Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 21

Hai vợ chồng nhà họ Trịnh lên đồ ngồi siêu xe, tâm trạng cậu rất vui, cứ cười mỉm hoài. Làm lây sang ông chồng, khóe miệng cũng không thể buông xuống.

"Cục cưng, em muốn đi chổ nào đây?"

"Em nghĩ lại rồi, nông thôn thì xa quá, chúng ta ra ngoại ô đi, nơi có nhiều cánh đồng nối tiếp nhau ý, làm một bữa dã ngoại. Anh thấy sao?" Sở Điềm Điềm vừa nói vừa dùng biểu cảm bằng tay, mắt và khuôn mặt.

Trịnh Thuần Phong bật cười trước độ hưng phấn của cậu. Quay qua nhéo má cậu một cái.

"Vợ muốn là được."

"Anh nhéo em, đau lắm đó!" Sở Điềm Điềm xoa xoa má đỏ ửng.

"Vợ tôi, tôi cưng."

"Khốn kiếp nhà ngươi. Ta sẽ không làm vợ ngươi nữa." Ai nhập vậy trời.

"Nàng không làm thê tử của ta, ta sẽ thắt cổ tự vẫn."

"(Phi...Phi... ) tởm với chữ nàng của ngươi, bổn thiếu gia mặc kệ thì ngươi làm sao?"

"Thiếu gia, ta thật lòng yêu người, một kẻ tiện tì như ta dù biết không xứng đáng với người. Nhưng xin người hãy lưu ta lại, ta nguyện là người làm ấm giường cho người...hu hu hu hu...."

Cái fu**! Nhịn hết nổi rồi.

"HA HA HA HA ...HHHHHHH"

Một tràn cười sắc sụa từ hai con người tự bài trò tự cười thỏa mãn.

Chiếc siêu xe dừng lại trên một cánh đồng trải đầy những cây hoa cao hơn cả xe, đến nỗi chiếc xe cũng bị khuất, những bông hoa vàng rực bao hết cả một khoảng đất rộng. Băng qua con đường nhỏ sẽ tới nơi cần đến.

Xách hành lý cho bữa dã ngoại, anh trai dẫn vợ nhỏ xuyên qua những bông hoa vàng cao lêu nghêu, đến đứng trên mõm đất nhô cao. Nhìn từ trên xuống, khung cảnh thanh bình không khỏi xít xoa, tựa như chốn thần tiên của búp bê baby phiên bản nàng tiên có cánh.

Một vùng đất chỉ có vài ngôi nhà nhỏ mọc lên xa xa nhau. Có những cây đa cổ thụ, suối reo hò róc rách đá sỏi, nước trong veo như giọt sương mai, có đàn cừu và dê sống chan hòa trên bãi cỏ. Tấp nập xung quanh là chim chóc líu lo. Còn nhiều nhất là những đồng hoa tím, từng mãnh đất hoa chen nhau khoe sắc, có nơi đỏ lòe, có hơn lam lam, có nơi vành ươm, có hơn tím lịm, có nơi lại nhu mì màu lúa mạch. Tất cả tạo nên một chốn thần tiên trong lành xinh đẹp.

Bỗng Trịnh Thuần Phong đan những ngón tay vào bàn tay Sở Điềm Điềm. Cùng nhau nhìn về một khoảng không vô định. Đột ngột, Trịnh Thuần Phong hét lớn, giọng anh cứ vọng vang từ vách núi hòa tan vào không gian yên ả.

"Tôi, Trịnh Thuần Phong, sinh ngày 15-2-1995. Nguyện yêu em ấy, vợ của tôi Sở Điềm Điềm đến suốt đời, cho dù sóng gió thế nào cũng sẽ không bao giờ buông tay em ấy, cho dù em ấy không yêu tôi nữa, thì Trịnh Thuần Phong tôi vẫn dành trái tim này cho riêng mình em ấy. Xin cao xa chứng giám cho nguyện cầu. Trịnh Thuần Phong là thuộc về Sở Điềm Điềm." Rít một hơi thật dài, Trịnh Thuần Phong cười mãn nguyện càng siết chặt bàn tay cậu.

Sở Điềm Điềm nhìn sang cũng khá bất ngờ, tim thắt một cái hạnh phúc vô cùng, khóe miệng treo lên ánh trăng khuyết.

"Tôi, Sở Điềm Điềm, sinh ngày 20-4-1997. Nguyện yêu anh ấy, chồng của tôi Trịnh Thuần Phong đến hết quãng đời còn lại, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn sẽ nguyện theo anh ấy đến chân trời góc bể. Cho dù anh ấy có đuổi tôi đi, tôi vẫn sẽ bám theo cho đến chết, sẽ luôn tin tưởng và thương anh. Trái tim tôi chỉ dành riêng cho Trịnh Thuần Phong. Xin cao xa chứng giám cho nguyện cầu. Sở Điềm Điềm yêu Trịnh Thuần Phong." Sở Điềm Điềm cũng hét lớn như anh đã làm. Trịnh Thuần Phong có chút giật mình, mèo nhỏ đanh đá khi nào, bây giờ đã tình cảm như thế, anh hạnh phúc đến ngất đi thôi.

Hai người cùng nhìn nhau, bỗng Trịnh Thuần Phong ôm lấy eo cậu sát vào người, tay đặt nhẹ sau gáy, kéo cậu vào nụ hôn mê luyến, đây chính là màu hồng của tình yêu chân chính. Là màu của chân ái. Là màu của sự tin tưởng và chân thành. Là màu của một lời nguyện thề trăm năm ngàn năm vạn kiếp. Anh nguyện yêu em và em cũng như thế. 

____________________

Trịnh Thuần Phong trải tấm thảm mịn xuống thảm cỏ gió đùa. Mỗi người một góc mà ngồi, anh bắt đầu lấy thức ăn mình chuẩn bị ra, từ tốn sắp xếp ra thảm.

"Em này, anh đến đây chính là để thực hiện điều anh muốn. Và anh đã làm được rồi."Trịnh Thuần Phong cười, lau khóe môi dính bánh ngọt cho cậu.

"Ừm. Em cũng đã làm được".

"Em có biết tại sao anh muốn làm như thế không?"

"Hả? Tại sao vậy?"

"Hai năm trước mình lấy nhau, anh vẫn chưa từng nói lời yêu với em."

"Ờ nhỉ?"

"Em nhắm mắt lại một chút đi, gió cát từ hướng của anh bay sang em đấy." (Dụ người)

"Em biết rồi." Sở Điềm Điềm nhắm chặt mắt lại.

Trịnh Thuần Phong từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ. Cầm bàn tay trắng trẻo mềm mại của cậu lên, đeo chiếc nhẫn mà anh đã cất công chuẩn bị để dành cho vợ, chiếc nhẫn cũ không tính, đó là vật vô tri vì nó không nghe thấy lời yêu mà anh nói với em. Và, cái nhẫn mới vừa in lấp lánh trên ngón áp út. Là nhẫn kim cương.

Sở Điềm Điềm mở mắt ra, giơ bàn tay lên ngắm. Nó! Đẹp quá!

Một dòng suối ấm áp len lỏi qua con tim nhỏ bé, mắt cậu rưng rưng mọng nước, ngước lên nhìn anh. Anh đang cười.

"Bé con, ở bên anh đến cuối đời được không?" Trịnh Thuần Phong dang vòng tay chờ người ôm lấy.

"Em sẽ bám lấy anh cho tới lúc trái đất ngừng quay" Sở Điềm Điềm ôm lấy anh, hôn lên môi anh thật khẽ.

"Em cũng mau đeo cho chồng đi." Trịnh Thuần Phong đưa cái hộp còn một cái nhẫn y hệt bên trong. Sở Điềm Điềm nhẹ nhàng lấy ra, đeo vào ngón tay cho anh.

"Đẹp đôi quá nhỉ? Có phải lũ ong bướm đang ganh tị với mình không vợ?" . Mấy cô bác côn trùng cứ thích xem phim lãng mạn thôi.

"Em đoán là chúng sẽ còn ganh tị dài dài mất thôi." Sở Điềm Điềm ngồi trong lòng anh, ngắm nhìn những vệt hồng của mây, những bánh bướm dập dờn bay trên những bông hoa vàng chóe.

"Trịnh Thuần Phong?"

"Hở?"

"Khi nào anh đi làm?"

"Hình như là ngày mai."

Sở Điềm Điềm thoáng buồn.

Trịnh Thuần Phong ôm lấy vai cậu từ sau, hôn lên mái tóc đã thay màu lam.

"Em có muốn đến công ty một lần không?"

"Được hả?"

"Chồng em là ai?"

"Là CEO tối cao của Blackwhite"

"Em là ai?"

"Là vợ của CEO tối cao."

"Hiểu ra vấn đề?"

"Hiểu."

"Thông minh lắm."

Hai người cùng một chổ, cùng một vòng tay. Ôm nhau ngủ thật ngon đến chiều tà, anh đã hôn đánh thức cậu.

"Bảo bối, chiều rồi. Mình về nhà."

"Dạ được."

Hai vợ chồng thu gom đồ đạc, đứng trên mõm đá nhìn mặt trời sắp ngủ.

"Cánh đồng thần tiên, chúng tôi sẽ còn quay lại." Sở Điềm Điềm làm tay hình loa, nói vang lên.

Trịnh Thuần Phong nắm tay cậu, ra xe quay về mái ấm. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro