Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 10

Hôm nay Sở Điềm Điềm có việc bận phải ra ngoài nên giở giọng mè nheo xin xỏ Trịnh Thuần Phong.

"Tôi ra ngoài nha." Sở Điềm Điềm mang túi xách màu đen, đội nón đeo khẩu trang sẵn sàng. Nói với anh khi anh đang ngồi đọc báo.

"Đứng lại cho anh."

"Hả?"

"Đi qua đây." Sở Điềm Điềm khó hiểu đi về phía anh. Từ trên cao ngó xuống nhìn anh.

"Có chuyện gì sao?"

"Không cho đi."

"Tại sao chứ?" Sở Điềm Điềm nhíu mày.

"Không sao trăng gì cả, đi ra ngoài nhỡ bị thương như lần trước?"

"Yên tâm đi, tôi đi nhanh sẽ về ngay mà."

"Không."

"Anh đừng có ngang ngược nha."

"Cho em nói lại một lần nữa đó." Trịnh Thuần Phong cau mày nhìn cậu.

"Đi mà, tôi hứa sẽ về ngay!" Sở Điềm Điềm ngồi xuống qùy hai chân lên vẻ mặt tha thiết cầu xin.

"Không được."

"Đi mà, Thuần Phong."

"Khôngggggg..."

"Tôi hứa đúng 4:00pm sẽ có mặt ở nhà, chỉ hai tiếng thôi."

"Nếu vậy, anh sẽ đưa em đi."

"Không được! À...ừm..."

"Không được thì ở nhà."

"Tôi nằm dạ luôn cho anh xem." Sở Điềm Điềm nằm dài trên sàn giãy nãy la ó, làm các kiểu.

"Xưng 'tôi' đến bao giờ?" Trịnh Thuần Phong gấp tờ báo lại hỏi.

Lặp tức như con lật đật Sở Điềm Điềm ngồi bật dậy cười tươi.

"Anh, cho em đi nha!"

"..."

"Ông xã, cho em đi đi mà."

"Duy nhất mỗi tiếng ông xã này là không thể nào ngó lơ được."

"Hhh...."

"Đứng dậy đi bảo bối."

"Ừm."

"Đã mang theo điện thoại?"

"Có."

"Duy nhất chỉ hai tiếng."

"Nhất định." Cậu khẳng định chắc nịch.

"Được rồi." Trịnh Thuần Phong ôm eo cậu đưa một bên má lên.

'Chụt'

"Ngoan lắm, đi cẩn thận nha." Trịnh Thuần Phong tiễn cậu ra cửa, vẫy tay.

"Bye bye, ông xã!" Sở Điềm Điềm vừa cười vừa chạy đi.

____

Sở Điềm Điềm ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một ít thức ăn, cậu đến thăm Hạ Thạch Minh, người lần trước cậu hứa sẽ cưu mang. Thằng nhóc cũng dễ thương, lanh lợi, ngoan ngoãn.

Sở Điềm Điềm gõ cửa hai tiếng, nó liền đi ra mở cửa.

"Hyung..."

"Ừm, em đã ăn gì chưa?"

"Bữa sáng đã ăn rồi ạ, anh mau vào đi."

"Được."

Sở Điềm Điềm bước vào trong, căn nhà được nó dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ vô cùng, rất giống cậu, thích sạch sẽ.

"Thạch Minh à, anh mua chút đồ ăn nè, ăn đi rồi anh dẫn đi một nơi."

"Ở đâu vậy hyung?"

"Đi rồi sẽ biết."

Đứa nhỏ này cũng quá gầy guộc đi. Mười sáu tuổi là tuổi phát triển, không tu bổ dễ sinh bệnh về sau. Đã hứa chăm sóc nó, thì phải làm tròn bổn phận của người anh.

"Anh, bây giờ có phải em là em trai của anh không?".

"Tất nhiên."

"Hhh....hyung, hyung, hyung....Em có hyung rồi, có hyung rồi...Hhh." Nó ngây ngô gọi anh, còn cười vô thố nữa, rất dễ thương, đôi mắt khi cười sẽ nheo lại thành sợi chỉ cũng biết cười.

Sở Điềm Điềm dẫn nó đến siêu thị, dẫn nó mua vài vật dụng rồi ghé vào shop quần áo.

"Thích cái nào, thì lấy cái ấy."

"Hyung...mua cho em sao?"

"Ngốc, không mua cho em thì mua cho ai?"

Hạ Thạch Minh lựa đại vài cái áo thun tay ngắn, ướm thử rồi quay sang hỏi ý kiến của anh.

"Hyung...?"

"Ừm, sau này ăn nhiều một chút mặc sẽ đẹp hơn."

Hạ Thạch Minh lật bản giá lên, hả? Sao, sao đắt quá vậy?

Hạ Thạch Minh đột nhiên mắc áo về chổ cũ rồi lùi về sau hai bước, Sở Điềm Điềm thấy lạ liền quay sang hỏi.

"Sao vậy?"

"Hyung...Em có đồ mà, không cần mua, mai mốt em sẽ đến chổ từ thiện lấy thêm." Nó mỉm cười nói, thật ra nó thích lắm đấy, nhưng là để mua được thì cần số tiền mà nó chưa bao giờ cầm trên tay.

Sở Điềm Điềm lại gần nó, xoa đầu của nó, rồi cười hiền lành.

"Thạch Minh à, em bây giờ là em trai của anh, anh phải lo cho em là lẽ đương nhiên thôi, sao có thể để em mặc đồ cũ của người ta."

"Hyung..."

"Thôi được rồi, cô bán hàng gói lại cho tôi tất cả số quần áo này." Doãn Kỳ chỉ đóng quần áo mình mua cho cậu em và cái áo Hạ Thạch Minh vừa bỏ xuống.

Sau khi mua tất cả những thứ còn lại, nào là vật dụng cá nhân, vật dung gia đình như TV, tủ lạnh mini, và thức ăn dự trữ. Đợi người ta lắp đặt, vận chuyển cũng gần chiều tối. Trước lúc đó, hai anh em đã nói chuyện phiếm với nhau.

"Hyung, mua nhiều như thế, tiền đâu mà trả vậy?" Hạ Thạch Minh ngây thơ hỏi, thân hình gầy nhom ngồi trong lòng của Sở Điềm Điềm. Cậu vuốt tóc nó.

Mười sáu tuổi có khác gì trẻ con 12 tuổi đâu chứ! Ra đường nói 16 tuổi nhiều khi không ai tin. Nói rồi mà! Nó rất ngoan và hiểu chuyện nha, cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương và dạy dỗ thôi.

"Ừm...em không cần quan tâm về việc đó đâu. À, Thạch Minh em có biết chữ không?" Sở Điềm Điềm hỏi nó ân cần.

"Dạ...không ạ."

"Thế có muốn học không?"

"..." nó trố mắt nhìn cậu.

"Thật hả hyung?"

"Ừm. Có lẽ một tuần sau anh sẽ lại đến và báo cho em."

"Dạ được, cảm ơn hyung." Nó giương đôi mắt cười nhìn cậu.

"Cảm ơn cái gì chứ. Dư thừa."

^^

"Thôi, cũng trễ rồi, anh về trước."

"Tạm biệt hyung ạ."

"Ừm, ngủ thì đóng cửa cho cẩn thận nhé."

"Em biết rồi ạ."

-----------------

Sở Điềm Điềm về tới nhà, mặt đã xanh méc lên. Hứa với Trịnh Thuần Phong đi hai giờ sẽ về, vậy mà đi hơn bốn giờ đồng hồ, bây giờ cũng đã sáu giờ sập tối. Ây, đúng là đãng trí mà.

Lần trước sử dụng cách trốn tránh không hiệu quả lại còn bị phạt. Giờ phải nghĩ cách khác.

Sau ba giây động não, Sở Điềm Điềm mở cửa.

"Thuần Phong, tôi về rồi!" Sở Điềm Điềm tươi cười nhảy chân sáo vào nhà. Đi đến sofa thấy Trịnh Thuần Phong đang ngồi đọc tài liệu công ty, cậu từ từ ngồi xuống. Lập tức, anh đứng lên ném tài liệu xuống bàn và bỏ đi.

Sở Điềm Điềm khép môi lại.

"Thuần Phong."

Dù đã cất tiếng gọi lần nữa, nhưng anh chỉ xem cậu là không khí và quay ngoắt đi vào phòng mình, đóng cửa cái rầm làm Sở Điềm Điềm giật cả mình.

Sở Điềm Điềm ngã đầu ra sau, thở hắc. Đây là động thái không thèm quan tâm cậu sao? Lủi thủi đi tắm, lại như mọi ngày là bộ pijama màu trắng có in hình trái cherry đỏ, phải nói là rất dễ thương.

Mái tóc màu xanh được sấy khô, cậu nhìn bàn ăn vẫn còn phần nhưng lại thấy không vui nên không muốn ăn. Mở tủ lạnh, còn sữa tươi, vậy thì uống sữa rồi đi ngủ. Người kia chắc là không quan tâm đâu.

Sở Điềm Điềm buồn bã dùng xong hộp sữa thì đi về phòng ngủ, tắt hết đèn nhà. Xem như một ngày ngủ sớm vậy.

Nằm trên giường ôm con kumamon, Sở Điềm Điềm nhắm mắt nhưng tự nhiên cảm giác ươn ướt chen ra từ mi mắt. Dù không phát ra âm thanh nào, chỉ thở thôi, cũng cảm thấy tủi thân vô cùng. Cậu có chuyện riêng chứ không hề đi chơi kia mà.

Trịnh Thuần Phong bật dậy vì trằn trọc mãi không thể ngủ, con mèo tuyết đó dám thất hứa, anh hiện tại vẫn còn giận lắm. Đã vậy về tới nhà lại xưng tôi với anh.

He hé cửa phòng của mèo lười, anh thấy đôi vai nhỏ run run trong ánh đèn mờ, dù không nghe bất cứ âm thanh nức nở nào.Sở Điềm Điềm co tròn lại thu mình trong chăn, mắt nhắm nghiền mà vẫn thấy lệ len lỏi chảy dài xuống thái dương.

Trịnh Thuần Phong tiến đến thật nhẹ nhàng, nửa qùy nửa ngồi kề môi mình lên môi cậu, nhẹ nhàng và ấm áp.

Vai Sở Điềm Điềm càng run lên, âm thanh trong cổ nghẹn lại.

Dứt khỏi hai cánh môi mỏng ấy, Sở Điềm Điềm mở mắt và ngay cả Trịnh Thuần Phong cũng đang nhìn cậu.

"..."

"..."

Trịnh Thuần Phong ngồi dậy, tung chăn của Sở Điềm Điềm ra, xóc nách cậu ngồi trên giường đối mặt với mình.Sở Điềm Điềm cúi mặt, tai đã đỏ bừng lên.

Trịnh Thuần Phong lại tiến đến, một tay ôm gáy cậu lôi cuốn vào nụ hôn tiếp theo.
"Ưm...."

Cảm nhận sự tức giận của anh, cậu chỉ ngồi im mặc anh thao túng mọi chuyện.

Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, âm thanh kiều mị hòa cùng nước mắt chưa khô. Trịnh Thuần Phong cắn đến môi cậu sưng lên. Đến khi thấy cậu đã nín thở để xin hàn, anh mới buông ra.

Trịnh Thuần Phong ôm Sở Điềm Điềm vào lòng. Rất chặt.

"Đúng là một đứa trẻ không ngoan."

"..."

"Lúc nảy là anh giận quá nên mới hành xử như vậy. Xin lỗi."

Sở Điềm Điềm lắc đầu, hai tay ôm lấy lưng anh vùi mặt vào ngực.

Anh dùng ngón tay cái lau đi nước mắt còn vương trên má cậu.

"Xấu xí quá!" Anh nói.

Sở Điềm Điềm nhìn.

"Khóc rất xấu. Mắt sưng rồi."

"..."

Sở Điềm Điềm ôm lấy eo của anh, vùi mặt vào và nhỏ giọng.

"Tôi xin lỗi, Thuần Phong."

"Tôi?" Anh hỏi lại.

...

"Em xin lỗi." Giọng nhỏ hơn.

"Lời xin lỗi tạm thời được chấp nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro