CHAP 4: THIÊN PHONG
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cố gắng, được ko? " Mạc Diệp tiếp nhận thông tin này bình tĩnh nhất có thể vì cô biết cuộc đời này là 1 bàn cờ, nhất định phải đi mới có cơ hội thắng.
Mạc Diệp cũng biết trên đời này ko có cái gì là hoàn toàn và tuyệt đối, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Ngay cả việc cô có thể sẽ chết vào ngày mai, cũng rất có thể sẽ xảy ra.
" Chúng ta phải làm sao đây? Tớ vẫn chưa nói với mẹ cậu "Lâm Tĩnh bình tĩnh hơn nhiều vì thấy Mạc Diệp ko hề hoảng hốt như mình, nhưng dù sao thì cô vẫn lo sợ.
"Mẹ tớ chưa biết sao?" Mạc Diệp có vẻ bất ngờ, hình như cũng đã mấy ngày trôi qua, mẹ cô sao có thể chưa biết.
"Cậu và mẹ có chuyện gì sao? Tớ đã gọi mẹ cậu sau khi cậu nhập viện. Bà ấy vốn dĩ không hề để tâm." Lâm Tĩnh cũng biết mối quan hệ giữ Mạc Diệp và cha mẹ đều không tốt, chỉ là không ngờ lại tuyệt tình đến vậy. Lúc Mạc Diệp tỉnh dậy bà ấy mới đến, vậy mà chỉ cần nhìn thấy cô còn sống, liền có thể ngay lập tức quay về.
"Bà ấy, thực sự diễn rất giỏi. Tớ vẫn cứ ngỡ như giữa tớ và bà ấy, chưa từng có chuyện gì." Mạc Diệp vốn dĩ đã không còn bất ngờ trước hạnh phúc giả tạo của gia đình mình nữa. Người phụ nữ này, thực sự có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
CẠCH
Cánh cửa bỗng mở ra, 2 người đàn ông to lớn toàn thân mặc đồ đen đi vào.
" Các người là ai? Sao lại vào được đây? Chúng tôi ko quen biết với các người " Lâm Tĩnh như gà mẹ nhảy lên chắn trước mặt Mạc Diệp. Cô rất lo sợ vì cô biết để vào được phòng bệnh đặc biệt ở 1 bệnh viện lớn quốc tế này mà ko cần sự cho phép của bệnh nhân thì hẳn ko phải 1 người đơn giản.
" Chúng tôi cũng ko quen cô, nhưng lão đại của chúng tôi muốn nói chuyện với người tên là Mạc Diệp " Một người đàn ông lên tiếng.
" Được, tôi cũng muốn gặp lão đại của các người " Mạc Diệp vừa nói vừa lấy tay kéo Lâm Tĩnh sang 1 bên.
" Tiểu Diệp, cậu đâu biết người đó là ai? Rất nguy hiểm " Lâm Tĩnh lo lắng cho an nguy của bạn.
" Tớ sẽ ổn, tin tớ đi " Mạc Diệp trấn an Lâm Tĩnh xong thì quay ra nói với 2 người đàn ông kia " Các anh có thể mời lão đại của các anh vào được không "
Hai người đàn ông bước ra ngoài, sau đó là 3 người bước vào. Chính là người đó, người đã gặp qua ở nhà hàng Ý hôm đó.
" Đưa cô ta ra ngoài " Giọng nói băng lãnh vang lên.
Hai người đàn ông đi về phía Lâm Tĩnh có ý muốn đưa cô đi. " Xin mời cô ra ngoài cho "
" Ko, tôi ko ra ngoài, tôi sẽ ở đây cho đến khi các người đi " Lâm Tĩnh ko muốn Mạc Diệp 1 mình đối mặt với người đàn ông này, cô cảm nhận được khí chất phi phàm, bức người của người đàn ông này. Cũng biết được thế lực của anh ta qua cách anh ta vào đây. Bình thường dù cho tiền cô cũng sẽ ko mở miệng nói 1 lời trước người đàn ông này, cảm giác đối diện với anh ta thật sự rất sợ hãi. Nhưng cô ko thể bỏ mặc Mạc Diệp được.
" Tiểu Tĩnh, cậu ra ngoài trước đi, tớ ko sao đâu " Mạc Diệp lên tiếng khuyên cô ra ngoài.
" Tớ ko muốn bỏ cậu ở đây " Lâm Tĩnh nói ra sự lo lắng của mình.
" Tớ vẫn ở đây mà, cậu ra ngoài đi, lát nữa gặp sau. Họ sẽ ko làm gì tớ đâu "
" Cậu nói thật chứ? "
" Tin tưởng tớ " Mạc Diệp biết lòng tin là thứ rất quan trọng, cô lấy điều đó để khuyên bảo Lâm Tĩnh, chắc chắn sẽ đc.
Cuối cùng, Lâm Tĩnh cũng nghe lời theo chân những người đàn ông kia ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn Mạc Diệp và người đàn ông kia.
" Tôi có thể biết tên anh ko? " Mạc Diệp lên tiếng trước.
" Thiên Phong " Hai tiếng lãnh đạm vang lên.
" Chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng Ý cách đây 2 ngày " Mạc Diệp nghĩ anh ta ko nhớ nên đã nhắc lại.
" Tôi biết. Cô nghĩ tôi là người đã hại cô? " Vẫn giọng nói đều đó nhưng lại toát lên khí chất cao ngất trời.
" Tôi không nghĩ vậy " Đối mặt với người đàn ông tên Thiên Phong này cô có chút lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài. Chỉ là 1 chút lo lắng trong mắt cô vẫn lọt vào con mắt của Thiên Phong.
" Không nghĩ vậy? Vì sao? Tôi rất có thể là người đã hại cô " Anh đặt ra giả thiết dễ dàng xảy ra nhất.
" Tôi và anh ko quen biết, ko thù oán, sao anh lại hại tôi? Hơn nữa, tôi cảm nhận ở anh 1 điều gì đó rất đặc biệt, chỉ là tự nhiên bác bỏ giả thiết kia. Tôi cũng ko nghĩ với khí chất này anh sẽ làm những việc tiểu nhân như vậy " Mạc Diệp nói ra chính kiến của mình. Đó là những gì cô thật sự nhận thấy ở người đàn ông này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Thiên Phong có chút bất ngờ, đã khá lâu rồi anh ko nghe được những lời như vậy. Cô là người đầu tiên dám nói vói anh những lời như vậy. Thực sự là 1 cô gái ko tệ.
" Tốt lắm, cô có muốn 1 cơ hội ko? " Thiên Phong ko bỏ qua cơ hội thu về cho mình 1 thuộc hạ tốt, dù cô gái đó mới chỉ có 14t.
" Cơ hội? Ý anh là gì? Tôi thật sự ko hiểu " Mạc Diệp muốn làm chủ những hành động của mình, vì vậy cô suy nghĩ rất kĩ trước khi làm bất cứ việc gì, vì vào ngày cô đau khổ bởi cái tên Phương Hàn thì cô cũng nhận ra rằng, cô đau khổ như vậy là vì trước đây đã quá tin người, lại hành động tùy hứng.
" Cơ hội thay đổi cuộc đời cô. Chúng ta thực hiện 1 thỏa thuận, tôi muốn cô trở thành người của tôi " Thiên Phong nói ra mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro