Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 41

Lúc Sở Điềm Điềm tỉnh lại cũng đã chập chạng tối. Khoảng 6giờ pm, bầu trời từ vàng úa hoàng hôn chuyển thành màu của vũ trụ tím nhạt, những vì sao không chờ đợi nổi đến lúc trăng treo, đã thi nhau lấp lánh trên nền trời bao la lộng gió.

Sở Điềm Điềm dụi mắt, mắt đảo một lược.

"Thuần Phong!" Cậu gọi.

Rồi tiếng nói vọng từ phía xa nơi gần cửa sổ, bóng anh cao lớn mỉm cười tiến về phía cậu.

"Anh đây! Bảo bối, thức rồi à? Có mệt lắm không?". Trịnh Thuần Phong đỡ cậu ngồi giữa hai chân anh, ngực săn chắc làm lá chắn để cậu tựa vào.

"Hơi mệt."

"Đã đói lắm rồi phải không?"

"Ùm." Sở Điềm Điềm gật đầu lia lịa, mái tóc hơi rối làm cho khuôn mặt càng có nét trẻ con hơn.

"Có muốn đi ăn thịt cừu xiên nướng không?"

Mắt Sở Điềm Điềm sáng rỡ lên, đôi mắt long lanh nhìn anh.

"Được sao?"

"Nhưng ăn ít thôi. Kẻo lại bệnh thì nguy."

"Yêu anh nhất...moah!" Sở Điềm Điềm chòm người hôn cái chốc lên môi anh.

Tự nhiên cảm giác lạnh lạnh ở mông. Bàn tay anh đang ôm mông cậu lạnh ngắt, chứng tỏ, cậu không có mặc quần ngoài. Mọe họ!!!

" Lấy tay ra." Mặt Sở Điềm Điềm đanh lại.

"Gì vậy?"

"Lấy tay ra."

Trịnh Thuần Phong cười khổ càng ôm chặt lấy eo và mông cậu.

"Lấy tay ra mau. Tên chết tiệt! Tại sao không mặc quần cho em?"

"Để dễ thoa thuốc nên anh không mặc."

" *sứch* lẽo lự. Cứ nói là muốn giở trò biến thái đi, em sẽ không bất ngờ đâu!" Sở Điềm Điềm chu mỏ nói.

"Ừm...Em đoán khá đúng á." Tay anh bắt đầu bốp bốp cái mông của cậu.

"Biết ngay mà! Bỏ tay ra." Sở Điềm Điềm trừng mắt với anh.

"Mềm, thích quá à! Không nỡ."

"Cho em ăn, đói rồi."

"Hazzz...muốn người ta chở đi ăn đồ ngon thì ít nhất cũng phải có chút thành ý chớ nhỉ?"

Sở Điềm Điềm bợ lấy sườn mặt anh, nhắm mắt hôn lấy. Còn cố ý cậy mở hàm của anh, đưa cái lưỡi ướt át vào khuấy đảo bên trong, trước khi dứt khỏi còn tùy tiện liếm môi anh một cái.

"Đã được chưa?"

"Tạm ổn."

"Vậy còn muốn gì nữa?"

"...". Trịnh Thuần Phong lại bốp mông cậu một cái.

"Rồi rồi, cho em ăn. Tối về cho anh nựng sờ bốp gì đó thoải mái luôn."

" Là em nói đó nha, mèo con."

"Ừm."

Tìm đại một cái quần kaki màu bông cải cho cậu mặc tạm, xe hơi đen bon bon đến cửa hàng xiên que.

"Chú ơi! Cho cháu 10 xiên thịt cừu nướng."

Mùi thịt mũi cậu cứ khịt khịt, cái bụng đói đánh trống dữ dội, hai chân cứ giậm giậm dưới bàn.

"Đói tới vậy à?"

"Tại ai?"

"Ờ thì...à, thịt ra rồi."

Sở Điềm Điềm lườm anh một cái.

"Cha cha...nay chủ tịch dẫn người yêu đi ăn thịt cừu à?"

"Không đâu ạ. Cậu ấy là vợ của cháu."

"Oh...lấy nhau rồi à. Thôi thôi chú không phiền hai phu thê ăn nữa, chúc ngon miệng."

Chú chủ quán vắt chiếc khăn lên vai, cầm cái khây trống đi vào quán.

Lúc anh nói chuyện xong nhìn lại đã thấy mất hết hai xiên, và con mèo nào đó đang hì hục ăn xiên thứ ba, ngay cả ngẩn đầu lên cũng không. Hai má độn thịt, nhòm nhàm nhai.

"Từ từ thôi, không ai giành của em."

"On...thật..á" {Ngon thật á}

"Ừm."

"Anh...Au...ăn...i" {Anh mau ăn đi}

Trịnh Thuần Phong bật cười, chùi mép cho cậu, rồi tiếp tục ăn.

Sở Điềm Điềm chén hết năm xiên thì nhìn những que xiên của phần anh mà nuối tiếc.

"Tiếc thật á! Phải chi lúc nảy em ăn chậm một chút."

Trịnh Thuần Phong bật cười, đưa cây que ăn chưa hết đúc cho cậu. Sở Điềm Điềm né ra.

"Thôi. Anh ăn đi, em no rồi. Anh cũng mệt mà, sáng giờ đã ăn gì đâu."

"Anh ăn thức ăn hôm qua em mang tới, vẫn còn no. Còn hai xiên nè, em ăn đi."

"Anh ăn hết đồ ăn em mang tới luôn hả?" Sở Điềm Điềm ngạc nhiên.

"Ừ. Bỏ uổng."

"Thánh thần ơi chồng tôi. Coi coi ổng có khác gì con heo không? Đưa đây, anh giảm cân đi, em ăn cho." Sở Điềm Điềm hai tay cầm lấy hai cây thịt còn lại bắt đầu ăn.

Trịnh Thuần Phong cười khổ. Tưởng cậu sẽ ờ thôi, ai ngờ làm một tràn cuối cùng chỉ với ý định chén một cách có tâm hai cây thịt cừu của anh.

"Điềm Điềm!"

"Ở?"

"Thức ăn ngon lắm."

"Còn phải nói. Là em cất công gõ cửa cửa hàng đó đó, lúc em tới người ta chuẩn bị kéo cửa rồi."

"Vậy à? Thương vợ tôi quá, hôn miếng coi." Trịnh Thuần Phong đưa đưa cái mỏ bóng mỡ sang cậu.

"Biến biến biến...mỏ đầy mỡ kìa, lau lau đi."

Trịnh Thuần Phong cười nữa, lấy khăn lau miệng.

Còn miếng thịt cuối phải ăn thật ngon.

*ngoàm*

Sở Điềm Điềm phủi tay, rút khăn giấy lau tay và miệng.

Với lấy ly nước đá lạnh ực ực hai ngụm, ngã ra ghế ưỡn cái bụng no nê ra. Vô cùng đáng yêu á! Y chang con ốc sên lười biến.

"Ngon quá à!"

"Nếu thích, sau này mỗi tuần chở em đi ăn một lần!"

"Thật?"

"Không đùa!"

Sở Điềm Điềm bợ má anh muốn hun bị anh né ra y như lúc nảy cậu làm với anh.

"Biến biến biến...mỏ đầy mỡ kìa, lau lau đi."

"Em lau rồi."

"Vậy về."

"Hớ!"

"Chú ơi, tiền cháu để trên bàn ấy ạ. Cảm ơn chú."

"Ờ, hai vợ chồng về bình an."

" Dạ."

•hịnnnnn• 🚗💨

_______

"Ưmmmmm....về nhà đúng là sướng nhất Thuần Phong nhỉ?"

"Ừ. Đi tắm thôi."

"Ừ."

_____________

Bedroom

Trịnh Thuần Phong để cánh tay làm gối cho cậu, hai người nằm sát nhau xem ipad.

"Bảo bối em muốn coi gì?"

"Phim kinh dị."

"Thật?". Trịnh Thuần Phong nuốt ngụm nước bọt, hai mắt mở to.

"Tên?"

"The last witch of Hunters."

"Được rồi."

"Phim này siêu hay luôn á."

"Ờ."

"Anh sợ hả?"

"Không...làm gì có."

"Sao mặt xanh như đít nhái vậy?"

"Tại ánh sáng màn hình thôi."

Sở Điềm Điềm biểu môi.

Coi được 15 phút, cánh tay của Sở Điềm Điềm đã bị ôm chặt cứng. Cậu nén cười muốn thủng bẹ sườn rồi. Con voi béo nhà cậu sợ ma...ha ha ha... Không, mà phim này là phù thủy mà.

"Anh ôm cánh tay em chặt quá á! Có muốn em cho mượn vịt vàng ôm không?"

"Hớ! Anh nói...Anh chỉ là hơi lạnh."

"Ừm...tùy anh."

Màn hình hiện lên cảnh một tên thuộc hạ khổng lồ nắm lấy đầu tên xấu xa giẫm nát bấy dưới chân để cứu cô gái.

"AAAAAAAAA...."

"Im im im...đang hay mà."

"Tắt...Tắt ngay..."

"Anh vô duyên."

Trịnh Thuần Phong hết nghe tiếng nguy hiểm, he hé mắt ra.

Lại đột ngột trúng cảnh phù thủy lấy tay tách hộp sọ khỏi đầu một tên thợ săn, ném vào người thợ săn phù thủy. Trịnh Thuần Phong la oai oái trùm kín mền.

"AAAAAAAAA....ghê quá! Sở Điềm Điềm...Tắt...Tắt ngay...."

Sở Điềm Điềm phá lên cười, ấn thoát ipad. Ôm bụng lăn lộn cười như được mùa. Cười ra cả nước mắt, thiếu điều muốn lên cả cơ bụng.

"Nín nín nín ngay...vui lắm hả?". Trịnh Thuần Phong la lên.

"Em...em...ha ha ha ....xin lỗi...không...ha ha ha....không ngừng được...ha ha."

"Em còn cười nữa! Anh sẽ tiếp tục giận."

Sở Điềm Điềm im bặt. Nén cười xuống bụng.

"Em không sợ hả?"

Sở Điềm Điềm mủm mủm (cười) lắc đầu.

"Ây... Mệt thật đó. Em là mèo hay là chó vậy? Ma cũng không sợ."

"Em là người."

"Không nói với em nữa...ngủ ngủ ngủ." Trịnh Thuần Phong nằm vật ra giường, gác tay che hai mắt lại.

Sở Điềm Điềm bụm miệng leo lên bụng anh ngồi.

"Voi béo! Em không nghĩ là anh sợ tới vậy?"

"Không phải ai cũng như em."

"Đừng giận mà...nha...moah..." Sở Điềm Điềm ôm lấy anh, cái má áp vào mũi anh, giả bộ ngủ.

"Xuống xuống xuống...ngạt thở."

"Vậy tốt thôi." Sở Điềm Điềm lăn ra sát mép giường chừa một khoảng trống phộc ở giữa.

Trịnh Thuần Phong vòng tay qua eo cậu kéo cậu sát vào mình.

"Ngủ ngon."

"Ừm, ngủ ngon. Mơ đẹp."

"Cấm em mơ lại chuyện lúc nảy."

"Ai biết được."

"Ngủ ngủ ngủ." Trịnh Thuần Phong nhắm mắt.

Trịnh Thuần Phong lòn tay vào quần cậu, lại chọc ghẹo hai cánh mông tròn trịa. Sở Điềm Điềm nhíu mày, quay sang lườm anh.

"Hồi chiều? Đã quên à?"

"Nhột như vậy, sao em ngủ?"

"Cái gì cũng phải có cái giá. Không thì ói ra bảy xiêng cừu nướng đây."

"Nhảm nhí."

"Vậy thì nằm yên. Khi nào sờ đã sẽ cho em ngủ."

"Đáng ghét."

"Vậy mới là chồng em."

"Trịnh Thuần Phong đáng ghét."

"Ar...đồ khốn nạn...bốp nhẹ thôi...đau..."

"Đó đó đó...trời ngó xuống mà coi, có ai biến thái mất nết như chồng tôi không."

"Ar...mông của tôi mà ổng tưởng bột bánh mì hay gì á!!!!!"

"Tha cho em...Nhột quá...ha ha ha..."

"Nè nè...dừng lại...ha ha ha..."

"Bỏ tội dám trêu chồng, dám chửi khốn nạn hả!!!"

"Được rồi, được rồi...Em xin...ha ha ha...xin lỗi...sau này, không như vậy nữa...a...ha...ha ha ...."

"Được rồi, ngủ."

Sở Điềm Điềm lau nước mắt vì cười quá nhiều. Poor Điềm Điềm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro