Ep 49
Trịnh Thuần Phong nhíu mày, để lại ly rượu vang trên bàn ra ngoài tìm cậu. Sở Điềm Điềm thì ngồi trên bậc thềm, tay đấm thụm thụm vào đầu gối cho đỡ tê chân. Phần má bị chó cào cũng đã sưng nhẹ lên. Bây giờ có phóng viên đi qua chắc là không ai bu lại chụm hình đâu nhỉ? Hết đẹp rồi. Đang miên man suy nghĩ thì một tiếng gọi lớn quen thuộc kéo cậu trở về thực tại.
"Điềm Điềm à! Bảo bối, em ở đâu?"
"Điềm Điềm..."
Sở Điềm Điềm muốn đứng lên nhưng lại mất đà ngồi bệch trở lại.
"Thuần Phong, em ở đây." Sở Điềm Điềm lên tiếng kéo tầm nhìn của Trịnh Thuần Phong về phía mình. Anh cười khổ tiến về phía cậu.
"Em sao lại...! Gì đây? Sao ra nông nổi này. Chạy rong ở đâu cho bị thương vậy hả? Nói!" Trịnh Thuần Phong giật nảy mình, ôm lấy khuôn mặt bầu do má bị sưng của vợ, hớt hải lo lắng.
"Không sao. Không sao. Em chỉ là không nhìn đường bị va vào vách tường thôi." Sở Điềm Điềm cười, xua tay.
Trịnh Thuần Phong đen mặt, cả người sát khí trùng trùng, thở hì một hơi, giọng dịu đi.
"Điềm Điềm ngoan. Nói anh nghe, ai, ai đánh em in cả năm ngón tay trên mặt vậy hả?" Trịnh Thuần Phong âu yếm xoa nhẹ gò má cậu.
"Em chỉ vô ý va vào tường thôi. Đừng quá lo lắng."
Sau khi nghe câu nói dối trá của cậu, Trịnh Thuần aphong đứng phắt dậy ngay lập tức bỏ cậu ở lại.
Sở Điềm Điềm cứng đờ, nhanh chóng chạy theo sau anh kêu anh.
"Thuần Phong, Thuần Phong à, đợi em với. Anh sao vậy...!"
Trịnh Thuần Phong cứ đi, tay nắm thành quyền. Tức muốn xì khói đầu.
Sở Điềm Điềm cố hết sức bắt lấy cánh tay anh ghì lại.
"Sao vậy? Anh đang giận hả?"
"Nếu em không nói thì buông anh ra đi. Anh sau này không dám quan tâm em nữa, anh không muốn bị dối gạt đâu Điềm Điềm."
Như anh dự đoán, mắt cậu ngấn lệ, bàn tay đang nắm cánh tay anh run lên.
Nhanh chóng anh ôm cậu vào lòng. Vai nhỏ run rẩy, cậu bật khóc.
"Hức...Hức...Thuần Phong."
"Ngoan nào! Không nên khóc, bé con sẽ xấu. Sao? Mau nói hết mọi chuyện cho anh nghe. Lúc nảy em đã đi đâu? Gặp ai? Xảy ra chuyện gì mà bị đánh?"
Trịnh Thuần Phong xoa lưng cậu.
"Hức... Em đi vệ sinh, lúc bước ra vô tình giẫm rách váy hàng hiệu của một cô gái. Em xin lỗi nhưng cô ta đánh em một bạt tay nói là không ai nợ ai. Em thấy như vậy có chút không đúng,...Hức...nhưng mà...nhưng mà dù gì cô ta cũng là nữ không tiện đánh lại, huống hồ cô ta còn là con nhà tông." Sở Điềm Điềm uất ức kể lại sự tình cho anh nghe.
"Thế, con nhỏ đó là ai?"
"Hình như tên Tô Hiểu Đồng....Hức...là siêu mẫu."
Tô Hiểu Đồng. Không phải cô con gái của Tô Cẩn vừa bắt tay với anh sao. Không ngờ lúc gặp anh nho nhã lễ giáo như vậy lại hung hăng ăn hiếp vợ anh ngay sau lưng anh. Mẹ nó! Không tính cho ra ngô ra khoai thì anh không mang họ Trịnh.
"Anh biết rồi. Nín đi. Anh đưa em đi rửa mặt ha."
"Anh đừng làm lớn chuyện, dù gì cũng là em sai trước."
"Hmmm... Cô ta có nói cái váy bao nhiêu không?"
"Cô ta nói...Hức... Cái váy đó, không đền nổi đâu."
"Cặn bã."
"Thuần Phong."
"Được rồi. Anh đưa em đi rửa mặt trước... Chặc chặc... Mặt sưng lên cả rồi. Con mẹ đó bị điên hay trốn viện vậy?"
"..."
Trịnh Thuần Phong đưa cậu vào nhà vệ sinh gần đó, lấy khăn tay thấm nước lau mặt cho cậu. Khóe mắt đỏ gây do nức nở làm anh thấy đau lòng, thêm khuôn mặt anh hôn nhiều quá cũng không dám nay lại bị một thứ dơ bẩn ức hiếp ra nông nổi này. Làm gân tay co giật mấy nhịp, đôi mắt dài hẹp không nhìn ra một tia bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.
Đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Siêu mẫu sao? Cho cô thân bại danh liệt thì mới biết nhân cách là quan trọng như thế nào với một con người trong xã hội.
Tô Hiểu Đồng, cô sợ chết đi là vừa.
Lúc lau mặt xong. Sở Điềm Điềm chợt ôm lấy anh, vùi mái tóc hơi ẩm lên ngực anh.
"Thuần Phong... Em xin lỗi. Để anh lo lắng."
"Ngốc." Trịnh Thuần Phong cốc yêu vào đầu cậu một cái, hôn lên cái má hơi sưng cho cậu.
"Sau này, em sẽ cẩn thận hơn."
"Không phải lỗi của em. Một chút nữa, anh sẽ dạy dỗ đứa nhân cách tệ kia."
"Đừng Thuần Phong... Cô ta có gia thế khủng đó."
"Bọn tép riu đó, không đáng một cái liếc của chúng ta. Đi theo anh." Trịnh Thuần Phong dẫn Sở Điềm Điềm đi ra ngoài, dọc đường cậu không dám nhìn ai, chỉ cúi đầu nép sau lưng anh.
Trịnh Thuần Phong tia mắt qua mọi ngóc ngách tìm người. Trong đám đông, phóng viên đang chụp hình cho Tô Hiểu Đồng. Con ả cười đến vui vẻ, vẫy tay liên tục trước ống kính.
Trịnh Thuần Phong một tay nắm chặt tay cậu, một tay cầm ly rượu đầy tiến về phía Tô Hiểu Đồng. Chưa để ai kịp bắt tình huống, một thân từ đầu đến chân của Tô Hiểu Đồng đã ướt mẹp vì rượu. Đôi mắt cô ta thoát câm phẫn, nhưng lại nhận ra anh.
"Tắm rửa sạch sẽ đi đồ dơ bẩn, cô không đủ trình để động vào vợ của tôi đâu."
"Anh! Trịnh Tổng, anh đang làm gì vậy?" Cô ta bực dọc, tay vẫy nước, mày liễu chau lại, phừng phừng nhìn anh.
"Đáng lý ra tôi mới là người hỏi cô câu đó." Câu nói của anh làm tất cả mọi người trong bữa tiệc phòng 2 xúm xít lại xem kịch.
"Anh là có ý gì?"
Trịnh Thuần Phong cười khinh bỉ, kéo Sở Điềm Điềm ra trước mình tay ôm eo cậu bảo vệ, tay nâng khuôn mặt đỏ của cậu lên cho con ả nhận.
Đồng tử Tô Hiểu Đồng co thắt lại, đây là... Là phu nhân của Trịnh Thuần Phong, Sở Điềm Điềm sao?
Đám phóng viên nhanh chóng ghi lại toàn bộ sự việc.
"Cậu...cậu..." Tô Hiểu Đồng nói lắp bắp.
"Mọi người xem cho rõ siêu mẫu Tô Hiểu Đồng làm gì vợ của tôi đây. Hãy ghi cho rõ lời tôi sắp nói nhé!" Trịnh Thuần Phong cười khẩy, kéo cậu trở về phía sau, tay nắm chặt tay cậu.
"Vợ tôi vô tình giẫm váy cô Tô đây, mặc dù đã xin lỗi nhưng bị cô ta cho một bạt tay vô cớ. Mọi người đón xem cô ta nói gì "Hức... Không ai nợ ai" mọi người à, đây là cách đối nhân xử thế của một siêu mẫu sao? Cặn bã quá vậy? Hay là có máu mấy bà bán thịt ngoài chợ." Trịnh Thuần Phong nói. Đám phóng viên cười, còn cô ta tức đến chân run.
"Cô ta nói, cái váy cô ta đang mặc vợ tôi đền không nổi đâu. Mọi nngười thấy thế nào??"
😂😂😂 buồn cười quá! Mười cái thì Trịnh Tổng cũng có thể mua. Cô ta, bị ngu hả? Đám người che miệng cười, khiến một bông hoa như cô ta bị sĩ nhục là cách tốt nhất để trừng trị kẻ vênh váo.
"Tô Hiểu Đồng. Tôi nói cho cô biết. Đừng tưởng cô là má thiên hạ, siêu mẫu người nổi tiếng mà không có nhân cách thì cũng chỉ là rác rưỡi thôi."
"Thuần Phong...được rồi. Em mệt rồi, mình về đi." Sở Điềm Điềm phía sau, níu áo Trịnh Thuần Phong.
Nảy giờ cô ta vẫn không dám cất tiếng, mạng nào cô ta chỉ có một mà thôi.
"Được rồi. Các người viết cho đúng sự thật một chút nhé! Cô Tô xử lý tình huống rất chuyên nghiệp." Trịnh Thuần Phong cười khẩy, nắm tay Sở Điềm Điềm ra xe. Bỏ lại đám phóng viên vây quanh ả săn ảnh bị miệt hạ nhân cách và cơ thể đang đi ướp rượu.
Dương Kì Hải và Từ Anh Huy không hay biết gì. Vì hai người họ đang ở phòng một tiếp khách đoàn gia đình.
Tô Hiểu Đồng nắm tay thành quyền, mắt trợn ngược nhìn anh và cậu, quát tháo đám phóng viên rồi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro