chút!" Trịnh Thuần Phong trấn an, không ngừng hôn lên cổ và môi cậu ngăn đi tiếng nói.
Ngón thứ ba, Sở Điềm Điềm nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra ở mi dưới, thật sự là rất đau đớn.
Màn dạo đầu sau hai ba đợt ra vào của ba ngón tay, tiểu huyệt dường như đã thích ứng kịp nới rộng ra một chút, dịch ruột non đã trào ra làm chất bôi trơn hữu hiệu còn hơn cả gel.
Cánh mông trắng run nhẹ săn chắc như giọt sương ban mai đậu trên lá cây. Nơi mẫn cảm nhất của Sở Điềm Điềm có lẽ là đùi non, cứ mỗi lần bàn tay của anh nhẹ chạm vào thì cả người cậu liên tiếp run lên từng đợt khoái cảm, nơi còn lại cũng mẫn cảm không kém đó là mông và cổ.
Trịnh Thuần Phong thích nhất là nhìn cậu lúc này, ý loạn tình mê, hoang mang, ngoan ngoãn, si ngốc, từng đợt run rẩy khi anh chạm vào, có cả khuôn mặt nhòe lệ vì đau đớn cùng khoái cảm luôn song song kia nữa. Phong cảnh rất diễm mệ, mê người.
Sở Điềm Điềm bấu lấy tay anh. Khi anh đã rút ra, liên tục ngắt véo nhũ hoa của cậu.
"Thuần Phong.....Ar...."
"Hửm?"
"Khó....Khó chịu quá."
"Sao?"
"Ở phía sau, trống, đau...."
"Vậy phải làm sao đây?" Trịnh Thuần Phong liên tục chọc ghẹo cậu, cái má đã hồng hồng đến đáng yêu làm sao.
"Nóng...Nóng quá....hư..oa oa ...." Sở Điềm Điềm hoảng đến oa oa khóc lên, thống khổ vô cùng.
Đến nước này còn không đi vào, cái đó đã trướng đến phát đau.
Trịnh Thuần Phong ôm eo Sở Điềm Điềm chổng mông lên, bắt đầu tiến vào.
"Ar....Đau....Đau quá!"
" Yên lặng, thả lỏng người ra, em hút anh sắp chết tới nơi."
"Ar....Ha....Ha....."
Đợi khi cúc huyệt đã thích ứng, Trịnh Thuần Phong bắt đầu động. Tiến nhập ra vào.
Tiếng rên rỉ đục ngầu trầm ấm vang lên ngày một dồn dập, có cả tiếng nấc.
"Điềm Điềm, em có yêu anh không?"
"..."
"Bảo bối, trả lời."
"Có, em yêu anh, rất yêu....hức..."
"Đừng khóc, anh cũng yêu em." Trịnh Thuần Phong nói rồi hôn lên bờ môi của cậu.
"Ưm..."
"Từ nay chúng ta bắt đầu yêu nhau, được không, bảo bối?"
"Ưm...Ar....HA.....được."
"Ngoan lắm...ư....hư....."
Cả hai cùng nhau ra, lần đầu chỉ nên một hiệp thôi, không muốn Sở Điềm Điềm bị thương, cũng để dưỡng sức, còn nhiều chuyện phải làm.
Tiểu yêu nghiệt của anh, sau này anh sẽ yêu thương em, lo lắng cho em, bảo vệ em, chỉ cần em ở bên anh, dù chuyện gì trái đạo lý chỉ cần làm Sở Điềm Điềm vui vẻ, Trịnh Thuần Phong này nguyện làm, dù có là hái sao trên trời, bay đến mặt trăng anh cũng sẽ làm.
Vì, anh yêu em, tiểu bảo bối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro