Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 83

Trơ mắt nhìn bé con nhà mình phản nghịch uống sạch một bát mật ong, Thành Nghị trong lòng nổi giận:

"Điện hạ! Ngài không thể..."

"Không thể cái gì?"

Thất hoàng tử híp mắt tập trung nhìn Thành Nghị:

"Ngươi là ai?"

Thành Nghị: "..."

"À..."

Thất hoàng tử giả vờ chợt nhớ ra:

"Thì ra là ngươi, thư đồng Thất hoàng tử đi nhà ông cậu ở nửa đời người đó sao?"

Thành Nghị: "..."

Mới bốn tháng mà thôi!

Tại sao muốn cố ý nhắc nhở thân phận "thư đồng Thất hoàng tử"!

Tâm cơ phản nghịch!

"Đã lâu quá rồi."

Thất hoàng tử cả người đầy khí đen lượn lờ, lại giả vờ phong độ híp mắt nhìn Thành Nghị, tự giới thiệu mình:

"Gia, Thất hoàng tử Tăng Thuấn Hy, còn nhớ rõ không?"

Thành Nghị đã cảm nhận được đầy đủ lửa giận của Tăng Thuấn Hy.

Tên tiểu tử này cấp bậc kỹ năng trào phúng là tỷ lệ thuận theo tâm tình.

Bây giờ là giận thật!

"Ta bảo đảm không bao giờ đến nhà ông cậu nữa."

Người biết thời thế như Thành Nghị đến thời điểm như thế này hiểu rõ nếu cùng Long Ngạo Thiên cứng đối cứng không có quả ngon ăn, vì vậy một giây liền nhận sai:

"Ta đã mua sữa vị mới, một chốc đút Điện hạ uống ba bình có được hay không?"

"A Hoa! Ngươi rốt cục đã trở lại!"

Lục hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đứng ở đằng xa điên cuồng vẫy tay với Thành Nghị. Bọn họ giống dân bị nạn trên đảo biệt lập thấy đội cứu viện.

Thành Nghị: "..."

Các ngươi đến gần một chút không được sao?

Bé mập mạp nhà ta cũng không bẩn như trong tưởng tượng nha!

"Mới vừa hồi kinh rất mệt phải không? Nhanh chóng cùng thất đệ đi ngâm nước nóng giải mệt đi!"

Ngũ hoàng tử uyển chuyển mà phát ra tín hiệu cầu cứu.

Thành Nghị thấp thỏm đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Thất hoàng tử, mỉm cười đề nghị:

"Cũng hay, ta đã lâu không cùng Điện hạ ngâm nước nóng..."

"Muốn rửa ráy cho Điện hạ?"

Thất hoàng tử nghiêng đầu dò hỏi.

Thành Nghị cười rộ lên:

"Muốn nha!"

Bé mập mạp phản nghịch cong khóe môi:

"Không rửa, Gia cứ thích như vậy."

Thành Nghị: "!!!"

Bé mập mạp thật sự học xấu!

Tên tiểu tử này biết không rửa ráy sẽ khiến Thành Nghị và các ca ca thậm chí mẫu phi lo lắng chết mất, cho nên cố ý không nghe lời!

Thành Nghị hít sâu một hơi, khuyên chính mình bình tĩnh.

Những năm qua xem không ít sách dạy dỗ trẻ em, Thành Nghị biết loại hành vi phản nghịch của trẻ con là bình thường. Bởi vì trẻ con bị cha mẹ người lớn chung quanh lơ là, do đó cố ý gây sự muốn người lớn để ý.

Phụ huynh phải có kiên nhẫn.

Thứ mà bé mập mạp này cần là trực tiếp yêu thương quan tâm, mới có thể bảo trì cảm giác an toàn. Bị tổn thương hoặc kinh hãi, sẽ khiến linh hồn thoát ly thân thể mập mạp, ở bên ngoài xem xét tất cả, dẫn đến tình cảm thờ ơ lãnh đạm hành động không lương tâm.

Thành Nghị cố gắng bảo bộc mười năm để giữ cho bé mập mạp không thể hắc hóa.

Tuy nhiên, hiện giờ dù còn nhỏ bé mập mạp đã có một nửa sức mạnh, Thành Nghị chỉ sợ cũng không thể ép buộc. Dù lý thuyết hay thực tế đều không thể cưỡng ép Thất hoàng tử rửa ráy.

Chỉ có thể dụ dỗ!

Ở một cung khác.

"Tất cả thái y cùng thái giám đều đã trở về?"

Huệ Phi mặt lạnh nhìn tiểu thái giám đi tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo.

Thái giám khom người đáp lời:

"Nô tài đã hỏi qua, người ra khỏi kinh tất cả đều hồi cung báo cáo."

Huệ Phi trầm mặc giây lát, phất tay cho hắn lui xuống.

Bên trong điện yên tĩnh, chỉ còn lại nàng và một cung nữ. Huệ Phi bỗng nhiên xem thường cười nhạo một tiếng:

"Sớm đoán được hắn sẽ không trở lại. Còn nói Bổn cung dáng dấp không thay đổi, lời dỗ dành tiểu cô nương kia cũng muốn lừa gạt Bổn cung."

Nàng nhìn cành cây phía ngoài cửa sổ đã rụng lá, lẩm bẩm nói:

"Tất cả đều là chuyện không có thật."

Vài ngày sau.

Thái tử đem việc khống chế bệnh dịch huyện Bình Dung bẩm tấu lên Hoàng thượng. Thành Nghị cùng người đi theo tham dự khống chế dịch đều được gọi vào Dưỡng Tâm điện luận công ban thưởng.

Thành Nghị tất nhiên là công lao cao nhất. Hoàng đế ra tay so với Hoàng hậu rộng rãi hơn nhiều lắm. Ngoại trừ bạc, còn thưởng mấy trăm cây lụa tốt.

Thành Nghị tạ ân xong đến phiên thái y nghe thưởng, thái giám đi theo cũng có phần.

Kỳ quái chính là Trương Tứ không có mặt.

Thành Nghị thừa dịp Hoàng đế không chú ý nhìn chung quanh tìm Trương Tứ, trong lúc vô tình lại đối mặt ánh mắt lạnh lùng của Thái tử.

Thành Nghị giật mình, vẻ mặt buồn bực dùng ánh mắt hỏi thăm Thái tử. Cách một đống người quỳ xuống lĩnh thưởng, hai người không hề có một tiếng động nhìn nhau.

Thái tử vẻ mặt không thay đổi lắc đầu một cái, tựa hồ là đang ám chỉ cậu không nên hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thành Nghị biết nghe lời cúi đầu, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

Ngày đó Trương Tứ đánh ngất xỉu không ít người bệnh. Bởi vì vội vã khóa hàng rào khu cách ly, Thành Nghị cũng không có chú ý đến Trương Tứ có bị lộ võ công trước mặt Thái tử hay không. Bây giờ suy nghĩ một chút, rất có thể đã bị lộ.

Trương Tứ sẽ không phải bị Thái tử lén lút xử trí rồi chứ?

Nghĩ tới đây, Thành Nghị xiết chặt nắm đấm, thầm hận chính mình qua cửa ải bệnh dịch liền triệt để buông lỏng cảnh giác.

Hồi tưởng lại, khi Trương Tứ xuống thuyền vẫn luôn im lặng không nói. Thành Nghị mấy lần hỏi, hắn đều nhìn trái nhìn phải, hình như là kiêng kỵ người nào đó.

Bây giờ nghĩ lại lúc đó Thái tử vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ, rất có thể đã cảnh cáo Trương Tứ.

Tim Thành Nghị đập thình thịch.

Thật vất vả nhẫn nhịn đến Hoàng đế cho lui, Thành Nghị liền lập tức chạy đi Chung Túy cung tìm Trương Tứ.

"Trương Tứ chưa có trở về."

Thái giám trả lời cậu.

Thành Nghị thất hồn lạc phách rời đi.

Trong đầu hiện lên hình ảnh bị nông dân ám sát đêm hôm ấy, Trương Tứ thổi cháy mồi lửa xua tan bóng tối trong phòng, cứu mạng cậu.

Thành Nghị dừng chân lại, thần sắc luống cuống trở nên kiên định, quay người đi tìm Thái tử.

"Hắn trước đây bị quan phủ truy nã, thân thủ tốt cũng không thể tham gia thi võ khoa, tiến cung chỉ là kiếm cơm ăn."

Thành Nghị ở thư phòng nhìn Thái tử thành khẩn giải thích bối cảnh của Trương Tứ.

"Hắn không ở chỗ ta."

Thái tử cũng không trả lời vấn đề của Thành Nghị, hờ hững quay người nhìn chằm chằm Thành Nghị.

"Cũng không ở trong cung, nhưng hắn rất an toàn, ngươi có thể yên tâm."

Thành Nghị thở phào nhẹ nhõm, khẩn thiết hỏi:

"Điện hạ là muốn điều tra rõ nội tình của hắn? Hắn thời điểm còn nhỏ quê hương gặp ôn dịch, chỉ có hắn và mẹ hắn..."

"Cái đó ta đều biết."

Thái tử mặt không hề cảm xúc nhìn Thành Nghị.

"Lý Liên Hoa, ngươi quá lương thiện, tự làm khó cho chính mình. Nên hạn chế lo chuyện người khác, để tránh rước họa vào thân."

Thành Nghị ngây ngẩn cả người.

Không biết Thái tử nói lời này là thiện ý nhắc nhở, hay là uy hiếp.

"Bắt đầu từ hôm nay, quên người tên Trương Tứ, coi như hắn chưa từng xuất hiện."

Thái tử nói:

"Hắn có bản lĩnh không cần phải ở trong cung kiếm cơm."

Thành Nghị thức thời gật gật đầu.

Thái tử bảo đảm tính mạng Trương Tứ, Thành Nghị xác thực không nên hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn xin cáo lui.

Nhưng mà...

"Điện hạ!"

Thành Nghị rốt cục vẫn là không thức thời mà ngẩng đầu lên:

"Nếu không phải vì bảo vệ ta, hắn ở trong cung sống cũng tốt, đều là trận ôn dịch này..."

Thái tử giơ tay ngắt lời hắn:

"Ngươi cùng mấy đứa Ngũ đệ đem Trương Tứ từ điện ta điều đi chỗ Huệ Phi, ta cũng đã tra ra. Nếu không phải hắn lần này có công cứu ngươi, bây giờ đầu thân mỗi thứ một nẻo."

"Điện hạ, hắn tiến cung cũng không có ý đồ gây rối, chỉ là muốn chiếu cố người phủ tướng quân đã từng là chủ nhân cũ!"

Thái tử cười nhẹ một tiếng:

"Làm sao ngươi biết hắn không có ý đồ gì?"

Thành Nghị nóng ruột nói:

"Hắn không phải kẻ nham hiểm, ta có thể..."

Thái tử ngắt lời hắn:

"Nhưng hắn giả làm thái giám."

Thành Nghị nghe vậy phảng phất nuốt một viên bánh trôi, bị nghẹn đến nói không ra lời!

"Một người thân thủ bất phàm giả làm thái giám, liều chết trà trộn ở bên cạnh Huệ Phi, sẽ không có ý đồ gì?"

Thái tử nén cơn giận tăng thêm, cố giữ ngữ khí:

"Đó chính là phi tử của phụ hoàng."

Thành Nghị lần này triệt để minh bạch, lập tức xin cáo lui rời khỏi điện Thái tử.

Trương Tứ lại là thái giám giả!

Thực sự may mà lần này khống chế dịch huyện Bình Dung cho Trương Tứ cơ hội lập công, bằng không Thái tử gia âm thầm điều tra rõ tình huống, Trương Tứ nhất định là bị mất đầu.

Thái tử tuy rằng khoan hồng độ lượng không câu nệ tiểu tiết, nhưng ảnh hưởng sâu sắc tam cương ngũ thường, không thể khoan dung chuyện phi tử phụ hoàng gây ra gièm pha.

Để Trương Tứ trở lại bên cạnh Huệ Phi là không thể nào.

Đem "nón xanh" của Hoàng đế điều đến chỗ Huệ Phi là bọn đệ đệ cùng Thành Nghị cùng mưu tính tiến hành. Chẳng trách Thái tử nhắc tới việc này phải kìm nén lửa giận. Thành Nghị là người trực tiếp giúp Trương Tứ làm việc xấu, Thái tử không tìm cậu tính sổ cũng rất nể tình rồi. Cậu lại còn cây ngay không sợ chết đứng đến gặp Thái tử đòi người, quả thực là "cậy sủng thành kiêu".

Thành Nghị vừa thành người tâm phúc của Thái tử lại bị Thất hoàng tử "đày vào lãnh cung".

Bây giờ bé mập mạp rất tức giận, không chỉ không chịu rửa ráy, cũng không chịu uống sữa Thành Nghị tự mình đút.

Thành Nghị vì biểu hiện quyết tâm mình không bao giờ "đi công tác" nữa trực tiếp vào Thanh Khung điện ở.

Không ra khỏi hoàng cung! Càng sẽ không ra khỏi kinh thành!

Chiều tối dùng bữa, Tịch Phi liếc mắt nhìn đứa con béo bẩn thành cục bùn, đồ ăn cũng không nuốt trôi. Để đũa xuống, nàng nghi hoặc khó hiểu hỏi Thành Nghị:

"Ngươi đến tột cùng cho nó uống thuốc mê gì? Chỉ về muộn mấy ngày liền trở về dằn vặt thành như vậy!"

Thành Nghị cười khổ giải thích:

"Hoàng thượng công việc triều chính bận rộn, bên cạnh Điện hạ người cũng không có nam tử khác lớn tuổi làm bạn..."

Tịch Phi sững sờ, suy nghĩ một chút, kinh ngạc nhỏ giọng hỏi Thành Nghị:

"Ngươi là nói Lão Thất thiếu tình thương của phụ thân?"

"Rắc!"

Thành Nghị vừa định trả lời, liền nghe một âm thanh gãy vụn vang lên. Nghiêng đầu nhìn một cái đã thấy Thất hoàng tử bẻ gãy đũa, vẻ mặt sát khí chậm rãi nhìn về phía cậu, dùng ánh mắt chất vấn:

Tình thương của phụ thân?

"Ồ! Dĩ nhiên không phải!"

Thành Nghị vội vàng xóa bỏ ảo tưởng làm phụ thân, ủy khuất mà giải thích:

"Ta làm sao dám dùng địa vị như vậy tự xưng. Ta bất quá là bạn chơi của Điện hạ thôi."

Tịch Phi cũng đã từ thái độ Thành Nghị hiểu được điều gì, không khỏi rơi vào trầm tư.

Nghe nói đứa trẻ ít cùng phụ thân trò chuyện đa số khó biểu đạt ngôn ngữ. Khó trách, Tịch Phi luôn cảm giác mình đã toàn tâm toàn ý thương yêu con trai, nhưng vẫn không có cách nào dạy con trai thành ưu tú như Thái tử. Nói cho cùng, vẫn là lỗi Hoàng thượng, mỗi lần tới Thanh Khung điện chỉ lo cùng nàng thân mật, không để mắt đến con trai.

Con trai nhất định rất mất mát?

Tịch Phi đau lòng liếc nhìn cục bùn bẩn đáng thương nhà mình, quay đầu dặn Thành Nghị:

"Làm phiền ngươi bỏ chút tâm tư, thay Hoàng thượng tận tâm làm bạn nó."

Địa vị "người cha" Thành Nghị lần đầu tiên được Tịch Phi tán thành. Một trận mừng rỡ, cậu vừa định đáp ứng, đã cảm giác được bên cạnh dày đặc sát khí.

Quay đầu nhìn thấy ánh mắt Thất hoàng tử chất vấn, Thành Nghị không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, nói "không dám làm".

Cơm nước xong, Thất hoàng tử liền đi luyện kiếm.

Bé mập mạp nghĩ trăm phương ngàn kế ra nhiều mồ hôi, kiên trì không rửa ráy, dùng phương thức này để Thành Nghị hối hận không kịp.

Đối mặt đứa nhỏ phản nghịch này, Thành Nghị đã hết biện pháp.

Lấy ra chong chóng mang từ nhà đến, Thành Nghị lôi kéo sự chú ý của Tăng Thuấn Hy.

"Điện hạ khi còn bé thích nhất chơi chong chóng, nhưng đáng tiếc sau đó bị hỏng."

Thành Nghị đi đến sân xem Tăng Thuấn Hy luyện kiếm, đem chong chóng đưa ra, đắc ý nói:

"Ta hôm qua nhờ thợ thủ công Nội Quan Giám làm một cái. Điện hạ thổi một cái thử xem!"

Thất hoàng tử phản nghịch không hề bị lay động, xoay người một cái, kiếm vung lên.

Thành Nghị né tránh không kịp, chong chóng trong tay không giữ được bay lên xoay vòng rơi xuống đất, vừa vặn rơi bên chân Thất hoàng tử.

Thành Nghị không có đi nhặt, mong đợi chờ bé mập mạp tiện tay nhặt lên. Nhưng bé mập mạp phản nghịch ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục múa kiếm.

Cái chong chóng bị gió do kiếm Điện hạ tạo ra thổi lăn đi, như bị người bạn chơi lãng quên.

Cũng không biết tại sao, tình cảnh này làm Thành Nghị bỗng nhiên cảm thấy mất mát. Cậu cúi đầu thất thần nhìn chằm chằm cái chong chóng, vành mắt đỏ lên.

Dư quang Thất hoàng tử phát hiện tiểu thư đồng thần sắc không đúng, lập tức dừng múa kiếm, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Thành Nghị.

Thành Nghị thấp giọng nói:

"Điện hạ lớn rồi, không cần chong chóng."

Thất hoàng tử nhíu mày, không hiểu Hoa Hoa ngốc tại sao bỗng nhiên cáu kỉnh.

Thư đồng tuyệt tình bỏ đi bốn tháng, chỉ gửi về một lá thư viết mười hàng chữ.

Còn dám cáu kỉnh.

Thất hoàng tử đã nhờ gửi đi Cô Tô tổng cộng 47 phong thư, như đá chìm biển lớn, không chút tin tức. Hắn 3 lần leo tường xuất cung bị bắt lại, bị mắng, cấm túc nửa tháng.

Hắn còn chưa cáu kỉnh.

Thất hoàng tử đầy ngập oán giận sắp chuyển hóa thành tức giận. Nhưng nhìn thư đồng nước mắt lưng tròng, nóng giận lại bắt đầu bay hơi. Cuối cùng không cốt khí thu kiếm vào vỏ, hắn quỳ một chân trên đất, đưa tay nhặt lên chong chóng.

Thấy chong chóng dính không ít bụi, Thất hoàng tử theo bản năng thổi thổi, cánh quạt lập tức xoay tròn.

Một bóng người bao phủ đỉnh đầu.

Đang thổi bụi cho chong chóng, Thất hoàng tử ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hoa Hoa ngốc mỉm cười hiền hòa.

Thành Nghị cảm động cực kỳ.

Bé mập mạp lại bắt đầu chơi chong chóng rồi!

Thành Nghị rất hài lòng đưa tay nặn nặn mặt Tăng Thuấn Hy.

Vừa vặn đi qua Tịch Phi bị tình cảnh này làm sợ ngây người.

Quả nhiên... Là hình ảnh phụ từ tử hiếu!

"Vẫn là ngươi hiểu đứa nhỏ này."

Tịch Phi cảm khái vạn ngàn mà nói với Thành Nghị:

"Nhờ ngươi dạy bảo nó."

Thành Nghị trịnh trọng gật đầu.

Thất hoàng tử cầm chong chóng vẻ mặt kinh ngạc.

Không! Không phải như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro