Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 19

Trịnh Thuần Phong tắm gội sạch sẽ, đã lâu không tấm ở nhà mình, bây giờ tự nhiên cảm thấy như thiên đường vây trước mắt vậy, thật sự không muốn ra ngoài, nhưng mà mèo nhỏ chắc là đang đợi. Ngày mai, sẽ cố gắng dậy sớm làm vài món mỹ dị bồi bổ tình cảm với phu nhân. Còn bây giờ thì ôm gối qua phòng em ấy ngủ.

"Vợ ơi...Anh xong rồi. Em đang làm gì vậy?" Trịnh Thuần Phong mở cửa, chợt bắt gặp, mèo nhỏ đang dấu dấu diếm diếm cái gì đấy giống như báo vậy, vội vội vàng vàng off máy tính.

Sở Điềm Điềm bị bất ngờ, bình thường anh sẽ gõ cửa kia mà, sao hôm nay..? Mém chút nữa bại lộ chuyện bí mật rồi, Thuần Phong mà phát hiện cậu đi làm thì...Ây, không dám nghĩ.

"A...hà...Em có làm gì đâu, đang đọc tạp chí, anh vô không gõ cửa làm em giật cả mình."

Trịnh Thuần Phong nhíu mày một cái nhanh như chớp, rồi cũng cho qua, tươi cười đi vào trong bỏ gối xuống giường, ôm Sở Điềm Điềm đang ngồi trên ghế từ phía sau. Hôn nhẹ lên mái tóc mềm. Vẫn mùi hương nhẹ nhàng này khiến anh nhớ mãi không thôi. Sở Điềm Điềm cũng nhắm mắt ngã về sau, ngửa mặt đối diện mặt với anh.

"Anh mọc râu rồi này."

"Bận quá nên lười cạo, mà cũng vì nhớ em quá nên nó mọc nhanh." Trịnh Thuần Phong hôn nên chốp mũi cậu một cái.

"Anh đừng có một câu nhớ hai câu thương nữa, em buồn nôn quá đây này." Sở Điềm Điềm nhéo nhéo vành tai ông chồng miệng ngọt này.

"Buồn nôn sao? Con anh...!" Trịnh Thuần Phong chưa kịp nói đã bị Sở Điềm Điềm chủ động hôn chặn miệng lại.

Từ chủ động lại chuyển sang bị động bị lỡ thoái lui, bàn tay anh ôm lấy cái cầm dưới của cậu, tiến nhập sâu hơn vào khoang miệng.

"Ưm..."

Hôn đến môi sưng tấy, thở không ra hơi, gặp cái cảnh ngửa đầu, oxi xuống phổi càng ít, chưa bao lâu cậu đã bắt lấy tay anh xin hàn.

"Không cho nói nữa. Em không muốn nghe chuyện ấy, chúng ta đang sống tốt với nhau còn chưa tròn một năm, em không muốn con cái giành tình yêu của em." Sở Điềm Điềm chu mỏ lên nói, đáng yêu hết phần thiên hạ mà, thì ra là sợ bị giành tình yêu, nhưng mà, nếu có con thật đi, anh vẫn sẽ thương vợ hơn, nhiều khi còn dành vợ với con nữa không chừng. Ai không có, chứ ông tổng tài cuồng vợ này thì 70% là vậy đấy.

"Được, tùy em vậy. Khi nào cục cưng muốn thì mình tạo." Trịnh Thuần Phong ôm chặt vai cậu. (Tạo em bé cái au nhớ phim NHÓC TRÙM quá)

"Em muốn đi ngủ." Sở Điềm Điềm đứng lên ra khóa trái cửa, tắt đèn trắng, bật đèn ngủ, bỏ đôi dép trong nhà bằng bông hình chim cánh cụt to to mềm mềm, lao lên giường chiếm trọn không gian khi nằm khắp gian tứ chi bung lụa.

Trịnh Thuần Phong cười một cái, bộ đồ ngủ pijama gà con này, dễ thương quá nhỉ? Trịnh Thuần Phong cũng phóng lên đè toàn bộ lên người cậu.

"A..."

"Thuần Phong, anh làm gì vậy, con heo kia! Xuống, nặng chết được." Sở Điềm Điềm cau mày, la lên.

"Nằm vầy ngủ luôn đi, vừa êm vừa mềm anh rất thích." Trịnh Thuần Phong cười tận hưởng.

"Anh giết người! Anh giết người không cần dao! Xuống...em chịu hết nổi rồi...ha." Sở Điềm Điềm bấu chặt lấy ga giường bất lực.

"Chưa gì đã rên rõ ràng như thế, em đang cố ý cậu dẫn anh."

"Không có...ha...nặng." Trịnh Thuần Phong trêu ghẹo mà nhún nhẹ một cái.

"Ai dạy em nói dối.?"

"Không ai cả, chỉ là sống gần con heo như anh nên hình thình thôi." -.-

Trịnh Thuần Phong cuối cùng cũng chịu xuống, ngã qua bên hông ôm cậu.

Sở Điềm Điềm gỡ tay anh ra, bỏ chạy đến cuối bức tường, tư thế hiên ngang, nhảy phóc lên người anh.

"Tiểu nô lệ, ta sẽ cho người biết thế nào là lợi hại..yahhhh! "

'Chum'

Trịnh Thuần Phong bỗng lăn qua một bên làm cậu úp mặt một cú xuống giường, nó rung rung lên lại còn kêu két két và tiếng. "Đau."

Trịnh Thuần Phong cười sảng khoái một trận.

"Hhhhhhhhhhhh......^^ ^^ "

Sở Điềm Điềm ngồi dậy, tay bịt miệng anh lại.

"Ai cho cười, câm miệng cho ta." Sở Điềm Điềm trừng mắt, làm Trịnh Thuần Phong càng cười vang lên.

"Hhhhhhhhhh...ngốc."

"Tôi giận anh." Sở Điềm Điềm ngồi quay lưng với anh, úp mặt vào đầu gối.

...

Cuối cùng cũng nín cười thành công.

"Vợ..Anh xin lỗi, tha lỗi đi." Trịnh Thuần Phong lay lay người cậu.

Sở Điềm Điềm đùng đùng bỏ đi tới góc tường. Nhắm chính xác người anh nhảy phóc lên lần nữa.

"Tiểu nô lệ, ta không tha cho em...yah" Sở Điềm Điềm ngã lên người anh, bị anh ôm trọn ngã lên giường.

Sở Điềm Điềm lấy thế ngồi lên bụng anh, nắm cổ áo anh.

"Tiểu nô lệ, em đã thua ta chưa?" Sở Điềm Điềm chuyển ngành đóng phim hiện đại hư cấu.

"A...thiếu gia...tha cho em đi, em biết lỗi rồi mà...huhu." Trịnh Thuần Phong được nước cũng nhập vai.

"Đâu có dễ như vậy... Em mau làm gì đó cho ta vui đi."

"...hu hu ...thiếu gia, em không biết làm gì cả? Thiếu gia ơi..." Trịnh Thuần Phong nắm tay cậu đang đặt trên cổ áo mình kéo qua, bỗng đè cậu dưới thân.

"Này, tiểu nô lệ em tính đảo chính hả? Tránh ra cho ta." Sở Điềm Điềm bị áp chế tay bên hai mép giường.

"Không đó thì sao? Thiếu gia vốn dĩ là nam chính, nhưng em mới là nằm trên." Trịnh Thuần Phong kề sát mặt cậu, tay đột ngột bắt lấy áo cậu giựt ra, hai cái cúc áo phun băng ra, lộ ra phần ngực trắng ngần, anh lần mò vào trong phần nhũ, chà chà xát xát nó.

Sở Điềm Điềm co rúm người một cái.

"Anh làm hư áo của em." Sở Điềm Điềm giận dỗi.

"Mai anh mua cái mới." Tiếp tục chà sàn. Bị Sở Điềm Điềm bắt lấy tay lại.

"Dừng lại, bây giờ không cho. Anh mới xuống máy bay, còn mệt mỏi. Em cũng buồn ngủ rồi, lần sau bù hai hiệp. Ok?" Sở Điềm Điềm cười cười.

"Vợ...Anh ăn chay đã một tuần rồi đó. Hôm nay đi. Trịnh Thuần Phong năng nỉ, tay vẫn ngoan cố ngắt véo, Sở Điềm Điềm lại giật bắn mình một cái.

"Dừng! Em không muốn nói lại lần hai." Ông chồng ngoan cố này, lúc nảy mệt mỏi đến chỉ muốn ngủ trong phòng tấm, bây giờ lại cố tình trêu cậu. Làm như cậu không biết? Chỉ muốn tốt cho anh, nên hôm nay...không.

"Vợ....hu hu ...." Trịnh Thuần Phong rống lên một tiếng bi thảm. Bỏ vợ leo xuống giường đến góc phòng ngồi khóc thảm (...: thanh niên đời buồn), xài chiêu dỗi vợ.

"Huhuhhuu......" Trịnh Thuần Phong cố la lói lên.

"Im miệng. Muốn khóc thì ra ngoài, em muốn ngủ yên." Sở Điềm Điềm trùm chăn lại ngủ, vẫn cố ý nằm chừa một phần giường.

"Huhuuhu....Em không thương tôi, tôi đi luôn."

'Phẹp'

Sở Điềm Điềm ném cái gối lên người đang đứng cầm xoay nắm cửa.

"Không tiễn. Cảm ơn."

Ai kia ấm ức cầm gối. Bỏ ra ngoài, xuống lấy nước uống. Sở Điềm Điềm he hé con mắt ra xem, đi thật rồi à?

2 phút

4 phút

5 phút.

Định ngồi bật dậy thì ra bên ngoài có tiếng bước chân, lập nằm xuống giả ngủ. Và rồi, cục thịt nặng nuội nằm hủm xuống một bên giường. Tay ôm eo cậu kéo sát lại gần.

"Mèo nhỏ, em thật lạnh lùng."

"Ừm, tôi là vậy đấy, ai yêu được thì yêu."

"Đừng tưởng bở, tại anh sợ em lạnh nên mới đi vô ngủ cùng."

"Phòng có điều hòa."

"Vốn thì chỉ sợ em bị ma bắt mất ấy mà." Trịnh Thuần Phong rúc vào cổ cậu.

Sở Điềm Điềm nghe *ma* y hệt chữ cấm, hôm qua cậu mới xem bộ phim kinh dị còn chưa thoát khỏi, bị Trịnh Thuần Phong nói cho bướm bay trong bụng (đây là một hiện tượng bồn chồn, lo lắng, sợ hãi). Quay qua ôm anh chặt cứng.

Trịnh Thuần Phong giật cả mình.

"Sao vậy?"

"Ngủ đi."

"Sợ rồi chứ gì, có anh là có tất cả." Trịnh Thuần Phong ôm chặt cậu lại đấp chăn cho cả hai. Hôn hôn lên trán cậu.

"Nói thừa."

"Vợ à! Anh yêu em...Ngủ ngon...moah." Trịnh Thuần Phong hôn lên môi một cái nữa.

"..."

Chờ mãi không có lời đáp.

"Nè, em không nói gì với anh hả?"

"..."

"Vợ à, nói yêu anh đi, lâu rồi anh chưa nghe." ...: thanh niên nhỏng nhẽo đòi vợ nói yêu.

"Sến rện! Em sẽ không nói đâu."

"Nói đi mà..."

"..."

" Vợ ơi." Thanh niên quyết định, vợ không nói không cho ngủ.

"V....Ưm." Sở Điềm Điềm đột nhiên chòm người hôn anh ngay môi, thành công chặn miệng anh.

"Nói lười, hành động thôi. Ngủ ngon, chồng heo."

"Ngủ ngon, vợ mèo."

Cuối cùng cũng ngủ. Ôm nhau ngủ thật hạnh phúc. Đôi khi, chỉ cần bình yên như lúc này, chúng ta đã thật hạnh phúc hơn bất kì ai trên thế gian này.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro