Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 17

Đã năm ngày trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa Trịnh Thuần Phong sẽ trở về. Nói sao nhỉ? Sở Điềm Điềm cậu rất nhớ anh.

Sở Điềm Điềm đã rất ngoan ngoãn, nghe lời. Không bỏ bữa và ở nhà. Chỉ có việc là, đã giấu anh chuyện làm phiên dịch. Mấy hôm nay, mẹ Trịnh cũng thường tới thăm cậu, cậu cũng đã kể cho mẹ nghe về Hạ Thạch Minh rồi. Mẹ không những vui vẻ mà còn xoa đầu cậu dịu dàng, mẹ nói là mẹ vui khi có một người con nhân hậu như cậu.

Và, đương nhiên là việc cậu đi làm đã giấu luôn cả mẹ Trịnh. Nếu mẹ mà biết, nhất định sẽ quay qua la rầy Trịnh Thuần Phong, nhưng cậu thì không muốn như thế. Dù gì thì, cậu đã quyết định rồi, phải làm ra tiền giúp Hạ Thạch Minh. Thằng bé tội nghiệp đó, cậu cứ có cảm giác như trời bảo cậu rằng hãy yêu thương đứa trẻ này. Đừng nói cậu lo chuyện bao đồng, là do trời xui đất khiến thôi.

Dạo gần đây, mỗi tối cậu đều sẽ nhận được điện thoại của Trịnh Thuần Phong. Anh đang làm việc rất vất vả, chỉ muốn bay về nhanh với cậu mà không được. Cậu thương anh quá!

Đang ngồi gõ bàn phím làm việc thì điện thoại vang lên bài hát nhạc chuông.

"Alo, tôi nghe."

"Điềm Điềm, là mình Kiến Lâm đây. Mình vẫn chưa tìm ra ai, họ không đồng ý dạy một đứa trẻ 16 tuổi không biết gì cả. Họ tưởng nhóc Thạch Minh bị ngớ ngẩn, mặc dù mình đã giải thích rất nhiều nhưng họ không nghe. Chúng ta phải làm sao?"

"Mình biết rồi, cảm ơn cậu. Mình sẽ tìm cách khác."

"À, Thạch Minh nó biết làm việc nhà và nấu ăn không vậy?"

"Nó biết. Còn nấu rất ngon nữa. Mấy hôm nay Thuần Phong đi vắng, đồ mình ăn là do nó làm."

"Ồ...Mình bỗng nảy ra một ý."

"Sao?"

"Nhà mình vừa cho người làm nghỉ vì cô ấy có việc riêng,mình đang cần một người giúp việc. Cậu thử hỏi Thạch Minh xem, mình sẽ lo chu toàn cho nó thay cậu, ban ngày mình đi làm, ban đêm về dạy nó học. Nó giúp việc cho mình, mình cho nó ăn ở. Cậu thấy sao?"

"Nghe hay đấy. Nhưng mà, ý Thạch Minh mới là quan trọng. Nó không muốn mình cũng không nỡ ép."

"Suy đi tính lại mình vẫn thấy cách đó là ổn nhất rồi. Mình cũng cảm thấy cảm thương cho nó, nhà ở một mình cũng buồn. Có nó ở chung xem như em trai đi."

"Được. Mình đi hỏi rồi báo với cậu."

"Vậy chào."

"Ừ, chào."

Sở Điềm Điềm buông tài liệu xuống gọi lớn.

" Thạch Minh , Thạch Minh a."

"Dạ, em đây hyung." Thạch Minh từ trong nhà bếp lật đật chạy ra, trên người còn mặc tạp dề.

"Ùm...Ngồi xuống đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."..

"Là gì vậy hyung, nhìn anh có vẻ nghiêm trọng quá."

"Lúc nảy, Kiến Lâm gọi cho anh, nói là vẫn không có ai chịu dạy cả."

Mặt nó trùng xuống đáy vực, hai tay cấu lấy góc quần ở đầu gối nhăn nhúm.

"Không sao hyung. Em sẽ đi làm thuê để phụ hyung." Nó cười, một nụ cười đầy bi thương và che giấu.

"Không phải. Kiến Lâm nói, cần một người giúp việc nhà, ăn ở và mọi chi phí phát sinh cậu ấy sẽ lo. Cậu ấy muốn em qua ở chung với cậu ấy, cậu ấy dạy em học, ngược lại em giúp việc cho cậu ấy. Em...thấy thế nào?" Sở Điềm Điềm dò hỏi.

"Hyung...Em..."

"Không cần vội, em cứ từ từ suy nghĩ. Thuần Phong về, anh cũng không thể giữ em lại, để em quay về nhà cũ lại không an tâm. Cho nên, em tới nhà Kiến Lâm, sẽ tốt cho em hơn. Hyung cũng sẽ thường xuyên đến thăm em." Sở Điềm Điềm nói rồi xoa đầu bảo ban nó.

Nó không nói gì, lặng lẽ rẽ vào phòng mình, đóng cửa rồi gieo mình xuống giường. Nó ôm gối mà nghiền ngẫm. Và rồi, buổi tối hôm đó nó không tài nào ngủ sớm được.

__________________

Trịnh Thuần Phong đang uống tách cafe nóng sau khi dự cuộc họp suốt 5 giờ đồng hồ. Lưng mỏi chân đau, lại cứ đánh ngáp.

Hiện tại đang nằm phe phẩy quạt bên hồ bơi, nhìn những đám mây mùa thu thông thả trôi, bất chợt. Anh nhớ vợ!

Không biết bây giờ cục cưng đang làm gì nhỉ?

Bây giờ ở Hàn là 2 giờ chiều, cục cưng có lẽ đang ngủ nhỉ?

Năm ngày trôi qua không thôi nhớ thương đằng ấy, không biết đằng ấy có nhớ thương đằng này như đằng này nhớ thương đằng ấy không nhỉ?

Nhớ hồi ấy, ghét nhau còn không hết! Chỉ muốn chém lộn mỗi khi mở miệng được ba câu.

Nhớ là, cục cưng năm đó như một đứa trẻ lên năm. Cứng đầu và khó trị, nhưng đổi lại luôn mang đến niềm lạc quan và giây phút giải tỏa áp lực mỗi khi trêu cậu phát cáu.

Bây giờ thì cũng không khác là bao, có thể nói là trẻ lên sáu, vào lớp một rồi cũng trầm đi một tẹo. Chỉ một tẹo bằng đầu đũa thôi.

Vẫn cái tính cáu kỉnh lười biếng ấy mà! Nhưng không hiểu sao cứ như thói quen ý, anh xa, anh nhớ, anh mong.Hồi xưa, anh nhớ, sáng nào anh đi làm cậu cũng còn trùm chăn kín mít rút đầu như con rùa mà ngủ. Dáng ngủ rất xấu, cứ nghiêng một bên co gặp người lại, tư thế không tốt cho xương chút nào, anh sửa mãi mà có bỏ đâu.

Hồi ấy, hễ bị anh mắng là sẽ đi mách ngay. Sẽ diễn một vỡ kịch bi thương mà mách mẹ Trịnh, rồi miệng cười khẩy kèm thái độ khó ưa nhìn anh. Nhớ lại, không thấy ghét chút nào. Cứ như, vuốt phải đuôi cọp. Kết cục sau đó, anh bị mắng một trận ra hồn vì ức hiếp vợ. Có ức hiếp gì đâu, dâm ba cái vuốt đuôi thôi mà. Còn ai kia, ngồi trên sofa cười đến ra cả nước mắt.

Nói chung thì, bây giờ anh thương vợ không hết nữa đó.

Mặc dù vợ là thánh phũ và lắm trò, nhưng anh thích vợ như vậy. Cứ nhỏ bé nép bên anh, để anh bảo vệ. Bảo bối thần kì độc nhất vô nhị của Trịnh Tổng.

Anh nhớ cái giọng trẻ con cáu gắt khi bị anh gọi dậy bằng cái ôm đè bẹp dí vào buổi sớm nè.

Anh nhớ mấy cái lung tung quyền vớ vẩn mỗi khi anh đụng chạm nè.

Nhớ cả cái điệu bộ chết đói khi ngủ quá đà nè. Hệt như con chuột bạch lục lọi mọi ngốc ngách trong nhà để tìm anh, kêu anh nấu cơm, chứ cũng chả chịu nấu ăn, số anh là thê nô công thì đành chịu vậy. Nhưng mà đổi lại được bo bo mấy cái liền cũng mãn nguyện.

Đặc biệt nhớ mấy lần anh trêu tới phát khóc, không thèm gọi mách mẹ mà giận anh luôn, bán bơ miễn phí. Buổi sáng là thế, buổi chiều lại "ông xã ơi, ông xã à! Em đói dòi"

Chỉ duy nhất tiếng ông xã là anh chịu thua thôi. Mọi người không ai có thể tưởng tượng được mặt và giọng nói của tiểu cục cưng đâu. Muốn cắn phết ấy! Cắn cho đã mỏ thì thôi.

Suy nghĩ nhởn nhơ : bây giờ mà ẻm chịu alo cho anh, anh sẽ mừng đến khóc thét lên ý thôi.

…chuông reo…

Không phải ông trời nghe được lời của anh chớ. Bà xã, đang gọi cho anh đây này, làm sao đây?

"Alo, Thuần Phong. Là em đây."

"..."

"Anh ơi. Em nè, anh không nói chuyện à."

'Bộp bộp...' (nước mắt rơi thật)

"..." giọng lạc đi.

'Bộp bộp...'

"Này, anh không nói là tôi tắt đấy nhé!" Sở Điềm Điềm nổi đóa.

Rồi Trịnh Thuần Phong bỗng hét lên trong tiếng khóc.

"VỢ...VỢ..."

"Gì vậy? Tự nhiên la lên làm giật cả mình! Anh khóc đấy à? Gớm!" Sở Điềm Điềm bên kia cười xì.

"Anh nhớ em, anh muốn về nhà..."

"Đừng có như con nít vậy. Anh không phải luôn nói em là con nít, vậy mà bây giờ ...đây là chồng em sao?" Sở Điềm Điềm cười cười bên kia.

"Không biết, anh nhớ em...oa oa"

"Thôi thôi, bớt tạp kĩ đi ông xã của tôi ơi. Nín cho ông."

"Oa...oa...vợ..." (ban đầu là thật, bây giờ là fake)

"Câm mồm lại ngay. Em sẽ dập máy đó. La hét đau cả tai."

"Cục cưng, em nỡ lạnh lùng với anh vậy sao? Anh yêu em mà..." (trêu).

"Buồn nôn quá đi. Em vừa ăn cơm xong, không muốn ói ra ăn lại, ăn lại thì lười lắm, tốn giờ ngủ."

"Em có nhớ anh hôm?"

"Không." Sở Điềm Điền lạnh lùng đáp.

"Đừng có dối lòng mà. Em nhớ anh phải không?"

"Không hề, đằng kia đi đằng này rất vui vẻ nha."

"Mẹ Sở nói rằng, nói dối là không tốt."

"Nhưng mà, em đang nói thật."

"Đằng ấy ơi, bên đó lạnh lẽo sao? Bán nước đá hở?" Trịnh Thuần Phong lại dỡ giọng mỉa mai yêu vợ mình.

"Đằng kia chớ có xồn xồn lên, ông đây rất ấm áp."

"Hai ngày nữa anh về, em đã kiểm tra cân nặng chưa?"

"Em ổn."

"Về mà sụt bao cân sẽ làm bao hiệp đấy!"

"Đồ mắc vịt Trịnh Dâm Đãng. Bên ấy lạnh mặt dày vào, bye." Cậu nói xong liền off, không đợi ai kia trả lời.

Bên kia uống ngụm cà phê thơm thơm vào hai má cục cưng trên màn hình điện thoại. Tiểu bảo bối, anh sắp quay về rồi...moah moah...

Luôn quan tâm anh bằng những câu từ thoạt nghe như tranh cãi, nhưng đó là lời nhắc nhở yêu của vợ nhỏ xinh xắn.

Anh yêu em, Sở Điềm Điềm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro