Ep 50
Từ lúc lên xe tới giờ, mặt Trịnh Thuần Phong cứ hầm hầm như bị bệnh trĩ, cậu nhìn mà nén cười muốn bể cả cổ họng. Cố hít sâu tịnh dưỡng mấy hơi liền. Sửa sửa lại cổ áo. Cậu trưng khuôn mặt baby so cute cho anh xem.
"Chồng à, đừng ảo não nữa. Dù gì người bị thương cũng đâu phải là anh, mặt như sắp đẻ tới nơi hà. Vui lên!" Sở Điềm Điềm cố chọc cười anh.
"Chính vì là em bị thương cho nên anh mới như vậy. Làm sao vui nổi! Còn nói anh sắp đẻ, em gần tám tháng nữa mới lâm bồn, anh nhớ rất rõ." Sở Điềm Điềm cục súc nói với cậu, vẻ mặt khi bực tức lúc này sao cậu không thấy khó chịu hay sợ lây mà là thấy vô cùng xinh trai và dễ cưng.
Sở Điềm Điềm thoát khỏi ghế, chòm người qua phía anh hôn cái chụt lên má anh rồi cười hì hì.
"Cảm ơn anh, Trịnh Thuần Phong."
"Ngâu si gì vậy." Trịnh Thuần Phong cuối cùng khóe môi cũng treo lên nụ cười nhẹ, cần cổ phím hồng.
"Em biết anh lo cho em, nhưng em không sao nên đừng giận nữa."
"Hừ mmmm ..."
"Bé con mau nói với Daddy là baba không sao đi." Cậu lấy tay đặt lên bụng mỉm cười.
Trịnh Thuần Phong bật cười, một tay nắm lấy bàn tay cậu.
"Chiều lên mạng xã hội hot lắm cho xem." Trịnh Thuần Phong cười nhếch mép.
"Sao vậy?".
"Em nghĩ Tô Hiểu Đồng sống sót trong cái showbiz đó nổi sao?"
"..."
"Nếu trước khi cô ta đánh em thì còn có thể, nhưng bây giờ, dứt điểm rồi." Trịnh Thuần Phong cười hả dạ, động tới bảo bối của tôi, cô thật quá tài đi.
"Có ác quá không Thuần Phong?" Sở Điềm Điềm ngây ngô hỏi.
"Không hề. Cô ta xứng đáng bị như vậy, với cái nhân cách xấu xa đó, không phải chúng ta thì cũng sẽ có những người khác vạch trần mà thôi."
"Em vẫn thấy..."
"Cô ta làm em bị thương, còn làm em khóc, mà em còn đáng thương cho cô ta? Em có phải là fan cô ta không vậy, Sở Điềm Điềm!"
"Ấy, đừng nóng đừng nóng mà... Trước đó em không hề biết Tô Hiểu Đồng là ai. Anh đừng nói hàm hồ."
"Anh còn muốn tát lại cho cô ta mười cái nữa kìa. Chính là sợ bẩn nên thôi, bỏ qua."
#_#
Sở Điềm Điềm âm thầm chịu đựng sự ức chế cảm xúc của chồng, nảy giờ nghe anh chửi bới lảy nhảy vì mình cũng vui tai ý chứ. Chỉ sợ Tô Hiểu Đồng trong lúc ngủ mơ thấy mình bị chết đuối trên sông nước bọt thôi. Ha ha ha.
___________
6pm
Sở Điềm Điềm mặc bộ pijama rộng thùng màu kem đi ra từ nhà tắm. Trịnh Thuần Phong đang cầm ipad lướt web, anh kéo tay cậu lại, để cậu ngồi lên người trên giường, cùng nhìn ipad
"Thấy không? Drama kịch tính nhất hôm nay là Tô Hiểu Đồng."
"..." Sở Điềm Điềm không nói gì, im lặng đọc mấy bài báo nóng trên mạng.
Siêu mẫu Tô Hiểu Đồng bị cắt hợp đồng với tạp chí Channel vì scandal bắt nạt "Thiên thần trong hộp thủy tinh" của Trịnh Tổng Blackwhite.
Tô Hiểu Đồng, ngọc nữ của Tô thị hóa ra lại là người có nhân cách xấu.
Tô Hiểu Đồng, siêu mẫu hàng đầu dính phốt tại tiệc cưới, bị chồng "Thiên thần trong hộp thủy tinh" tạt rượu ướt sũng.
Nhan sắc tài năng có thừa nhưng Tô Hiểu Đồng lại thiếu một lỗ hổng kinh khủng mang tên nhân cách.
Tô Hiểu Đồng bật khóc trước áp lực dư luận, hối hận vì hành động bốc đồng nhất thời của mình.
Tô Hiểu Đồng trả lời phóng viên vì bê bối nhân cách, chân thành xin lỗi vợ chồng nhà Trịnh Tổng Blackwhite và xin được tha thứ.
Con đường quay lại showbiz của Tô Hiểu Đồng có thể thực hiện hay không?
"Đáng đời cô ta."
"Thuần Phong."
"Hả?"
"Anh có biết cách liên lạc với cô ta không?"
"Em tính làm gì vậy?"
"Anh trả lời trước đi."
"Nếu muốn thì hỏi Kì Hải hyung."
Sở Điềm Điềm phóng xuống như tên lửa, lấy điện thoại di động bấm gọi cho Dương Kì Hải. Hẳn là bây giờ anh ấy đã nghe chuyện xảy ra trong bửa tiệc, và bây giờ chắc cũng đang tiếp quan khách bạn bè đi lúc 7pm.
"Alo."
"Hyung, cho em xin số của Tô Hiểu Đồng."
Trịnh Thuần Phong và Dương Kì Hải đồng thời trợn tròn mắt, ngạc nhiên.
"Điềm Điềm. Em định làm gì, không được điện cho cô ta." Trịnh Thuần Phong quát lớn, giật lấy điện thoại từ tay cậu và hét vào điện thoại.
"Hyung. Không có gì. Anh tiếp khách đi."
Sau đó off. Trịnh Thuần Phong nhìn Sở Điềm Điềm đứng trước mặt.
"Em đang làm gì vậy? Sở Điềm Điềm."
"Em muốn chấp nhận lời xin lỗi của cô ta. Dù gì, người sai trước cũng là em. Anh trả điện thoại cho em."
"Đừng có quá lương thiện. Cô ta thực chất không phải muốn xin lỗi thật đâu."
"Cô ta cũng đã cúi đầu trước ống kính rồi, mình không chừa cho cô ta đường sống được sao Thuần Phong?" Sở Điềm Điềm cũng bắt đầu gắt lên. Không khí hai người vì chuyện này mà trở nên căng thẳng.
"Từ đầu cô ta đã không muốn sống rồi."
"Trả điện thoại cho em."
"Không được."
"Anh không nói lý lẽ. Đưa đây." Sở Điềm Điềm bay qua giật lấy điện thoại, nhưng cánh tay anh đưa lên cao.
"Trả cho em."
"Không."
"Mau trả lại đây."
"Sở Điềm Điềm, em không được điện thoại cho cô ta. Cô ta thực không muốn xin lỗi đâu."
"Làm sao anh biết! Trả lại."
Sở Điềm Điềm hết chòm qua chòm lại rồi bực tức cắn vào vai anh một cái, in cả hàm răng mèo vào, chổ cắn đỏ lên hơi rớm máu. Vì vậy, Trịnh Thuần Phong mới chịu bỏ xuống.
"Em cắn anh? Vì cô ta? Được rồi, không nghe thì thôi. Làm gì thì làm đi." Trịnh Thuần Phong tức run cả người, tay vịn vai đi xuống nhà, bỏ cậu lại.
"Hyung. Cho em số Tô Hiểu Đồng."
"Để?"
"Em sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, cho cô ta cơ hội sửa đổi."
"Cô ta không phải loại người thích cúi đầu trước người khác đâu. Cô ta đang diễn trò đó."
"Hyung làm ơn."
"..."
"Xin anh."
"Được rồi, nhận tin nhắn đi."
💌
Sở Điềm Điềm bấm số gọi đi.
"Alo."
"Cô có phải Tô Hiểu Đồng."
"Phải." Giọng cô ta chanh chua vang lên.
"Tôi là Sở Điềm Điềm."
🙊😳
"Cậu hại tôi chưa đủ nữa sao?"
"Tôi chỉ là chấp nhận lời xin lỗi của cô, không có ý khác."
"Giả nhân giả nghĩa."
"Cô muốn nói sao thì tùy."
"..."
"..."
"Tôi...tôi...xin lỗi cậu." Tô Hiểu Đồng cười xéo, mắt sâu thẳm nói với cậu.
"Được rồi." Sở Điềm Điềm mỉm cười ngây ngô.
"Không có gì nữa...tôi...off."
"Được."
Nhưng Sở Điềm Điềm vẫn chưa tắt, cậu nghe một giọng cười mang rợ truyền từ loa.
Đúng là ngây thơ đến đáng thương...hức... Một chút tiểu xảo đã dụ được cậu ta. Lần này chịu đấm ăn xôi rồi...Ha ha ha... Sở Điềm Điềm ơi là Sở Điềm Điềm... Uổng cho khuôn mặt xinh đẹp hóa ra lại là người kém trí... Để cậu chịu khổ rồi, thiên thần trong hộp thủy tinh. Ha ha ha 😏
Sở Điềm Điềm tức đến xì khói đầu, la lói vào điện thoại.
"Cô mới là đồ ngu. Đồ nhân cách xấu, đồ lừa gạt, đồ bẩn thỉu. Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô nữa. Chuẩn bị bị dìm chết trong showbiz đi. Siêu mẫu Tô Hiểu Đồng xấu xa."
Sở Điềm Điềm không để cô ta đấu võ mồm lại, trực tiếp ngắt điện thoại. Hóc mắt bắt đầu ứa nước. Sở Điềm Điềm của cậu...đã nói đúng... Có cả, Dương Kì Hải hyung.
Mà lúc nảy, cậu đã vì một chút niệm tình mà cắn Trịnh Thuần Phong chảy máu vai, cậu đúng là ngốc mà. Trịnh Thuần Phong chắc là đang thất vọng lắm, tức giận nữa. Làm sao đây? Cậu không cố ý đâu.
Sở Điềm Điềm bật khóc trong nhà tắm, mệt mỏi ngồi bệch ở cửa phòng tắm, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều do hối hận đã làm tổn thương anh. Cơ thể gầy gò bị gió thổi lạnh cóng, Sở Điềm Điềm ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc anh trở lại vì lo lắng khi không thấy cậu đi ra. Thì phát hoảng vì cơ thể co ro một góc ngay cửa nhà tắm, khuôn mặt xơ xác, khóe mắt đỏ gây. Đã khóc sao?
Trịnh Thuần Phong nén đau từ bả vai, bế cậu trở về giường. Trực tiếp tắt đèn đấp chăn cho cậu. Trước khi ngủ còn nhẹ nhàng hôn lên vết thương của cậu, rồi thoa thuốc thì mới yêu tâm, anh không ôm cậu vì vẫn còn một chút gì đó tự trọng. Anh và cậu là đang giận nhau cơ mà. Nhưng cứ một chút Sở Điềm Điềm lại lấn tới anh, nửa đêm còn ôm lấy eo anh vùi đầu vào be sườn anh.
"Em...Em...hức...Xin lỗi Thuần Phong. Em sai...sai rồi." Sở Điềm Điềm nói mớ.
"..."
"Xin lỗi Thuần Phong...Em sai rồi. Đừng giận em."
"..."
"Thuần Phong, Thuần Phong... Em... Anh có đau không?
"..."
"Xin lỗi Thuần Phong, em không tốt, là em ngốc cả." Sở Điềm Điềm sờ soạn mơ hồ nắm được bàn tay anh.
"Thuần Phong...đừng giận nữa."
Trong mơ hồ cậu nghe gì gì đó.
"Ừ. Ngủ đi."
Sở Điềm Điềm vui vẻ nhoẻn miệng cười, ôm anh ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro