Ep 23
Tư thế này phải nói là cực kì đỉnh nha, lúc cán chứ chẳng vừa... Bị ép đối lưng với anh, tay vịn hờ lên vành bồn tắm, nước cứ luân động theo nhịp điệu mà tràn ra, rồi vòi nước nhỏ cứ nhẹ nhàng hòa làn nước mới, cứ ở đây tràn ra một chút thì ở kia bom vào một chút, nước cứ như thế che đi cơ thể cực phẩm của Sở Điềm Điềm, lúc này cậu cực kì thống khổ, vừa sướng vừa khó chịu.
Toàn bộ hậu huyệt bại lộ phía sau người đàn ông của cuộc đời, không nhận thấy được ánh mắt anh, không nhận thấy bờ môi anh, không nhận thấy gương mặt anh, không nhận thấy hành động cử chỉ của anh.
Sở Điềm Điềm em chỉ cảm thấy toàn thân như tê liệt khi ngón tay của anh nhẹ nhàng xuyên tạc vào nội bích.
"Ar...đau..." Nhịn không nổi bất ngờ, Sở Điềm Điềm la lên một tiếng.
"Đã lâu như thế, hèn chi chặt cứng đây này, sau này làm nhiều hơn, chắc sẽ đỡ đau hơn nhiều." Trịnh Thuần Phong nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cậu, làm Sở Điềm Điềm rùng mình nổi cả gai óc.
"Ư...anh...im miệng cho em." Sở Điềm Điềm ngửa cổ cảm nhận nội bích bị oanh tạc bởi những ngón tay cứ chen nhau khuếch trương.
"Còn dám ra lệnh là còn chịu được, anh đẩy nhanh tốc độ một chút ha." Trịnh Thuần Phong cười cười.
"Ah...Trịnh Thuần Phong!"
"Sao nào?"
"Anh muốn chết phải không?"
"Không."
"Đau...!"
"Bảo bối, mở chân ra một chút sẽ giảm đau đó, anh phải chuẩn bị cho bảo bối thật kĩ, nếu không lát nữa..."
Những ngón tay cấy sâu vào nội bích vừa sướng vừa đau đó là cảm giác không thể diễn tả bằng bất cứ từ nào.
Sở Điềm Điềm ngại ngùng mở chân ra, thân hình như con nhái con bị lột da, co co đạp đạp.
"Ngoan."
Dường như đã quen dần âm thanh không còn khàn đặc vì đau nữa, dần dần đã chấp nhận được rồi.
"Hư...nhanh lên xíu..."
"Mới đó đã thích ứng."
"Anh nói nhiều quá à, làm thì lẹ đi."
"Là em nói đó."
Ngón tay rút ra, cảm giác trống rỗng. Thở hắc một hơi, thả lỏng người gục đầu lên vành bồn.Trịnh Thuần Phong đỡ lấy eo cậu, đẩy 'ấy' vào nội bích khép mở gọi mời, bất ngờ làm con nhái con tròn mắt "Ar" một tiếng cứng ngắt cơ thể.
Chưa gì đã động rồi.
"HA...Ưm....Tại....Ưm...Anh....Ar..."
Trịnh Thuần Phong điên cuồng thúc vào, âm thanh nhớp nháp trong nước.
"Ưm...Anh...HA....đau quá!" Sở Điềm Điềm bắt đầu rưng rưng.
Tư thế này là súng subitơ được nạp đạn dược chờ khai hỏa đó nha.
"Hưm..." tiếng của Trịnh Thuần Phong, đẩy sâu thêm nữa.
"Ar...Anh muốn giết em hả? Ch...chậm...chậm lại...."Sở Điềm Điềm bắt được mấy chai xà phòng trên kệ ném tứ tung hết.
"..."
Trịnh Thuần Phong đột nhiên rút ra rồi nhanh như chớp lật người cậu mặt đối mặt, ôm lấy cậu rồi điên cuồng thúc vào trong tiếp.
"Trịnh Thuần Phong...nhẹ...đau em..."
"Sở Điềm Điềm, anh yêu em." Trịnh Thuần Phong nói rồi hôn lên môi cậu, động thì vẫn động thôi.
Đến khi thấy Sở Điềm Điềm hoa mắt chống mặt mới buông tha.
Bắt lấy eo cậu, động tiếp.
"Ôm anh."
Lại là câu ra lệnh, ra lệnh trong ôn nhu và mặn nồng.
Hai tay ngắt véo nhũ hoa đến dựng đứng, để lại hàng chục vết hôn lên xương quai xanh, không đủ, vẫn không đủ.
"HA....ar...sâu thêm đi..."
Bị hỏa dục làm cho mờ mịt ý thức, cậu khó khăn lên tiếng.
"Được..." đẩy.
Sở Điềm Điềm "hư" một tiếng bắn ra ngoài, tinh dịch hòa vào dòng nước dưới thân, xấu hổ ôm chặt lưng Trịnh Thuần Phong.
"Anh vẫn chưa, em đã...mèo nhỏ hư...phải phạt."
"Ar...Ar....Ar...Ar...Ar....Ar...."
Trịnh Thuần Phong xấu xa...đau quá!"
Cứ như vậy cuốn lấy nhau trong tình yêu màu lửa, nồng nàn mãnh liệt trong bồn tắm. Đến nổi mèo nhỏ bỗng bật khóc.
"Hu Hu....oa...a....huhu..."
"Trịnh Trâu Bò, em ghét anh!" Sở Điềm Điềm khóc thét cắn lên vai anh để lại dấu răng, bị điên rồi, khẳng định là điên rồi, tại sao lại yêu cậu như vậy, đau muốn chớt luôn.
Trịnh Thuần Phong gồng hết sức đâm mạnh vô một cái nữa, dòng tinh dịch ấm bung tỏa trong nội bích, Sở Điềm Điềm hét lên lớn nhất, xụi lơ, nước mắt chảy đỏ hoe bờ mi, thở hắc một hơi, sức nóng này có phải là dung nham không vậy, cuối cùng cũng ra rồi.
Thở, chỉ có thở...
Hôn...mạnh bạo...và...nồng cháy.
Lưỡi...càng quét...truy đuổi nhau...
Vẫn có....một tình yêu...chân thành...
Nhưng...nó...không dừng lại...ở đó
Lần mò...chạm vào...'cậu nhỏ'...của vợ...tiếp túc...massgage....
"Không...Anh...tha cho Điềm Điềm..."
"Ưm..."
'Cậu nhỏ' bị vuốt đến căng lên, nhưng bị....bịt...không cho khai thông dòng chảy.
"Anh....HA....chơi xấu...đau..." Sở Điềm Điềm cổ nghẹn lại.
"Oa...oa...huhu...tha cho Điềm Điềm..."
"Làm thêm một hiệp nữa nhé! Tiểu bảo bối."
"Ar...KHÔNG!"
Đẩy
Đẩy
Đẩy
Đẩy mạnh.
"Ar....HA....Ưm....há...á....Trịnh....Thuần Phong....Ar....sướng ....nữa đi..."
Đẩy
Thúc
Thúc
Đẩy
Đâm
*tính ton...*
*tính ton*
"Hưm..." bắn lần hai vào nội bích.
"Har....oa....Hu Hu....chồng à...!"
*tính ton...*
"Gì vậy?"
"Có người nhấn chuông cửa...ar..."
*tính ton...*
"M* nó! Ai vậy?"
Trịnh Thuần Phong luyến tiếc rút ra, dòng nước ấm từ hậu huyệt dẫn ra ngoài, nhưng vốn luyện ban đầu vẫn nằm trong.
"Cứ mặc kệ ..."
Hôn tiếp.
*tính ton...*
Trịnh Thuần Phong tức giận hét lên qua bộ đàm nói với chuông cửa.
"Ai vậy hả?"
"Thằng ranh, mày có mở cửa cho mẹ không, chết trong đó hả?" Mẹ Trịnh bực bội cũng hét lại.
Đơ.
"Là mẹ." Sở Điềm Điềm đỏ bừng cả mặt.
"Mẹ, mẹ ấn cái nút nhỏ màu xanh vào nhà đi, con đang tắm, xíu ra ngay."
"..."
Cuối cùng cũng vào được nhà.
____
"Anh...mau ra ngoài đi."
"Không được, phải vệ sinh cho bảo bối đã."
"Không...em...tự..."
Trịnh Thuần Phong trừng mắt một cái, lập tức miệng mèo khép lại.
"Giang hai chân ra để anh lấy."
Ngoan ngoãn.
"Được rồi, ra bồn thôi." Trịnh Thuần Phong đỡ eo Sở Điềm Điềm, bế thóc cậu ngồi lên kệ để xà phòng bằng gỗ rượu.
"Để anh lau."
Trần như nhộng lau nước cơ thể cậu.
"Ôm cổ anh cái đi, đu người lên."
"Chi vậy."
"Nhanh."
"Ừm..."
"HA..."
Trịnh Thuần Phong bôi thuốc vào hậu huyệt sưng tấy cho cậu.
"Rồi, ngồi lại đó đi."
Sở Điềm Điềm cười tươi.
"Chồng à, cảm ơn anh."
"Xía...cảm ơn suôn?"
'Chụt.'
Trịnh Thuần Phong quì một chân mặc quần cho cậu, đương nhiên là hai cái. Áo thì cậu có thể tự mặc.
Bộ pijama anh mua cho cậu ở ChiLe, hình con vịt mà cậu thích, lại là màu vàng nữa đấy nha.
"Dễ thương quá...Chụt."Trịnh Thuần Phong nhéo má cậu một cái.
Tự mình lo liệu cho mình, bộ đồ đôi với cậu.
Sở Điềm Điềm dùng hai tay ôm mặt che mắt, không dám nhìn anh.
"Còn ngại? Lát làm ở phòng bếp đi."
Sở Điềm Điềm nghe nói bừng tỉnh, lập tức lấy hai tay ra.
"Điềm Điềm đau..."
"Anh xin lỗi."
"Không sao."
Trịnh Thuần Phong."
"Hửm?"
"Em yêu anh."
"Biết dòi."
"Lên đi, anh cổng." Trịnh Thuần Phong quì một chân, đưa lưng về phía cậu.
"Em nặng lắm đó."
"Không muốn lũ tràn bờ đê thì lên mau đi ông tướng con."
"Hưm...xấu xa." Sở Điềm Điềm nhảy xuống lên lưng anh.
"Hưm...AH." trúng chổ đau.
"Cẩn thận xíu."
Trịnh Thuần Phong cố đi thật nhẹ, không làm đau cục bông nhỏ.
"Tắt đèn." Sở Điềm Điềm với tay tắt đèn phòng tắm.
'Chụt'
Bất ngờ hôn chồng là đáng yêu lắm.
"Lợi dụng thời cơ quá ha...muốn làm ba hiệp nữa?"
"Hổng có." Doãn Kỳ ôm lấy cổ anh, cùng nhau đi gặp mẹ Kim, người có công phá đám cuộc vui. Wonderful!
Love us Mom... !!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro