Ep 58
Sở Điềm Điềm tắm cho Madrid xong thì thằng bé vật vờ muốn đi ngủ. Cậu phải này nỉ uống hết ly sữa thì mới bất đắc dĩ uống. Rồi trùm mền hình người nhện lại, nằng nặc vòi cậu nằm kế bên ru ngủ.
"A...con quên, con đi xem hoàng tử."
Nó lật đặt chạy xuống lầu lại căn nhà gỗ của sốc chuột, thấy em nó vẫn ngoan ngoãn dụi đầu vào ổ ngủ thì mới mỉm cười chạy lên.
"Hoàng tử ngoan lắm baba!!"
"Ừ! Ngủ đi con."
"Dạ ba."
Cả người như muốn bốc mùi, thế mà vẫn chưa được đi tấm. Uất ức lắm chứ, nhưng thương con thì phải chịu thôi.
Đúng là nó buồn ngủ lắm rồi, vừa hát xong một bài đồng dao thiếu nhi, vuốt vuốt cái lưng, xoa xoa cái đầu là ngoan ngoãn ngủ ngay, không nháo không quấy, dường như đã ngủ rất say. Cũng phải thôi, cả ngày đi chơi, có ngủ trưa đâu.
Sở Điềm Điềm thở dài, hôn lên trán bé con một cái rồi mới sửa soạn vào phòng tắm. Nói cũng lạ, Trịnh Thuần Phong nảy giờ chưa xuất hiện, không lẽ lại ra vườn o bế mấy cây hoa bỉ ngạn vừa trồng rồi? Tối mờ, trời u sương đọng buốt giá, vậy mà đi được sao?
Sở Điềm Điềm dừng suy nghĩ, muốn làm gì thì cũng nên đi tắm trước.
Bồn tắm rộng lớn nước trong khe bốc khói ấm áp, vài cánh hoa hồng đỏ lềnh bềnh trên mặt nước. Nhìn mình trong gương, tự đánh giá khuôn mặt hơi mệt mỏi một chút, Sở Điềm Điềm thở dài, từ từ bung từng cái cúc áo sơ mi lụa tím xuống, bờ ngực trắng nõn và hai hạt lựu nhỏ ảm đạm ẩn hiện trong gương. Không nhìn nữa.
Sở Điềm Điềm cởi thắt lưng, quần jeans đen bị đạp ra, quăng vào sọt quần áo, thứ cuối cùng cũng được cởi bỏ chung số phận với quần jeans.
Đang miên man nghĩ bân quơ, một bàn tay lớn chạm vào mông cậu làm cậu rùng mình một cái, giật bắn người. Ngước nhìn gương, khuôn mặt góc cạnh quen thuộc hiện lên, làm cậu thở phào, mặc áo choàng tấm màu bạc. Vòng tay anh vòng qua hai vai ôm lấy cậu hôn lên vành tai.
"Bảo bối, mệt mỏi lắm sao?"
"Ừm...có một chút."
"Da thịt em co rúm rồi, lạnh lắm à?"
"Mới cởi đồ, có hơi lạnh."
"Anh tắm cho em." Trịnh Thuần Phong bế thóc cậu theo kiểu công chúa, hai má Sở Điềm Điềm liền đỏ bừng ôm lấy cổ anh, từ từ được thả vào làn nước ấm.
Sở Điềm Điềm nằm xuống ngửa cổ, dòng nước ấm len qua người, thật thoải mái.
Trịnh Thuần Phong cũng cởi áo leo vào ngồi, bắt đầu cầm một chân cậu kì cọ massgage.
"Có thoải mái không?"
Sở Điềm Điềm nhếch môi cười mỉm, gật đầu.
"Chồng à!"
"Hửm?"
"Anh đi làm không mệt sao? Sao không tắm rồi đi nghỉ đi, còn chăm sóc em làm gì, em có thể tự làm mà." Nhắm mắt, nhưng miệng thì vẫn thao thao như vậy.
"Không hiểu nữa. Nhưng về nhà là bỗng nhiên hết mệt, lại muốn tự tay chăm sóc em." Trịnh Thuần Phong bỏ chân vừa kì cọ xuống, đổi chân.
"Giỏi vậy sao?"
"Ừ. Tại vì có em ở nhà nên mọi thứ đều trở thành năng lượng của anh."
Sở Điềm Điềm cười mãn nguyện.
"Đưa tay cho anh."
Sở Điềm Điềm ngoan ngoãn đưa một cánh tay cho anh, cảm nhận từng ngón tay dài niết qua da thịt. Thật thoải mái.
"À! Tại sao anh lại lù lù xuất hiện, có phải anh đợi em từ trước rồi không? Có ý đồ gì, mau khai!"
"Anh pha nước cho em còn đòi gì nữa. Không cảm ơn còn nói anh có âm mưu, đúng là uổng công mà!!!"
"Vậy à? Nhưng mà em không thấy như vậy? Anh rõ ràng có ý tứ!"
Trịnh Thuần Phong vờ vờ lãng sang chuyện khác.
"Con đã ngủ rồi à?"
"Nó vật vờ từ lúc trên xe, em ép nó uống sữa rồi. Xong thì bây giờ đã ngủ rất say."
"Tốt... ". Đổi tay.
"Có cần gội đầu không?"
" Sáng gọi, bây giờ đã khuya rồi."
"Ừ."
Nhìn hàng mi dài đọng nước khép kín của Sở Điềm Điềm, thật mỹ lệ.
Trịnh Thuần Phong bỗng nâng một chân của cậu gác lên vai, phần ngoài đùi thon mềm ma sát với cành bồn tắm, phần trong được bàn tay anh từ từ trượt vào.
Bất thường! Sở Điềm Điềm mở mắt ra.
Vừa định hét lại bị chặn môi.
"Ưm..."
Từng ngón tay bò trên mép đùi, da thịt tê rân nóng lên, cậu bé cũng vì vậy mà có chút phản ứng.
Nụ hôn dần rơi lên môi rồi má rồi cổ rồi ngực.
"Ha...Ưm..."
"Thuần Phong!"
"Một lần phòng tắm, một lần sofa, một lần phòng bếp, hai lần trên giường." Trịnh Thuần Phong nhanh chóng buông ra một câu.
"Anh giết em luôn đi."
"Nếu em muốn."
"Ha...Ưm....Ar..."
"Thấy chưa. Lòi đuôi cáo ra rồi, còn nói không có âm mưu!!"
"Ừ đấy! Làm gì nhau?"
"Vô sĩ."
"Ưhmmmm...."
Bàn tay to lớn của anh ôm trọn lấy cự vật của cậu cao thấp lộng, hai đầu nhũ bị day day đến sưng tấy lên, khoái cảm miên man tìm đến, bàn tay cậu đặt lên ngực anh chóng đỡ.
"Có thoải mái không?" Bàn tay không ngừng thao cự vật của Sở Điềm Điềm, Trịnh Thuần Phong hỏi cậu.
"Ar...ùm..."
Cánh tay còn lại ôm eo của cậu.
"Eo em ốm lại nữa à?" Trịnh Thuần Phong nhíu mày, lại gầy đi?
"Đâu có ư...Ar..."
"Chân run như vậy, gác lên vai anh mỏi lắm sao?"
"Có chút. Ha...ư..."
"Có nhiều không, anh đổi tư thế?"
"Tùy anh."
Trịnh Thuần Phong thả chân cậu xuống, đổi tư thế mình dựa thành bồn, còn cậu ép lưng lên ngực mình tựa vào, thành cậu ngồi trong lòng anh.
Trịnh Thuần Phong một tay ôm cả hai chân cậu, chổ gấp khúc ở gối sau đưa lên cao, bàn tay còn lại luồng ra nắm thóp lấy cậu bé.
"Ư...hư..."
Khoảng cách gần như vậy, giọng của cậu lại đặc biệt rõ ràng và kích thích hơn. Đại aka đã ngẩng đầu chọc vào lưng cậu.
"Thuần Phong..."
"Đau?"
"Không, không phải...Ha..."
"Đủ rồi, xuống dưới đi."
"Ra lệnh cho anh?"
"Không, không phải...Ha...ư..."
"Vậy phải làm sao, em tự tạo tư thế để anh biết đi."
"Thuần Phong, đừng mà...hư...ar..."
"Không làm thì nhịn. Anh ra."
"Không, không. Em làm." Sở Điềm Điềm hai má và vành tai đỏ gây.
Cầm lấy bàn tay của anh tự động nhóm người lên đặt kẽ mông lên bàn tay anh cọ cọ.
"Tiểu dâm đãng. Không ngờ em có thể hành động như vậy. Hư chết đi!!!" Trịnh Thuần Phong dùng bàn tay bóp nhẹ mông cậu.
"Ưmmmm...đừng, đừng trêu em nữa."
"Anh nào có."
"Ar...Ha..."
" Ngứa, muốn anh sáp."
"Vậy sao?"
Mông Sở Điềm Điềm không ngừng cọ kẹt trên tay anh, cả nếp nhăn và nhịp co dãn của cúc hoa anh cũng có thể cảm nhận.
"Quay qua... Hôn anh sâu một cái." Trịnh Thuần Phong cạm nhẹ lên vai cậu.
Sở Điềm Điềm ngoan ngoãn quay qua, hôn anh. Cái lưỡi ngần ngại muốn cậy mở răng anh nhưng anh không chịu mở, Sở Điềm Điềm hoảng muốn cắn môi mắt mở to nhìn anh.
Thừa biết cậu muốn gì, cũng không dễ trêu, Trịnh Thuần Phong mở hàm cho cậu vào. Cái lưỡi ít khi luyện tập có chút vụng về đảo qua trong khoang miệng anh.
Ngón tay Trịnh Thuần Phong bất ngờ đẩy vào cúc huyệt, co rúm lại, Sở Điềm Điềm hít thở không thông. Bỏ môi anh ra.
"Được rồi, không trêu em nữa. Lật người lại tì ngực vào thành bồn đối lưng với anh."
Sở Điềm Điềm như bị thôi miên, ngoan ngoãn đưa lưng về phía anh. Hai gò mông cong vút trắng nõn dập dùi trong mực nước. Kẽ mông kẹp một ngón tay.
"Qùy xuống."
"Hả?" Sở Điềm Điềm như bừng tỉnh vì câu nói đó, không phải là SM, lại ra lệnh như đúng rồi vậy.
"Em đẩy mông cao lên, dang chân ra một chút anh mới dễ khuếch trương chứ."
Tư thế xấu hổ nhất lại tới.
"Ưm....nhẹ nhẹ chút...Ha...ư..."
"Dâm đãng, run cái gì mà run."
"Ư...Ar... Thuần Phong..."
Ngón tay như con lãi quậy trong nội bích, cậy mở đè miết vách thịt nóng ẩm. Hai ngón rồi ba ngón xong vào.
"Ư...Ha...Anh đừng..."
"Đừng gì?"
"Ư... Ar... Được rồi...muốn...Ư...muốn của anh."
"Gắp gáp như vậy? Đang cảm thấy như thế nào?"
"Trống trãi."
"Thành thật lắm."
Trịnh Thuần Phong cười tà, tách hai cánh mông cậu ra hai bên.
Sở Điềm Điềm phản ứng lấy tay che đi hậu huyệt.
"Gì vậy?" Trịnh Thuần Phong khó hiểu.
"Không được nhìn chằm chằm, anh muốn chết."
"Lại vậy nữa. Đã nhìn đã đúc đã sáp bao nhiêu lần, còn có gì khiến em ngại?"
"Anh không được."
"Thôi được rồi, anh nghe lời em. Lấy tay ra."
"Anh hứa."
"Anh hứa mà!!!"
Sở Điềm Điềm từ từ lấy tay ra. Lỗ huyệt phấn nộn hồng hồng co dãn mời gọi, mỗi một hơi thở đều thập phần quyến rũ và dâm mỹ.
Trịnh Thuần Phong nắm eo cậu, nhanh chóng đẩy vào.
Cảm giác oanh tạc xé nát da thịt mẫn cảm này không sai. Bàn tay Sở Điềm Điềm nắm chặt. Ngửa cổ.
"Ưhmmmm..."
"Đau à?"
Sở Điềm Điềm gật đầu lia lịa.
"Xin lỗi."
Sở Điềm Điềm lắc đầu.
Trịnh Thuần Phong với tay lấy cái di động ấn camera, nhanh chóng tắt âm ghi lại mỹ cảnh này. Cậu quay về hướng khác nên không thấy. Sóng lưng mảnh dẻ, vai nhỏ, mông cong kẹp chặt côn thịt bị ghi lại. Trịnh Thuần Phong cười thầm, nhẹ nhàng cất lại.
"Are you ready?"
"Uhm..."
Trịnh Thuần Phong nhóm người, bắt đầu động.
"Ưm....Ar...nhẹ lại...ưmmmm..."
Hai chân qùy của cậu cũng chịu một lực không nhẹ, mái tóc ướt sũng, đôi vai gầy run lên.
"Uhmmm....ggaa... .."
"Rên lớn hơn cho anh nghe."
Sở Điềm Điềm mím môi, không hé một câu.
"Ngạo kiều thật."
Trịnh Thuần Phong thúc mạnh hơn.
Sở Điềm Điềm cắn môi.
"Bỏ ra, em ngốc à?"
Sở Điềm Điềm lại bậm môi lại, hai cái răng nanh hô nhọn cấm vào khóe môi.
"Cứng đầu."
Trịnh Thuần Phong cười, tìm chổ mẫn cảm nhất của cậu trong nội bích, sáp một cú thật kill vào làm chân cậu như mềm nhũng ra, dịch từ cự vật như thế bắn vào trong nước.
"Ưh..."
"ARRR...ĐAU... THUẦN PHONG...AHHH.."
"Phải chính là lớn như vậy!!!"
Trịnh Thuần Phong hít một hơi giảm lại cường độ, nhịp nhàng ra vào.
"Ar...hư....arrrrr... Anh!"
"Sao?"
"Chân,chân của em...đau...đau quá!" Sở Điềm Điềm mặt xanh rờn, đầu ngón tay tụ máu tím tái bấu vào vành bồn.
Trịnh Thuần Phong phát hoảng, rút ra, đem cậu lật lại, đầu tựa vào vành bồn.
"Đau ở đâu?"
"Chân em...Rr....Đau..."
Một tay nâng chân cậu lên.
"Đau...Đau quá Thuần Phong !" Sở Điềm Điềm bật khóc, đôi mắt to nhỏ ra từng giọt lệ trong suốt như hạt mưa đầu mùa.
Bàn chân co quắp.
"Em bị chuột rút rồi...Không sao, đừng khóc, đừng sợ." Trịnh Thuần Phong nhẹ nhàng chỉnh chân cho cậu.
"A...đau..."
"Cố gắng một chút."
Trịnh Thuần Phong xoa xoa cổ chân, rồi lật sơ mi qua hướng ngược lại, Sở Điềm Điềm "a" một tiếng đau đớn rồi cơ mặt cũng giãn ra.
"Ahhhh..."
Trịnh Thuần Phong cười, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cậu.
"Ngâm nước lâu không tốt, mặc đồ ra ngoài thôi."
Trịnh Thuần Phong bước ra trước, rồi từ từ dìu cậu ra.
Trước gương, hai thân hình trần trụi dí sát vào nhau.
Trịnh Thuần Phong với tay, lấy khăn bông lau người cho cậu và anh. Hai cái áo choàng tắm đã chuẩn bị sẵn trên mốc áo.
Anh cầm lấy cái áo choàng lụa màu đỏ khoác cho cậu, tinh tế cột dây lại.
Làn da trắng sứ lại thêm nổi bật.
Cậu cũng cầm lấy cái áo màu đen lụa còn lại mặc cho anh. Nhẹ nhàng cột lại dây.
Trịnh Thuần Phong ôm lấy eo cậu.
"Em có biết nhìn em quyến rũ chết người lắm không?"
"Vậy à? Vậy sao anh còn chưa chết?"
"Anh phải sống để thưởng thức sự quyến rũ này chứ?"
"Xấu xa." Sở Điềm Điềm đánh vào ngực anh.
"Chân đi được không?"
"Em chưa tàn phế." Sở Điềm Điềm nhéo eo anh, bước ra.
"Vợ. Đợi đã."
_____
👑
Còn một ep nữa hoàn rồi. Thật mau.
Có ai xin ngoại truyện không nhỉ?
Đừng quên vote cho thể loại mình thích tại Ep * THÁNH CHỈ* nhé!!!
😊😊😊🐣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro