Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 59 - End

Sở Điềm Điềm bước ra ngoài xuống lầu, đôi chân vì mặc áo choàng ngắn chỉ dài nửa đùi mà có chút lạnh. Nhanh xuống bếp mang đôi dép bông đầu thỏ cho đỡ lạnh.

Lại nhón người cố lấy bịch trà xanh matcha pha uống cho dễ ngủ và làm ấm cơ thể.

Không để ý có một đôi mắt sói đói đang nhìn từng cử động của mình. Lúc nhón chân với tay, đương nhiên kéo cái áo lệch cao, phần mông như ẩn như hiện. Trịnh Thuần Phong nhếch mép một cái.

Dụ người tới vậy, không biết là cố ý hay là vô ý. Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là thịt trước rồi hỏi sau.

Lòm ngòm bước tới gần con cừu non đang cố gắng rướn người lấy hộp trà sữa matcha trên cao, anh với tay một cái đã có thể lấy nó. Người ta giật mình chới với, ngã ra. Nhưng gọn gàng được anh đỡ lấy. Thật giống mấy cảnh trong phim ngôn tình.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Định nằm trên tay anh đến bao giờ?"

"À...ờ..." Sở Điềm Điềm ngần ngại đứng dậy, kéo chỉnh lại tấm áo.

Trịnh Thuần Phong đưa cho cậu hộp trà.

"Pha cho anh một ly."

"Hả?"

"..."

"Anh muốn uống thì tự pha đi."

Trịnh Thuần Phong nhíu mày, nheo mắt đẩy cậu sát vào mép bàn, theo phản xạ Sở Điềm Điềm ngã ra đằng sau.

"Được rồi, được rồi...em làm là được chứ gì!!!"

"Ngoan." Trịnh Thuần Phong đứng thẳng trở lại, đỡ lấy eo cậu để người ta không bị bập bênh tế ngã.

Anh đi ra bàn gỗ ngồi.

Sở Điềm Điềm hậm hực đổ bột trà ra tách, đổ nước ấm vào, khuấy nhẹ rồi để lên khay mang ra.

Cái bàn chân thấp, cậu phải qùy xuống mới để được.

"Nhìn thật giống mấy tì nữ hầu hạ cho hoàng thượng." Trịnh Thuần Phong cười cợt.

Sở Điềm Điềm đứng lên, nhìn anh. Không nhanh không chậm dùng chân đạp lên bụng anh. Nhưng không may bị túm chân, cậu chới với lần nữa xoạc dài.

"A..."

Không chấp nhận thất thủ, Sở Điềm Điềm nhanh chóng đứng vững lại, làm vài quyền đã lâu không luyện.

"Hoh!...cha...". Xuất chiêu đấm chưởng không tệ, dứt khoát và nhanh gọn.

Trịnh Thuần Phong cũng đỡ đòn.

"Không tệ."

"Nhờ anh biết cách dạy...". Phải, Trịnh Thuần Phong giỏi võ nghệ, qua vài lần xin xỏ mè nheo làm nũng cuối cùng cũng nhận cậu làm đệ tử.

"Cha...kha...shoh!" Dụ người ta ra chổ thoải mái hơn thuận tiện dùng chân.

Sở Điềm Điềm đá một chân thật cao lên anh, nhưng anh né được.

Ra tay cũng thật nhanh.

"Sha...cha...hoh..."

Cứ như phim kiếm hiệp cổ trang mà vật nhau vậy, đấy là cảnh hai vợ chồng không chịu động phòng mà đều có võ, đang tranh nhau tấm áo.

"Hư...cha..."

Cuối cùng Sở Điềm Điềm thua, bị ôm gọng kìm trong lòng anh. Chân bị khóa trụ, tay bị bắt chéo, vùng vẫy không được.

"Thua rồi."

"Hứ!"

"Thân thủ không tệ, đã luyện tập?"

"Lúc anh đi làm, có luyện."

"Tốt. Sau này không sợ bị ăn hiếp."

"Ai có thể ăn hiếp em. Không phải chỉ có anh sao? Thả em ra."

Trịnh Thuần Phong chậm chậm thả ra. Quay lại ngồi xuống cầm tách trà thưởng thức.

"Qua đây đi. Lạnh quá." Trịnh Thuần Phong gọi cậu. Đồng thời dang chân ý bảo ngồi vào lòng anh.

Sở Điềm Điềm bất đắc dĩ ngồi vào trong lòng anh tay cầm tách trà đưa lên miệng.

"Sẽ tha cho em nhiệm vụ ở nhà bếp và sofa vì quá lạnh. Nhưng trên giường không thể."

"Em muốn thương lượng."

"Muốn tính kế gì?"

"Bây giờ đánh cờ caro, nếu anh thắng sẽ để anh tùy cơ xử em. Ngược lại..."

"Ngược lại thế nào?"

"Một con vịt vàng giới hạn vào ngày mai, đồng thời đi ngủ không được ăn khuya."

"Được."

Phi lấy giấy bút.

"X"

"O"

"X"

"O"

[XO x30]

Và cuối cùng.

"Thả em xuống, thả em xuống. Không tính, không tính, anh chơi ăn giang."

"Ăn giang ở chổ nào?"

Trịnh Thuần Phong vác cậu trên vai, đi lên lầu, còn cố ý bẹp bẹp vào mông cậu.

"Anh đánh trước, cũng không nói một gạch là ăn. Đánh lại, đánh lại đi. A...Thả em xuống."

"Còn xảo biện. Nếu không nhận thua, hôm nay cho em nhặt thuốc pháo đến xỉu."

Sở Điềm Điềm thừa biết ngụ ý của câu nói này nên không vùng vẫy nữa.

Trịnh Thuần Phong mở cửa phòng quăng cậu lên giường.

Sở Điềm Điềm cười cười, qùy trên giường cầm lấy tay anh ngốc nghếch nhìn.

"Thuần Phong...Tha em đi. Chỉ hôm nay, em thật sự buồn ngủ rồi. Anh cũng không nỡ nhìn em như vậy đúng không? Ha, chỉ một lần thôi."

" Không. Đừng dùng mỹ nhân kế nữa, chiêu này cũ rồi."

Sở Điềm Điềm buông tay, ngồi thụp xuống, buông xuôi ngã ra giường, tứ chi dang rộng, mắt vô hồn.

"Muốn làm gì làm lẹ đi. Em sẽ không thất hứa, nam tử hán nói lời giữ lời. Em - tùy anh định đoạt."

Trịnh Thuần Phong cười khẩy, tắt đèn mở đèn ngủ và kéo rèm để trăng soi vào.

Lúc nảy van xin, bây giờ còn nói nam tử hán.

Trịnh Thuần Phong cởi áo.Trong phòng tắm đã sáp một lần bây giờ không cần làm sơ kết nữa.

Trịnh Thuần Phong phi thân ngã lên người cậu, nhìn gương mặt người dưới thân.

"Điềm Điềm..."

"Ưm..." Trịnh Thuần Phong hôn cậu, ngấu nghiến môi lưỡi của cậu. Một dòng chất lỏng ngọt ngào nuốt không kịp tràn ra ngoài, kéo dài trên cái cổ trắng ngần.

Trịnh Thuần Phong chen giữa hai chân cậu. Bàn tay chà sáp lên thân người cậu giật dây lụa cột áo, cả thân hình mỹ miều ẩn hiện mơ hồ dưới ánh trăng,thật xinh đẹp.

"Anh vào nha."

"Ừ."

Trịnh Thuần Phong cầm chân cậu dang ra.

"Không được nhìn. Anh mà nhìn nữa, em thiến anh."

"Sợ em rồi."

Cúc huyệt phấn nộn co dãn mời mọc cự vật thu to của anh.

"Hư...khoan, khoan đã bá tước. Em sợ đau, lấy gel đi."

"Tuân lệnh phu nhân."

____

"Ư...ha...nhẹ đã...ha..." Bàn tay cậu bấu lấy ga giường.

"Ưmmmm... Ha...Ar...Thuần Phong..."

"Ư...grư...hơ....gaaa...Thuần Phong, hôn em"

"Ưm.... Hư..."

"Đau...Đau...quá...Thuần Phong...nhẹ lại..."

Mặc kệ khẩn thiết của cậu, Trịnh Thuần Phong vẫn ra vào đều đặn. Không biết cầm tinh con gì mà mỗi lúc làm tình là mạnh bạo và bỏ ngoài tay mấy lời của cậu.

"Ar....ôm em... Đau..."

Trịnh Thuần Phong ôm cậu, hai cánh tay mảnh dẻ ôm lấy cổ anh, hai chân bị mở rộng, khớp háng có chút mỏi, cậu thẳng một chân ra, còn một chân co lên 90°

"Ưm...ha...arrrrr..."

Mồ hôi nhệ nhại, Trịnh Thuần Phong gầm một cái bắn pháo vào trong cậu.

"Gaaaa..."

*hộc..hộc...*

Lồng ngực cậu phập phồng do mệt, hai chân buông lỏng sát xuống giường.

Trịnh Thuần Phong đè lên người cậu, bàn tay to lớn bao bọc lấy cự vật của cậu đỉnh lộng.

"Ar....ha..."

"Ông xã..."

"Gọi lớn lên." Trịnh Thuần Phong hôn lên má cậu.

"Ông xã"

"Ưmmmm....haaaa....raaa..."

Không cho cậu nghỉ ngơi, Trịnh Thuần Phong lật người cậu lại cưỡi lên trên sáp nhập vào cúc huyệt.

"AAA... Hahhhh... "

"Hư... Arrrrr... Thuần Phong, nhẹ lại...rách, rách mất..."

"Ư....ha...."

"Đồ vô sĩ, em bảo anh nhẹ lại!!!"

"Ưhhhh....rư...haaa..."

"Grừ..."

"Á... Anh thừa tinh lực hả? Ahhhh...chết em..."

"Còn tỉnh táo mà chửi anh thì có đáng gì. Anh sẽ làm cho tới khi em chìm vào dục vọng không lối thoát, tha thiết cầu hoang. Mèo con à!!!"

"Arrrr...đồ khốn!! Lúc nào cũng vậy! Đau...rách rồi..."

"Đừng hồng lừa anh."

"Arrrr...ha...."

Trịnh Thuần Phong lại gầm lên trong cổ họng, bắn pháo lần hai.

*hộc hộc*

Trịnh Thuần Phong ngã qua một bên kéo cậu vào lòng.

Ngón tay chơi đùa trên mông mèo nhỏ, cứ để kẽ mông kẹp một ngón tay, cảm nhận chất lỏng sệt từ mông chảy ra, nóng hỏi.

Cảm giác trống rỗng khi anh đi ra làm cậu có chút không thoải mái.

Cậu bò lên người anh, chủ động ngồi lên hôn lấy anh. Nơi tư mật tiếp xúc mật thiết với da bụng, đã sớm trướng đau mà bắn ra.

"Em...xin lỗi." Bàn tay cậu run rẩy, lau đi mấy vết tích xấu hổ trên người anh.

"Ngốc!" Trịnh Thuần Phong cầm lấy tay cậu, hôn lên từng ngón tay.

Trịnh Thuần Phong bế xốc cậu lên, đứng lên ép cậu vào tường.

"A..." Lưng tiếp xúc với tường lạnh.

Trịnh Thuần Phong cố định cậu bằng hai tay và nhờ lực của bức tường, anh vuốt ve mép đùi non mẫn cảm của cậu, sáp.

"Arrrr ...Hư...nhanh lên..."

"Chìm vào rồi sao? Tốt lắm!"

"Thuần Phong...arrr... Đâm sâu hơn đi...bên trái....Em ...ha ..ngứa!"

"Tiểu dâm đãng...không ngờ phóng túng dụ người như vậy."

"Haaa...do anh huấn luyện....ư"

"Hư... Đau... Ngứa!"

Bắt đầu hoảng, đôi vai cậu run lên, hai cánh tay ôm cổ anh chặt cứng.

"Huwwww... Arrrrr... "

"Á...Á....Á...."

"Tìm thấy rồi, là chổ này!!!"

"Á...HHHHHHH....rách...rách thật rồi!!!"

Bị sáp nhập liên hoàn làm đôi mắt cậu xuất hiện tầng nước mỏng, lệ nhòa rơi đầy trên má.

Trịnh Thuần Phong dừng lại.

Ôm cậu trở lại giường, liếm đi nước mắt mặn chát.

"Xin lỗi em."

Từ cúc huyệt tràn ra chất lỏng tanh nồng màu đỏ.

"Hức....Hức....oaa... Em đã nói...đã nói là rách mà..."

"Xin lỗi...xin lỗi...là anh không tốt...xin lỗi em...Điềm Điềm..."

"Hức....Hức..Aaaaaaaaa...Em ghét anh, em ghét anh...lúa nào cũng như vậy... Ghét anh...Ghét anh...". Sở Điềm Điềm đánh vào ngực anh rất mạnh. Nhưng Trịnh Thuần Phong không né, không tránh.

"Tránh ra đi...đừng đụng vào em...tránh ra...tránh ra..." Sở Điềm Điềm bù lu bù loa đẩy anh ra.

Trịnh Thuần Phong đau lòng, ân hận. Ôm lấy cậu dỗ dành.

"Anh sai rồi...là anh đáng ghét.. Là anh khốn kiếp, đáng chết! Em đừng khóc, đừng khóc nữa..."

"Hức..Hức..."

Sở Điềm Điềm nhỏ giọng lại, cổ họng khàn đi.

"Anh là đồ đáng ghét, tránh ra, không được đụng em...đi ra..."

"Ngoan đi...Tiểu Điềm... Anh xin em, xin em đó...đừng khóc nữa...anh sai rồi."

Sở Điềm Điềm đánh thùm thụm vào lưng anh, cắn vào vai anh "ahh.."

Trịnh Thuần Phong không nháo, để yên cho cậu cắn. Sở Điềm Điềm cong lưng vì đau rát, ngất đi.

Mẹ nó!! Anh đang làm cái gì vậy? Đây là vợ anh mà! Không phải kỷ nam, không phải để anh tùy tiện chà đạp.

"Vợ à! Xin lỗi, anh sai rồi."

Trịnh Thuần Phong tự tát vào mặt mình hai cái. Lấy khăn giấy lau đi mọi vết tích, nhìn cúc huyệt đỏ ao sưng tấy của cậu, anh lại thấy mình quá đáng, thật đáng trách.

Lấy chậu nước ấm lau sơ người cậu, cuốn dẹp ga bị máu và tinh dịch thấm một mảnh. Thay đồ mới cho giường. Bôi thuốc cho cậu.

Mặc độ choàng lụa dài màu kem mới cho cậu và mình. Anh kéo chăn ôm chặt cậu vào lòng, hôn lên trán cậu.

"Tiểu Tổ Tông, xin lỗi em... Anh yêu em."

--------------

Sở Điềm Điềm tỉnh lại cảm nhận cái đau rát từ hạ thân đã vơi đi. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy mình, nhìn khuôn mặt của anh từ dưới lên, vô thức dùng đầu ngón tay mơn trớn da mặt anh.

Trịnh Thuần Phong chụp lấy tay cậu, đưa lên môi hôn.

"Mèo con!"

"Hửm?"

"Xin lỗi em..anh sai rồi...là anh đáng ghét, anh đáng chết...đừng giận."

"..."

"Đừng giận mà!"

"Ừ."

"Còn đau lắm không? Anh đưa đi bác sĩ."

"Không cần."

"Đừng giận mà. Anh sai rồi, sau này không như vậy nữa."

"Ừm."

"Thật sao?"

"Với một điều kiện."

"Một trăm điều kiện anh cũng sẽ đáp ứng."

"Vậy à?"

"Tất nhiên rồi."

"Cấm 'dục' ba tháng."

"Đừng!!! Tiểu Tổ Tông của tôi...". Trịnh Thuần Phong khóc thảm tha thiết cầu xin nhưng bất thành.

"Bài học quý giá cho con hổ không biết chừng mực như anh."

"Vợ à! Lâu như vậy sao anh chịu nổi?"

"Bốn tháng."

"Không!!!!!"

"Năm tháng!!!"

"Đừng mà!!!" 😭

"Nửa năm."

"Xin em...rồi rồi...ba tháng ba tháng..."

"Ngoan lắm."

= HOÀN =

🔥Các cậu xem thấy hay nên follow mình để nhận thông báo nhé. Bởi vì tất cả các truyện của mình đều rất khó tìm bằng tên. Fl để theo dõi truyện mới. Cảm ơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro