Q2. Chương 90 - Mèo mù vớ phải thịt ôi
Để lại Nguyễn Thị La nghỉ ngơi trong khoang thuyền, ta đi ra bên ngoài gọi Phùng Thanh trở vào xem bệnh cho nàng ấy, xong xuôi liền đi tới bếp lò bắc xoong, đổ gạo, bắt đầu nấu cháo. Cũng may, sau hai ngày mưa, trên thuyền vẫn còn một ít lạc và đậu xanh, ta cũng cho luôn vào nồi. Trong lúc ta cắm cúi quấy cháo, Phùng Thanh đã đi ra, hắn ngồi xuống cạnh ta, thấp giọng nói.
"Người mà tiểu thư cứu này thân phận không hề tầm thường. Có lẽ tiểu thư không biết, trên giang hồ có rất nhiều lời ca tụng về y thuật cao minh của dòng họ Nguyễn ở phủ Xích Đằng."
Ta ngạc nhiên giật mình, lẽ nào ta vô tình nhặt một con gà bệnh mà hóa ra lại là phượng hoàng sa cơ. Tuy nhiên phàm là người có thân phận hiển hách trên giang hồ thì đều chuốc thù oán không ít, ta không thể không hỏi lại Phùng Thanh.
"Nàng ta nói nàng ta bị tên đạo tặc họ Đinh truy đuổi rồi sát hại. Liệu cái tên họ Đinh kia có phải cũng là một nhân vật không nên đắc tội hay không?"
Phùng Thanh suy nghĩ một lúc rồi mới thần thần bí bí nói.
"Tên họ Đinh ấy thì đúng chỉ là một tên vô lại, tài hèn lực thiển không có gì đang sợ, cái đáng sợ là thế lực của cha hắn. Ông ta là tai mắt đắc lực của Nhân Huệ Vương trên giang hồ."
Trời ạ, quanh đi quẩn lại thì ra ta đang rút củi dưới đáy nồi của người cùng thuyền. Trước đây khi ta còn phụng sự cho Trần Thuyên cũng từng nghe được không ít tin tức về thế lực của Nhân Huệ Vương. Nghe mật thám trong tay của Hưng Đạo Đại Vương bẩm báo, sở dĩ Nhân Huệ Vương có thể hùng cứ cả một vùng đất phương Nam núi rừng hiểm trở là bởi thủ đoạn dùng người bất phân chính tà của ông ta.
Trong dân gian, Nhân Huệ Vương từng nổi tiếng với câu nói "Tướng là chim ưng, quân dân là vịt, dùng vịt để nuôi chim ưng thì có gì là sai?"
Khi nghe Trần Thuyên nhắc tới quan niệm này của Nhân Huệ Vương, ta từng bán tín bán nghi hỏi lại hắn.
"Một người khó lường như vậy mà anh vẫn tin dùng hay sao? Lỡ đâu ông ta có lòng riêng cắn ngược lại anh một cái thì chẳng phải là anh nuôi ong tay áo?"
Ngày ấy ta mới mười mấy tuổi, tuy cũng đã nhuần nhuyễn thủ đọan trên thương trường nhưng lại không quá hiểu biết về mánh khoé trên quan trường. Trần Thuyên nghe ta hỏi vậy liền cười trừ vỗ đầu ta nói.
"Vùng đất Đông Nam khác với vùng Tây Bắc, Tây Bắc tuy có nhiều núi non hiểm trở, các đồng bào dân tộc đông đảo tuy nhiên nhờ có nhiều tuyến đường thông thương và các đoàn thương buôn đi lại khắp nơi nên sơn vương nơi ấy đều là người hiểu biêt dễ dàng nói chuyện. Để cai trị được vùng Tây Bắc thì cần một lão thần nho nhã, thủ đoạn mềm mỏng như Chiêu Văn Vương. Tuy nhiên vùng Đông Nam là vùng rừng thiêng nước độc, sơn vương khát máu, hoang dã, cường đạo vô số, ngoài khơi lại có nhiều hải tặc. Để cai trị vùng đất như vậy thì phải dùng cứng đối cứng, dùng mãnh hổ đấu sài lang. Nhân Huệ Vương tuy là một người tàn bạo nhưng ông ta lại vô cùng trung thành với triều đình. Em thử nghĩ xem, nếu ông ta có lòng riêng thì ông ta đã có thể làm phản hàng trăm lần qua ba cuộc chiến tranh với giặc Thát. Phụ hoàng đã từng nói, thực ra cái Nhân Huệ Vương muốn không phải là ngôi vua, cái ông ta muốn là tài lực."
Ngày ấy ta không hoàn toàn đồng ý với sự tin tưởng ngu ngốc của Trần Thuyên với Nhân Huệ Vương, hắn đã quên rằng dù có chặt móng, bẻ răng của mãnh hổ thì hổ vẫn là hổ. Đã là chúa sơn lâm thì ai lại chịu oằn luwng phục tùng kẻ khác ? Giờ đây ta đã đổi sang đứng trên chiếc thuyền của Nhân Huệ Vương, ta có thể đoán được cái ông ta thật sự muốn không chỉ có tài lực thông thường mà Trần Thuyên nghĩ tới.
Tuy nhiên, bây giờ ta đã không còn ở cạnh Trần Thuyên, ta không có lý do gì lo lắng cho đại nghiệp của hắn. Cái ta lo chính là tương lai sau này của mình. Đối với Nhân Huệ Vương, phàm là kẻ mạnh đều là kẻ hữu dụng, còn người yếu ớt thì phải chịu bị đàn áp, đó là đạo lý thiên kinh địa nghĩa. Chính vì thế, dưới trướng Nhân Huệ Vương không thiếu người theo tà đạo, ông ta còn thường lấy việc thu phục những kẻ này thành chiến tích, trọng dụng tài năng của bọn hắn. Không lạ nếu như kẻ họ Đinh kia dựa vào thanh thế của Nhân Huệ Vương mà làm càn, ép buộc dân nữ. Chỉ có thể trách vị cô nương xinh đẹp này kém may mắn khi lọt vào mắt xanh của hắn. Tuy ta hoàn toàn không ủng hộ hành động này của bọn hắn, nhưng hiện tại ta vẫn là kẻ đứng dưới mái hiên của Nhân Huệ Vương, nếu đắc tội với người cùng thuyền thì thật là không sáng suốt.
"Theo công tử, liệu bọn hắn có quay lại để tìm nàng ta hay không?" Ta ghé sang Phùng Thanh hỏi. Hắn trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
"Theo hiểu biết của tại hạ cùng với lời thuật lại của Nguyễn Thị La, chuyện này là chủ ý riêng của tên họ Đinh kia, không liên quan gì tới cha của hắn. Thêm vào đó, vết thương trên lưng cô nương này vốn vô cùng nặng. Nếu không may mắn gặt được chúng ta thì hẳn là đã bỏ mạng rồi. Những kẻ đi theo tên họ Đinh kia đều là cường đạo, chém giết không ít, có lẽ bọn hắn thấy vết thương của nàng ta quá nặng nên cố tình vứt xác xuống sông. Có lẽ sẽ không quay trở lại."
Phùng Thanh nói vô cùng có lý, tuy nhiên từ lúc biết thân phận của Nguyễn Thị La, trong lòng ta lại lo lắng không yên. Người ta vẫn bảo mèo mù vớ được cá rán, nhưng ta lúc này khác nào vớ phải thịt ôi. Bỏ thì thương, vương thì tội. Chính vì thế ta liền giục Chu Minh và Trọng Lâm chuẩn bị nhổ neo lập tức, đi càng xa khỏi bờ sông này cảng tốt.
..........
Vùng đất trù phú tên Chí Linh này không hề lạ lẫm với ta, trước đây mỗi năm ta đều đi thuyền tới đây để mang quà Tết tới chào hỏi lão cáo già. Tuy nhiên, cũng chính vì lý do ấy, người ở nơi này biết tới mặt thật của Đoàn Điểm đại thương gia không hề ít. Một trong những phân đà lớn nhất của Bách Nguyệt hội cũng đặt tại nơi đây. Nhìn qua bến tàu quen thuộc, bỗng nhiên ta lại có cảm giác lạ lẫm và hoang mang, vì để đề phong tên vô lại họ Đinh kia đột nhiên quay lại tìm người, đã nhiều ngày liền bọn ta xuôi thuyền không ngừng nghỉ, bây giờ nhu yếu phẩm trên thuyền đều đã dần cạn kiệt. Hiềm một nỗi, càng xuôi về phía hạ lưu sẽ càng gần phạm vi thế lực của Bách Nguyệt hội, nếu không neo thuyền mua nhu yếu phẩm lúc này thì bọn ta phải đợi thêm năm, bảy ngày nữa.
" Chị, ngoài này gió to, mấy ngày nay chị không được khoẻ, nên đi vào trong nghỉ ngơi."
Người vừa gọi ta là Trọng Lâm, ta quay lại nhìn hắn thì thấy Chi thị đang đứng lấp ló phía bên trong, khuôn mặt xinh đẹp lộ đầy vẻ lo lắng. Trong lòng ta lập tức cảm thán, cô nương đã đến tuổi câp kê, dù ngày thường tính cách có hoạt bác tới đâu, một khi vướng phải ái tình sẽ tự động trở nên xinh đẹp, yểu điệu không ít. Kể từ khi lên tàu, bọn ta sớm chiều phải chung đụng với ba vị thuộc hạ của Trần Khánh Toàn. Linh thị giống với ta vẫn luôn vô cùng cảnh giác nhưng Chi thị là một cô nương hoạt bác, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết với anh chàng Trọng Lâm tính tình điềm đạm ít nói này. Thiếu nữ mười bảy như bó đuốc cháy ngùn ngụt lại gặp trúng anh chàng điềm đạm như củi khô, không trách mà mới qua mấy ngày hai người đã dính nhau như sam, làm gái lỡ thì như ta ghen đến nổ con mắt mà không biết trút vào đâu. Dường như thấy ta nhìn một lúc mà vẫn không chịu di chuyển, Trọng Lâm liền gãi đầu lắp bắp nói lại.
"Chị ..."
Ta có nhiều năm lăn lộn trên thương trường nên cũng khá rành thuật nhìn người, ngoài thất bại đau đớn khi rơi vào bẫy của Trần Thuyên thì trước nay loại thủ đoạn giả tạo nào ta đều có thể đọc thấu. Chính vì thế, ta mới cảm thấy thuật dùng người của Trần Khánh Toàn thật đáng sợ. Hắn có thể nuôi ra một kẻ thủ đoạn đầy mình như Phùng Thanh nhưng cũng có thể dưỡng thành một vị võ biền cục mịch ruột để ngoài da như Chu Minh, thậm chí còn giữ được cả sự chân chất của Trọng Lâm. Những người này đều được sắp xếp vô cùng khéo léo ở kinh thành, bảo sao nhà vua đăng cơ hơn năm năm mà Nhân Huệ Vương chỉ cần trở lại kinh thành hai lần duy nhất.
"Hôm nay thời tiết rất đẹp, phu nhân đang ngắm cảnh sao."
Ta chưa kịp trả lời Trọng Lâm thì đã có một bóng dáng yểu điệu đi lách qua người hắn, phía sau nàng ta còn có một cái đuôi cao lớn là Phùng Thanh. Ta mỉm cười đáp lời Nguyễn Thị La.
"Cô nương cảm thấy trong người thế nào rồi? Sắp tới Chí Linh, ta đang háo hức ra ngoài ngắm cảnh. Nghe nói phong cảnh nơi này vô cùng đặc sắc."
Ta vừa dứt lời thì liền bị một vành nón lá che đi tầm mắt.
" Chị vốn yếu ớt, không chịu nổi nắng gắt, gió mạnh, vợ em sai em mang cho chị cái nón để che nắng."
Ta cảm kích mỉm cười nhìn Phùng Thanh rồi quay sang gật đầu với Trọng Lâm và Chi thị. Qua hơn mười ngày đi cùng, ta đã nhận ra trong ba vị thuộc hạ của Trần Khánh Toàn, Phùng Thanh là người có tiếng nói nhất. Quả nhiên hắn vừa xuất hiện, khuôn mặt vốn mang vẻ căng thẳng của Trọng Lâm liền dãn ra, hắn lập tức quay vào trong khoang thuyền cùng với Chi thị. Tỳ nữ nhà ta thấy vậy cũng vui vẻ cầm cần câu dẫn hắn đi ra mạn thuyền, thấy cảnh ấy ta không khỏi than thở.
"Xem ra hôm nay lại ăn cá rồi."
Dường như dáng vẻ của ta rất khôi hài, bên cạnh liền vang lên tiếng cười khúc khích, ta giật mình nhìn sang hướng ấy liền lập tức ngơ ngẩn vì một đôi mắt cười rất đẹp. Nguyễn Thị La này quả nhiên là một mỹ nhân hiếm thấy, tuy khuôn mặt bình thường của nàng ta đã vô cùng xinh đẹp nhưng phải khi cười rộ lên thì mới rõ vẻ kinh diễm. Đôi mắt của nàng vô cùng đặc biệt, to tròn thông minh, trong sáng rõ ràng, hàng lông mi cong vút như cánh quạt, khi cười lên liền mang vẻ long lanh mơ màng. Ta là nữ nhân vừa nhìn qua còn giật mình thất thần, khó trách tên họ Đinh kia vì sao không sợ tiếng ác giết người diệt tộc, bá đạo đuổi theo giai nhân khắp mấy phủ huyện.
"Trọng Lâm công tử và Chi phu nhân thật là vợ chồng thâm tình."
Ta gật gù gác tay lên thành thuyền hưởng ứng lời nói của Nguyễn Thị La.
"Cô nương cũng cảm thấy thế đúng không, bọn hắn mới cưới không lâu, trong mắt chỉ có đối phương thật chẳng coi người bên cạnh ra gì."
Nguyễn Thị La hơi ngẩn người nhìn ta, dưới ánh nắng nhè nhẹ, trông nàng không khác gì một cô tiên nhỏ khả ái vì thế ta không kiềm chế được bản thân ghé sang nhéo cằm nàng.
"Sao vậy, cô nương không đồng ý với ta?"
Cô tiên nhỏ bị ta trêu đùa tới giật mình loạng choạng lùi lại, ta liền nhanh tay tóm lấy eo nhỏ của nàng ấy lại chẳng may khiến vết thương của nàng bị động, nàng khẽ kêu thành tiếng. Phùng Thanh đang đứng bên cạnh chúng ta liền ra tay tương trợ nhẹ lời quở trách ta.
"Chị, cô nương vẫn còn yếu lắm, không chịu được chị đùa cợt đâu."
Ta bị Phùng Thanh mắng nhưng không thấy giận mà chỉ có cảm giác muốn đùa dai, vì thế tiếp tục quay sang cô tiên nhỏ trêu.
"Ấy, từ đầu tới giờ ta chỉ thuần túy bàn chuyện phiếm chứ nào có ý trên đùa mỹ nhân, cô thấy đúng không?"
Quả nhiên cô tiên nhỏ bị ta dí sát trêu đùa trên mặt liền nổi lên một rạng mây hồng động lòng người, ban đầu nàng còn cố gắng mạnh mẽ chống lại ánh mắt của ta nhưng không lâu sau liền vội vàng cúi đầu vò vạt váy.
"Phu nhân chỉ là nói chuyện phiếm, là tiểu nữ tự không đứng vững thôi."
Ta nhướn mày nhìn qua Phùng Thanh, thấy hắn đầy vẻ bất đắc dĩ nhíu mày nhìn ta, ta liền cảm thấy phiền chán không muốn trêu đùa bọn hắn nữa nên đơn giản là kéo chặt vành nón tiếp tục ngắm cảnh trên bờ. Phùng Thanh cũng mượn cớ sức khỏe Nguyễn Thị La không tốt nên lôi nàng ta trở vào trong khoang thuyền. Ta đứng một mình không lâu, Chu Minh liền tìm tới.
"Với tốc độ này, chắc đến chiều chúng ta sẽ tới bến tàu Chí Linh. Phùng Thanh công tử bảo ta tới hỏi phu nhân xem chúng ta có nên lên bờ để mua thêm nhu yếu phẩm hay không?"
Nhìn làng mạc đông đúc hai bên bờ sông, ta thở dài trả lời hắn.
"Nhu yếu phẩm trên thuyền không còn nhiều, chúng ta lại không thể xuống thuyền ở bất cứ đâu trong địa phận Vạn Kiếp nên chiều nay neo thuyền ở Chí Linh đi. Ba người các vị cùng nhóc Lâm xuống thuyền đi mua đồ, bốn nữ nhân bọn ta sẽ ở lại đợi trên thuyền."
Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage:https://m.facebook.com/Mypumpkingarden/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro