Q1. Chương 74 - Hãy để cho ta có quyền hận hắn.
TIếng bước chân tiến nhanh tới bên long sàng rồi một bàn tay run run quệt loạn bên khóe môi ta.
"Chị, em sai rồi, em mang chị ra khỏi đây."
Trần Quốc Chẩn cạy mở hàm răng đang nghiến chặt của ta rồi nhét vào một viên thuốc nhỏ. Ta máy móc nuốt viên thuốc ấy xuống mà không quản nó là thứ gì. Thuốc giải cũng được, thuốc độc thì càng tốt, ta còn gì để mất nữa đâu. Hắn nâng người ta dậy, dùng khăn lau đi khóe miệng của ta lần nữa. Khi tay hắn rời khỏi, ta thấy chiếc khăn trắng đã nhuộm một mảng máu đỏ. Thì ra người ta có thể thật sự tức giận tới thổ huyết.
Vô lực dựa vào lồng ngực Trần Quốc Chẩn, ta dần cảm nhận được tứ chi toàn thân tê rần, cổ họng cũng bắt đầu có cảm giác.
"Chuyện này là sao? Em đang nói chuyện với ai."
Ta có thể nghe tiếng bước chân của Trần Thuyên tiến dần lại, toàn thân ta lập tức run lên bần bật. Ta gắt gao níu chặt lấy áo Trần Quốc Chẩn, dùng hết sức cầu xin hắn.
"Cầu xin em, mang chị ra khỏi đây."
Tay của Trần Quốc Chẩn siết chặt lại, hắn vứt mạnh cái khăn dính máu rồi bế ta dậy. Thời khắc hắn quay người đối diện Trần Thuyên, ta vội vàng nhắm chặt mắt chôn đầu vào trong bàn tay, ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn. Ta không muốn một lần nữa bị xao động bởi những biểu hiện trên khuôn mặt hắn. Làm ơn ... hãy để cho ta có quyền hận hắn.
"Điểm." Trần Thuyên gọi tên ta, tại sao giọng hắn lại bàng hoàng đến thế, ta giấu khuôn mặt trong lòng bàn tay, dù bàn tay ta có run rẩy dữ dội, dù hốc mắt đã lại nóng lên, ta cũng không muốn rơi nước mắt. Dạ dày lại một lần nữa quặn lên, ta vất vả nuốt lại ngụm máu tanh ngọt trong khoang miệng. Tim đau tới không thở nổi.
"Thần đệ cáo lui." Trần Quốc Chẩn cúi người hành lễ rồi bước vội ra ngoài toàn thân hắn rung nhẹ, dường như hắn cũng bị cảm xúc của ta làm ảnh hưởng.
"Đứng lại." Tiếng quát lớn vang lên ngay bên tai ta. "Người ở trong tẩm cung của trẫm, không có lệnh của trẫm, không ai được phép mang đi."
Trần Quốc Chẩn đứng sững lại, ta bỗng cảm thấy thật sự hoảng loạn. Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, ngay cả khi mẹ qua đời, ta chưa bao giờ hoảng loạn đến như vậy, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là ta phải chạy khỏi nơi này. Không hiểu sức lực ở đâu dồn đến tứ chi, ta lập tức vùng vẫy, mặc kệ bản thân chật vật đến không chịu nổi. Trần Quốc Chẩn bị ta chấn động nên phải đặt ta đứng xuống, dù cơ bắp đã tê dại, ta vẫn theo bản năng lập cập hướng ra bên ngoài. Chỉ cần ra khỏi Cung Quang Triều chắc chắn sẽ có người giúp ta quay lại với người nhà.
"Chẩn, lui xuống đi. Đoàn Điểm, đứng lại."
Trần Quốc Chẩn sững người, hắn đứng chôn chân tại chỗ suy nghĩ, ta lại bủn rủn tới không thể đi nổi. Không lâu sau ta nghe hắn nói.
"Hoàng huynh, Đoàn Điểm là bị đệ bỏ thuốc, anh đừng quá khắt khe với chị ấy. Sáng ngày mai em sẽ tiến cung nhận tội."
Không, ta không muốn, nhìn Trần Quốc Chẩn bất lực quay đi ta cảm thấy không cam tâm, rõ ràng ta mới là người muốn rời khỏi nơi này cơ mà. Ta vội vàng nằm lấy cổ tay hắn, Trần Quốc Chẩn quay lại nhìn ta rồi lại nhìn Trần Thuyên.
"Chị, em xin lỗi, là do em không suy nghĩ cẩn thận, em cứ nghĩ chuyện giữa hai người chỉ đơn giản là bóng ma trong lòng. Nhưng có lẽ đây là một dịp tốt, hai người ... hai người nên nói rõ tất cả một lần."
Dứt lời, Trần Quốc Chẩn quyết tâm dứt tay bỏ đi. Thiếu đi sự chống đỡ, hai đầu gối của ta bất lực quỳ xuống mặt đất lạnh buốt. Trần Thuyên cất bước tới trước mặt ta, tầm mắt của ta chỉ có thể nhìn thấy hai bàn tay hắn nắm chặt.
"Trẫm không ngờ Quốc Chẩn nó có thể làm ra chuyện hồ đồ này. Em có khỏe không?"
Lại nữa, hắn lại một lần nữa dùng cái thái độ này nói chuyên với ta, thật khiến người ta hoài nghi người nói những lời vừa rồi không phải hắn. Khiến ta hận bản thân mình ngờ nghệch và ngu xuẩn. Ta không muốn như vậy nữa. Ta lắc mạnh đầu khiến bản thân tỉnh táo rồi cúi thấp người hèn mọn lạy hắn, cái trán thậm chí có thể chạm tới đôi hài nhung quý giá của hắn.
"Dân nữ không nguyện ý tới đây. Cầu xin quan gia cho phép dân nữ trở về bên cạnh người nhà."
Không nói thì thôi, vừa mở miệng, mỗi từ nói ra lại khiến cổ họng của ta đau tới không thở nổi, dạ dày lại một lần nữa cuộn lên.
"Điểm, em đang run. Em không khỏe." Trần Thuyên dùng cả hai tay muốn kéo ta đứng dậy, nhưng cái đụng chạm của hắn khiến ta cảm thấy sợ hãi vô cùng, theo bản năng, ta vội vùng ra, dùng cả hai tay ôm lấy bản thân nói.
"Dân nữ rất khỏe, cầu xin quan gia cho dân nữ về với người nhà."
"Điểm, đừng như vậy." Trần Thuyên lại bước tới trước mặt ta, dùng bàn tay hắn bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Không, ta không muốn.
Khuôn mặt gần sát đó của hắn đầy vẻ bất lực và áy náy.
Dối trá, đây đều là dối trá, ta tin vào tai mình, ta không thể ngu ngốc bị hắn lừa gạt lần nữa.
Ta hốt hoảng đẩy mạnh hắn ra rồi quay lưng bỏ chạy. Hai chân vẫn còn vô lực, nhưng ta không quản nổi nữa, lúc này ta chỉ có một ý niệm duy nhất, ta phải chạy khỏi đây, ta phải rời khỏi hắn.
Hai cánh tay mạnh mẽ giữ ta lại đúng lúc ta hít được một ngụm khí lạnh của cảnh đêm bên ngoài. Ta bị Trần Thuyên ôm chặt từ phía sau, lập tức khoang mũi ta lại tràn đầy mùi long tiên hương. Lồng ngực hắn ấm nóng như lò lửa nhưng toàn thân ta lại lạnh giá như một xác chết.
"Đừng, cầu xin quan gia, để dân nữ đi." Ta không thể chống lại hai cánh tay của hắn, cảm giác bất lực bủa vây khiến ta không khống chế nổi bản thân nữa, mặc kệ là máu hay nước mắt, ta không cách nào nuốt chúng vào trong. Ta nấc lên trong uất ức và mệt mỏi, toàn thân gập lại để chống lại nỗi đau trong lòng.
"Điểm, em đừng như vậy, em đánh anh đi."
Ta lắc mạnh đầu để xóa đi tất cả những tình cảm và oán hận dành cho hắn đang bùng cháy trong lòng. Ta hận bản thân mình trong lúc này còn mềm yếu vì hắn.
"Aaaaaa!" Ta bất lực hét lên.
Trần Thuyên vẫn gắt gao ôm chặt ta trong lòng mặc kệ ta la hét. Ta không hiểu nổi hắn, cũng không dám hiểu nữa, ta sợ hắn, ta cũng sợ bản thân mình.
"Quan gia." Ai đó chạy tới, xung quanh dường như có rất nhiều người. Vòng tay xung quanh ta lập tức cứng đờ rồi nới lỏng. Ta vội vàng đẩy hắn ra rồi bỏ chạy, không ngờ chưa đi được mấy bước đã bị kéo giật lại.
"Chát ..."
Mặt trái của ta bị một lực mạnh đánh lên, lập tức ta cảm thấy xây xẩm mặt mày nhưng trí não lại tỉnh táo lạ thường.
Ta thấy mình ngã thẳng trên mặt đất, ngay trên thềm cửa thư phòng, tóc buông xõa tán loạn, xiêm y bằng lụa đã xộc xệch tới không chịu nổi. Ta chật vật chống tay ngồi dậy, một bên má nóng bỏng, bên môi vẫn chảy ra một chất lỏng tanh ngọt, ta dùng tay áo lau miệng, tay áo lập tức nhuộm màu máu đỏ tươi.
"Quan gia." Ai đó lại lên tiếng, ta giật mình nhìn xung quanh, nơi này đã đứng đầy thái giám và cung nữ, ai nấy đều quỳ sụp trên mặt đất, người quỳ gần nhất chính là thái giám Hồ Lộc. "Ngự lâm quân bên ngoài nghe động tĩnh ở đây đã sẵn sàng chờ lệnh của quan gia."
Ta ngước nhìn Trần Thuyên, đôi mắt của hắn vẫn dán chặt trên mặt ta. Thật là trào phúng, tình cảm của hắn với ta thì ra còn cạn hơn cả cái tự trọng chó má trong lòng hắn. Đây không phải lần đầu tiên ta bị đánh vì hắn, nhưng là lần đầu tiên hắn tự tay đánh ta. Hắn tự tay đánh ta không phải bởi vì ta sai mà bởi vì hắn không muốn người xung quanh nhìn thấy sự thất thố của hắn. Trong lòng ta thất vọng cực điểm nhưng cũng đột nhiên nhận ra bây giờ chỉ cần hắn nói một câu rằng ta tự tiện đột nhập tẩm điện Cung Quang Triều thì không chỉ ta mà toàn bộ trên dưới thượng tướng phủ ngày mai sẽ lập tức mất đầu. Ta dường như cảm thấy hắn cũng đang có suy nghĩ tương tự.
Đúng rồi, thay vì mất công suy tính đặt thanh đao sắc cũ kỹ ở đâu để không bị đâm ngược, chi bằng triệt để phá hủy nó. Ta bỗng nhiên có ác ý muốn hắn cứ như vậy mà giết toàn bộ thượng tướng phủ, muốn hắn vì uy nghiêm của bản thân mà khiến toàn bộ kế hoạch dày công định sẵn trở nên đổ sông đổ biển, muốn hắn tự tay giết đi thuộc hạ trung thành nhất của mình.
Cũng được, chết thì chết đi, là ta lựa chọn phò tá hắn tới ngày hôm nay, kết quả này ta không thể trách ai ngoài bản thân mình. Ta từ từ nhắm mắt, phó mặc đợi hắn định đoạt số phận của mình, ai bảo hắn là nhà vua còn ta chỉ là một nữ nhân.
"Chuyện đêm hôm nay kẻ nào để lộ ra ngoài nửa chữ thì cẩn thận cái đầu của các ngươi. Hồ Lộc, ngươi cấu kết với Huệ Vũ vương bày ra chuyện này thì hẳn phải biết cách giải thích với thượng tướng quân. Chú ý cái miệng của ngươi, nếu thượng tướng quân có nửa điểm phật ý, cả đời ngươi cũng không cần nói thêm từ nào nữa. Cút hết ra ngoài cho trẫm, không có lệnh của trẫm, bất kỳ ai cũng không được bước vào Cung Quang Triều."
Ta lại mở mắt ngước nhìn Trần Thuyên. Ta không hiểu nổi, tại sao hắn không giết ta? Đã không muốn giết thì tại sao hắn không để ta đi, còn giữ ta ở lại đây làm gì?
Người xung quanh nhanh chóng lục đục bỏ đi. Không biết qua bao lâu, chỉ còn ta và hắn đối mặt nhau, toàn thân ta ngấm lạnh, run lên nhè nhẹ. Ta đã không ít lần vào sinh ra tử, nhưng có lẽ đây là thời điểm ta cảm thấy mình chật vật nhất. Trần Thuyên cũng đứng đó nhìn ta trân trân, ta ngại phải đoán suy nghĩ của hắn nên tự động đứng dậy, lần nữa đi về phía cửa Cung Quang Triều.
Đột nhiên cổ tay ta bị kéo giật lại, Trần Thuyên lôi ta đi thẳng vào trong tẩm điện.
"Không!" Ta dùng hết sức bình sinh để giằng lại cánh tay mình, ta không muốn theo hắn nữa. Mười mấy năm dối trá, toan tính, lợi dụng, ta đã mù quáng vì yêu hắn, cái tát kia đã đánh ta tỉnh lại.
Nhưng mặc kệ ta có chống lại như thế nào, Trần Thuyên vẫn thành công kéo ta đi qua thư phòng, vào thẳng tẩm phòng. Ta bị hắn ném ngã sấp lên long sàng, trong lòng liền cảm thấy tức giận đến cực điểm. Mặc kệ là thứ gì, miễn là trong tầm tay, ta đều ném thẳng về phía hắn, hốc mắt lại nóng lên, vừa ném vừa khóc.
Không biết có phải nội thị trong cung đã tính sẵn đến cả tình huống này hay không mà ngoài cái gối ngọc có lực sát thương cao, còn lại thứ ta cầm được cũng chẳng có cái gì có thể đả thương Trần Thuyên. Hắn mặc kệ khoanh tay nhìn ta ném đồ đến mệt, cho tới khi ta thở hổn hển ngồi phịch xuống giường hắn mới tiến tới ngồi xuống xoa mặt ta.
"Phát tiết xong rồi, em bình tĩnh chưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro