Ep 22
Sở Điềm Điềm mặc dù đã bỏ chạy, lẫn trốn, đánh đá ông chồng biến thái level max của mình vì cứ đòi tắm chung, thế nhưng sức mèo làm sao đấu lại sức hổ, bị xách cổ áo tống vào nhà tấm rộng như phòng khách sạn, bồn tắm trắng bên trong một cái cửa kính khác, ở trong nhìn ra thì thấy nhưng bên ngoài nhìn vào chỉ là những hình thể nhòe nhòe không rõ.
Nước xả ở chế độ điều hòa, không nóng không lạnh mà mát mát, xà phòng được tạo bọt kín mặt nước, có cả cánh hoa hồng và chút thảo mộc mà cậu hay dùng. Sở Điềm Điềm cứ ngồi trên vành bồn, chống cầm nhìn ông chồng đang quấn khăn ngang hông siêu gợi cảm đang lấy quần áo trước khi làm ướt tay.
Trịnh Thuần Phong nhìn cậu với vẻ mặt cười ngớ ngẩn, nhìn cục đá đanh thép đang hậm hực nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn. Anh đi tới đưa tay xoa đầu cậu, cũng bị người ta lạnh lùng phủi bỏ, trừng mắt một cái.
"Bảo bối, em đừng có cau có nữa mà, chúng ta chưa bao giờ tắm chung, hôm nay thử một lần đi."
"Chẳng phải lần trước khi em bệnh chúng ta đã tắm chung rồi sao?" Sở Điềm Điềm khoanh tay trước ngực, nghẻo đầu về một phía giận dỗi. Đã nói là ngại chết đi được, vậy mà cứ một mực tắm chung tắm chung.
"Lần đấy không tính, lúc đó em đâu có ý thức đâu, mê mê man man." Trịnh Thuần Phong tắt vòi nước.
"Nhưng mà, em không thích...ngại chết mất thôi!" Sở Điềm Điềm từ trên vành bồn nhảy xuống muốn ra ngoài thì bị Trịnh Thuần Phong túm lấy eo rồi đánh vào mông một cái, ngã hẳn vào bồn tắm.
"Ăn đã ăn, cái gì nên thấy cũng đã thấy. Còn gì để em ngại nữa?"
"An....h!" Sở Điềm Điềm tức đến muốn chửi thề.
" Im lặng nào!"
Ngồi trong lòng của anh, quần áo ướt sũng, vẫn cái điệu bộ khoanh tay trước ngực, nhắm mắt làm ngơ, không thèm đói hoài tới cái người đang từ phía sau cởi cúc áo sơ mi cho mình.
Hết cách rồi, không khống chế được, lúc nào cũng không thể thoát khỏi ảnh. Sở Điềm Điềm đón không nhằm là lát nữa lại giở trò đòi bại chứ không đâu, con cọp đực nhịn ăn hơn tuần lễ có bao giờ tha cho con mèo lười béo bỡ phì lũ đâu chứ.
Cái sơ mi phũ phàng bị ném vào sọt đồ dơ, tấm lưng gầy nhẵn trắng muốt ngời ngợi dưới ánh đèn phòng tấm, Trịnh Thuần Phong nuốt một ngụm nước bọt.
Kéo sườn mặt cậu qua hôn một cái.
"Bảo bối, em không thương anh nữa à? Tắm chung cũng khó khăn như vậy?" Từ sau ôm lấy cổ cậu, tựa đầu vào vai cậu rù rì.
Sở Điềm Điềm một màn đỏ ửng, rùng mình một cái, WTF? Cái gì thô thô đang chọc vào lưng bé.
Sở Điềm Điềm quay phắt lại, hai má phấn nộn hồng hào, tròn mắt nhìn anh, như hiểu ra gì đó, anh giơ cái khăn lên trước mặt cậu, quơ quơ hai ba lượt rồi vứt hẳn tới cùng một chổ với cái sơ mi.
Sở Điềm Điềm đứng lên muốn bước ra ngoài, bị anh chòm tới đè lên người, ngã đầu lên gối tắm bằng mót mềm cao cấp, hơn mặt nước một gang tay.
"Muốn chạy?"
"Em...ha ha...Ưm...Em...đâu có....Trịnh Thuần.....Phong...Anh đứng dậy trước đã, tấm chung thì tắm chung,...Ưm...HA ha ngồi dậy đi, em gội đầu cho ha." Sở Điềm Điềm bị dồn vào thế bí, ấp a ấp úng nói.
Trịnh Thuần Phong cười rộ ra mặt, bắt lấy lưng quần cậu một đường kéo xuống tới đầu gối. Hình ảnh bị chìm trong nước, ít ai biết cả cơ thể cậu đã nóng lên hồng hào vì ngại.
"Muộn màng quá, tiểu yêu nghiệt."
"Ưm..."
Có cần hôn mạnh bạo vậy hôn? Tay còn không yên phận mà lần mò tới cái shịp của người ta mà kéo xuống, anh trai có biết rằng vợ của anh trai đang ngại đến muốn cắn lưỡi hôn vậy?
"Thuần...Ưm..." một cơ hội nói hết câu đàm phán cũng không có.
"Ôm cổ cho anh." Là câu ra lệnh chứ không phải yêu cầu...Là anh trai bắt vợ nhỏ ôm cổ mình, chứ không phải kêu vợ nhỏ tự ôm cổ vợ nhỏ.
Đến nước này, leo xuống lưng hổ là nộp mạng.
Sở Điềm Điềm ôm chặt lấy cổ anh.
Cả người nóng ran vì từng đợt vuốt ve 'cậu nhỏ' màTrịnh Thuần Phong đem tới, xúc cảm nhanh chóng tăng vọt, run lên một cái. 'Cậu nhỏ' bắt đầu có phản ứng dựng đứng lên.
"Thuần Phong...Ưm....HA...." đó đóa, chính là tiếng ưm kiều mị đóa.
Trịnh Thuần Phong không nói chỉ hôn, hôn hôn rồi massgage cho bà xã, cảm nhận sức nóng của cơ thể mèo nhỏ.
Đầu óc trở nên mị hoặc, em tìm được môi của người, kìm chế cơn tình triều cuồn cuộn.
"Har...a...nhanh lên chút nữa...Ưm..." Sở Điềm Điềm bị hôn và massgage đến đầu óc quay cuồng, dần chùn chân vào cơn tình triều ấy.
"Nhanh phản ứng như vậy sao? Một tuần qua chắc bảo bối không có ăn dưa leo, da mặt nóng lên đến đỉnh điểm rồi kìa, có muốn ăn dưa leo giải nhiệt không, hửm?" Cười gian.
"Thuần Phong...quần của em...vướ...ng."
Trịnh Thuần Phong lần mò đến nơi hai cái quần còn mắc ở đầu gối, nhanh chóng lột phăng nó vứt xuống sàn, bắt lấy đùi non, chổ nhanh phản ứng nhất của Sở Điềm Điềm vuốt ve.
Ngay lập tức bị đánh úp một cái chổ nhạy cảm là đùi non, Doãn Kỳ trợn mắt một cái, rên rõ hơn.
"Ưm...đừng...Cái chổ đùi non...Em..Har...Thuần Phong".
Chẳng mấy chốc, 'cậu nhỏ' đã căng phồng rồi bắn lần đầu tiên, Sở Điềm Điềm A một tiếng lớn rồi thở hồng hộc.
"Good job! Có thoải mái không?" Trịnh Thuần Phong vuốt mái tóc ướt nửa đầu của cậu, hôn lên vầng trán phẳng phiu.
"HA...HA...(thở)... Tắm đi."
Trịnh Thuần Phong đỡ cậu ngồi như ban đầu trong lòng mình, dùng tay chà lưng cho cậu, còn có cả sữa tấm.
Đôi vai nhỏ dập dùi theo hơi thở.
"Thuần Phong"
"Hửm?"
"Em có thể đi làm không?"
Động tác của anh hẫng lại một nhịp.
Lạnh lùng : "không thể."
"Tại sao?"
"Anh không thích."
"Vô lý, người đi làm là em kia mà, em không muốn người ta nói em sống như địa y bám vào thân cây." Sở Điềm Điềm tay vịnh hai bên thành bồn cố định thân thể để anh kì cọ dễ dàng hơn.
"Ai nói? Anh lập tức chém nát cổ họng nó." Trịnh Thuần Phong massgage lưng cho cậu.
"Vừa vừa thôi, anh chừa em tàn khốc với, em không muốn xem phim kinh dị hiện thực."
"Vậy thì còn gì nữa không?"
"Em không muốn sống ăn không ngồi rồi, chờ anh đem tiền về như bao dưỡng."
"Ngốc nghếch, chồng đi làm mang tiền về nuôi vợ, hà cớ gì lại gọi là bao dưỡng."
"Hazzz...Em không nói lại anh, nhưng mà em muốn đi làm, anh đồng ý được không?" Sở Điềm Điềm cúi đầu xuống để anh gội đầu.
"Không."
"..." vẫn là không.
" Ngoan đi bảo bối, bên ngoài nhiều thứ phức tạp, anh không thể một phút bảo vệ em, ở nhà là an toàn nhất."
"Em đã 20 tuổi rồi, còn ai ức hiếp được nữa.".
"Nhiều thứ em không thể lường trước được đâu, anh chỉ muốn tốt cho em, em là hơi thở của anh, bằng mọi giá anh không cho em mạo hiểm." Trịnh Thuần Phong hôn lên lưng cậu.
"Vậy làm ở nhà rồi cuối tháng lãnh lương cũng được."
"Em đừng cố chấp nữa, anh sẽ không đồng ý đâu, ở nhà hay ra ngoài cũng vậy, anh không muốn em cực khổ, cứ vui vẻ như hai năm qua, là một con mèo lười chính hiệu." Trịnh Thuần Phong nói rồi tự bật cười.
"Rốt cục em phải làm sao mới có thể đi làm đây?"
"Không có cách nào hết, nếu anh phát hiện ai dám nhận em vào làm, anh sẽ đạp đổ cả cái công ty đó."
Quả y như lời của Dương Kì Hải nói, anh ấy không muốn mình nhắc đến hai chữ công việc, luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh ấy. Nếu anh ấy phát hiện, e là...hazzz....
"Em thua rồi."
"HA ha... Mèo nhỏ... Đừng có ngoan cố nữa, tiền anh mang về không đủ nuôi em hả? Em còn muốn có thêm?"
"Không phải vậy mà."
Trịnh Thuần Phong xoa đầu cậu, hôn lên cổ một cái..
"Anh là một CEO của Blackwhite công ty đá quý hàng đầu quốc gia, em là vợ bảo bối của CEO, em bước một chân đều là đang luồn lách qua gai góc kẻ thù, anh không muốn thấy em chịu khổ. Nhỡ người ta bắt cóc đòi tiền chuộc, anh không biết được người ta sẽ làm gì với bảo bối của anh. Cho nên, anh sẽ ngăn chặn mọi bất trắc bằng cách này thôi. Bảo bối! Đã hiểu?"
"Đã hiểu thưa sếp."
"Tăng lương."
"Ưm...nữa hả? Tha cho em đi mà."
"Đâu có dễ như vậy, hơn một tuần đó bảo bối."
"HA...Ưm ...HA...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro