Ep 25
'Tùng'
'Tùng ....Tùng tùng tùng tùng tùng [x30] ....'
"Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp."
Mới sáng sớm cả công ty Blackwhite đã nháo nhào như phiên chợ bán hàng đa cấp siêu giảm giá.
Nhân viên qua lại như kiến gặp đường, sửa soạn sao cho mình nổi bật và lịch sự nhất, chen chúc nhau đứng ở cửa công ty ngó ra chiếc xe của chủ tịch.
"Chuyện gì mà la oai oái lên thế?"
Nhưng trong phòng nhân sự, vẫn an ổn làm việc, không ai biết chuyện gì xảy ra, cho tới khi trưởng phòng hài hước của họ hấp tấp đi vào. Thật lòng mà nói thì, trưởng phòng không được đàn ông cho lắm, cứ y như... Bóng Thái ý.
"Hôm nay, là một ngày vô cùng và hết sức, hết sức và vô cùng trịnh trọng...trịnh trọng...trịnh trọng." Trưởng phòng làm dáng múa ba lê, vô cùng giải trí.
"Nói lẹ đi, làm mọi người hồi hộp quá."
"Nếu các ngươi đã thành tâm muốn biết thì quý ông Yoo đây sẽ nói cho các người...ồ hố!"
(Ngáp) "..."
"Sao sao sao...cái thái độ đó là sao?"
"Chúng tôi nghe, thưa quý ông Yoo."
"Hôm nay, ngày 16/2/2020. Chủ tịch thân ái của chúng ta, đang trịnh trọng...trịnh trọng...trịnh trọng...dẫn phu nhân đến công ty."
(Cả đám ùa ra như bão lũ, càng quét quý ông, và quý ông bị đạp đến đáng thương)
Lượm cái kính giả đeo lại, sửa lại caravat, phủi phủi vạt áo, đứng hình chữ V.
"Đồ sâu bọ các ngươi, vì đẹp mà chà đạp quý ông Yoo, lát nữa tính sổ sau...Còn bây giờ, ồ hố...Tiểu phu nhân của ta, ta đi gặp người đây." Cái giọng bánh bèo của quý ông Yoo, làm Au thấy phản cảm quá.
Cả sảnh chen chúc nhau chờ phu nhân xuất hiện. Nhưng, chủ tịch vừa xuất hiện đã có vài cô ôm tim lật lìa, ăn gì mà đẹp vãi.
Cảnh bước ra từ xe hơi, y chang mấy ù pa trong phim ngôn tình thôi.
Còn tiêu điểm phải tụ về người ra sau.
Từ trong xe bước ra, một thiên thần xuất hiện, nhẹ nhàng mà in dấu vào tim người trông thấy.
Sở Điềm Điềm mặc một cái áo cổ lọ màu trắng, quần jean đen ôm chân tôn dáng, áo khoát dạ dài màu bò, lịch sự tao nhã như thiếu gia trong phim cổ trang.
Gương mặt tươi sáng, làn da không ai có thể trắng hơn, nụ cười nhu mì vừa phải, từng hành vi cử chỉ đều toát lên thần thái quý phái, sang trọng mà lại có cảm giác giản dị gần gũi. Bây giờ thì, bất cứ ai cũng tin angel sống chính là Trịnh Thuần Phong.
Nắm tay anh, chủ tịch với một thân vest đen lịch lãm đi vào trong.
Bên này đã thấy nhiều chị em cần truyền máu, phu nhân của Trịnh chủ tịch trong truyền thuyết cuối cùng có một ngày đã tới công ty. Đẹp xuất thần, đúng là trời sinh một cập. Đập tan bao mộng ước rù quến Trịnh chủ tịch của một số người, họ chỉ muốn qùy rạp trước nhan sắc của cậu thôi.
Bên kia mấy anh thay nhau lau nước miếng, đi đứng không vững rồi giục nhau xếp hàng hai dãy như điệp viên 007, chân hình như V trang nghiêm chào đón Chủ tịch và phu nhân.
Anh và cậu bước vào, trên đường đi còn cười nói, rạng rỡ như vầng trăng đêm rằm, làm nhân viên điêu đứng. Có phải đó là hai bức tượng biết đi không vậy?
Anh bước vào thì cả kinh hồn vía, nhân viên sao lại tập trung trang nghiêm ở đây vậy. Sở Điềm Điềm thấy cũng hơi hoảng đứng nép sau lưng anh một chút, tay nắm chặt hơn...
"Mọi người, làm gì...Ở đây vậy?" Trịnh Thuần Phong chỉ chỉ trỏ trỏ hỏi.
Rồi tất cả mọi người cúi đầu 90°.
Đồng thanh: "chào mừng chủ tịch và phu nhân mới tới."
Anh không nói gì, chỉ thầm cười.
Như hiểu ra vấn đề, cậu không sợ nữa, bỏ tay anh ra đi về phía trước. Tay áp hai bên đùi, cũng lịch sự 90° cúi chào mọi người.
"Chào mọi người, cảm ơn vì đã ở đây."
HÁ...AAAAAAAAA... Giọng nói của phu nhân, quá quá dễ nghe đi, cư xử rất phải phép...nho nhã...nho nhã vô cùng.
"Chị Jun, chị mau truyền máu cho em đi. " cô gái nhỏ đứng ôm tim ở bàn tím tân.
Đồng thanh:" Đón tiếp phu nhân là vinh hạnh cho chúng tôi."
Cậu cười ôn hòa.
Một tia sét đánh qua tim mọi người.
Vãi cả linh hồn...angel...angel sống.
Anh bước tới nắm lấy tay cậu nhìn tất cả nhân viên của mình.
"Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình đón tiếp phu nhân của tôi, hôm nay làm tới 3h chiều thôi, tôi cho về sớm."
"Yeah...sếp muôn năm, phu nhân muôn năm." Mọi người vui vẻ ôm nhau.
"Thôi được rồi, tất cả mau về làm việc đi. Phu nhân đến đây thăm quan thôi, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi."
"Dạ rõ, thưa sếp." Đám đông giải tán, mọi người quay về làm việc như thường lệ, tuy nhiên không tránh khỏi vài người bị sốc thính, vẫn chôn chân nắp sau bức tường nhìn đôi phu thê đi vào thang máy.
Ấn tầng 32.
"Mọi người vui vẻ quá anh ha."
"Vì em đến đây."
"Em không ngờ, họ lại đón tiếp em nhiệt tình như thế."
"Anh cũng không ngờ, bảo bối của anh lại có sức hút tới vậy. Cho nên anh đang lo lắng đây."
"Hả?
"Lo rằng, ai đó cướp bảo bối của anh đi."
"Anh chọc cười em đó hả?"
"Không. Anh nói thật."
"Em sẽ ở bên anh không đi đâu cả." Sở Điềm Điềm nắm chặt tay anh hơn.
"Anh cũng sẽ như thế."
'Đinh' thang máy mở.
"Tham quan phòng chồng em trước ha."
"Tất nhiên rồi."
Trịnh Thuần Phong đẩy cậu vào trong, lia mắt qua mọi ngóc ngách trong phòng, từ từ đánh giá.
"Vợ, em thấy sao?"
" Ừm...rất ngăn nắp, sạch sẽ, rất thoải mái."
"Vậy ngày nào cũng đến đây với anh đi."
"Mưu đồ gì đây, đừng có mơ tưởng, ăn xôi thịt ngày ba bữa." Sở Điềm Điềm lườm nguýt ông chồng của mình.
Sở Điềm Điềm nằm dài trên sofa, vờ nhắm mắt ngủ, đúng là mèo lười.
"Em ngủ đây, không phiền anh làm việc, xíu dậy em sẽ đi vòng quanh công ty chơi...khò khò." Sở Điềm Điềm giả bộ ngáy...dễ thương quá.
"Ừm...ngủ đi." Trịnh Thuần Phong bật máy tính, tiếp tục công việc sau khi về nước.
_____________________
Vài giờ sau.
"Ưm...hazzz....(ngáp)" Sở Điềm Điềm vươn vai.
Trịnh Thuần Phong ngẩn đầu lên mỉm cười.
"Ưm...mấy giờ rồi?"
"Khoảng 10 giờ"
Sở Điềm Điềm xoay xoay cổ ngồi dậy, đi uống nước súng miệng. Rồi vòng ra sau lưng anh. Bóp bóp vai.
"Có mệt không?"
"Không mệt, có em ở đây như pin mặt trời vậy."
"Xạo sự."
"Thật đấy. Thoải mái quá."
"Anh đang thiết kế nhẫn hả?"
"Ừm...Em thấy sao?"
"Ưm...Em thấy rất ổn, nhưng...để coi..." Sở Điềm Điềm chòm người xuống máy tính chỉ chỉ vào màn hình.
"Chổ này, nên nhỏ lại một chút. Em nghĩ là chiếc lá màu xanh ngọc bích này nên ôm trọn bông hoa bên ở trên thì đẹp hơn...còn có... Mấy đường vân này làm cho nó mảnh lại."
Trịnh Thuần Phong chăm chú nghe và làm theo lời cậu nói...quả thật trông sang trọng và dịu dàng hơn rất nhiều.
"Vợ à...Em giỏi quá!" Trịnh Thuần Phong không tiếc lời trầm trồ khen ngợi cậu. Rồi, đột ngột kéo cậu xuống nằm lên đùi mình rồi hôn cùng khắp. Đến nổi cậu phải đẩy ra.
"Làm gì vậy?"
"Hôn vợ."
"Ai cho...tránh ra...Trịnh Tổng...vẫn còn trong giờ hành chính đó." Sở Điềm Điềm cố đẩy anh ra.
"Ở đây anh là luật lệ.
Thứ nhất anh luôn luôn đúng.
Thứ hai, nếu có sai coi lại điều thứ nhất."
Chụt.
Chụt.
"Aaa...Trịnh Thuần Phong...Anh hôn xệ mặt em rồi."
"Đây...Anh hôn lại mấy cái nữa kéo da lên."
"Khônggggggg...."
'cốc...cốc'
'Cộc cộc'
Sở Điềm Điềm nhanh chóng bay khỏi vòng tay anh, điều chỉnh cơ mặt và cảm xúc rồi lại sofa gác chân uống trà.
Trịnh Thuần Phong cũng chỉnh lại caravat.
"Mời vào."
"Chủ tịch, hồ sơ ngài cần đây ạ — à, chào phu nhân ạ." Cô gái đeo kính, ăn mặc chỉnh chu, như hệt như tiếp viên hàng không, ăn nói rõ ràng lịch thiệp rất hợp ý cậu, nhìn đã thấy thiện cảm, không như mấy cô gái hay ba hoa ăn mặc hở hang..
"À, chào chị."
"Được rồi, cảm ơn. Điềm Điềm, em có muốn đi thăm quan chưa?"
"Được."
"Layla, phiền chị đưa cậu ấy đi một chút được không?" Trịnh Thuần Phong cầm lấy hồ sơ nói.
"Được giúp đỡ phu nhân là vinh hạnh của tôi." Layla gật đầu.
"Đi đi,Điềm Điềm. Nhớ là cẩn thận một chút, đừng đi xa quá, kẻo lạc." Trịnh Thuần Phong quan tâm nhắc nhở vợ nhỏ.
"Em biết rồi. Phiền chị Layla." Sở Điềm Điềm đi trước, Layla mới bước theo sau.
Ra tới sảnh hai người vẫn như thế, cho tới khi vào thang máy xuống tầng dưới, vì tầng 32 là cao nhất rồi.
"Phu nhân, người muốn đi đâu trước ạ?" Layla nghiêm chỉnh hỏi.
"Chị đừng gọi em là phu nhân nữa, cứ gọi là Sở Điềm Điềm đi. Nghe phu nhân thấy trang trọng quá!" Sở Điềm Điềm mỉm cười đổ nắng vào tim người đối diện.
"Vậy...mạn phép.Điềm Điềm, cậu muốn đi đâu?"
"Hi Hi...như vậy dễ nghe hơn nhiều. Em muốn tới phòng chị làm trước đi."
Layla mỉm cười, nụ các nhu mì hòa nhã, xuất thân chắc chắn không tồi.
"Được."
"Chị là người ngoại quốc sao?"
"Sao cậu biết?"
"Tên của chị và màu mắt nữa." Sở Điềm Điềm rất tinh tế, nên việc nhận ra người lai là không hề khó.
Cô gái có màu mắt xanh trong, nho nhã, đậm nét Tây.
"Cậu thật là có cái nhìn tinh tế. Tôi là người Hàn gốc Pháp. Ba mẹ tôi ở Pháp, tôi ở Hàn định cư vì chồng tôi là người Hàn." Layla hòa nhã nói cho cậu nghe.
"Oh...chồng chị cũng làm ở đây chứ?"
"Không, anh ấy làm thông dịch viên ở trung tâm Interpreter Center."
Sở Điềm Điềm tròn mắt rồi lập tức điều chỉnh cơ mặt. Là công ty của Dương Kì Hải, cũng là chổ cậu làm...Ai da, trái đất này cũng thật bé đi, đi đâu cũng thấy tai vách mạch rừng. Thật sự không dám nghĩ, Trịnh Thuần Phong biết cậu đi làm sẽ phạt cậu ra sao.
"À. Tên chị là Layla, có nghĩa là màn đêm phải không chị?"
"Cậu thật giỏi."
"Một cái tên rất hay và dễ gọi. Cũng rất bí ẩn và xinh đẹp như bầu trời về đêm."
"Cảm ơn cậu quá khen."
'Cạch'
"Mọi người, phòng nhân sự chúng ta có khách tới thăm." Mọi người đổ dồn ánh mắt sau cánh cửa, nhân vật rảnh rỗi này là ai đây?
Sở Điềm Điềm thông thả bước vào, cúi người chào họ.
"Chào mọi người."
"Aaaaaaaaa...Là là...Phu nhân kìa...má ơi...Là phu nhân...". Cả phòng nháo loạn lên, làm cậu thấy ngại cũng ráng cười cười cho qua. Thâm tâm giầy xéo *ồn chết đi được, mọi người không cần làm quá vậy đâu, tui cũng là người chứ không phải khủng long bạo chúa*
"Đẹp...Đẹp quá à...Đẹp từng cm luôn á...cận cảnh đúng là không cho vào đâu được...ban nảy chỉ dám nhìn từ xa."
...
"E hèm...Mọi người yên lặng chút đi, phu nhân sợ chạy bây giờ." Layla chọc ghẹo, nảy giờ mới bỏ xuống khuôn mặt đá.
"Ha ha ha..."
"Em đến đây vì muốn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ chủ tịch." Sở Điềm Điềm cười nói.
"Phu nhân không cần khách sáo, làm công ăn lương là chuyện thường."
"Không nhờ mọi người góp sức, Blackwhite cũng không nổi tiếng như hôm nay...một lần nữa...cảm ơn ạ." Sở Điềm Điềm cúi đầu.
"Phu nhân đừng làm thế, bọn tôi không dám nhận."
Chỉ mới tới đã chiếm được thiện cảm của tất cả mọi người, eo ơi...chỉ có mỗi Sở Điềm Điềm thôi.
'Keng'
"Tới giờ nghỉ trưa rồi...yeah!"
"Phu nhân người có đi ăn cùng bọn tôi không?"
"À...thôi...Mọi người cứ đi đi. Em lên xem chủ tịch thế nào đã."
"Không biết chủ tịch kiếm đâu ra người vợ như phu nhân đây! Đúng là làm bọn này ganh tị chết mất."
^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro