Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 16

Sở Điềm Điềm dẫn Hạ Thạch Minh vào nhà. Thằng bé trố mắt nhìn, quả thật nó chưa thấy nơi nào gọn gàng, đẹp đẽ như vậy. Không phải nói là biệt thự xa hoa như cung điện, nhưng vẫn mang âm điệu cổ điển nguy nga. Ngôi nhà của hyung rất là hài hòa.

Diện tích không quá lớn, hai lầu, bảy phòng, sắp xếp cân đối. Chắc chắn người mua ngồi nhà này rất khéo. Tông chủ đạo là màu trắng xám, nền gỗ bóng. Tầng dưới có phòng bếp này, phòng khách này và một phòng trống cho khách này, một nhà vệ sinh nhỏ. Tầng hai có hai phòng ngủ cạnh nhau và một nhà tấm lớn, có cả ban công trồng đầy cây xanh nữa.

Ta nói đất lành chim đậu, từ ban công bướm thi nhau trang điểm cho hoa. Nhìn xuống vườn cây, cũng rõ ràng hyung ấy yêu thiên nhiên. Một ao nước trong khe, có vài ống tre dẫn nước tạo âm vực như tiếng suối chảy, những cây liễu xanh mướt sà xuống mặt hồ, có cả cá ục nữa. Chim chóc hót vang lừng, không khí vừa rộn ràng vừa trong lành.

"Hyung, xe hơi trong ga-ra ấy, sao anh không lái mà lại đi bộ?" Hạ Thạch Minh vừa sắp xếp đồ vào phòng trống tầng dưới vừa hỏi cậu.

"Anh không biết lái."

"Ồ...Vậy anh mua xe làm gì?"

"Là xe của Thuần Phong mua."

"Thuần Phong là ai vậy hyung. Là anh trai anh hả?" Nó ngây thơ hỏi.

"Không. Là chồng của anh."

"...!"

"..."

"Anh nói thật hả?"

"Phải. Em nhìn tấm hình đó kìa, Thuần Phong đó." Sở Điềm Điềm chỉ tay vào tấm hình treo trên vách tường cái.

Thuần Phong hyung, rất đẹp trai nha.

"Wow...Anh ấy đẹp trai quá. Nhưng mà nét mặt lúc ấy, cứ khó chịu gượng gạo sao sao á." Sở Điềm Điềm nheo nheo mi tâm .

"Anh ấy chắc là đang mắc đại tiện." Thiết nghĩ Trịnh Thuần Phong nghe được, có lẽ mông em bắn pháo.

"Ha ha ha...." Hai người cùng cười lớn.

Bởi vì lúc đó là ép hôn nên anh ấy khó chịu là phải, anh cũng đâu khá khẩm hơn là bao. - lời này Sở Điềm Điềm tự nghĩ thầm.

"Cũng chiều rồi, em xuống nấu cái gì ăn đi. Nguyên liệu có sẵn trong tủ." Sở Điềm Điềm cười cười, ôm chòng tài liệu phiên dịch ra, mở laptop và bắt đầu công việc.

"Dạ, hyung đợi một chút xong ngay."

Bữa cơm đầy ấm giữa hai người lạ vừa quen qua đi. Hạ Thạch Minh dọn dẹp nhà xong thì đã tối, nó cảm thấy buồn ngủ và ngáp dài khi ngồi xem TV. Sở Điềm Điềm thấy vậy thì quay sang nhìn nó cười.

"Thạch Minh, đi ngủ sớm đi. Ngày mai anh sẽ cố tìm cho nhóc một gia sư."

"Dạ...vậy hyung cũng nhau chống nghỉ ngơi nhé. Em ngủ trước."

"Ờ. Ngủ ngon."

9pm

9:30 pm

10pm

10:30pm

11 pm...

11:30pm

Sở Điềm Điềm cứ cắm đầu vào máy tính, dường như đã say mê công việc đến quên cả thời gian. Đến khi chú chim nhỏ ló đầu ra từ đồng hồ khi điểm 00:00 giờ, cậu mới giật mình nhìn nó.

"Đã trễ vậy rồi à?" Sở Điềm Điềm vươn vai, xương sống bỗng kêu 'rốp rốp', đứng lên đi đánh răng rồi lên giường.

Ngày thứ hai thành công sống vắng Trịnh Thuần Phong.

_____________________________
_____________

"Alo, Kiến Lâm hả? Mình muốn gặp cậu. Cậu có rảnh không?"

"Tất nhiên rảnh rỗi. Cậu gọi mình đi ngay. Ở đâu?"

"Quán cafe Reddy nhé."

"15phút sau mình có mặt."

"Được."

Sở Điềm Điềm vào bếp gọi Hạ Thạch Minh .

"Thạch Minh à."

"Em đây hyung."

"Xong bữa sáng chưa?"

"Dạ rồi.Có trứng ốp la và bánh mì sandwich."

"Tốt. Ăn nhanh, anh dẫn em đến gặp một người."

"Ai vậy anh?"

"Gặp rồi em sẽ biết."

Sở Điềm Điềm cưng chiều thằng bé, gắp rất nhiều thịt và rau củ cho nó. 16 tuổi là tuổi phát triển, phải ăn uống đầy đủ. Vả lại, người nó có một mẩu, ốm yếu còn hơn cả cậu thì sau này bệnh hậu là rất có khả năng. Do đó, bây giờ phải tích cực thổi phồng nó lên.

"Ăn nhiều một chút, xem đi, em ốm lòi xương sống rồi."

"Từ khi được anh nhận, em đã béo lên không ít đó nha."

"Vẫn còn gầy quá, có da có thịt chút sẽ đẹp hơn."

"Hyung cũng phải ăn nhiều vào (gắp thịt cho cậu) có da có thịt mới đẹp."

"Ăn đi rồi thay đồ tôi dẫn đi ông tướng."

"Dạ, hyung."

Quán cafe Reddy.

"Tiểu Điềm , ở đây." Lý Kiến Lâm cười hớn hở vẫy tay với cậu.

Ba người xôm lại một bàn khuất người, không khí khá yên tĩnh.

"Lâu quá mới gặp lại cậu. Dạo này sống vẫn ổn cả chứ?" - Tôi là muốn hỏi tên Trịnh Thuần Phong kia có đối xử tốt với em không? Nếu hắn dám ăn hiếp em, tôi sẽ băm hắn nhồi nhân bánh bao mà ăn.

"Ổn cả."

Hạ Thạch Minh nãy giờ cứ nấp sau lưng cậu, nó ngại ngùng và cực kì dè chừng người mà hyung đang nói chuyện.

"Đây là?" Lý Kiến Lâm nhìn nó.

"Giới thiệu với cậu, đây là em nuôi của tớ, Thạch Minh. Nó 16 tuổi."

"Oh...sao lại là em nuôi, tớ nhớ là cậu chỉ có mình Điềm Nhi là em gái." Lý Kiến Lâm khó hiểu.

"Chuyện dài dòng lắm. Bây giờ tớ có một chuyện quan trọng hơn cần nhờ cậu." Sở Điềm Điềm nghiêm túc.

Thằng bé nó cứ quấu lấy áo cậu, lùi về sau.

"Thạch Minh , không cần sợ. Kiến Lâm là người bạn tốt nhất của anh."

Nó giương đôi mắt trong khe, nhìn anh. Anh vỗ vai nó, nó đã hơi buông lơ mấy ngón tay ra, đứng thẳng dậy.

"Chào nhóc. Anh là Kiến Lâm, hân hạnh làm quen." Y đưa tay ra muốn bắt tay nó, nó nhìn chăm chăm rồi lờ đi, làm Lý Kiến Lâm hơi xấu hổ rụt tay về cười xòa..

"Ngồi xuống trước đã, cậu có gì muốn nhờ tớ vậy." Lý Kiến Lâm uống một ngụm cafe.

"Mình muốn cậu tìm giúp mình một gia sư tại nhà cho Thạch Minh, nó cần học chữ." Sở Điềm Điềm nghiêm túc

"Hả? Lớn như thế mà không biết chữ sau...!" Lý Kiến Lâm cả kinh, rồi chợt nhận ra mình lỡ lời, Hạ Thạch Minh trùng mắt xuống, cúi thấp đầu, nép sát vào Sở Điềm Điềm.

"Ừ hừ! Tớ...tớ...xin lỗi."

"Cậu cần một người như thế nào?"

"Thạch Minh không biết bất kì một chữ nào cả. Cho nên mình cần một người kiên nhẫn và dịu dàng với nó." Sở Điềm Điềm xoa đầu nó.

"Được, mình sẽ cố gắng tìm. Khi nào có mình sẽ báo cho cậu." Lý Kiến Lâm cười.

"Cảm ơn."

Nảy giờ nó vẫn cứ rụt rè như thế, lo lắng đủ kiểu. Vậy là nó sắp được đi học, không biết học nó như thế nào? Hyung nói với nó, học rất quan trọng, học có thể làm ra tiền, có thể giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn như nó trước đây, cho nên, nó sẽ nghe lời hyung mà cố gắng.

Sau một lúc lâu kể lại sự tình, Lý Kiến Lâm không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Đứa trẻ này, lại đáng thương như vậy.

"Được rồi, mình hiểu rõ. Cậu không cần lo nữa, mình sẽ dốc toàn lực tìm người cho cậu." Lý Kiến Lâm nhìn nó tỏ vẻ thương cảm.

"Vậy nhờ cậu."

Nảy giờ vẫn chưa nghe giọng nỏi của nó, không biết thằng bé có giọng nói như thế nào? Đột nhiên có cảm giác muốn che chở cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro