Chương 11
Lớp học ngày thứ Tư.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết Toán buổi chiều vừa vang lên, mấy cậu nam sinh vốn đang ngồi cúi đầu co ro ở hàng dưới bất chợt sôi nổi hẳn lên, kề đầu sát tai không ngừng làm việc riêng. Những học sinh vốn dĩ đang chăm chú nghe giảng cũng không thể nào tập trung chú ý được.
Thầy Quang buông viên phấn trên tay xuống, ném vào hộp phấn đặt ở trên bàn giáo viên khẽ lắc đầu. Ông cụ chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau khi đã giao bài tập về nhà xong xuôi, bình tĩnh thốt ra hai tiếng khiến đám học sinh vui mừng khôn xiết. -"Hết giờ"
Cả lớp bắt đầu nhao nhao lên như đàn ong vỡ tổ. Mấy nam sinh ngồi cuối lớp phấn khích huýt sáo, khoác vai bá cổ đấm lưng đấm vào ngực nhau. Tiết sau là tiết Thể dục, đây cũng là tiết học cuối cùng của ngày hôm nay, mọi người trong lớp có thể thoải mái chơi đùa.
Khánh Vy bắt đầu thu dọn hộp bút, che miệng ngáp một cái đầy uể oải. Cả ngày hôm nay trong giờ học cô cứ trong trạng thái mơ mơ màng màng, không được tập trung. Còn nguyên nhân là do tối qua cô thức làm bài tập toán quá khuya, bị vướng lại mấy bài cứ như thể đầu óc cô bị đóng băng vậy. Cô đành ngồi ngây ra không biết phải giải như thế nào, muốn sang hỏi Khánh My nhưng lại sợ làm phiền đến chị ấy.
Giờ nghỉ trưa Khánh Vy ở lại trong lớp để ngủ bù. Mỹ Trân ngồi ở bên cạnh vô cùng lo lắng tưởng rằng cô bị ốm.
May mà báo tường đã làm gần hoàn thành xong, phần còn lại giao cho Kỷ Nguyên. Cô ấy ở lại ký túc xá của trường học, có thể tự giải quyết phần còn lại trong giờ tự học buổi tối.
Phần lớn các nam sinh trong lớp đã chạy ra ngoài hết. Lúc này các bạn nữ mới bắt đầu nắm tay nhau chậm rãi bước ra khỏi lớp.
Trên sân vận động, trời đã bắt đầu dịu hơn rất nhiều so với buổi trưa nhưng vẫn còn rất nắng, ánh nắng xuyên qua những kẽ lá màu xanh non hắt bóng xuống mặt đất.
Các bạn nữ đang tụm năm tụm ba ngồi dưới bóng cây, vừa tránh nắng vừa hóng gió.
Cái oi bức của mùa hè hệt như một lò lửa kín mít không một chút gió. Ánh nắng mặt trời vàng rực chiếu thẳng xuống mặt đất, đường vạch màu đỏ chạy dưới sân còn lưu lại hơi nóng. Tiếng ve sầu kêu trên cây râm ran khắp sân.
Trên sân không chỉ có một mình học sinh của lớp 11A1, còn có thêm một vài bạn nam tận dụng thời gian tan học để chơi bóng rổ, ai nấy đều cao lớn có cơ bắp.
Các bạn nữ đứng thành mấy nhóm một hàng. Khánh Vy, Khánh My và Kỷ Nguyên đứng cùng với nhau, Mỹ Trân và Tú Tri cùng một vài bạn nữ nữa đứng ở giữa, gần đó là Mỹ Ni và Trần Tâm Như.
Khánh Vy có cảm giác giữa Mỹ Ni và Khánh My lúc nào cũng có một sự cạnh tranh đối địch nhất định. Một người là lớp trưởng, một người là lớp phó văn nghệ, đều là do các bạn trong bỏ phiếu bầu ra.
Thành tích học tập của cả hai người đều rất tốt nhưng rõ ràng là Khánh My giỏi hơn một chút. Mỹ Ni không chịu phục dưới Khánh My, Khánh My lại không ưa Mỹ Ni dần dần các bạn nữ trong lớp bắt đầu chia bè chia phái.
Khánh Vy không thể đứng được nữa nên đành ngồi xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, chống cằm ngủ gà ngủ gật. Cô thực sự cảm thấy rất buồn ngủ.
Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
Mỹ Ni hướng mắt nhìn thẳng về phía đối diện, khẽ nói với Trần Tâm Như. -"Này, cậu ấy đẹp trai thật đấy !"
Trần Tâm Như cũng tươi cười vui vẻ đến nổi hai mắt long lanh, phụ họa. -"Đúng vậy. Sao có thể chơi hay như vậy được cơ chứ, đúng là đẹp trai chết đi được"
Đối diện với bóng râm chỗ bọn họ đang đứng chính là sân bóng rổ. Nên có thể dễ dàng trông thấy rõ ràng mấy cậu nam sinh ngồi phía cuối lớp đang chơi bóng rổ, vừa trẻ trung vừa hừng hực sức sống của tuổi thanh xuân tươi trẻ.
Tuấn Minh là người nổi bật nhất trong số đấy. Đầu đội mũ lưỡi trai đen, dáng người cao gầy, mặt mũi sáng láng, làn da trắng trẻo nhưng thái độ lại mang theo rõ sự ngông nghênh bất cần. Cậu chậm rãi ném bóng đạt được một cú ba điểm, lông mày khẽ nhếch lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự đắc, ánh mắt lại ẩn chứa đầy thách thức.
Đám Hoàng Anh ở ngay bên cạnh nhảy lên khoác vai cậu hoan hô, ra hiệu bằng tư thế khoe khoang với đối phương.
Trần Tâm Như khoác tay Mỹ Ni, lập tức nhảy lên hò hét lúc thấy cậu ném bóng trúng vào rổ như thể là đang ăn mừng đội mình ghi được điểm vậy. Mặc dù bọn họ hoàn toàn không hiểu một chút gì về bóng rổ.
Trần Tâm Như bày ra vẻ mặt rất ngưỡng mộ, mắt liếc nhìn mấy em nữ sinh lớp 10 đang đứng bên cạnh sân bóng rổ, miệng khẽ lẩm bẩm. -"Mình còn chưa được nói chuyện với Tuấn Minh bao giờ"
Mỹ Ni đưa tay vén mấy sợi tóc mai lòa xòa ra sau tai. Đột nhiên cô nàng lại ưỡn ngực lên, hai mắt nhìn chằm chằm về phía sân bóng rổ, cau mày nói: -"Thì sao nào, bắt chuyện chẳng phải rất đơn giản hay sao ? Chúng ta qua đứng ở bên đó đi, đợi lúc bọn họ chơi xong thì tới đưa khăn"
-"Đám nữ sinh lớp 10 kia hình như cũng có ý định đó" _ Trần Tâm Như.
-"Chúng ta học cùng lớp với bọn họ, lẽ nào lại không thể đấu được với mấy đứa lớp 10 kia sao ?"
Mỹ Ni từ Mỹ chuyển về đây học cấp ba nên suy nghĩ có phần thoáng hơn người bình thường rất nhiều. Da dẻ cô nàng không hề trắng bóc như bạn bè cùng chăng lứa mà ngược lại có phần ngăm đen khỏe khoắn trông rất quyến rũ. Những đường nét trên khuôn mặt cô nàng đều rất đẹp, đặc biệt là hàng lông mày khẽ nhếch lên, tỏa ra một sức hấp dẫn lạ lùng.
Đâu đó có một vài nữ sinh không ít thì nhiều đều cảm thấy có chút xấu hổ vì bầu ngực nảy nở ở tuổi dậy thì của mình nên lúc nào cũng gù lưng cúi người để tránh né. Nhưng Mỹ Ni thì lại khác hoàn toàn, cô nàng lại cho rằng đó chính là kho tàng tài sản vô giá của bản thân, lúc nào cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà đi.
Mỹ Ni dẫn theo đám Trần Tâm Như cùng đi lên phía trước.
Hứ, Khánh My đứng đó khoanh tay trước ngực, ánh mắt lộ rõ vẻ coi thường, khuôn mặt đầy ý khinh miệt, cười chế nhạo vài tiếng. Mặc dù chỉ là những tiếng rất khẽ nhưng Khánh Vy vẫn có thể dễ dàng nghe thấy được. Cô mơ mơ màng màng ngước mắt lên, hơi nghểnh cổ, hướng tầm nhìn lên phía trên.
Khánh My và Kỷ Nguyên đều đang tập trung nhìn về phía sân bóng rổ, ánh nắng loang lổ xuyên qua kẽ lá hắt lên mặt bọn họ những tia vàng chói.
Khánh Vy khẽ chớp mắt một cái, lại cúi đầu xuống nhắm mắt ngủ bù.
-"Này, người đấy là ai ?" _ Mỹ Trân chỉ tay về hướng sân bóng rổ bên cạnh, tò mò hỏi.
Tú Tri liếc mắt nhìn theo, trả lời với vẻ không mấy bận tâm. -"Ồ, đó là học sinh của lớp A10, tên là Nhật Hào hay gì gì đó ấy"
-"Á, đó chẳng phải là lớp có thành tích học tập kém nhất trường hay sao ?" _ Khi nghe thấy gương mặt của Mỹ Trân lộ ra vẻ có chút khinh thường.
Đa số học sinh lớp A1 hình như lúc nào cũng coi thường những học sinh của lớp khác. Lúc nào bọn họ cũng cho rằng bản thân cao hơn những người khác một bậc, có cảm giác rất ưu việt thì phải, đặc biệt là khi đối diện với những học sinh của lớp A10 có thành tích kém nhất trong khối.
Mỹ Trân nhón chân lên nhìn sang, không kìm được mà tặc lưỡi một cái. -"Cậu ta cũng có vẻ khá nổi tiếng đấy chứ !"
Đám nữ sinh đứng cổ vũ cho cậu ta cũng không hề kém cạnh mấy người đứng cổ vũ cho Tuấn Minh ở bên này.
Tú Tri đảo mắt quan sát xung quanh, hạ giọng xuống vài tone nói: -"Nghe nói cậu ta suốt ngày chỉ đi đánh nhau, vô cùng thô bạo"
-"Má ơi" _ Mỹ Trân hoảng hốt bụm miệng lại, ánh mắt nhìn về phía lớp Nhật Hào với vẻ đầy e sợ.
Cô nàng vốn là một người e thẹn, bình thường chẳng bao giờ nói chuyện với các bạn nam, cũng chẳng dám cãi lại lời của giáo viên, chứ đừng nói gì tới những chuyện đánh nhau hay ẩu đả.
Tuy là hai mắt Khánh Vy nhắm nghiền nhưng nhờ phúc của bọn họ, những lời bàn tán nãy giờ của hai người vẫn lọt vào tai cô không sót một từ nào. Cô khẽ thay đổi tư thế, vùi đầu vào trong cánh tay, hiện tại trời vẫn còn rất nóng.
Tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên. Lúc này các bạn lớp A10 mới chậm chạp quay về lớp học. Khi đi ngang qua bọn họ, mấy nam sinh nhìn có vẻ bề ngoài không được tử tế huýt sáo với bọn họ.
Tú Tri và Mỹ Trân e dè rụt người lại phía sau. Khánh My tỏ vẻ khinh ghét ra mặt, còn Kỷ Nguyên thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như mọi ngày.
Khánh Vy vẫn ngồi trên viền đá bao quanh của cây, không ngẩng đầu lên lấy một cái, thu mình thành một hình khối nhỏ nhắn xinh xắn.
Giáo viên môn Thể dục tới, gọi học sinh lại bắt đầu tập hợp. Lúc này, Khánh Vy mới chầm chậm đứng dậy. Ai ngờ cô ngồi nãy giờ lâu quá nên hai chân cô tê rần, không cẩn thận lảo đảo vài bước. Khánh My và Kỷ Nguyên đứng ở bên cạnh cùng lúc đỡ lấy cô.
Khánh My nhìn thấy dáng vẻ uể oải, tinh thần ỉu rịu của coi, cau mày nói: -"Tối qua em lại vẽ tranh đúng không ?" _ Chưa đợi Khánh My kịp phản bác, cô nàng lại kiên quyết nói tiếp: -"Tối nay em phải đi ngủ sớm, chị sẽ bảo mẹ giám sát em"
-"Ừm" _ Khánh Vy nuốt lại những lời vừa định nói ra, cô cụp mắt xuống, ngoan ngoãn gật đầu.
Trên sân bóng rổ, Hoàng Anh tươi cười hớn hở nhận lấy khăn giấy của Mỹ Ni, còn mở miệng trêu chọc cô ta thêm một vài câu. Còn Mỹ Ni thì che miệng cười đầy e thẹn.
Cậu ta chia mấy tờ giấy cho đám Nhật Quân. Có điều Tuấn Minh lại không nhận lấy, cậu thư thái nói chuyện với Thanh Nam. Cậu nghiêng đầu, lấy đồng phục lau đi mồ hôi trên mặt, động tác vô cùng tự nhiên.
Giáo viên Thể dục thổi hai tiếng còi liên tiếp, tất cả học sinh đều tập trung lại trước mặt thầy, hàng lối ngay ngắn.
-"Vẫn như mọi khi, trước tiên các em chạy châm quanh ba vòng sân vận động"
Sau một câu nói ra lệnh là một tiếng còi hiệu lệnh bắt đầu chạy.
Các bạn nữ sinh trong lớp khẽ lầu bầu. Cả lớp bắt đầu hàng theo hàng nối nhau chạy quanh sân vận động.
Không có bóng cây che chắn, đám Khánh Vy phải phơi thân mình dưới ánh nắng chói chang. Vài bạn nữ vừa chạy vừa lấy tay che đi những tia nắng chiếu rọi xuống mặt.
Lớp phó Thể dục Hạ Quý chạy đầu tiên. Hai hàng chạy theo sau phân theo thứ tự cao thấp, nữ sinh ở hai hàng trước, nam sinh hai hàng sau.
Thể lực của Khánh Vy không được tốt cho lắm, lúc bắt đầu chạy vòng cuối cùng cô đã thở không ra hơi nữa rồi.
Sau khi cả lớp đã hoàn thành chạy xong, giáo viên Thể dục cho cả lớp nghỉ một lúc.
Khánh Vy lại tiếp tục ngồi xuống, mồ hôi lấm tấm chảy ròng trên khuôn mặt trắng muốt của cô, hơi thở có phần gấp gáp vì mệt.
Mỹ Trân có vẻ còn tệ hơn cả cô, bình thường cô nàng đã không vận động. Sau khi chạy được vài vòng thì mồ hôi chảy đầm đìa, gần như là nằm bệt xuống dưới nền đất.
Hoàng Anh uống một ngụm nước, chứng kiến cảnh này liền tươi cười chạy tới nói: -"Này, mới vừa chạy xong không được ngồi liền như vậy đâu, phải đứng lên đi lại một chút đã"
Bên này chỉ có một dãy lan can ngay bên cạnh chỗ nữ sinh ngồi, đám nam sinh cao lớn như Tuấn Minh, Nhật Quân khệnh khoạng bước tới, đứng tựa mình vào lan can.
Tuấn Minh uể oải dựa người vào lan can, khuỷu tay chống ra phía đằng sau lưng, đôi chân dài và thẳng bắt chéo lấy nhau ở phía dưới nền đất, vẻ mặt rất thư thái, hờ hửng nói chuyện với những người xung quanh.
Mỹ Ni vừa thấy bọn họ đi tới, khuôn mặt liền lộ rỏ vẻ vui mừng. Cô nàng đặc biệt thay đổi tư thế, phô ra những đường nét gợi cảm, tươi cười nói: -"Hoàng Anh, cậu đâu phải là giáo viên dạy Thể dục, lấy tư cách gì mà lên mặt dạy dỗ chúng tôi"
Hoàng Anh bày ra vẻ mặt liếc mắt đưa tình, nói với chất giọng đầy ẩn ý. -"Mình thực sự muốn tốt cho các bạn mà, nếu không phải...sợ ảnh hưởng tới sự phát triển của các bạn"
Mỹ Ni liếc nhìn Tuấn Minh, nũng nịu trả lời. -"Ghét cái mặt"
Mỹ Trân hơi e thẹn, vừa thấy các bạn nam đi tới liền không dám ngẩng đầu lên, càng không dám nằm vật ra nền đất nữa, trông cô nàng có vẻ rất lo lắng.
-"Này, Hoàng Anh mau đưa nước cho tôi" _ Nhật Quân đứng ngay bên cạnh Tuấn Minh, điệu bộ nửa cười nửa không.
Người như Hoàng Anh, chỉ cần có một chút thời gian rảnh rỗi là ra sức trêu chọc các nữ sinh, bọn họ đã quá quen với tình cảnh này rồi.
Hoàng Anh uống thêm một ngụm nước nữa rồi đưa sang cho Nhật Quân, ngẩng đầu thì nhìn thấy Khánh Vy vẫn còn đang ngồi ở đó, liền vội vàng đi đến bên cạnh cô. -"Em gái mau đứng dậy đi vài bước đi. Tớ nói thật lòng đấy, đi vài bước sẽ giúp giãn gân giãn cốt" _ Hoàng Anh lại đưa tay ra trước mặt cô. -"Này, hay mình đỡ cậu đi nhé !"
Khánh My mím môi lại, lông mi khẽ run run. Thực sự thực sự cô rất muốn bịt miệng cậu ta lại, hai người đâu có thân nhau đâu, suốt ngày cứ gọi cô là em gái. Đúng thật là...đâu phải là cô không có tên đâu.
Đã ngồi lâu như vậy, cô cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi. Khánh Vy tự mình chống đầu gối đứng dậy, dùng tay quạt quạt vào mặt để tạo hơi gió, cảm thấy có chút hơi khát, cô khẽ liếm môi.
Tuấn Minh dựa người vào lan can, hờ hững liếc nhìn cô. Khuôn mặt cô nhỏ xíu, yếu ớt nhợt nhạt, vài lọn tóc lòa xòa xuống bên tai, đôi mắt ươn ướt nước không ngừng chớp chớp. Tay chân cô nhỏ nhắn như thế kia, chắc chỉ cần chạy một vòng cũng đã đủ mệt rồi.
Nhật Quân đưa chỗ nước còn lại cho cậu, hỏi: -"Này, uống không ?"
Tuấn Minh nhanh mắt chuyệ hướng nhìn, chầm chậm ngẩng đầu. Cậu cầm lấy chai nước, ngẩng cao đầu, một tay chống vào lan can, tay còn lại cầm lấy chai nước dốc thẳng hết vào trong miệng. Lúc này yết hầu lộ rõ ra, cần cổ trắng muốt cũng lộ ra. Uống xong, cậu ta bóp tay lại với sức lực rất mạnh. Chỉ nghe thấy vài tiếng động, chai nước lọc tinh khiết bị bóp thành một khối được ném vào trong thùng rác.
15 phút sau, giáo viên Thể dục lại một lần nữa hùng dũng, hiên ngang bước tới thổi hai tiếng còi, lớn giọng nói: -"Hôm nay sẽ kiểm tra tư thế nằm gập bụng"
Một vài học sinh lại lên tiếng than phiền. -"Chúng em vừa mới chạy xong mà thầy"
Giáo viên Thể dục liếc nhìn bọn họ một cái, giọng kiên quyết trả lời. -"Chẳng phải vừa rồi đã cho các em đủ thời gian để nghỉ ngơi rồi sao ?"
Một nam sinh trêu đùa. -"Chưa đủ ạ, có thể nghỉ thêm một lúc nữa được không thầy"
Giáo viên Thể dục chầm chậm nheo mắt lại, nhìn từng học sinh một. -"Nếu ai không muốn thì có thể tiếp tục chạy"
Bên dưới lại bắt đầu ồ lên những tiếng than vãn.
Giáo viên Thể dục lại thổi lên một tiếng còi, hô lớn. -"Học sinh nữ sẽ bắt đầu trước, sẽ nằm ở các thảm, học sinh nam sẽ giữ chân giúp cũng nhân tiện đếm số lần gập bụng" _ Thầy giáo lại quay sang dặn dò lớp phó Thể dục Hạ Quý. -"Em sẽ phụ trách ghi chép"
Hạ Quý gật đầu.
Các bạn nữ sinh vừa nghe thấy như vậy phần lớn đều sinh ra chút xấu hổ, các bạn nam sinh cũng đột nhiên trở nên rất lề mề không tình nguyện cho lắm. Con gái hay con trai đang nằm trong độ tuổi dậy thì ai nấy đều e thẹn như vậy. Tuy nhiên vẫn có tồn tại một số trường hợp ngoại lệ.
Hoàng Anh huýt sáo một tiếng, nhìn ngắm những bạn nữ xung quanh, vui sướng xoa xoa tay vào nhau. -"Ôi, ai cần mình giúp nào ?"
Mỹ Ni lại vô cùng táo bạo liếc nhìn qua Tuấn Minh, thấy cậu vẫn đứng yên ở đó uể oải không nhúc nhích liền chỉnh lại cài tóc, đi đến đứng trước mặt cậu, đá lông nheo một cái rồi tình tứ nằm xuống thảm. Cô nàng cũng tự thầm nghĩ: "Mình đã tự chủ động như vậy rồi, chắc hẳn cậu ta cũng sẽ hiểu ý chứ"
Khánh My nhìn thấy động tác này của Mỹ Ni liền lén lườm cô nàng một cái.
Khánh My vừa nằm xuống đã có rất nhiều nam sinh đi lại tranh nhau giúp cô nàng. Khánh My vừa định lên tiếng nói cái gì đó nhưng lại thôi không mở miệng nữa. Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Khánh Vy ngồi xuống, hai chân gập lại, đầu đặt lên đầu gối, thả lỏng người để cố gắng thở đều, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Dưới ánh nắng chói chang, một bóng râm to lớn từ đâu chiếu lên người cô. Gió nhẹ thổi mang theo một mùi hương bạc hà thơm mát. Đôi mắt đang cụp xuống của Khánh Vy nhìn thấy hai bàn chân rất to cùng với đôi giày bata màu đen.
Cô sững sờ ngước mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro