Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 18

Sáng sớm, Sở Điềm Điềm còn nằm ườn trong chăn, mơ mộng đến chảy cả nước miếng ra gối, lại còn ôm gấu bông to tổ chảng, tứ chi một cái một nơi, tướng xấu không tả nổi.

'Cộc...cộc...' (tiếng bên ngoài)

'Cộc...cộc...'

'Cộc...cộc...'

"Trịnh Thuần Phong, anh để yên cho ông ngủ, nếu không lát đừng có trách." Trong cơn say ngủ Sở Điềm Điềm mơ hồ nói.

"Hyung. Là em." Hạ Thạch Minh ở bên ngoài áp tai vào nghe.

"Em nào? Em cái bắp cải gì? Đi ra. Anh mà còn lì lợm, tôi mách mẹ đó." Sở Điềm Điềm cứ như thế, trùm hai gối bên tai, không muốn ai phá mộng đẹp.

Bình thường Thuần Phong KaKa cũng phải chịu đựng như vậy sao? Hyung à, dù em chưa bao giờ gặp anh nhưng em vẫn cảm thấy xót thay cho anh. - Hạ Thạch Minh nghĩ thầm.

"Hyung ơi, là em Hạ Thạch Minh đây. Hyung dậy đi, em quyết định rồi."

...ỏ? Thạch Minh?...Hạ Thạch Minh?...

"Ờ...Anh dậy liền." Sở Điềm Điềm vò đầu bứt tai đi đánh răng.

Hạ Thạch Minh đã chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng, đang ngồi chờ đợi Hyung của mình đi xuống.

Cuối cùng cũng xuống rồi đấy.

"Hyung, em tưởng anh quay lại ngủ." Hạ Thạch Minh miệng thì nói nhưng tay vẫn xúc cơm vào bát.

Sở Điềm Điềm ngồi đối diện cóc đầu nó một cái.

"Vốn định như thế, nhưng sợ nhóc đói." Sở Điềm Điềm đánh ngáp một cái cầm đũa dùng bửa.

"Hyung, anh Thần Phong ngày nào cũng gọi Hyung dậy hả?" Hạ Thạch Minh thắc mắc.

"Không hẳn, mấy bửa ổng làm cơm sớm thì mới gọi, ổng đi làm gấp thì ổng gọi cơm cho anh." Cậu gấp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, gia vị tan dần, thơm phức trong khoang miệng.

"Ưmmmmm....Em nấu ngon ghê á! Sau này mở nhà hàng đi." Sở Điềm Điềm thuận miệng nói một câu.

"Anh Thuần Phong chắc là yêu anh rất nhiều, ảnh lo cho anh vậy mà." Hạ Thạch Minh cười tít mắt ngưỡng mộ.

"Cái thằng cha mắc vịt đó, chỉ giỏi ăn hiếp vợ thôi chứ thương yêu gì." Ngoài miệng là vậy, bên trong rải hoa hồng tràn ngập rồi à nga.

"Hyung, em quyết định rồi, em sẽ qua nhà bạn Hyung ở, em sẽ làm việc rồi học luôn, em đã chuẩn bị đồ, chiều nay có thể đi."

"Được, em qua đó phải ngoan ngoãn. Nếu rảnh rỗi, anh sẽ qua chơi với em."

"Dạ hyung."

Chiều hôm ấy, cậu dẫn nó qua nhà Lý Kiến Lâm.

'Kính kong'

'Cạch'

Lý Kiến Lâm bất ngờ đến tròn cả hai mắt.

"Điềm Điềm?"

"Mình dẫn em ấy qua với cậu." Nó đứng sau cậu. Mắt nhìn vào mũi giày, không chịu chào.

"À, hai người mau vào đi."

Sớm đoán ra là nó sẽ như thế, nên hai người kia cũng không nói gì, Sở Điềm Điềm cầm tay nó dẫn vào nhà.

Nhà của y rộng rãi, cao cấp. Đúng là CEO có khác, đèn chùm lộng lẫy, sàn gỗ mát lạnh, tranh phong thủy thì đầy ấp, cao tận ba tầng, tầng hai lại có ba phòng. Nó bị choáng với ngôi nhà xa hoa này, nhà của hyung nó thoải mái hơn nhiều, dù nhỏ mà hòa hợp với thiên nhiên, ngôi nhà này hình như kín cổng cao tường lắm.

Lý Kiến Lâm rót nước mời.

"Ây da, cậu đến không báo cho mình, nhỡ mình đi làm chưa về thì sao?"

"Không hôm nay thì ngày mai."

Sở Điềm Điềm quay qua xoa đầu nó.

"Thạch Minh còn con nít lắm, với lại cũng không biết gì nhiều, cậu làm ơn chăm sóc em ấy hộ mình."

"Cậu yên tâm, làm công ăn lương, đôi bên đều lợi. Mình sẽ chăm sóc nhóc con này chu đáo."

"Thạch Minh em ấy rất ngoan, mấy ngày nay mình sống chung với em ấy đã rõ, cậu không cần lo lắng."

"Ừm...Tớ biết."

Sở Điềm Điềm quay qua cười hiền lành với nó, nắm bàn tay nó vỗ về..

"Thạch Minh ngoan, ở lại nhà anh Kiến Lâm phải cố gắng học hành, đừng làm Hyung thất vọng."

Nó một tiếng cũng không mở miệng, gật đầu rồi ôm chầm lấy cậu.

"Thôi Hyung phải về, kẻo trời tối lại hết xe. Chừng nào rảnh anh sẽ ghé qua thăm em, cố lên nhé!"

"Điềm Điềm, cậu nói cứ như mẹ gửi con vô nhà trẻ vậy...hahaha..." Lý Kiến Lâm lên tiếng trêu.

"Im miệng đồ vô duyên nhà cậu. Tạm biệt hai anh em, tôi về." Sở Điềm Điềm ra cửa vẫy chào Lý Kiến Lâm và Hạ Thạch Minh.

"Chào em, từ nay chúng ta là người một nhà rồi. Có việc gì cứ nói với anh, phòng của em ở lầu hai cuối dãy ấy."

Nó không nói gì cả, chỉ gật đầu rồi xách đồ lên phòng, sắp xếp quần áo và xuống nhà.

"Nhà bếp ở đây, nguyên liệu để trong tủ lạnh, em vào làm cơm luôn được chứ?"

Hạ Thạch Minh gật đầu đi làm cơm.

Nó bị gì vậy nhỉ? Không chịu mở miệng nói một lời, mình đáng ghét và khó tin đến vậy à? Phải làm sao hòa nhã với nhau đây?

_____________________

Sở Thạch Minh đang nằm trên đường lăn qua lộn lại, ngày mai không biết Thuần Phong về lúc mấy giờ. Ngày mai, làm gì để mừng anh trở về? (...: đánh nhau trên giường 7 hiệp đi ^^) Mình không biết nấu ăn. Hay là chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, với bánh gato dâu tây, rượu vang. Ây, sến quá.

Thôi mệt, ngủ.

Ngày hôm sau.

Lúc 11 giờ trưa, con mèo lười nào đấy mới thò đầu ra khỏi chăn.

Trịnh Thuần Phong vẫn chưa về sau? Hôm nay là xong thời hạn công tác rồi mà. Hay là chiều mới về?

Lật đật chảy chuốt rồi gọi điện thoại cho người ta mang cơm đến, ăn xong lăn ra làm việc đến chiều, chờ mãi không thấy lại ăn tối, ăn tối xong lăn ra sofa nằm xem TV.

Vốn dĩ Trịnh Thuần Phong đã ra sân bay về từ ban chiều, nhưng lại muốn mua vài món ăn cho vợ yêu, nên ghé qua siêu thị. Không ngờ, trên đường về lại kẹt xe, mãi đến 9 giờ tối mới đứng trước cửa nhà. Trời đúng là biết trêu ngươi, rỏ là nhớ vợ đến phát bực, vậy mà còn kẹt xe kẹt bọng. Phát điên mất thôi.

'Tính tong'

...

'Tính tong'

Sở Điềm Điềm làm gì mà không ra mở cửa nhỉ?

'Cạch' cửa không khóa à?

Một cảnh tượng hi hữu trước mặt kia. Vợ nhỏ đang nằm co ro đấm chăn ngủ gà ngủ gật đợi anh. Trời ơi! Yêu chết mất thôi.

Để vali xuống, anh lại gần rồi hôn lên môi cậu một cái thật nhẹ. Bế thóc cậu lên, đi về phòng. Đi nửa đường thì cậu dụi mắt tỉnh lại.

"Trịnh Thuần Phong." Sở Điềm Điềm ôm lấy anh rất chặt, câu lấy eo anh bằng hai bắp chân, tay thì vòng qua cổ anh. "Mừng anh trở về."

"Bảo bối, anh nhớ em quá...chụt...[x9]" Trịnh Thuần Phong hôn cùng khắp cậu, hôn nhiều nhất là má và môi ấy. Bàn tay còn xoa xoa bóp bóp mông người ta, tật xấu không bỏ.

"Cho em xuống."

Sở Điềm Điềm bóp bóp cánh tay anh.

"Chồng, anh ốm đi phải không?"

"Đâu có, anh béo ra ấy chứ. Nhớ vợ nên ăn nhiều."

"Nói dối, tay còn da bọc xương đây này. Thịt thà gì mất tiêu."

Trịnh Thuần Phong bẹo má cậu.

"Vậy em tích cực bồi dưỡng cho anh đi." Trịnh Thuần Phong ôm eo cậu, hôn hôn cái cổ.

"Tránh ra."

"Không đùa nữa, cho anh ôm xíu. Nhớ quá trời, cục bông của tôi." Sở Điềm Điềm đứng im cho anh ôm.

"Được rồi, lát ôm ngủ. Anh đi tắm trước đã. Em về phòng trước đi."

"Được."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro