Ep 47
Nhà voi mèo đi ăn lễ.
"Thuần Phong, em mặc đồ gì bây giờ ?" Sở Điềm Điềm đứng trước tủ đồ ngắm nghía trong khi anh chồng đã lên đồ vô cùng mode không khác gì diễn viên Hollywood lên thảm đỏ hay bất cứ siêu mẫu quốc tế nào. Nói trắng ra là vô cùng đẹp trai, đẹp như trong tiểu thuyết vậy.
Bộ vest xám tro với họa tiết kẻ sọc dài mờ nhạt ánh kim. Áo sơ mi trắng phẳng phiêu, không cài hai cúc trên cùng, lồng ngực săn chắc phập phồng vô cùng quyến rũ. Thêm cái đồng hồ đeo tay bằng bạc của Thụy Sĩ và giày da bóng bẩy thì đó là một compo đẹp hoàn mỹ.
Chưa dừng lại ở quần áo, mái tóc của anh đã nhuộm mới ngày hôm qua, không có một từ vào để cảm thán về mái tóc như hoàng tử kia, là màu đen chứ không phải xanh nữa. Màu đen quá mức soái đi.
Sở Điềm Điềm thực sự ganh tỵ chết đi được! Cùng là đàn ông với nhau, cớ sao người ta cao gần m8, vai rộng 59cm, cơ bụng sáu múi, mỗi thớ thịt đều săn chắc như sư tử, thêm khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt thu hút nữa. Đúng là ganh tỵ ganh tỵ chết đi được.
Nhìn lại chính mình xem, người gầy tong, mới m7, thịt thà mềm oặt, khuôn mặt xơ xác. Đúng là, bất công! Sở Điềm Điềm nghiến răng ngẩng đầu trách ông trời, làm Trịnh Thuần Phong một phen cười rụng rốn.
Trịnh Thuần Phong tiến đến, hôn lấy môi cậu.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ tại sao ông trời bất công tới vậy."
"Sao?"
"Anh nhìn đi, em cũng là con trai mà. Nhưng không có cơ bụng, cũng không cao, vai cũng không rộng, thịt thì mềm. Hazzz... "
Trịnh Thuần Phong bật cười bế cậu ngồi lên đùi.
"Anh thấy đẹp mà." Trịnh Thuần Phong cắn nhẹ lên vành tai cậu.
"Nói dối."
"Vậy anh hô biến cho em xinh đẹp lên, chịu không?"
"Được sao?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng phải nghe anh."
"Nhất trí!" Sở Điềm Điềm đứng lên, mặt hào hứng nhìn anh.
Trịnh Thuần Phong bắt đầu cởi áo cậu ra.
"Làm gì dạ?"
"Thì hô biến cho em."
"Chứ không phải biến thái?" Sở Điềm Điềm nghi hoặc hỏi.
"Nào có."
"Vậy tốt."
"Mà nếu như có thì cũng đâu ăn được, hazzz...."
"Biết điều là tốt."
"Hay là biệt đãi anh chút được không?"
"Không."
"Đi mà."
"Biệt đãi anh em được lợi gì?"
"Cho em chọn. Nhưng nhất nhất phải nghe theo anh."
"Vậy, em muốn ăn thịt cừu xiên, thịt sườn, súp lơ, sủi cảo, gà quay muối ớt và rượu soju."
"Tất cả đều được. Riêng rượu thì không."
"Tại sao?"
"Không tốt cho bé con."
"À. Vậy là giao dịch hoàn thành.Ok?"
"Ok. Đi qua đây."
Trịnh Thuần Phong kéo tay Sở Điềm Điềm đi đến trước tủ quần áo. Lấy một sợi ruy băng đen bịt mắt cậu lại. Sở Điềm Điềm giật cả mình vì bị áp vào vách tủ.
"Thuần...Thuần Phong...đã nói không thể mà."
"Anh đâu có làm."
"Vậy ...vậy...?"
"Chỉ muốn em bất ngờ về ngoại hình trong vài phút nữa. Từ bây giờ anh nói thì làm theo nhé!"
"Ơ..Ừm...được. Nhanh lên đó!"
Trịnh Thuần Phong cười tà. Tay cởi bỏ thắt lưng của cậu, chiếc quần ngoài dễ dàng bị tháo bỏ. Cặp đùi trắng như tuyết, thon thả kiều mị.
Trịnh Thuần Phong mở tủ quần áo, ngắm nghía một lúc chọn cho mình bộ đồ ưng ý nhất.
Trịnh Thuần Phong nắm tay cậu.
"Nào, ngồi xuống đi." Trịnh Thuần Phong để cậu ngồi xuống, hai chân buông thòng ở mép giường, nhẹ nhàng khụy một chân mặc quần vào cho cậu.
Má Sở Điềm Điềm đỏ hồng, tay bấu chặt ga giường.
"Thuần Phong..."
"Hửm?"
"Như vậy...không được đâu. Hay là anh chọn đi, rồi em tự mặc cũng được."
"Em ngại sao?"
Sở Điềm Điềm cúi đầu xuống, màu đen trước mắt không thấy rõ khuôn mặt anh. Cậu nhẹ gật đầu.
Trịnh Thuần Phong cười khẩy một cái. Cầm một bắp chân cậu hôn lên. Bắp chân cậu lập tức co rụt một cái.
"Sắp...ư...Sắp tới giờ rồi... Có thể...ư...Nhanh lên không?" Cậu ấp úng nói, trong cảm giác ngại ngùng level max.
"Được rồi. Ngồi yên nhé." Trịnh Thuần Phong dang hai tay cậu ra, mặc sơ mi cho cậu, nhẹ nhàng cài từng cúc áo. Cậu thật sự đẹp nhất khi mặc sơ mi đó.
"Nhìn quyến rũ ghê. Vợ à! Tám tháng nữa mới được bồi dưỡng, tới lúc đó không được mỗi ngày một lần, mà là lỗi ngày ba lần."
"Vô sĩ. Anh muốn bức chết em sao?"
"Anh biết chừng mực mà."
"Nói xạo. Em không thèm tin."
"Tùy em vậy."
"À. Biệt đãi mà anh muốn là gì vậy?"
"Đi tiệc về sẽ biết."
Trịnh Thuần Phong xịt nước hoa lên áo vest rồi mặc vào cho cậu.
Anh chảy tóc và xịt keo tạo kiểu cho cậu, còn makeup nhẹ cho cậu, tôn lên sự thanh thúy trong khoảng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của cậu.
Sở Điềm Điềm ngồi im mặc anh làm gì thì làm, dù gì anh cũng sẽ không bao giờ làm mặc qủy satan cho cậu đi ăn cười đâu nhỉ?
Trịnh Thuần Phong cười.
" Ưm... Đẹp chết người rồi."
Sở Điềm Điềm mỉm mỉm nụ cười ngại.
"Em...mở mắt ra nha?"
"Được rồi." Trịnh Thuần Phong tháo ruy băng mắt cho cậu, để cậu đứng trước gương. Sở Điềm Điềm như không tin người trong gương là chính mình, miệng há hốc mắt mở to. Suốt gần 21 năm cuộc đời, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đẹp như vậy, qua bàn tay của Trịnh Thuần Phong.
"Bất ngờ lắm phải không? Vợ anh chính là xinh đẹp nhất!" Trịnh Thuần Phong tự hào nói, vòng tay ôm lấy trọn bờ vai cậu.
"Thuần Phong...em..."
"Không cần cảm ơn.".
"Xin lỗi nhưng...đó, là em sao?" Sở Điềm Điềm chỉ ngón trỏ vào người trong gương, hàng mi dài có cả bóng mi trên da hốc mắt khẽ run.
"Em không tin sao?"
"Em..." Sở Điềm Điềm nhìn bộ vest hơi lam lam tím tím lịch sự của mình mà cười ngại ngùng.
"Em thấy không? Anh nói rồi mà, em chính là đẹp nhất thế giới."
"Đừng nói nữa." Sở Điềm Điềm quay người lại ôm lấy hai quai hàm anh, nhón chân hôn lên.
Hai má cậu đỏ bừng.
Trịnh Thuần Phong ôm eo của cậu. Đáp trả nụ hôn của vợ. Anh nói thật! Đối với anh cậu là đẹp nhất thế giới.
"Thật muốn cắn một cái cho bỏ ghét." Trịnh Thuần Phong nhéo mũi cậu, cưng chiều.
"Cảm ơn anh. Ông xã!" Sở Điềm Điềm ôm lấy anh, đầu vùi vào ngực anh.
Trịnh Thuần Phong cũng ôm cậu, vuốt mái tóc mềm như lụa. Mỉm cười âu yếm.
"Đi thôi."
"Được."
Trịnh Thuần Phong cầm tay cậu khoác vào tay mình, cả 2 rời khỏi phòng ra xe, hai người vui vẻ hạnh phúc đến biệt thự nhà bác trai, nhà bố của Dương Kì Hải theo địa mà anh đưa cách đây 30 phút.
Sở Điềm Điềm định lấy giày da giống anh nhưng bị anh chặn tay lại.
"Không được mang giày bó nặng này."
"Tại sao?"
"Mang giày bata xốp này đi. Người mang thai không nên mang loại bó chân quá đâu."
"Hazzz..."
"Đừng than thở. Đưa chân đây, anh mang cho."
Sở Điềm Điềm vịn hờ cánh cửa, đưa một chân cho anh mang giày hộ.
Trịnh Thuần Phong đang lái xe.
"Điềm Điềm. Anh đang lo một chuyện."
"Hả?" Sở Điềm Điềm đưa đôi mắt bồ câu nhìn anh.
"Anh sợ chúng ta chiếm poster của hai nhân vật chính."
"Lo xa quá rồi. Em chắc rằng, Kì Hải hyung hôm nay là đẹp nhất."
"Em đúng là lương thiện quá đi. Ngay cả một câu tự luyến cũng không nói được."
"Em... Em không biết."
Trịnh Thuần Phong đặt bàn tay lên mu bàn tay cậu vỗ nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro