Ep 3
"Aaaaaaaaa..." mới mở mắt Sở Điềm Điềm đã la thất thanh, đạp hẳn Trịnh Thuần Phong lọt xuống giường. Làm anh đau đớn, gồng lưng nhăn nhó đứng dậy quát:
"Làm cái gì vậy hả? Tự nhiên la lên hà." Trịnh Thuần Phong xoa xoa cái lưng cao mày khó chịu nói.
"Anh, anh, anh...làm gì ngủ chổ tôi?" Sở Điềm Điềm ôm cái chăn khư khư cứ như sợ bị người trước mặt ăn tươi nuốt sống vậy.
"Đúng là làm ơn mắc oán, ai đêm qua hư hỏng đi chơi quên đường về, tôi phải đến đón, về nhà thì tôi tắm còn phát sốt làm tôi lo kia chứ. Sáng dậy còn bị ăn đạp, đúng là chỉ có tôi mới điên khùng lo lắng cho em." Trịnh Thuần Phong dùng vẻ mặt không hài lòng khoanh tay chất vấn.
Sở Điềm Điềm nghe thì có hơi...nhục nhục. Thì ra là anh lo cho cậu nên mới nằm cùng. Mà khoan...Cái gì? TẮM CHO SAO? Cái f***.
"Anh tắm cho tôi?"
"Đương nhiên."
Cậu nghe xong thì nghiến răng một cái bẻ bẻ khớp tay nhào vô sống chết với Trịnh Thuần Phong.
"Ai cho anh tắm, anh mượn anh lo. Đồ biến thái...hự..hự..." mỗi tiếng 'hự' là một cái cù chỏ. Không ngờ đều bị anh gọng kìm ôm vào người.
"Không ngờ là em ở dơ tới như vậy, không thèm tắm dù trên người toàn mùi rượu. Ây, ghê nha, tôi phải kể cho mẹ nghe." Trịnh Thuần Phong làm vẻ mặt kinh tởm dở giọng chọc tức cậu.
Thành công, Sở Điềm Điềm bị anh chọc cho giận đến trợn tròn mắt liếc anh.
"Anh dám?"
"Có gì không dám."
"Được, được lắm, coi như tôi thua...buông ra...buông ra...BUÔNG RA." Sở Điềm Điềm hét, anh đành buông ra, ai ngờ liền bị một cái lên gối vào bụng.
"Hự...Biến.thái.có.tổ.chức ...Ar...đáng yêu chưa? Có đau hay không? Em đi lấy thuốc chăm sóc cho anh." Vẻ mặt cậu vô cùng thỏa mãn và có thể gôm vào một chữ "phởn". Trịnh Thuần Phong ôm bụng lăn trên sàn, con mèo này không hiền như mình tưởng, ổn rồi, lúc nảy ôm đã không còn sốt nữa, có thể múa võ vương oai coi như đã trở lại là Sở Điềm Điềm mèo lười tinh nghịch rồi.
Cậu chỉ là đang trả thù mà thôi. Ai mượn tắm cho cậu chi, nhìn thấy nốt rồi còn gì, càng nghĩ càng tức mà. Dặm chân một cái đùng, bỏ xuống nhà đánh răng rửa mặt.
Sở Điềm Điềm thay đồ mới, áo thun rộng white off và quần short ngắn. Trẻ trung, năng động, nghịch ngợm là phong cách hàng ngày của cậu. Mấy chốc, cái bụng lại biểu tình.
"Đói ...Đói quá à, làm sao bây giờ?"
Sở Điềm Điềm gõ gõ ngón tay vào đầu suy nghĩ, vừa dịp Trịnh Thuần Phong cũng xong xuôi việc cá nhân đi xuống không khỏi cười cợt. Mèo lười nhà anh là đang đói sao ?
Sở Điềm Điềm lại mở tủ lạnh, ây, không còn gì ăn được cả, toàn rau củ và bia hơi. Sữa cũng hết rồi, bánh bông lan hình như vừa hết hôm qua. Mì ăn liền cũng không còn ly nào. Chết chắc rồi. Cậu không biết nấu ăn.
"Điềm Điềm." Trịnh Thuần Phong từ cầu thang đi xuống gọi cậu. "Em làm gì vậy?"
Sở Điềm Điềm liền luống cuống tay chân quay mặt lại nhìn anh, sao hôm nay không đi làm nhỉ?
"Gọi tôi có gì sao?" *Điềm Điềm giật giật khóe môi trả lời* "Tôi chỉ là uống nước nên mới đứng đây, bộ hôm nay anh không đi làm à?"
Rõ là đang lục đồ ăn mà còn chói.
" Hôm nay chủ nhật. Đi làm cái gì chứ hả Điềm Điềm của tôi" Trịnh Thuần Phong mặc áo sơ mi kẻ sọc, quần short gắp lai đi về phía cậu, hôm nay sao nhìn cao dữ vậy nè. Đứng hơn cả một cái đầu. Cậu nhớ là cậu cũng đâu lùn lắm đâu.
"Oẹ...ọe...Anh gọi cái gì mà - Điềm Điềm của tôi - vậy chứ ??? Tôi mới nghe đã muốn nôn liền ra đó. Nghe ghê quá à, mẹ gọi như vậy lại cảm thấy thật bình thường, còn nghe anh gọi như vậy mới ...ư...hư đó. "
"Có bầu hay sao?"
"Cái tên chết bầm này." Cậu bay lại đá đá vào chân anh, rượt chạy muốn hụt mạng.
Hai người nằm sải lay trên sàn nhà mà thở. Không màn gì hết.
"Không ngờ em khỏe như vậy...hộc...hộc..."
"Anh cũng không tồi chút nào."
"Nè Sở Điềm Điềm, đi siêu thị đi."
"Bệnh gì cử."
Hai người nắm tay đi siêu thị trong khi cái mũi không ngừng hô hấp đòi oxi. Trên xe hơi màu đen của Trịnh Thuần Phong, mèo lười nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật tụt về sau, rất là thú vị, làm cậu vô thức mỉm cười.
"Đi xe là phải trả phí, không ai chở đi không à nha." Trịnh Thuần Phong lên tiếng làm nụ cười của Sở Điềm Điềm liền khép lại.
"Ban nảy là anh rủ tôi đi, bây giờ đòi phí, có cần keo kiệt vậy không?" Sở Điềm Điềm phụng phịu nói.
"Tôi rủ nhưng đâu có nói là miễn phí đâu."
"Thả tôi xuống, không đi nữa." Sở Điềm Điềm giận dỗi tay lần xuống mà cởi dây an toàn.
"Mới chọc liền cáu, đúng là con nít."
"Anh nói ai là con nít?"
"Không phải sao? Trên xe chỉ có tôi và em, không lẽ tôi tự nói mình?"
"Anh chán sống hả?" Cậu nghiến răng chòm người qua kề mắt to mà liếc Trịnh Thuần Phong. Bất ngờ, bị anh hôn một cái ngay môi, máu liền tựu lại trên mặt đỏ bừng, ngồi cúi đầu xấu hổ.
"Chán sống gì đâu, ở gần em, chọc em rất thú vị."
"Không thèm nói chuyện với anh."
Người ta là đang giận lẫy đó á. Chỉ tại Trịnh Thuần Phong anh cưỡng hôn thôi.
Trịnh Thuần Phong mỉm cười nhìn đôi tai đỏ lừng của Sở Điềm Điềm, lúc xù lông cũng không đáng yêu như bây giờ. Mèo lười đang ngượng.
Vào bãi đậu xe, lúc bước ra tự nhiên Trịnh Thuần Phong lại lấy cái mũ lưỡi trai màu đen đội lên cho Sở Điềm Điềm, tự mình cũng đội một cái y như vậy. Cậu tròn mắt, ngạc nhiên vô cùng.
"Siêu thị đâu có nắng, đội mũ làm gì?"
"Để người ta đỡ chú ý."
"Chúng ta có làm gì để người ta chú ý đâu?"
Đúng là trẻ con suy nghĩ đơn giản, với nhan sắc trời phú như vậy, không biết có bao nhiêu người nhìn ngó, mà anh lại cực ghét điều đó, nói trắng ra là chiếm hữu cực cao, nhìn cũng không được.
"Tại vì chúng ta đẹp quá, sẽ làm cháy mắt họ."
"Anh hư cấu vừa thôi."
Trịnh Thuần Phong đưa tay bẹo má cậu một cái.
"Đi thôi."
Trịnh Thuần Phong cầm tay cậu, từ sáng tới giờ không biết ăn trúng trái ác qủy hay sao mà ôn nhu đột xuất vậy kia chứ. Thôi mặc kệ, dù gì cũng không mất lạng thịt nào.
Trịnh Thuần Phong tới chổ xe đẩy, lấy một chiếc lớn, rồi đẩy ra.
"Sở Điềm Điềm, em có muốn ngồi không?"
"Được sao?"
"Đương nhiên."
Sở Điềm Điềm hí hửng ngồi lọt thỏm trong chiếc xe đẩy lớn. Không mai lại trúng vết bỏng làm cậu " ây.." một tiếng ôm lấy cổ tay.
"Sao vậy?" Trịnh Thuần Phong phía trên nhìn xuống hỏi.
"Không, không có gì."
"Ờ, muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được sao?"
"Tất nhiên."
"Tôi ăn nhiều lắm đó nha."
Trịnh Thuần Phong hất mặt tỏ vẻ là hiểu.
"Ưm, để xem, ăn cá hấp, cá chà bông, thịt ba chỉ hung khói, thịt cừu xiên, gà rán, tôm luộc còn có lẩu kim chi nữa." Sở Điềm Điềm vừa nói vừa giơ ngón tay ra đếm làm anh không khỏi bật cười. Đúng là mèo nha đáng yêu hết sức.
"Ăn gì nhiều vậy, em trả hết đó nha."
"..."
"Tôi đi về, không ăn nữa." Sở Điềm Điềm toan nhảy khỏi xe đẩy thì bị anh vịn vai lại.
"Được rồi, đi thôi, mua nguyên liệu, tôi sẽ trả hết."
Sở Điềm Điềm gơm gớm nước mắt cảm động, chấp hai tay đan vào nhau mà ngẩng mặt nhìn Trịnh Thuần Phong. Anh thật tốt nha.
"Bất quá thiếu thì tôi trả em cho người ta luôn." Trịnh Thuần Phong bất ngờ lên tiếng. Câu nói này làm hình tượng đang đẹp của anh trong lòng Sở Điềm Điềm "bốp" một cái vỡ tan tành, người ta nói "Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời" chắc chắn là đang nói Trịnh Thuần Phong.
"Không thèm đo co với anh." Sở Điềm Điềm nói lí nhí rồi quay lưng về phía anh.
Cuộc dạo chơi gần đến hồi kết. Trịnh Thuần Phong chạy nhanh đẩy chiếc xe làm Sở Điềm Điềm thích thú, cười đến độ hai mắt nhắm lại thành một đường thẳng. Nhìn nụ cười của Sở Điềm Điềm, tự nhiên lòng Trịnh Thuâng Phong thấy thật mãn nguyện. Tốc độ càng nhanh hơn, có lẽ Sở Điềm Điềm thích cảm giác mạnh.
Trịnh Thuần Phong đẩy đến khu mua sắm quần áo, có rất nhiều đồ đẹp ở đây nha. Anh bảo cậu xuống để anh lựa cho.
"Thuần Phong, hôm nay anh bị làm sao vậy? Anh ăn trái ác qủy phải không?" Sở Điềm Điềm vừa nói vừa khoanh tay ra dáng ông cụ non.
"Ý em là sao?"
"Thì ý tôi là, tự nhiên anh tốt như vậy rốt cục là có mưu đồ gì? Àaaa..., tôi biết rồi, anh muốn nhờ vã tôi phải không? Nói cho anh biết, bổn thiếu gia sẽ không cho anh toại nguyện đâu." Sở Điềm Điềm nói rồi hất mặt một cái còn cười khoái chí.
"Tôi thì nhờ vã được gì từ em đây?"
"..."
Sở Điềm Điềm nín thinh, Trịnh Thuần Phong anh nói đúng quá rồi, làm Sở Điềm Điềm đây cũng không biết phải trả lời làm sao.
Trịnh Thuần Phong lấy một cái áo sơ mi rộng ướm thử lên người cậu, vừa để vào đã hợp, anh không khỏi khen ngợi trong lòng, da trắng mặt xinh mặc gì cũng đẹp.
"Cái này thấy sao?" Trịnh Thuần Phong hỏi.
"Để xem....Ờ, nó có hơi đắc, bỏ lại đi, đồ ở nhà còn nhiều mà." Sở Điềm Điềm lấy cái áo mắc lên sào trở lại sau khi biết giá của nó bằng mấy suất thịt bò.
"Cô ơi, lấy cho tôi cái này, thêm một cái y hệt lớn hơn một số." Trịnh Thuần Phong không thèm mảy may suy nghĩ lời cậu, gọi cô tiếp viên siêu thị tính tiền. Là áo đôi đó nha.
"Của quý khách đây ạ. Xin cảm ơn. Cậu trai xinh đẹp quá." Cô gái nhìn cậu nở nụ cười duyên, đưa đồ cho Trịnh Thuần Phong, cậu thì chỉ cười một cái cho qua lời khen ngợi kia.
"Cảm ơn cô đã khen tiểu gia hỏa nhà tôi." Trịnh Thuần Phong mỉm cười nhìn xuống cậu, thấy mặt đỏ bừng là biết ngay đang ngại. Kéo tay cậu đi.
"Nè nè, anh không biết mắt cỡ sao?" Sở Điềm Điềm chu môi mắng.
"Ừ."
"Anh đang chọc gan tôi đó hả?"
"Ừ."
"Cái tên này...!"
"Em đứng đây một lát."
"Anh đi đâu?"
Người kia không trả lời, đi luôn một mạch. Bỏ cậu đứng một mình ở giữa siêu thị.
Đột nhiên có một tên cao cở Trịnh Thuần Phong, tóc hai lai tím xanh, dáng người cao nhưng gương mặt cũng không dễ coi như Trịnh Thuần Phong. Ây, tại sao lại nghĩ tới anh ta chứ, tên chết bầm đó!
"Ú hú, tiểu mỹ nhân sao đứng một mình đây." Hắn vừa nói vừa lấy tay định sờ má cậu nhưng bị cậu né ra.
"Biến ra chổ khác." Sở Điềm Điềm khó chịu lên tiếng, hắn ta càng lại gần.
"Tiểu mỹ nhân sao mà đanh đá vậy nè, bất quá anh vẫn thích, hay là chúng ta..." Hắn ta vừa nói vừa lấy tay vuốt tóc cậu đến lạnh sống lưng.
Ngay lúc Trịnh Thuần Phong quay lại trên tay cầm hai ly cà phê nóng. Bắt gặp cảnh đó, anh cũng không vội, chỉ đứng im xem tiểu tinh nghịch sẽ xử lý thế nào, đến khi cần mới ra mặt.
"Tôi nói lại một lần nữa, cho anh ba giây để chạy, nếu không... Biến!"
"Nếu không thì sao? Con cái nhà ai mà đáng yêu thế này?"
Sở Điềm Điềm nhếch miệng một cái. Lên gối ngay chổ hiểm tên kia làm hắn ta ngã chõng quèo xuống đất. Trịnh Thuần Phong đằng này thầm 'aigoo' cho hắn một tiếng, không nhẹ chút nào.
"Nhớ cho kĩ mặt ông, bỏ cái tính chó má đó đi, tên mắc dịch" Sở Điềm Điềm cười gian một cái, đưa chân đá vô hông hắn một cái nữa rồi mới toang bỏ đi, ai dè...
"Tụi bây xử nó." Tên đầu hai lai vừa ôm *** vừa rống, lập tức có hai tên đàn em style cũng y như hắn, lôi thôi chợ búa đi tới giơ tay định đánh cậu.
Bất ngờ quá cậu chỉ kịp đưa tay đan chéo trên đầu để đỡ. Nhưng mà, cũng không thấy đau.
"Ar ...đau...mày là ai?"
"Ar...."
Trịnh Thuần Phong mặt không chút gợn sóng, đưa tay nắm lấy tay của mấy tên đó bẻ ngược ra đằng sau, làm chúng nó đau điếng, tên đại ka mặt cũng xanh lè.
"Trịnh Thuần Phong." Sở Điềm Điềm mỉm cười gọi, anh quay mặt lại chỉ ném cái nhìn lạnh lẽo đó.
"Là chồng của con mèo lười kia."
'Rắc'
"Ar...đại sư huynh, tụi tôi có mắt như mù đụng người của ngài, xin tha cho chúng tôi lần này." Tên đàn em kêu rên.
"Xin ngài tha cho, chỉ muốn trêu ghẹo cậu ấy một chút, cậu ấy xinh đẹp như vậy..." ..."Ar...đau..."
"Lần sau để tôi thấy các người, tôi nhất định sẽ đập gãy cái tay thói của các người. Cút." Trịnh Thuần Phong thả tay bọn họ ra, chúng chạy trói chết, không dám quay đầu nhìn lại.
Trịnh Thuần Phong nhìn bọn họ đi mất thì quay sang nhìn con mèo đứng đằng sau im bật nảy giờ.
"Đã đề phòng, đội nón rồi, cũng không tránh khỏi, sau này không đi nữa, về." Trịnh Thuần Phong bỏ đi một mạch không thèm để ý cậu luôn.
Sở Điềm Điềm chạy theo giữ tay anh lại.
"Tôi xin lỗi."
Nhìn xuống bàn tay mình đang nắm lấy tay người ta thì ngại ngùng lập tức buông ra cúi gầm mặt.
Trịnh Thuần Phong áp ly cà phê vào gò má cậu. Sở Điềm Điềm "a" một tiếng sau đó cũng đưa tay lên đón lấy ly cà phê từ tay người kia.
"Sau này cẩn thận một chút, lúc đó tôi không đến kịp, khuôn mặt này chắc là thành nồi cơm khét rồi." Anh nói rồi xoa đầu cậu một cái, cầm lấy tay cậu dẫn đi. Người nào đó mỉm cười.
"Dù gì thì cũng cảm ơn. Nhưng là, tôi cũng sẽ đánh bọn họ nếu như không có anh, cho nên, đừng có lên mặt." Sở Điềm Điềm vô xe ngồi.
Trịnh Thuần Phong nghe thì cười khẩy một cái, cái võ mèo yếu như bún thiêu đó thì làm gì được ai. Chỉ giỏi chơi chiêu đánh lén và khóc nhè.
"Anh đang khinh thường tôi đó hả? Cái kiểu cười đó."
"Em muốn nghĩ sao thì tùy."
"Đợi đi, rồi có ngày tôi sẽ thách đấu với anh.".
"Tôi hi vọng là em nói được làm được." Trịnh Thuần Phong lái xe về nhà, mặc cậu phùng mang khó chịu nhắm mắt ngồi im bên cạnh không thèm đoái hoài tới anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro