Ep 53 🫐
7 tháng sau.
Thai của Sở Điềm Điềm đang ở tháng thứ tám. Bụng đã to ra không ít, quần áo mua ở Pháp đã phát huy tác dụng.
Người ta nói người mang thai hay thay đổi tính tình, trở nên cáu gắt và mỏng manh hơn. Trịnh Thuần Phong không thấy như vậy, bằng chứng là bảo bối của anh không khác gì một người không mang thai, tính cách vẫn ngạo kiều xen lẫn ấm áp dễ thương như vậy.
Tội nghiệp bảo bối mỗi chuyện đi đứng khó khăn, phần bụng nặng ra. Nhiều khi bé con ngọ ngoạy đạp nhẹ một cái đã làm cậu mím môi, nhưng lại mỉm cười dịu dàng xoa xoa cái bụng trong cái áo sơ mi rộng thùng thình.
"Con ngoan."
Trịnh Thuần Phong chỉ cần ngồi nhìn những cử chỉ đáng yêu của bảo bối trong lúc anh rửa bát, nấu ăn, phơi quần áo thôi cũng vô thức mỉm cười khoái chí. Buổi tối không chỉ là ngủ, một ông bố thê nô như anh phải lau sàn nhà vào buổi tối vì sợ cậu đi sẽ ngã, nên lau buổi tối là an toàn nhất.
Trong hơn mấy tháng chăm vợ, dường như anh gầy đi, khiến Sở Điềm Điềm lo lắng không yên.
"Chồng à! Anh nghỉ một chút ăn gì đó đi rồi hả làm tiếp. Anh ốm đi trông thấy đó!" Sở Điềm Điềm lau mồ hôi cho anh bằng khăn tay.
"Không sao. Vì em vì con, cái gì anh cũng chịu được."
"Anh đừng làm quá sức nữa. Quần áo trong máy giặt chiều nắng phơi cũng được, bát thì mai rữa cũng không sao. Anh nghỉ một chút đi." Sở Điềm Điềm dường như xót chồng đến muốn bật khóc. Nhưng ghì lại không cho nước mắt chảy ra.
Trịnh Thuần Phong cười, cầm tay vợ dẫn ra ngoài sân vườn tản bộ thư giãn.
"Đi lại nhiều, mai mốt dễ sinh."
"Trịnh Thuần Phong, anh mệt lắm phải không?" Sở Điềm Điềm ôm lấy anh, yêu thương.
"Không mệt chút nào."
"Anh đừng nói dối, hôm qua em thấy anh ngủ gục, còn thở dóc lúc mới lau nhà." Sở Điềm Điềm vùi đầu vào lòng anh, giọng lạc hẳn đi.
"Nếu tính mệt, em mới là người mệt nhiều hơn anh. Đi đứng khó khăn, khó ngủ lại ngén. Còn phải mang con trong bụng, có biết bao vất vả. Nhiêu đây việc anh làm, thật không so được với em đâu." Trịnh Thuần Phong vuốt mái tóc mềm của cậu, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên. Gió vườn mang hương oải hương dịu nhẹ quyện vào gió.
"Anh gầy đi nhiều. Ôm không đã chút nào." Sở Điềm Điềm vuốt lưng anh, cằm đặt hờ lên vai anh.
"Anh sẽ ăn nhiều lên. Em cũng phải ráng ăn cho con."
"Em biết mà."
Sở Điềm Điềm được anh cầm tay, đỡ lưng dạo trong vườn. Nghe tiếng chim hót, tiếng gió lộng thật thoải mái.
"Chồng. Anh muốn đặt tên cho con là gì?"
"Mình chưa biết nó là trai hay gái, làm sao đặt được?"
"Thì mình nghỉ cả hai cái tên."
"Em đặt đi. Em có công lớn nhất mà."
"Không. Em muốn anh đặt."
"Em là người sinh con, em nên đặt cho con thì hay hơn. Anh dở lắm, không nghĩ ra."
"Em không đặt tên thật đâu. Em chỉ đặt tên ở nhà thôi."
"Thế gọi là gì?"
"Con trai thì tên Madrid. Con gái thì gọi là Marry."
"Marry thì anh hiểu, nó là vui vẻ hạnh phúc phải không?"
"Dạ phải."
"Thế nào Madrid?
" Là tên một câu lạc bộ bóng đá mà anh thích. Anh không nhớ sao?"
"Aaaaaaaaa... Là Real Madrid. Em giỏi thật đấy. Tên hay lắm."
"Tới anh đó. Anh đặt một cái tên đi."
"Ưm... Sẽ là Trịnh Điềm Linh, nếu nó là con gái."
"Sao không phải là Trịnh Thuần Linh?"
"Vì anh muốn con nhớ rằng chúng ta cùng nhau tạo ra nó. Linh là linh hồn là tình yêu là tất cả của chúng ta."
"Tên hay lắm."
"Còn con trai thì là...Ưm...Trịnh Minh Long. Một người thông minh uy vũ và là một con rồng dũng mảnh, gan dạ, mạnh mẽ, giống như thiên tử một nước, anh minh bác ái."
"Hay thật."
Sở Điềm Điềm bật cười. Véo má anh.
"Xem anh đày đọa mình kìa. Má hóp vô luôn rồi."
"Sẽ nhanh chóng đẹp trai lại thôi."
"Sihhh..."
"Điềm Điềm à!"
"Hửm?"
"Em có cảm thấy đau lưng hay đau chân mỏi chân gì thì nói với anh nha."
"Ừm."
"Còn một tháng nữa thôi, Điềm Điềm của anh cố lên nhé!"
"Vì gia đình chúng ta." Sở Điềm Điềm cười.
"Em mệt chưa, vào nhà thôi, nắng bắt đầu gắt rồi."
"Được."
Trịnh Thuần Phong dìu Sở Điềm Điềm vào nhà. Mồ hôi trên trán nhanh chóng được anh lấy khăn giấy thấm sạch, máy quạt cũng bật.
"Uống sữa đi. Anh đã hâm nóng rồi." Trịnh Thuần Phong vuốt tóc cậu, cưng chiều. Tay đưa ly sữa ấm cho cậu.
Sở Điềm Điềm làm vẻ mặt ngán ngẫm.
"Phải uống con mới khỏe. Ngoan, uống đi."
Sở Điềm Điềm nín thở uống một hơi.
"Em ngủ chút đi. Anh sẽ đi siêu thị mua đồ chuẩn bị cho con."
"Em cũng đi. Em không buồn ngủ."
"Ừm được, anh tưởng em sẽ lười."
"Không đâu."
Bây giờ trên thế giới đã có rất nhiều đàn ông mang thai rồi, nên việc có thai là đàn ông thì cũng giống như ăn cơm ngày ba cử thôi. Hết sức bình thường, không gì phải ngại.
Tại trung tâm baby kid.
Trịnh Thuần Phong dìu cậu đi.
"Mua cho con xe nôi tự động đưa (đu) đi. Em sẽ đỡ vất vả hơn."
"Được. Mình lấy màu lam đi. Nhu mì dễ ngủ."
"Ừ. Không chừng người ta giao đến tận nhà mình không cần chở."
"Dạ."
"Mua quần áo."
"Mua loại không phân biệt trai gái đi. Dễ thương lại tiện."
"Phải đó."
"Kêu người ta chuẩn bị hai mươi bộ đi."
"Bình sữa nữa nè, tả lót, khăn lau, thảm trải lưng cotton, bao tay bao chân, mũ và áo khoác len, dầu em bé, rồi còn thiếu gì nữa không ta?" Trịnh Thuần Phong tự hỏi.
"Chắc là đủ rồi đó anh."
"Ưm... Còn thiếu một thứ. Phấn và dầu gọi cho trẻ sơ sinh. Đặc biệt, phải mua vài món đồ chơi bằng gỗ, âm thanh vừa, không gây đau tai."
"Anh chu đáo thật đó."
"Chồng em mà."
Lúc lái xe anh lái cực kỳ chậm. Tèn tèn cuối cùng cũng về tới nhà.
Trịnh Thuần Phong lấy tay che đỉnh đầu cho cậu, dìu cậu vào nhà, rồi chính mình tự khiêng đồ đạc xuống.
Một chiếc xe tải nhỏ đậu lại trước cổng.
"Xin lỗi, đây có phải nhà anh Trịnh Thuần Phong không ạ?"
"Tôi đây."
"Chúng tôi là shipper của baby kid, chúng tôi giao xe nôi trẻ em tự động."
"Phiền các anh quá rồi. Tiền đây."
"Cảm ơn. Chúc em bé khỏe mạnh, gia đình vui vẻ nha."
"Cảm ơn."
"Thuần Phong, ai vậy?" Sở Điềm Điềm vốn dĩ đã đi vô nhà, nhưng nghe tiếng nói lạ nên đi ra ngoài.
"Là shipper thôi mà."
"Bảo bối, khó ngủ sao?" Trịnh Thuần Phong ôn nhu nhỏ giọng hỏi.
Sở Điềm Điềm gật gật đầu, quay qua ôm lấy anh, nhưng vì cái bụng ngăn cản nên lại quay qua bên kia đưa lưng về anh.
"Không ôm được. Khó ngủ."
Trịnh Thuần Phong bật cười, đến như vậy vẫn còn chút ngạo kiều và đáng yêu. Trịnh Thuần Phong vòng tay ôm lấy cậu kéo sát vào lòng.
"Một tháng nữa thôi. Cuộc sống sẽ về lại qũy đạo vốn có của nó. Bảo bối, em cố lên."
"Bé con nó nghịch ghê á! Bây giờ còn chưa chịu ngủ, nó đạp em mãi." Sở Điềm Điềm chu mỏ thủ thỉ.
"Để anh bảo con." Trịnh Thuần Phong đặt tay lên bụng cậu, xoa xoa dịu dàng vỗ nhẹ nhàng mấy cái.
"Bé con à! Ngoan ngoãn, con ngủ đi, cho baba ngủ nha." Trịnh Thuần Phong cảm nhận bàn tay của anh bị chân bé con đạp cho cảm giác được. Khóe môi cong lên nụ cười, lại thủ thỉ.
"Nghịch ngợm thế này cơ đấy! Cục cưng của Daddy bây giờ đã gần nửa đêm rồi. Con mau ngủ đi thôi, đừng đạp nữa nha con. Tội baba lắm."
Vỗ nhẹ vài cái, dường như bé con nghe thấy thỉnh cầu của anh, không còn đạp chân loạn nữa.
"Con ngoan thật em nhỉ?"
"Nghe Daddy nói lời mật ngọt thế cơ mà!" Sở Điềm Điềm xoa bụng mình, vui vẻ mỉm cười.
Trịnh Thuần Phong hôn lên cổ cậu, hít lấy mùi hương thơm sữa man mác.
"Anh hi vọng con sau này sẽ biết ơn em thật nhiều."
"Em cũng hi vọng, nó biết ơn Daddy của nó đã tận tâm chăm sóc ba con nó như thế nào."
"Dù con trai hay con gái, bé con của chúng ta nhất định sẽ xinh đẹp dễ thương."
"Vì nó có phụ mẫu đẹp thế cơ mà."
"Nói đúng đó vợ."
"Muộn rồi, anh ngủ trước đi."
"Em chưa ngủ, anh ngủ đành sao? Hay là anh vuốt lưng cho em."
"Được đó."
Trịnh Thuần Phong với tay lấy headphone, kẹp vào bụng cậu.
"Cho bé con nghe sóng alpha (a) kích thích trí tuệ, mai sau thông minh lanh lợi." Sở Điềm Điềm bật âm thanh vừa phải lên, Sở Điềm Điềm và anh không nghe thấy gì, nhưng con chắc chắn sẽ nghe.
Trịnh Thuần Phong xoa xoa lưng cậu dịu dàng, chưa đầy 5 phút, Sở Điềm Điềm đã bị bàn tay mềm mại ôn nhu dẫn lối đến thiên đàng. Cậu an ổn ngủ trong vòng tay anh.
"Bảo bối, cục cưng. Ngủ ngon." Trịnh Thuần Phong cúi xuống hôn lên má cậu, lấy headphone khỏi bụng và ôm cậu làm một cuộc trường chinh về giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro