Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 56

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Trịnh Thuần Phong trong phòng chủ tịch làm việc hăng say, chỉ mong sớm hoàn thành công việc để về nhà chơi với vợ con.

Trên đường.

"Baba, mình đi đâu vậy?" Rid mặc bộ yếm jeans cute được bố bế trên tay.

Madrid Trịnh có thân hình ục ịt, nhưng không phải béo phì, là một đứa trẻ khỏe mạnh, da thịt mát lạnh, săn chắc như cá lóc đồng. Mái tóc hơi đặc biệt một chút, chính là do Trịnh Thuần Phong đó, bắt con để tóc như thế, còn nó là tốt cho vận mệnh. Cậu thật sự không tin.

Mái tóc đen, không hiểu sao là người Á mà có tóc màu vàng đồng xen kẽ nữa. Hai bên được hớt sát, chỉ chừa đường giữa để dài rồi cột lên. Ừ thì, nhìn Rid chất và sành điệu lắm, nhưng cậu lo là bạn bè sẽ dè biểu Rid của cậu.

"Mình mang cơm trưa cho Daddy, Daddy lại quên mang đấy."

"Daddy thật hậu...hậu...đậu."

"Phải đó."

Đứng ở cửa công ty, Sở Điềm Điềm thả Rid xuống, cầm bàn tay bé nhỏ dẫn vào trong.

"Thưa phu nhân."

"Rid, chào cô đi con."

"Chào cô ạ." Bé lễ phép cúi đầu chào.

"Giỏi quá. Hôm nay Rid đi đâu vậy?" Cô tiếp tân hỏi bé.

"Rid và Baba mang cơm trưa cho Daddy."

"Oh...vậy à. Lát xuống ghé qua cô hôn miếng được không?"

Nó ngước mắt lên nhìn cậu, dò ý kiến.

"Tất nhiên rồi." Cậu nháy mắt với nó.

"Baba cho rồi. Một chút con sẽ ghé qua...qua...chổ...cô xinh đẹp."

"Miệng ngọt ghê chưa."

"Vậy, tôi đi trước." Sở Điềm Điềm gật đầu cầm tay bé.

"Phu nhân và Tiểu thiếu gia đi thông thả."

"Đừng đa lễ."

____

'Đinh'

"Baba...phòng của Daddy ở cuối hành lang hả ba?"

"Con nhớ rõ vậy sao?"

"Dạ nhớ."

"Thông minh lắm." Cậu yêu chiều hôn vào má phính của nó.

"Baba...ba thả con xuống đi."

"Sao vậy?"

"Con muốn Daddy bất ngờ. Baba, một tí nữa ba đợi hiệu cả con hẳn vào nha. Được không baba?"

"Ừ. Thằng oắt con."

"Được rồi, ba đứng ngoài đây đi nhé!"

"Ừ."

"Shụt!" Madrid đưa ngón tay trỏ béo ngắn ủn lên miệng nói với cậu, cậu phì cười, đầu gật gật.

'Cạch'

"Daddy!" Nó gọi lớn chạy ào tới ôm chân anh.

"Oh...con trai cưng của tôi. Ai đưa con tới, baba con đâu?" Trịnh Thuần Phong ngó nghiêng ngó dọc. Bế thóc Rid hôn cái, rồi cho nó ngồi lên đùi mình.

"Chỉ có mình con, bắt taxi tới đây thôi. Baba không biết đâu."

" Hả? Cái gì? Con tự bắt taxi tới đây?"

"Vâng ạ."

"Trời ơi! Rid ơi, sao con lại làm như vậy? Lỡ người ta chở con đi luôn thì Daddy biết tìm con ở đâu hả Rid! Rồi còn Baba nữa, không biết bây giờ lo lắng tới mức nào. Để Daddy gọi cho baba con." Trịnh Thuần Phong càu nhàu, tay với lấy cái di động ấn số.

Tiếng chuông tự nhiên vang lên rất gần.

"Hello! Tôi là Sở Điềm Điềm đây...hahaha!" Sở Điềm Điềm bước vào, nụ cười hở lợi thường trực, anh bất ngờ, không nói nên lời luôn.

"Không ngờ có người đàn ông 26-27 tuổi bị một đứa con nít gạt. Ha ha ha không biết ai nữa Rid ha? Qua đây với ba." Sở Điềm Điềm cúi người đón lấy bé con ôm lên tay, hôn liền ba cái.

Trịnh Thuần Phong như chết đứng, bị gạt, bởi vợ con mình. Ôi chúa ơi! Mặt mũi của tôi biết cắt để đâu đây?

Thẹn quá hóa giận, Trịnh Thuần Phong vuốt mặt một cái ngao ngán. Nhìn hai người một lớn bế một nhỏ đứng trước mặt bằng một ánh nhìn không mấy thiện cảm, ngược lại làm cậu và con rất vui, vì đã lừa được bố một vố tuyệt vời.

"Trịnh Minh Long. Uổng công Daddy cưng chiều con như vậy, mà con nỡ lòng nào hùa theo ba con trêu Daddy. Tối nay sẽ không chơi với con nữa."

Madrid bị bí thế, quay sang cầu cứu Baba mình bằng đôi mắt long lanh.

Cậu cười.

"Không chơi không biết ai buồn hơn ai à! Tối nay Baba chơi với con, còn người kia, cho ra rìa!"

"Baba tuyệt nhất!" Madrid hôn cái chốc lên má cậu.

"Sở Điềm Điềm!" Trịnh Thuần Phong hét tên cậu.

"Sao?" Cậu dửng dưng.

"Em...! Hai người đi luôn đi, quá đáng! Không biết tôi lo lắng sao?"

"Đi thì đi. Cơm trưa này ba con mình ăn hết ha Rid? Mình cất công đi bộ mang tới, người ta không mang ơn còn đuổi ba con mình! Con thấy nên làm sao hả, con trai?" Sở Điềm Điềm nhéo má nó.

"Cơm baba làm là siêu cấp ngon. Rid sẽ ăn hết luôn. Bây giờ, mình về!"

"Nhất trí con trai ba!" Sở Điềm Điềm cụng trán mình và nó, xem như cái đập tay tán thành thần thánh. Quay lưng muốn bước ra cửa.

Trịnh Thuần Phong đã nhanh chân chạy tới chắn cửa và khóa trái.

Tay anh to lớn bịt mắt con trai lại, một tay khác lại kéo gáy cậu, áp môi mình lên môi cậu, hôn sâu mãnh liệt, còn tinh ranh day day môi dưới của cậu tới đỏ ửng mới chịu buông ra.

Trong khi đó, một màn đen bao phủ lên mắt Madrid nó bực bội tháo tay Daddy ra nhưng không được.

"Daddy buông con ra!"

Trịnh Thuần Phong lúc này mới chịu nhả môi cậu ra.

"Baba, sao ba thở dữ vậy? Con nặng lắm sao? Ba thả con xuống đi."

"Đâu, đâu có đâu. Chỉ là, ba bị chồn Nam Phi mới cưỡng hôn thôi."

"Chồn Nam Phi là con gì vậy ba?"

"Là một loài chồn sống ở Nam Phi đó con."

Trịnh Thuần Phong tức xanh cả mặt.

Bước tới ôm lấy hai ba con họ, nhưng thật ra là thừa cơ hội luồng tay ra sao bóp mông cậu.

"Cảm ơn hai ba con nha. Daddy sai rồi." Từng lời nói đều mang sát khí.

"Ư..." Sở Điềm Điềm ư ử trong cổ họng khi cảm giác được coi tay thói đang tung hoành sau mông mình. Bà bắn nó! Con trai đang ở đây!

Trịnh Thuần Phong ghé sát tai cậu thù thì.

"Phạt em tối nay ra chiến trường nhặt thuốc pháo! Đừng hòng chạy trốn!" Lời nói hết sức đe dọa.

"Đâu phải em bài kế đâu. Là Trịnh Madrid mà!"

Bé con cười ngốc nghếch, lộ hai cái răng thỏ trắng muốt. Chòm người qua thơm má Daddy của mình, rồi với tay đòi anh bế.

"Con muốn Daddy xả stress mà! Daddy đừng giận con."

"Daddy không giận con. Daddy chỉ phạt người tiếp tay cho đứa trẻ như con lừa gạt thôi."

"Daddy đừng đánh baba. Tội nghiệp Baba, là do con cả!" Nó chu môi giải thích, kiên quyết bảo vệ Baba.

"Daddy biết mà. Sẽ không đánh. Bây giờ cả nhà mình ngồi đi, đứng hoài mỗi chân quá!" Trịnh Thuần Phong bế bé và kéo cậu ngồi lên sofa.

"Đói quá! Em không tới là anh định đi ăn ngoài rồi."

"Đồ ăn lề đường không hợp vệ sinh đâu anh."

"Ừ. Chỉ là bất đắc dĩ."

"Daddy, cho con mượn laptop nha."

"Ừ. Con lấy đi."

Anh vừa ăn vừa nói, lại dịch mông sát nhíp cậu.

"Vợ. Cảm ơn em."

"Anh có coi em là vợ không vậy?"

"Hỏi thừa thải gì đó. Không coi là vợ mà có cả con sao? Anh đâu phải loại bạc tình vậy!"

"Anh cảm ơn hoài làm em có cảm giác xa cách lắm ấy."

"Vậy tối nay anh bù đắp. Chặt khít không chừa một li, có chịu không?"

"Biến thái, mất nết, vô liêm sỉ. Ăn lẹ đi." Sở Điềm Điềm nhéo đùi anh.

"Yên tâm, đảm bảo chặt khít, lại sâu nhất có thể luôn."

"Anh có thôi không. Con nó ngồi đó đấy! Chưa gì đã muốn đầu độc con. Anh muốn em cắt...?"

"Ấy ấy...bậy bậy. Làm vậy thật tàn nhẫn, hay là cắt bằng cái miệng dưới đi, như thế anh sẽ cam tâm tình nguyện."

"Bỉ ổi. Im miệng cho em. Thồn chết anh, đồ mất nết!!!! Grừ!" Sở Điềm Điềm đúc liền tay làm Trịnh Thuần Phong một họng thức ăn không thể nói được nữa, chỉ trợn mắt.

"Đáng lắm. Trám cái miệng thói của anh lại, mắc công lại lây sang con."

"E...ói...ì...ậy. A...ong...áng...à!" {Em nói gì vậy. Anh trong sáng mà}

"Cái cù lôi, cái khỉ gió, cái qủy siêm la. Anh mà trong sáng, nghe ngứa lỗ mũi quá... Hắt xì!"

"Baba..."

"Hửm?"

"Daddy nhìn buồn cười quá, giống má độn của cá nóc á...hi hi hi..."

"Ừ. Giống thiệt!"

"Trịnh Minh Long. Hãy đợi đấy!" Trịnh Thuần Phong chỉ tay vào nó, nó cười lên, lại lộ hai cái răng thỏ.









 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro