Ep 32
Có ai biết cuộc sống của Hạ Thạch Minh sau khi bị gián tiếp bán đi là như thế nào không?
Suốt hai tuần nó không hề nói lấy một lời với Lý Kiến Lâm, chỉ gật đầu và lắc đầu, ngoài ở trong bếp nấu ăn, làm việc nhà, thì lúc nào cũng tránh anh như tránh tà, anh tới gần nó liền ngoảnh đi, hoặc là ru rú trong phòng. Chỉ có buổi tối anh dạy nó, nó sẽ chăm chú ngồi nghe nhưng vẫn là im thinh thích như người câm.
Anh biết nó nói được, nhưng mà cớ sao nó không nói chuyện với anh thì anh không biết? Có dụ ngọt, mách nước thế nào nó cũng không nghe. Được cái rất chăm chỉ, ngoan ngoãn, nấu ăn ngon và còn thông minh nữa. Bài tập anh cho nó làm, nó như thần đồng vậy.
Cho đến ngày hôm đó, anh vừa về tới nhà sau hàng giờ lao lực ở công ty. Nó chạy xuống bấu víu lấy anh khóc ròng rã, nó nói là nó nhớ Sở Điềm Điềm và trong nhà có ma.
Anh cũng không biết nó nói thật hay không? Nhưng anh quan tâm là nó đã chịu cất tiếng nói với anh, giọng nói nó thật dễ thương, không biết mai mốt vỡ giọng có còn như thế không? Bây giờ nó mới 16 kia mà.
"Thôi, Thạch Minh ngoan, em nín đi, trong nhà không có ma đâu...do em tưởng tượng thôi." Anh vỗ về nó.
"Không phải...rõ là tôi thấy nó mặc áo trắng đi xuyên qua bức tường kia mà!" Nó cương quyết cho là như thế, ngồi rúc vào lòng anh.
Đứa trẻ này, em hư vừa thôi.
Từ khi ấy, Lý Kiến Lâm bắt đầu yêu thích nó, thương yêu nó, sủng nó tận trời. Cũng không biết căn cứ vào đâu để nói về tình cảm bất chợt này, có thể là tiếng sét ái tình cũng nên. Nhưng bây giờ, anh không cần biết nhiều như thế. Anh biết là anh thích nó, nhưng nó thì cứ vô tư hồn nhiên như thế! Xem anh là chủ nhà, còn nó là osin và người thân duy nhất của nó là Điềm Điềm hyung của nó.
Và cũng trong ngày hôm ấy, nó bắt đầu nói chuyện với anh. Nói nhiều nữa là đằng khác. Anh thấy lạ, nhưng cũng không muốn tra khảo tại sao. Nó nói là tốt rồi.
"Hyung...tôi mang bánh bích qui lên cho anh ăn tối."
"Em để đó đi."
Lý Kiến Lâm đang làm việc trên máy tính trong phòng riêng thì nó gõ cửa và mang bích qui lên. Nó ngồi lên giường anh nghịch gấu đợi anh ăn.
"Hyung...Anh nói xem bao giờ Điềm Điềm hyung mới tới thăm tôi?"
"Em nhớ cậu ấy à?"
"Phải."
"..."
"Tôi cũng muốn gặp anh Thuần Phong, anh ấy trong hình đẹp trai lắm, lúc tôi sang đây anh ấy đi công tác chưa về."
"Chắc sẽ sớm." Lý Kiến Lâm thoáng buồn.
"Anh Điềm Điềm thương anh Thuần Phong lắm. Tôi hi vọng là sau này tôi cũng sẽ lấy được người như anh Thuần Phong, cực kỳ tốt!"
Lý Kiên Lâm đập bàn cái đùng, hùng hổ đi ra ngoài. Anh không muốn nghe người mình thương khen ngợi người đàn ông khác như vậy.
Hạ Thạch Minh giật nảy mình, ngơ ngác.
Ủa, đang nói chuyện vui mà tự nhiên cáu lên hà. Hạ Thạch Minh leo xuống giường, đi ra ngoài.
Không biết đi đâu rồi nhỉ? Tự nhiên nổi nóng, mình mới nói mình nhớ anh Điềm Điềm thôi mà.
Làn khói từ thuốc lá, bao trùm người đàn ông trong màn đêm đầy sao và gió trên sân thượng. Mỗi lúc buồn bã hay cô đơn, Lý Kiến Lâm thường lên đây cho thoáng.
Anh đã sớm bỏ tình cảm dành cho Sở Điềm Điềm, anh biết tình cảm này sẽ không ai đáp đền mình. Người ta đã hạnh phúc bên chồng, anh cũng không muốn làm tiểu tam phá đám người khác. Huống hồ, Sở Điềm Điềm lại là bạn thân của anh. Anh không muốn vì chút xíu chuyện mà đánh mất tình bạn này.
Bây giờ, trong lòng anh chỉ có Hạ Thạch Minh. Từ khi anh thấy nụ cười tỏa nắng đó, vô cùng dịu dàng an ủi khi anh áp lực, từ khi anh thấy đôi mắt tròn xoe ấy cong lên khi nghe anh kể chuyện cười, từ khi bàn tay ấy chăm lo cuộc sống cho anh, anh không còn thấy trống vắng nữa.
Rồi, giọng nói quen thuộc vọng ra từ phía sau lưng.
"Kiến Lâm."
"Em xuống đi, trên đây gió nhiều."
"Hyung...Anh cũng phải xuống."
"Không."
Hạ Thạch Minh lần đầu tiên nghe anh nói không với cậu. Cậu đứng hình mất vài giây, rồi cúi đầu.
"Em đã làm sai gì sao?" Giọng nó nghẹn lại.
Nó xưng em với Lý Kiến Lâm, nó bỏ qua rào cảng cuối cùng của sự xấu hổ để xưng em với Lý Kiến Lâm.
Anh hơi giật mình, nó sắp khóc sao.
"Không phải, em không làm sai gì hết! Em mau đi xuống đi, anh muốn một mình."
"Có phải là anh ghét em rồi không?" Hạ Thạch Minh hét lên.
"..."
"Em thích anh." Hạ Thạch Minh chạy xô tới ôm anh từ phía sau, cánh tay nhỏ run run, chôn mặt vào lưng anh, nước mắt ứa ra, anh hốt hoảng nhưng vẫn đứng im.
"Em thích anh, thích anh nhiều lắm."
Này có được xem là tỏ tình không?
"Có phải anh cũng thích em đúng không? — Sao anh không trả lời, nếu anh ghét em, em sẽ đi."
"Nhưng cho em ôm anh lần cuối. Xin anh." Hạ Thạch Minh khóc, khóc lớn...thân hình gầy bé, thấp còi của nó chỉ hơn nữa lưng anh mà thôi.
Nó thích anh, thích lâu rồi. Thích từ lúc anh bắt đầu dạy chữ cho nó. Nó cũng không biết, phải làm sao? Nó không biết rốt cục tình cảm này xuất phát từ đâu, nó chỉ muốn giống như Hyung của nó, hạnh phúc bên người nó yêu.
Lý Kiến Lâm dập tắt điếu thuốc, xoay người lại, nhấc nó lên hôn nó. Hôn sâu lắm, hôn đến đầu óc quay cuồng.
"Hyung...ưm...!"
"Im lặng....Em có nghe gì không?" Lý Kiến Lâm hôn lên má nó, xoa xoa tấm lưng gầy.
Hạ Thạch Minh im bặt
Nó lắc đầu.
"Tim của chúng ta cùng nhịp đập.💓"
"Nói...Nói vậy là...!"
"Ừm. Anh cũng thích em."
"Hyung...Anh...!"
"Em sao không nói sớm?"
"Em...s...sợ...!"
Lý Kiến Lâm nhéo má nó, hôn lên môi nó lần nữa.
"Từ giờ em đã là của anh rồi nhé! Ấn kí chủ quyền." Lý Kiến Lâm ấn nụ mạnh vào cổ nó, để lại một dấu hôn ngân be bé.
"Hyung...lúc nảy...Anh...giận em hả?"
"Ừ."
"Tại vì em khen ngợi anh Thuần Phong trước mặt anh sao?"
"Ừ."
"Anh ghen?"
"Ừ."
Hạ Thạch Minh đỏ mặt.
"Anh cứ tưởng em ghét anh mới đúng?"
"Không phải đâu." Hạ Thạch Minh phản bác.
"Em chỉ là muốn xem biểu hiện của anh."
"Wow...hư đến mức này rồi. Em muốn bị tét mông hả?"
"Hổng có."
Lý Kiến Lâm đè nó xuống, nó chống đẩy.
"Hyung...Em mới 16 tuổi."
"Em biết anh muốn làm gì?"
"Dạ....Dạ...!" Hạ Thạch Minh trốn tránh.
"Hư quá trời rồi, không phạt không được."
"Hả?"
Lý Kiến Lâm ngồi dậy, làm nó có chút hẫng hụt.
"Phạt em tối nay qua đấm bóp cho anh. Bị cáo, em có muốn bào chữa gì không?". Dù gì nó cũng mới 16 xuân xanh, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
"Ưm...không ạ."
"Ngoan...bây giờ đi xuống."
"Em muốn cõng."
"Đấy, chưa gì đã làm lừng, đừng mong sau này anh sẽ chiều em."
"Em hổng sợ đó."
"Giỏi."
😊😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro