Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiểu Thuyết Lãng Mạn - Khi Tình Yêu Lên Tiếng

Mình đang viết một tiểu thuyết đầu tay, vì trình độ hãy còn non lắm nên mình vết phần nào sẽ post phần đó lên để bà con góp ý hộ nhé

Tiểu Thuyết :Khi Tình Yêu Lên Tiếng

Tác giả : Silent Raindrop

c♥♥ (¯'•♥gh♥•'¯) ♥♥d

Một cơn gió ùa vào căn phòng. Ở giữa cái thành phố ồn ào, huyên náo đến phát điên, phát rồ này mà có được một căn hộ như Hạnh thì đúng là sung sướng lắm. Nói thế nhưng dĩ nhiên là không chấp mấy kẻ ục ịch tỉ phú giàu sụ hay kể cả những kẻ không béo nhưng giàu có rồi. Khoản tiền thừa kế của ông bố nuôi của cô để lại đã giúp cô mua được một căn hộ nho nhỏ nhưng khá tiện nghi, lại thoáng gió, đủ để cho cô nuôi dưỡng sự sáng tạo và lãng mạn của mình.

Hạnh bước về phía cửa sổ, mở nốt cánh cửa còn khép hờ. Nhoài người ra khung cửa sổ, Hạnh thấy mảnh trăng khuyết vắt lờ lững giữa những mảng mây xám đen. Gió thanh thanh mát dịu, cô vươn vai khoan khoái. Cô nhớ đã đọc được ở đâu là vươn vai sẽ giúp kéo dài xương, tăng chiều cao thì phải. Sẽ thế nào nếu cô tăng thêm vài ba xăng - ti nữa nhỉ ? Đến lúc ấy mấy thằng bạn cô chắc đành ngậm ngùi cay đắng vì quán quân chiều cao lại phải nhường cho phái nữ mất. Rồi sẽ ấm ức than thở : Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu ấy chứ!! Cô bật cười trước ý tưởng của mình. Thực ra chuyện đó cũng có thể xảy ra lắm, bởi bạn bè cô toàn những tên với chiều cao trung bình, tên cao nhất cũng chỉ 1m70 mà cô thì đã nghễm nghệ với chiều dài 1m68 rồi. Lại bật cười thêm lần nữa, Hạnh bước trở lại bàn máy tính. À, có một tin nhắn của con bạn.

"Mày, tao tìm thấy hắn rồi. Cà phê Dreamy. 8h30 tối mai, hắn có thể sẽ xuất hiện. Tối mai tao đến đón mày nhé !".

Mắt Hạnh lập tức sáng rỡ. Cô hồ hởi nhắn tin lại:

" Ok !"

Cuộc gặp gỡ sẽ thú vị lắm đây ! Miệng cô thoáng một nụ cười.

Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Ngừng lại đi con"

Tim cô ngừng đập, cô quay phắt lại. Tiếng nói phát ra từ tấm ảnh đó. Cô dám chắc chắn. Tim cô đập dồn dập. Cô cố giữ bình tĩnh tiến về phía bức ảnh bố cô đặt trên bàn. Cô nhìn đăm đăm vào nó và chờ đợi... Rất lâu sau... Không còn âm thanh nào phát ra nữa. Cô lắc lắc đầu, chắc mẩm chỉ là ảo giác.

c♥♥ (¯'•♥gh♥•'¯) ♥♥d

Mạnh bước vào Dreamy. Bao giờ vào quán cà phê này anh cũng đều cảm thấy khoan khoái. Cà phê ban đêm mờ ảo với ánh sáng vàng nhẹ của những ngọn nến. Đêm thứ 7 là đêm ấn định dành cho tình yêu, nên quán được trang trí bằng những ngọn nến lung linh mờ ảo. Từng đôi, từng đôi ghế được xếp cạnh nhau. Những cánh hoa hồng được rắc nhẹ nhàng lên những chiếc bình thuỷ tinh nông lòng chứa đầy nước, cánh hoa mỏng mảnh và ngọt ngào khơi gợi những gì lãng mạn nhất. Anh mỉm cười, đấm vào vai tên bạn như một lời chào:

- Mày thế nào rồi ? Vẫn ổn chứ !

- Mày biết rồi còn hỏi ? - Long lầu bầu trong miệng

- Vẫn tơ tưởng cô ng yêu cũ à ! - Mạnh cười xoà - Thanh niên gì mà chán thế!

- Liên quan đếch gì đến mày. Đừng làm tao cáu ! - Long cáu kỉnh nhìn bạn.

- Hahaa, mày si tình quá rồi!!! Thôi, coi như tao xin lỗi dù tao mò mãi chả thấy lỗi của tao ở quái chỗ nào.

Mạnh nhìn mấy anh nhạc công đang chuẩn bị cho chương trình ca nhạc đêm. Mạnh hất hàm hỏi:

- Tối nay có vụ gì đấy !

- Có ca sĩ đến hát. Mày thấy rồi còn hỏi ?

- Ai hát ?

- Mày chứ ai . - Long nhìn Mạnh cười tinh quái

- Oái, sao lại là tao ? - Mạnh trợn tròn mắt lên nhìn bạn.

- Sao giăng cái gì nữa. Đêm nay tao dành riêng cho mày trổ tài đấy!

- Sao lại có ý tưởng này?

Long quàng tay qua vai bạn, kéo vào sâu bên trong:

- Bây giờ mày nổi tiếng rồi thì cũng phải giúp bạn bè tý chứ. Huống hồ tao với mày là bạn thân đấy !

- Ặc, bó tay luôn. Tao nổi tiếng hồi nào ?

- Mày thích tao đánh cho trận không ? Thế bài Tiếng hát của Đêm là của đứa nào mà hôm qua tao về quê thấy đứa cháu 6 tuổi của tao hát ông ổng : Nhớ về em... Đôi bàn tay dịu dàng hả ?

Mạnh cười trừ, xoa xoa đầu:

- Thôi được rồi, đấy là tao sợ tao đánh mày gãy răng thì mất nụ cười duyên để khoe với các nàng nên tao mới giúp mày đấy nhé !

- Giờ tao chả thèm khoe đâu, mày có đấm vỡ cả hàm thì tao cũng chả quan tâm. - Long cằn nhằn trong miệng. Mắt lộ rõ vẻ đau khổ.

- Thôi nào, mặt mày cứ như bánh đa ngâm nước ấy. Nhìn chán chả thèm đấm luôn.

Cả hai cùng bật cười thành tiếng. Nhưng lòng Mạnh cảm thấy day dứt trước thằng bạn thân. Anh tự hỏi, tình yêu là gì mà khiến người ta đau khổ đến thế được ?

c♥♥ (¯'•♥gh♥•'¯) ♥♥d

Hạnh đã nhìn thấy anh ta. Anh ta cao ráo, gương mặt có nét rắn rỏi, có lẽ màu da anh ta là màu bánh mật. Anh ta không đẹp trai nhưng cũng không đến nỗi khó coi. Có lẽ thuộc dạng một gương mặt quá bình thường và dễ quên. Trông anh ta không có dáng vẻ nghệ sĩ thường thấy trong giới ca sĩ, ăn mặc lại quá đỗi bình thường, quần jean, áo phông, để đầu đinh khoẻ khoắn, và lại chẳng có nổi một cặp kính đeo vào cho ra dáng thư sinh. Thật ra nếu có ai nói anh ta là dân thể thao thì chắc Hạnh cũng tin sái cổ.

- Không phải hàng hiệu đâu mày ạ ! - Giọng con bạn thân thì thầm bên cạnh

- Nhi, sao mày lúc nào cũng săm soi hàng hiệu thế ! - Hạnh càu nhàu.

- Chặc, nhìn thế này ai dám bảo là ca sĩ mày nhỉ ?

- Ừ, tao đoán là nghiệp dư thôi.

- Sao mày lại muốn tiếp cận hắn thế ?

- Mày nghe bài Tiếng Hát Của Đêm chưa ?

- Ặc, chỉ vì vậy thôi hả ? Mày lãng mạn vừa thôi Hạnh ơi, không bị giai nó lừa cho thì khổ đấy !

- Quên đi - Hạnh cấu cho con bạn một cái làm Nhi kêu oái lên - Tao còn có nhiều kinh nghiệm tình trường hơn mày đấy!

- Và đều tan nát hết chứ gì!

- Thế mới gọi là kinh nghiệm chứ, con ngố này.

Hai cô nàng cười khúc khích trong khi MC bắt đầu giới thiệu Tiến Mạnh với bài hát làm nên danh tiếng Tiếng Hát Của Đêm. Hai cô gái lập tức im lặng. Mạnh xuất hiện và mỉm cười chào khán giả.

- Cơ hội đến rồi ! - Hạnh thì thầm.

Nói rồi, cô cầm cây ghitar đứng dậy đi thẳng lên sân khấu, hỏi một cách nhũn nhặn:

- Tôi có thể giúp anh đệm cho bài hát này được không ?

Mạnh bị cô gái này làm cho bất ngờ. Trong chiếc váy nhẹ nhõm ôm vừa vặn lấy thân cười, cô mang một sắc thái đầy tự tin. Cô không xinh lắm, anh nhận thấy như vậy, nhất là trong ánh sáng mờ ảo này. Kinh nghiệm của anh cho thấy người ta thường có vẻ đẹp hơn dưới ánh nến, và nếu như ngay cả khi được bao phủ bởi sự lung linh của nến mà anh vẫn không thấy cô xinh lắm thì tức là cô có nhan sắc rất bình thường. Thế nhưng anh lập tức nhận ra là mình đã lầm, bởi Hạnh đã mỉm cười. Dù chỉ là cười nhẹ nhàng thôi nhưng anh cảm thấy cô thu hút không tả được. Và dường như không thể chối từ hoặc là vì lịch sự anh cũng nhũn nhặn đồng ý.

- Tất nhiên là được rồi !

Giọng anh rất ấm, như chứa cả nội lực và sức nóng bên trong vậy. Cô thoáng bối rối một chút khi anh kéo chiếc ghế mời cô ngồi. Mọi chàng trai đều phải cố tỏ ra là ga lăng trước đông người thế này mà. Cô tự nhủ với mình như vậy. Cô ngồi xuống bắt đầu khúc nhạc dạo. Cô chơi ghitar khá giỏi, cô biết và lấy làm tự hào về điều ấy. Cả quán cà phê im lặng và chìm trong tiếng đàn của cô. Mạnh quay sang nhìn cô chăm chú rồi bắt đầu hát:

Bước chân tôi... gõ những tiếng thì thầm trong đêm

Trái tim tôi dịu dàng lời hát nhỏ

Tiếng hát giữa màn đêm

Ngọt ngào lời lên tiếng

Em có nghe chăng...

Tim tôi thét gào...

- Cô có thể hát cùng không ? - Mạnh hỏi cô.

Cô thoáng ngạc nhiên nhưng gật đầu. Nhạc chuyển qua cao trào. Cả hai lên cùng lúc mà không lệch dù chỉ một âm. Hai người nhìn nhau cười thú vị:

Tình ca tôi hát...

Trái tim em lạc nhịp

Ngày em đến... là ngày bừng cháy trái tim tôi

Nhớ về em... Đôi bàn tay dịu dàng

Nhớ về em... Lời hát tôi thổn thức

Cháy trong đêm, tiếng hát tôi vụn vỡ

- Nhớ về anh... - Cô nháy mắt kịp hát trước khi anh bắt đầu . Anh chợt nhận ra cô sửa anh thành em và mỉm cười.

Ánh mắt anh dịu dàng

Nhớ về anh... Tiếng hát em bừng cháy...

Cô và anh hoà giọng hát với nhau. Giọng anh rất trầm và cảm xúc, trong khi giọng cô rất cao và thanh. Vậy mà khi hoà lại với nhau, lại khiến người ta mê đắm và say sưa đến lạ lùng...

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Cô đứng dậy định bước xuống thì những tiếng khích lệ vang lên không ngừng:

- Hát tiếp đi nào !

- Hay tuyệt!

- Một bài nữa đi !

Mạnh nhìn cô gái đang bối rối, anh đề nghị nhẹ nhàng:

- Cô ngồi xuống đi! Chúng ta hát thêm một bài nữa nhé!

Cô mỉm cười và gật đầu. Cô lại ngồi xuống. Và tiếng vỗ tay lại bắt đầu vang dội. Cô và anh lại bắt đầu say sưa hát bản nhạc bất hủ 25 minutes...

c♥♥ (¯'•♥gh♥•'¯) ♥♥d

- Thật không thể tin nổi !!!!!!! - Nhi kêu ầm lên. - Hay dã man luôn ý !! - Nhi giơ cái điện thoại lên - Tao ghi âm lại rồi đây này!

Hạnh bật cười:

- Thật không ?

- Ôi trời ơi, còn hay hơn cả nghe bản thu âm mày ạ !

- Tuyệt !!! - Hạnh nháy mắt, ghé tai Nhi thì thầm - Mày nghĩ là tao có gây được ấn tượng với hắn không ?

- Trời ơi, cả quán cà phê này bị mày làm ấn tượng mạnh rồi!

- Hahaa, tao không cần nhiều thế đâu. Hạnh ghé sát tai bạn nói nhỏ xíu - Tao chỉ cần gây ấn tượng với hắn thôi.

- Kinh chưa, mày dã man thật đấy. Mày làm tao bất ngờ luôn!!

Hạnh vênh mặt lên:

- Khi phụ nữ muốn thì không gì là không thể.

c♥♥ (¯'•♥gh♥•'¯) ♥♥d

- Thật không ?

Một tiếng nói bất ngờ vang lên. Cả Hạnh và Nhi đều ngẩng phắt đầu nhìn lên. Mạnh tiến lại gần hai cô gái, cất giọng nói ấm áp của mình:

- Tôi ngồi cùng hai cô được chứ !

- Tất nhiên là được rồi ! - Nhi nói hào hứng và đá chân Hạnh một cái.

- Mời anh ngồi. Hạnh nói nhẹ nhàng trong khi bàn tay dưới gầm bàn đang cấu vào đùi Nhi một cái đau điếng. Nhi nhăn mặt làm Mạnh phải hỏi:

- Cô sao vậy?

Nhi lập tức ứng biến ngay :

- Tôi hơi đau đầu một chút ! Hai người nói chuyện đi! Tôi vào nhà vệ sinh một lát.

Trước khi đi, Nhi quay sang nhìn Hạnh một cách tinh quái. Hạnh phớt lờ cái nhìn đó của bạn và quay sang Mạnh.

- Anh hát rất hay ! - Cô nói.

- Cảm ơn. Cả cô cũng thế ! Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. - Mạnh nhìn cô cười thú vị.

- Thật ! - Cô đáp lại cái nhìn của Mạnh bằng một cái nhìn tinh nghịch.

- Đó là câu trả lời đấy à ?

- Đúng vậy.

- Cô có tự tin quá không ?

- Không ! Đó là châm ngôn sống của tôi.

- Ha ha. Tôi thấy nghi ngờ câu nói này đấy. - Mạnh cười phá lên, nhưng đột nhiên lại trở nên nghiêm nghị. Tại sao cô tìm cách tiếp cận tôi ?

Hạnh bị làm cho bất ngờ nên bất chợt trở nên bối rối.

- Sao anh lại nghĩ là tôi tìm cách tiếp cận anh ?

- Vừa rồi khi cô đệm đàn cho tôi hát. Cô không hề chỉnh lại dây trước khi chơi, nhưng cái cách cô chơi đàn không hề cho thấy cô là người thiếu chuyên nghiệp như vậy. Cô đã chuẩn bị trước rồi đúng không ?

- Ồ, anh cũng có óc quan sát lắm !

- Cảm ơn vì lời khen nhưng cô lại chưa trả lời tôi kìa.

- Tôi là một fan hâm mộ của anh. Lí do đó đã đủ chưa

- Ồ, tôi ko phải là ca sĩ nên không muốn có fan hâm mộ. Và cô thì cũng không giống một fan hâm mộ cho lắm

- Tai sao anh nói vậy ?

- Vì tôi cảm thấy thế - Anh nhún vai.

- Có thể là anh nhầm

- Tôi không nhầm. Anh nói vững chắc.

- Ồ. - Hạnh nhìn anh ngạc nhiên.

Cô lúng túng, tránh cái nhìn chờ đợi của anh. Rồi cô quay đi, nhìn về phía góc quán tranh tối tranh sáng, cuối cùng cô hít một hơi dài, và quay lại nhìn về phía anh:

- Chuyện là... - Cô thoáng ngập ngừng - Em gái tôi bị mù. Nó... rất thích bài hát của anh, và rất muốn được gặp anh...

- Cô muốn tôi gặp em gái cô. - Mạnh tiếp lời với giọng cảm động

- Đúng... đúng vậy. - Cô thở phào vì anh có vẻ hiểu và cảm thông.- Và hi vọng là anh sẽ trực tiếp hát cho nó nghe...

Cô nhìn vào mắt anh vẻ nài nỉ:

- Anh sẽ giúp tôi chứ ! Xin anh đấy !

Anh nhìn Hạnh và mỉm cười:

- Tất nhiên là tôi sẽ giúp cô rồi. Anh ngừng lại nhìn cô chăm chú khi thấy cô toét miệng cười. Nhưng tôi muốn hỏi một chuyện.

- Anh cứ hỏi đi ! - Hạnh nói với một thoáng lo lắng trong ánh mắt.

- Tại sao cô biết hôm nay tôi sẽ hát ở đây ?

- À, Hạnh mỉm cười, anh không thấy tấm poster quảng cáo ở ngoài cửa sao ?

Mạnh quay ra phía cửa. Và thậm chí chẳng cần nhìn vào phía bên ngoài cửa. Anh đã thấy tờ quảng cáo chình ình trước mặt. Cái thằng chết tiệt này, nó không thèm hỏi mình lấy một câu mà đã đi quảng cáo lung tung rồi. Anh rủa thầm trong đầu. Thấy anh có về bất ngờ xen lẫn khó chịu, Hạnh hỏi :

- Anh sao thế ?

Mạnh sực tỉnh, quay về phía cô:

- Không có gì đâu. Cô đừng bận tâm.

- Thế... - Cô ngập ngừng - Mai anh có thể đến được không ? - Cô xé một tờ giấy từ cuốn sổ tay nhỏ, và hí hoáy viết. Cô đưa tờ giấy cho anh - Đây là địa chỉ nhà em tôi. Thấy mặt anh lộ vẻ thắc mắc. Cô giải thích - Chúng tôi là chị em kết nghĩa thôi.

Anh à lên một tiếng rồi như chợt nhớ ra anh hỏi:

- Cô tên gì nhỉ ?

- Hạnh. Em tôi tên Thanh.

- Được rồi, cứ thế nhé ! - Mạnh đứng dậy. Mai là Chủ Nhật, tôi sẽ đến nhà em gái cô vào lúc 8 h sáng. Được chứ !

- Điều đó thật là tuyệt ! - Cô cười rất tươi làm anh thêm một lần ngẩn ra.

- Cô nói cứ như người nước ngoài ấy : That's great !!!!!!

Anh bắt chước kiểu nói của cô giống đến nỗi, cô phá lên cười. Tiếng cười giòn giã của cô làm mọi người trong quán quay lại nhìn và đông loạt cười ầm lên. Cô đỏ mặt, gục đầu xuống bàn và cười khúc khích, khiến cho đôi vai rung lên. Vừa lúc đó Nhi quay lại. Mạnh mỉm cười chào hai cô gái rồi bước ra. Nhi ngồi xuống đấm một quả vào vai Hạnh:

- Sao rồi mày ?

- That's great !!

Hạnh nói và cười phá lên lần nữa. Khi trận cười kết thúc, cô nhìn về phía anh vừa đi, ánh mắt thoáng một nét xa xăm mơ hồ.

(còn nữa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro