Ep 4
Dạo gần đây Sở Điềm Điềm rất chăm chỉ xem phim võ thuật chờ ngày thách đấu với Trịnh Thuần Phong. Ở nhà vừa ăn bim bim vừa luyện tập tay nghề, MiMi nhìn thấy cứ ngáp mãi, chủ nhân nó hôm nay bị sao mà kỳ cục như vậy.
Trịnh Thuần Phong vừa về đến nhà bấm chuông cửa, ngay lập tức được Sở Điềm Điềm chạy ra mở, nở nụ cười như hoa mẫu đơn.
"Anh về rồi." Sở Điềm Điềm cười nói.
"Còn nóng sao? Hôm nay làm gì mà hí hửng như vậy?"
"Anh mau vào nhà đi."
(cứ chờ đó đi, tên ngốc, một lát nữa thôi ngươi sẽ thấy sự lợi hại của ta ...hahaha ...đáng đời ngươi dám khinh thường bổn thiếu gia, cho ngươi chết). Sở Điềm Điềm vừa nghĩ trong bụng vừa khúc khích cười.
Trịnh Thuần Phong như thường lệ lên lầu tắm rửa, rồi xuống làm đồ ăn, đang nêm nếm nồi canh tép thì thấy Sở Điềm Điềm đứng đằng sau lưng.
"Trịnh Thuần Phong." Sở Điềm Điềm hắn giọng một cái, gọi cả tên họ anh ra.
"Chuyện gì, ra ngoài chơi đi, một lát nữa chín tôi sẽ gọi."
"Anh đã nói sẽ phân thắng bại với tôi mà, bây giờ tới lúc rồi. Chúng ta đánh lộn đi." Sở Điềm Điềm xoắn tay áo ngủ, bẻ bẻ khớp tay rớp rớp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hẳn là cậu đang vô cùng cao hứng đi.
Trịnh Thuần Phong suy nghĩ một hồi.
"Không đánh."
"Tại sao? Anh sợ rồi chứ gì?" Sở Điềm Điềm cao giọng đắc ý.
"Không phải."
"Vậy thì nhào vô, nói cho anh biết, cả tuần nay tôi toàn xem phim võ thuật thôi, mục đích là để hạ gục anh." Sở Điềm Điềm nhếch mép.
"..." Trịnh Thuần Phong quay vô nêm nếm tiếp chẳng có chút mảy may nghe cậu nói.
Sở Điềm Điềm hết cách đành xài chiêu cũ, mè nheo.
"Thuần Phong, đánh đi mà. Năn nỉ đó."
Lắc đầu.
"Thuần Phong, Trịnh Thuần Phong anh đánh lộn với tôi đi, tôi chắc chắn sẽ thắng."
Lắc đầu.
"Thuần Phong... Ông xã, đánh với em đi."
Trịnh Thuần Phong cứng người «ông xã» , «xưng em». Ngay lập tức Trịnh Thuần Phong xoay mặt qua nhìn đôi mắt ngấn lệ long lanh của Sở Điềm Điềm thì cũng chấp tay xin hàn. Duy nhất chiêu này, anh chịu thua.
"Thôi được, đánh thì đánh, mà nói trước không được mách mẹ." Trịnh Thuần Phong giơ ngón tay căn dặn cậu.
"Đồng ý"
______
' tùng...tùng...tùng....' mời hai đấu sĩ bước vào sàn đấu, chính là tấm thảm lông cừu ở phòng khách.
"Cát hạ, xin chỉ giáo." Sở Điềm Điềm vái tay y hệt trong phim. Trịnh Thuần Phong cũng hùa theo vợ.
"Xin chỉ giáo."
Sở Điềm Điềm bay vô trước tay như chong chóng đánh múa loạn xạ, y chang bửa củi. Trịnh Thuần Phong cố nén cười đỡ đòn.
"Hi...ho...chhho.....Hi....ha....saaa...tiếp chiêu....Hi.....choo.... "
"Aida...." là tiếng của Sở Điềm Điềm.
Trịnh Thuần Phong đành phết vào mông cậu một cái để cậu ngừng việc hành hạ anh đứng đây để người ta phủi bụi. Một người học quyền anh như anh, sẽ như thế nào nếu đánh nhau với vợ, mà võ của vợ lại mô phổng loài mèo kia chứ.
Trịnh Thuần Phong gọng kìm hai tay Sở Điềm Điềm ra sau lưng, ngồi lên trên cậu, để cậu nằm sấp trên sàn.
Tay đánh vào mông cậu chẹp chẹp.
"Sở Điềm Điềm nhà ngươi đã chịu nhận thua chưa?"
"Không nhận."
'Bẹp' một cái vào mông phải. "Ar..."
"Nhận thua chưa?"
'Bẹp'
"Ar...ha.. Không nhận."
"Đúng là ngoan cố."
'Bẹp'
'Bẹp'
'Bẹp'
"Aaaaaaaaa.....Nhận, Sở Điềm Điềm nhận thua, anh mau thả tôi ra." Sở Điềm Điềm hét lên, cái mông của cậu.
Trịnh Thuần Phong vuốt mồ hôi trên trán, ngồi khoanh chân thở, mèo lười lì lợm, làm anh mệt chết đi.
" Oa....huhiuuhuuu....oa...." Sở Điềm Điềm tự dưng bật khóc ngồi theo phong cách võ sĩ đạo, bàn tay trắng xinh đưa lên mặt.
"Oa....huuuu...."
"Điềm Điềm, làm sao vậy? " Trịnh Thuần Phong ôm vai cậu lo lắng hỏi, đột ngột bật khóc như vậy biểu anh phải làm sao mà dỗ.
"Oa....huuuhhhhu.....Oa tôi không thèm chơi với anh nữa, anh không nhường gì hết, anh đánh tôi đau như vậy." Sở Điềm Điềm dụi mắt uất hận nói.
Trịnh Thuần Phong cười khổ. Trời ạ! Tại sao trên thế gian lại có một cậu trai 20 tuổi đáng yêu mà buồn cười như thế.
"Em đâu có nói tôi phải nhường."
"Oa....đau....mông....đau.....huuuuhhhu....Tôi giận anh luôn...." Sở Điềm Điềm đứng phăng dậy bỏ lên phòng đóng cửa cái 'rầm'.
Trong phòng Sở Điềm Điềm khóc ướt cả một mảnh gói, Trịnh Thuần Phong thì vò đầu khổ sở. Trời ơi! Đến khi nào con mới thảnh thơi đây!
Lặng lẽ ăn cơm một mình. Đồ ăn thì sắp vào khay đựng tí nữa sẽ mang lên cho tiểu tổ tông hay dỗi kia, chắc là bây giờ đang nằm lì trong phòng nghe nhạc hay chơi games gì gì đó.
'Cộc cộc ...'
"Điềm Điềm, mở cửa cho tôi?"
"..."
"Điềm Điềm à, em ra mở cửa đi."
"..."
"Sở Điềm Điềm, em mà không ra là tôi đạp cửa đó nha, tới lúc đó tự bỏ tiền mà sửa chữa." Trịnh Thuần Phong cầm khay cơm và ly sữa tươi đứng trước cửa rống lớn.
Hazzz, đúng là phiền chết đi được, cái tên qủy sứ này.
'Cạch'
Sở Điềm Điềm khó chịu mở cửa, gương mặt hiện rõ vẻ không muốn nhìn thấy anh.
"Chuyện gì?"
"Vô trong cái đã."
Trịnh Thuần Phong nhìn thấy mi mắt dưới của cậu rất đỏ, đôi mắt cũng cố tỏ ra bất cần và hờn dỗi. Đúng là con nít mà.
Trịnh Thuần Phong đặt khay đựng lên bàn đầu giường. Kéo ghế ngồi, còn cậu thì ngồi lên giường nhắm mắt không thèm đoái hoài tới anh.
Trịnh Thuần Phong thầm thở dài một tiếng. Bướng bỉnh thật.
"Tôi xin lỗi, coi như tôi sai, em mau ăn cơm đi, không gầy đi là xấu lắm đó." Trịnh Thuần Phong nhỏ giọng nài nỉ cùng dụ dỗ.
"..." nhắm mắt im ru.
"Ai cha cha! Thơm thiệt ta, cái que thịt cừu này không ai ăn đúng là phí nha, thôi thì đem bỏ thùng rác." Trịnh Thuần Phong lại xài chiêu dụ mèo bằng cá. [Merry: thịt mà bỏ, giàu ghê Ka Ka]
"..."
"Điềm Điềm à." Trinh Thuần Phong bò lên chổ cậu nằm chống hai tay bên vai cậu, nhìn vào hàng mi rung rung động động kia, có bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu.
Rồi một nụ hôn rơi lên trán. Cậu mở mắt ra.
One, two, three ...đạp.
Aida, người nào đó té xuống giường và ôm bụng quằn quại.
"Ar....ha Em mạnh chân quá, đau lắm đó!" Trịnh Thuần Phong nhăn nhó, dường như đau là thật. Cú đạp trực diện như vậy, ai mà chịu nổi chứ.
"Ai cho hôn tôi? Đáng đời anh, xem như trả thù...lè!" Sở Điềm Điềm le lưỡi đùa bỡn.
Trịnh Thuần Phong nảy giờ vẫn chưa đứng lên.
"Ar....ha....Ar...."
...
...
"Nè, nè, nam tử hán không lẽ một cú đạp cũng làm anh đau đến vậy, huống hồ anh có võ kia mà." Sở Điềm Điềm đứng lên gãi đầu khó xử.
"Ar...Em quá đáng vừa thôi....ha...đau quá...!" Trịnh Thuần Phong nằm vật vã dưới đất.
Sở Điềm Điềm thấy không ổn liền qùy một chân kiểm tra cho anh.
"Cái này là tôi chỉ coi anh có nói xạo hay không, hoàn toàn không phải biến thái!" . Sở Điềm Điềm nói xong thì vạch áo Trịnh Thuần Phong lên xem..
"Wkơ!" Sở Điềm Điềm há hốc mồm tay bụm chặt miệng, mắt mở to hết mức.
"Anh, anh , anh....?"
"Anh cái gì?" Trịnh Thuần Phong thở dài, oán hận nói.
"Anh bị cái gì vậy? Sao cái vết thương...ây...kinh quá!" Sở Điềm Điềm đưa tay định chạm vô thử, nhưng không đủ can đảm nên rụt tay về.
"Có cần nói cho em biết không?" Trịnh Thuần Phong liếc mắt nhìn.
"Tôi...Tôi...XIN LỖI ANH! Thật sự tôi ...Tôi...Không biết anh đang bị thương...Oa..Oa...hu hu hu ....!" Sở Điềm Điềm cúi gầm mặt hét toán lên khóc.
"...!"
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi rất nhiều, tôi sai rồi, xin lỗi." Sở Điềm Điềm liên tục xin lỗi Trịnh Thuần Phong, đôi mắt hối hận đỏ hồng ở khóe, mái tóc đen hơi xoăn che nửa khuôn mặt cúi gầm, tay vo vạt áo ngủ pijama đến nhào nát, vô cùng đáng thương.
Trịnh Thuần Phong cười mỉm. Đứng lên kéo cậu ngồi dậy, đối diện anh. Xoa đầu cậu một cái.
"Được rồi, ngủ thôi." Trịnh Thuần Phong đưa ngón tay lau nước mắt cho cậu.
"Ngủ chung một ngày, được không?" Trịnh Thuần Phong thì thầm vào tai cậu.
"..." Sở Điềm Điềm ném ánh mắt dò xét lên người Trịnh Thuần Phong.
"Yên tâm, tôi không thích ăn xương." Ý là cậu quá ốm.
"Tốt nhất là nên như vậy!" .
"Đợi tôi đi thay quần áo đã, à mà anh cũng thay đi, lăn lộn dưới sàn dơ lắm."
"Được."
Hai người chia ra, mỗi người một phòng tắm, tắm xong tập hợp ở phòng của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro