Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 5

Sở Điềm Điềm mặc bộ pijama thỏ vàng rộng phùng phình, tóc vừa gội mùi bạc hà và tắm mùi sữa non, chân lê dép 'xẹp xẹp' ra khỏi nhà tắm. Vừa bước ra đã thấy Trịnh Thuần Phong mặc bộ pijama xám trơn quyến rũ nằm trên giường cậu đọc tạp chí. Eo ơi! Nam tính chết đi. Mà vốn dĩ cậu cũng là con trai, tại sao có nổ lực cách mấy cũng không bằng anh ta.

Sở Điềm Điềm đi ra trước cửa phòng, mở cửa toan ra ngồi chòm hổm đấp lại chăn cho MiMi, con cún yêu đang ngủ yên trong giỏ, ngày nào cũng thế nó ngủ trước cửa phòng cậu để bảo vệ cậu. Cậu cũng yêu nó lắm, mặc dù nó là con của Trịnh Thuần Phong.

Toàn bộ hành động của Sở Điềm Điềm đều thu vào tầm mắt của Trịnh Thuần Phong. Cưng con anh còn hơn anh gấp trăm lần. Hờn!

"Ngủ ngon." Sở Điềm Điềm nói nhỏ với cún.
Sau đó thì đi vô phòng đóng cửa thật khẽ.

Sở Điềm Điềm tự động chia giường ra làm hai nửa, anh và cậu mỗi người một nửa đưa lưng về nhau. Sở Điềm Điềm kéo chăn ngang hông, vờ nhắm mắt ngủ.

"Điềm Điềm, có biết tại sao tôi bị thương không?"

"..." Sở Điềm Điềm im lặng chờ câu trả lời.

"Mấy hôm trước tôi gặp lại bọn xấu ở siêu thị, tôi đã đánh nhau với họ một trận." Trịnh Thuần Phong gác tay lên trán nói.

"..."

"Tôi đánh bọn họ chạy, mà không may bị rạch một đường ở bụng. Không nặng lắm."

"Sao anh không nói cho tôi biết?" Sở Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi.

"Có cần thiết không? Dù gì em cũng đâu quan tâm."

"Ai nói tôi....!" Sở Điềm Điềm bật dậy, định nói là ai nói tôi không quan tâm nhưng mà lời ra tới miệng mà không thốt nên lời.

Sở Điềm Điềm ỉu xìu nằm xuống giường.

"Anh ngủ ngon." Điềm Điềm quay sang một bên ngủ.

Trịnh Thuần Phong cười, đúng là có quan tâm mà lại giả vờ, mèo lười ngốc nghếch. Lòng anh cũng vui rộn ràng, biết cậu có để ý tới anh là ổn rồi. Nhất định phải để cậu thổ lộ tình cảm với anh.

________

Sáng hôm sau.

Sở Điềm Điềm dụi mắt tỉnh dậy, thấy mình nằm trên cái gì đó rất mềm và ấm, nhìn nhìn lại, thấy một cánh tay rắn chắc đang ôm eo mình, cánh tay còn lại thì làm gối đầu cho mình, hơi thở trầm ổn ấm nóng phà vào hõm cổ, cái mặt vùi vào tóc cậu, đôi mắt im lìm ngủ ngây ngất. Trái tim bỗng có chút ấm áp.

Tính đứng lên đạp anh ta một cái ý chứ. Nhưng mà chợt nhớ ra anh đang bị thương, cái bọn khốn đó, đừng có để ông gặp lại, nếu không sẽ đánh cho bọn bây tuyệt đường con cháu. Vì thế, cậu nhẹ nhàng lấy tay anh ra. Nhưng càng bị siết chặt eo nhỏ.

Trịnh Thuần Phong sớm đã thức nhưng giả vờ xem sao.

"Đừng nháo."

"Anh thức rồi, thì buông tôi ra."

"Tôi chưa thức."

"..."

"Còn nhắm mắt tức là chưa thức."

"Vô lý."

Trịnh Thuần Phong càng rúc sâu vào trong cổ cậu hít lấy hít để.

"Em thích tôi phải không?"

"...!"

"Điềm Điềm ."

"Anh đang nằm mơ hả? Tôi, làm sao thích tên đại ma đầu như anh?"

"Không thừa nhận cũng được, tới lúc đó đừng có trách."

"Bỏ ra coi, tại anh bị thương nên tôi mới dễ dãi, đừng có mà làm lừng, đồ đầu heo." Sở Điềm Điềm bật dậy xuống giường.

"Vậy mà có người thích đầu heo mới hay ý chứ." Trịnh Thuần Phong nói đùa bỡn.

"Cuồng ngôn loạn ngữ." Sở Điềm Điềm mặt đỏ hồng như hoa tulip đi vào toilet.

Chiều hôm nay nắng nhạt.

Trịnh Thuần Phong vừa về tới nhà.

"SỞ ĐIỀM ĐIỀM."

"Cái gì? Ngày nào về nhà anh cũng phải la lói hết hay sao? " Sở Điềm Điềm đầu tóc xù ôm MiMi từ cầu thang ngáp ngủ đi xuống.

"Em làm gì dưới cái bếp."

"Ờ, tôi nấu ăn."

"Còn thức ăn."

"Bà thu rác vừa mang đi."

"Tại sao?"

"Nấu xong tôi chợt nhận ra MiMi cũng không thèm ăn." Sở Điềm Điềm ung dung nói.

"Tốt, tốt lắm, vậy mới xứng danh vợ Trịnh Thuần Phong chứ!"

"Anh có cần nói quá vậy không?" Sở Điềm Điềm chu mỏ cải.

"Tôi nói vậy là nhẹ với em lắm rồi."

Sở Điềm Điềm bỗng im bặt, không nói một lời bỏ lên phòng riêng tiếp tục. Một ngày lại trôi qua.

* * * * *

Hôm nay, cậu diện trang phục như trinh sát trong phim hành động. Ra ngoài, là cậu muốn đi cho thoải mái tâm trạng một chút, cậu không muốn người ta gây sự, cho nên mới cải trang.

Bỗng cậu ngã xuống đất, có người nào đó chạy đụng vào cậu. Một cậu nhóc rất gấp gáp, hình như là đang chạy.

Phải, chính là nhóc đang bị truy đuổi bởi một đám xã hội đen, người nhóc gầy tong, thấp bé hơn cả cậu, thân bê bết máu me, hơi thở hỗn loạn, hoảng sợ. Nhóc câu lấy chân Sở Điềm Điềm.

"Cứu, làm ơn, cứu tôi...!" Nhóc nó núp sau lưng Sở Điềm Điềm, bọn họ đang bao vây hai người họ.

Sở Điềm Điềm đơ toàn tập.

"Ha ha...nhị vị huynh đài, có gì từ từ nói, đừng có manh động." Sở Điềm Điềm đưa hai tay ra hiệu xin hàng.

"Từ từ cái khỉ gió, mày tránh sang, thằng đó thiếu nợ bọn tao." Tên cầm đầu trên mặt có vết sẹo dài trông đến phát tởm, cái bụng phệ ra, cộng thêm tướng lùn lùn, mập mập. Chắc cũng là kẻ có mồm thôi.

"Có tránh ra không thì bảo?"

"..."

"Tụi bây. LÊN! "

Thế là bọn họ nhào vô đánh nhau, đè đạp, cấu xé hì hục. Cậu cũng không phải vừa, đánh cũng làm chúng đau đớn đấy. ẤY! Mà bọn họ đông quá, muốn cứu tên nhóc này. Thì...36 kế của Trư Bác Giới, chạy là thượng sách.

Canh lúc bọn họ sơ ý cậu kéo tay cậu nhóc chạy đi, bọn họ có đuổi theo, nhưng may là cậu và nhóc núp sau bức tường đen khuất bóng nên bọn họ không thể nhìn thấy, rồi họ cũng bỏ đi.

Cậu thở hắn một hơi, ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường điều hòa nhịp thở. Cậu nhóc kia cũng ngã lăn ra cười khổ, mặt mũi lấm lét đã có vết thương.

"Cảm ơn anh nhiều lắm!" Bỗng cậu nhóc nói, mặt thì ngẩn lên trời.

"Chỉ là bất đắc dĩ." Sở Điềm Điềm xoa rối mái tóc.

Cậu nhóc kia ngồi bật dậy, dựa lưng vào bức tường đối diện, cái hẻm hẹp, hai người ngồi đối diện nhau.

"Dù sao, tôi cũng nợ anh một mạng, mặt anh cũng vì tôi mà bị thương."

"Nhìn cậu hình như không phải người xấu, tại sao lại thiếu nợ bọn ác ôn đó?"

"Hơ...Tôi quả thật là người xấu. Thật đáng tiếc vì anh đoán sai rồi."

"..."

"Tôi tên là Hạ Thạch Minh, một tên móc túi của khu chợ đen, nợ tiền bọn họ là do tôi khinh suất bị phát hiện một lần. " Hạ Thạch Minh cười hắc, cái nụ cười khinh thường cuộc đời này.

"Tôi tên Sở Điềm Điềm."

"Coi như nợ anh một mạng." Hạ Thạch Minh đứng lên phủi mông một cái, vừa đứng lên thì đầu ong ong tối sầm rồi khụy xuống ngất xỉu.

Sở Điềm Điềm hết hồn, chạy ngay lại đỡ nhóc.

"Nè, nè Thạch Minh, cậu bị làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro