Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 7: TRỞ THÀNH NGƯỜI CỦA ANH

" Cô ta thế nào rồi? " Tiếng hỏi lạnh lẽo vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.

" Thưa Phong tổng, đã phẫu thuật xong, bệnh nhân sẽ ở trong trạng thái hôn mê 1 thời gian ngắn, đã an toàn nhưng vẫn cần theo dõi. Tuy nhiên, vì dạ dày là phần tiếp xúc trực tiếp với vurus nên sau khi phẫu thuật sẽ trở nên yếu hơn, chế độ ăn cần cân đối hơn và ko nên ăn những đồ ăn có hại cho sức khỏe, đặc biệt là dạ dày. " Bác sĩ cung kính nói hết tình hình của cô.

" Vậy lập 1 thực đơn rồi đưa cho Bà Lý, khi nào thuốc tê hết tác dụng thì cho uống thuốc giảm đau "  Bà Lý là quản gia ở đây, bà đã đi cùng anh từ khi anh còn nhỏ, trong lúc khó khăn nhất đã nuôi nấng anh, bà rất được anh kính trọng. Anh nói xong rồi phất tay cho bác sĩ ra ngoài. 

" Vâng, tôi đi làm ngay " Bác sĩ nói rồi lui ra ngoài.

Cả 2 người nói chuyện với nhau đều ko biết tất cả câu chuyện đã được Mạc Diệp nghe thấy, chỉ là muốn mở mắt nhưng mi mắt nặng trĩu, muốn nói lại rất cổ họng đau rát tột độ, ngoài nằm im ra, cơ thể cô ko làm được gì như bị rút hết sức lực.

Và cô cũng ko biết, vị bác sĩ kia nãy giờ toát mồ hôi lạnh đến bước cũng ko vững. Làm cho anh lâu  như vậy rồi, cũng chưa bao giờ thấy anh như vậy. Trước đây, bất kì ai cũng vậy, dù nam, nữ hay già, trẻ gì, sau khi được anh cứu đều ko có đặc ân như vậy. Chưa bao giờ anh bận tâm về việc ăn uống hay đau đớn của họ. Với anh, nếu 1 chút đau đớn sau phẫu thuật này mà chẳng thể chịu được vậy thì ko xứng đáng làm người của anh.

=================== TỐI HÔM ẤY =============

Trong thư phòng yên tĩnh, một người đàn ông lạnh lùng ngồi sau chiếc bàn thủy tinh đen như 1 vị vua, căn phòng chìm trong yên lặng, xung quanh thoảng thoảng mùi vang Royal DeMarianhư tôn lên khí chất của người đàn ông này, căn phòng chìm trong yên lặng hòa cùng bóng đêm đen đột nhiên bị phá vỡ.

" Cho nổ, bắt sống bang chủ về đây. " Chỉ 1 câu nói nhẹ nhàng làm những tên thuộc hạ toát mồ hôi lạnh.

" Tuân lệnh, Phong lão đại " Anh phất tay cho thuộc hạ ra ngoài. Động vào Thiên Phong anh, kết quả biết trước là vô cùng thảm khốc.

Bây giờ trong phòng chỉ còn 3 người. " Lão đại, Mạc Diệp đã tỉnh rồi " Cố Thành báo cáo với anh. 

" Được, ngày mai Cố Thành điều khiển Cố thị, có văn kiện gửi về biệt thự cho ta còn Cố Mạnh tiếp tục quản lý tổ chức " Anh trực tiếp giao việc cho 2 người rồi cho họ về nghỉ. Còn anh ngồi lại thư phòng nhâm nhi ly Royal DeMaria. Sau đó, đứng dậy tiến về phía phòng bệnh của Mạc Diệp.

Trong phòng bệnh, một cô gái như thiên thần nhỏ yếu ớt nằm trên chiếc giường trắng, khuôn mặt mĩ lệ với ngũ quan tinh tế toát lên vẻ hiền hòa nhưng ko yếu đuối. Người con gái này, thật làm anh thấy rất hứng thú, có 1 điều rất đặc biệt. Ngay từ khi gặp được cô trong nhà hàng Ý anh đã có mong muốn có được cô gái này chỉ là ko ngờ cơ hội đến nhanh như vậy.

Đứng yên lặng ngắm nhìn cô gái ấy, cô gái rất đặc biệt, người ko sợ hãi nhìn vào mắt anh, ko e dè đưa ra yêu cầu, thẳng thắn trao đổi. Bỗng nhiên, đôi mắt tròn ấy chậm rãi mở ra, cơ thể yếu ớt hơi động đậy và 1 giọng nói mỏng manh có chút khàn nhẹ vang lên.

 " Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi đang ở đâu? "

" Cô đang ở đất của Cố Thiên Phong tôi, và bây giờ, trở thành người của tôi " Giọng nói băng lãnh đều đều cất lên. Chậm dãi nhưng tạo nên một cảm giác áp bức người đối diện.

" Tôi nhớ rồi,... nhưng anh cũng đừng quên những gì đã nói " Cô gái nhỏ nhắn nhưng lại lấy giọng điệu rất bình tĩnh nói chuyện với 1 lão đại như anh.

" Gọi tôi là Phong lão đại" Nói rồi anh bước đi thẳng.

Một lúc sau thì một người phụ nữ già bước vào, trên tay bưng 1 chiếc khay đựng 1 tô cháo loãng.

" Cô đã cảm thấy khỏe hơn chưa? " Bà ấy dịu dàng hỏi thăm cô.

" Cảm ơn bà, cháu khỏe hơn rồi. Bà là ai? Cháu tên là Mạc Diệp " Cô cung kính đáp lại bà, cô rất hiểu phép tắc, nên hành động cũng vô cùng lễ phép. Người phụ nữ ày thực rất hiền từ.

" Cô gọi ta là bà Lý được rồi, ta là quản gia, nếu có chuyện gì thì gọi ta " Bà Lý ân cần đỡ cô ngồi, dậy rồi đem nước tới cho cô. 

" Cảm ơn bà, cháu đang ở đâu? Cháu sẽ phải làm gì ạ? " Đó là những điều đầu tiên cô thắc mắc, cô ko hề biết chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ nhớ sau khi máy bay cất cánh thì hoàn toàn chìm vào mơ hồ. Cô cũng muốn biết mình sẽ phải làm gì.

" Cháu đang ở Mỹ, cháu đã đến đây 3 ngày rồi. Còn cháu sẽ phải là gì, việc đó phụ thuộc vào thiếu gia. Chúng ta ko thể quyết định. " Bà Lý chậm rãi trả lời cô, cũng đưa cho cô tô cháo.

Cô nhận lấy tô cháo, lại thuận miệng cảm ơn bà. Cô ăn từng thìa 1 cách chậm rãi cũng ko hay trong lòng bà Lý đang nghĩ gì. Bà chỉ mong thiếu gia có thể trân trọng cô gái này, cô bé là người rất đặc biệt. Bà nhìn thấy chút lo lắng nhẹ trong mắt thiếu gia, bà biết cô bé này có thể thay đổi thiếu gia. Nhìn thiếu gia lớn lên từng ngày, bà rất hiểu anh, có lẽ còn hơn mẹ anh rất nhiều. Nghĩ đến mẹ anh, lòng bà lại có chút xót xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro