II: Mối Liên Hệ (Chương 9)
Chương 9
Một chuyến đi săn tuyệt hảo.
Lúc này tôi hoàn toàn cảm thấy hài lòng. Bước xuống phố, tâm trạng hạnh phúc, mãn nguyện. Những hình ảnh mà tôi vừa bổ sung vào bộ sưu tập lướt qua trong tôi – những hình ảnh của Myra 9834. Những hình ảnh do thị giác thu nhận đã được lưu vào trí nhớ. Phần còn lại đã được thu vào chiếc máy quay kỹ thuật số.
Nhẹ nhàng bước xuống phố, quan sát những mười sáu chữ số xung quanh.
Hoàn toàn như một người vô hình, tôi quan sát họ qua những khung cửa sổ.
Những mười sáu chữ số... Tất nhiên tôi không là người duy nhất dùng cách gọi này để ám chỉ con người. Đó là một cách mã hóa thông dụng trong công nghiệp. Nhưng chắc hẳn tôi là người duy nhất thích nghĩ về họ như những mười sáu chữ số và hoàn toàn cảm thấy thoải mái với ý nghĩ đó.
Một con số gồm mười sáu chữ số chính xác và có tác dụng hơn nhiều một cái tên. Những cái tên khiến tôi phát bực. Và sẽ chẳng hay ho gì cho bất cứ ai khi tôi bực bội. Những cái tên... trời ơi, thật kinh tởm. Chẳng hạn, họ "Jones" và "Brown", mỗi cái đều chiếm tới 6% dân số Mỹ. "Moore" chiếm 3% trong khi "Smith", hay được đưa ra làm ví dụ nhất, ngạc nhiên thay, chỉ chiếm có 1%, khoảng ba triệu người trên đất nước này (còn nói về tên, nếu bạn quan tâm: "John" là quán quân chăng? Sai bét. Cái tên này chiếm vị trí á quân: 3,2%. "James" mới là nhà vô địch với 3,3%).
Vậy hãy thử nghĩ tới những rắc rối. Ai đó nói: "James Smith". Được thôi, anh ta muốn nói tới James Smith nào đây, khi có tới hàng trăm nghìn gã có cái tên đó và đấy mới kể những kẻ còn đang sống. Thử đếm luôn tất cả những anh chàng James Smith từng xuất hiện trong lịch sử mà xem.
Ôi, Chúa ơi.
Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến tôi phát điên.
Bực bội...
Và hậu quả của sự nhầm lẫn có thể rất nghiêm trọng. Giả dụ ta đang ở Berlin vào năm 1938. Liệu Herr* (Ông: Tiếng Đức) Wilhem Frankl* (tức Leutnant Wilhelm Frankl, một phi công lái máy bay chiến đầu của quân đội Đức trong Chiến tranh Thế giới thứ nhất đã giành được nhiều huân chương danh giá. Ông là con trai của một doanh nhân người Do Thái ở Hamburg) là gã Do thái Wilhem Frankl hay một công dân đáng kính cùng tên khác? Đó là cả một khác biệt lớn lao. Chỉ có những gã hacker là những thiên tài không thể chối cãi được mới có thể lần tìm được danh tính cá nhân (và bọn họ cũng phải dùng đến máy tính để làm điều đó!).
Những cái tên dẫn tới nhầm lẫn. Nhầm lẫn là nhiễu loạn. Nhiễu loạn gây ra tạp nhiễm. Tạp nhiễm cần phải bị loại trừ.
Có thể có hàng tá Alice Sanderson nhưng chỉ có duy nhất một Alice 3895, người đã biến mất để tôi có thể sở hữu bức tranh vẽ một gia đình Mỹ của ngài Prescott đáng mến.
Myra Weinburg? À, cái tên này không phổ biến lắm. Nhưng vẫn nhiều hơn một. Thế nhưng chỉ có một Myra 9834 hy sinh bản thân cô nàng để tôi có được cảm giác thỏa mãn.
Tôi dám cược thế giới này không thiếu gì DeLeon Williams, nhưng chỉ có 6832 – 5794 – 8891 – 0923 sẽ phải ngồi tù suốt đời vì tội cưỡng dâm và sát hại cô gái kia, để sau đó tôi có thể tự do lặp lại điều mình muốn.
Lúc này tôi đang trên đường tới nhà anh ta (trên lý thuyết là nhà của bạn gái anh ta), mang theo đủ bằng chứng để đảm bảo anh chàng tội nghiệp sẽ bị kết án vì tội cưỡng dâm hoặc giết người sau một giờ tranh tụng.
DeLeon 6832...
Tôi đã gọi tới 911, báo lại đã trông thấy một chiếc Dodge màu be, đúng loại xe của anh ta, lao như điên khỏi nơi xảy ra tội ác, trong xe có một người đàn ông da đen. "Tôi trông thấy rõ hai tay hắn ta! Chúng dính đầy máu! Ôi, các vị hãy tới đây ngay! Tiếng thét thật khủng khiếp."
Anh bạn sẽ là một kẻ tình nghi hoàn hảo, DeLeon 6832. Khoảng một nửa số kẻ tình nghi thực hiện hành động cưỡng dâm vì rượu hay ma túy (anh chàng này chỉ uống bia một cách chừng mực, nhưng đã phải đi cai nghiện rượu cách đây vài năm). Đa số nạn nhân bị cưỡng dâm quen biết thủ phạm (DeLeon 6832 đã từng làm mộc tại cửa hàng nơi Myra 9834 quá cố thường đến mua hàng, vì vậy hoàn toàn hợp lý khi giả thiết rằng họ có biết nhau, mặc dù trên thực tế là không).
Phần lớn thủ phạm cưỡng dâm đều từ ba mươi tuổi trở xuống (đúng là tuổi của DeLeon 6832). Không giống như đám buôn bán hay dùng ma túy, những kẻ này thường hiếm khi có tiền sự, với ngoại lệ là những vụ bạo hành gia đình và chàng trai của tôi đã một lần bị kết tội hành hung bạn gái, quá hoàn hảo đúng không? Hầu hết, đều xuất thân từ các tầng lớp thấp trong xã hội và có hoàn cảnh kinh tế khó khăn (anh chàng này đã thất nghiệp nhiều tháng).
Và bây giờ, thưa quý ông quý bà bồi thẩm đoàn, làm ơn ghi nhớ rằng hai ngày trước khi xảy ra vụ cưỡng dâm, bị cáo đã mua một hộp bao cao su Trojan Enz, cùng loại với hai chiếc tìm thấy trên thi thể nạn nhân (còn về hai chiếc bao cao su đã thực sự được sử dụng của chính tôi, tất nhiên đã biến mất từ lâu. Mọi thứ dính dáng đến ADN đều rất nguy hiểm, đặc biệt lúc này khi cảnh sát New York đang tập hợp mẫu vật từ mọi loại tội phạm, không chỉ riêng các vụ cưỡng dâm. Ở Anh, không lâu nữa bạn sẽ bị lấy mẫu ADN khi dính trát hầu tòa chỉ vì chú cún cưng của bạn tè bậy ra hè phố hay vì bạn quay xe nguy hiểm trên đường).
Còn một dữ liệu nữa rất có thể cảnh sát sẽ điều tra đến nếu bọn họ thuộc bài. DeLeon 6832 là một cựu binh, đã phục vụ một thời gian ở Iraq, có vài câu hỏi được đặt ra với khẩu súng ngắn 45-caliber (tỷ số giữa chiều dài và đường kính trong của nòng súng) của anh ta khi anh chàng được giải ngũ. Anh ta đã không nộp lạo vũ khí. Nó đã bị "thất lạc" trong chiến đấu.
Thế nhưng, lạ lùng thay, vài năm trước anh ta lại đi mua đạn dùng cho súng 45-caliber.
Nếu đám cảnh sát biết được chuyện này, một chuyện dễ như bỡn với bọn họ, có thể họ sẽ đi đến kết luận kẻ tình nghi có vũ khí. Điều tra kỹ hơn chút nữa, họ sẽ phát hiện ra anh ta từng điều trị tại một bệnh viện dành cho cựu chiến binh vì hội chứng căng thẳng sau sang chấn tâm lý.
Một kê tình nghi thần kinh không ổn định, có vũ khí?
Có cảnh sát viên nào lại không lựa chọn nổ súng trước?
Hãy hy vọng là thế. Không phải lúc nào tôi cũng hoàn toàn tin tưởng vào những mười sáu chữ số tôi đã chọn. Chẳng thể nào biết trước về những bằng chứng ngoại phạm từ trên trời rơi xuống. Hay những bồi thẩm đoàn ngu ngốc đến không tưởng tượng nổi. Rất có thể DeLeon 6832 sẽ kết thúc ngày hôm nay trong một chiếc bao đựng rác. Tại sao không? Chẳng lẽ tôi không đáng được có chút vận may để bù lại những bực bội Chúa đã trút lên đầu sao? Không phải lúc nào cuộc sống cũng dễ dàng.
Sẽ mất chừng nửa tiếng đi bộ để tới được nhà anh chàng tại khu Brooklyn. Vẫn nguyên cảm giác thỏa mãn từ chuyến đi săn Myra 9834, tôi thực sự thấy thích chuyến đi bộ. Chiếc ba lô đè nặng lên cột sống. Trong đó không chỉ chứa đựng những bằng chứng cần xếp đặt như chiếc giày để lại dấu vết không lẫn vào đâu được của DeLeon 6832, mà cả một số báu vật tôi đã tìm thấy trong khi dạo phố hôm nay. Trong túi quần, một chiếc móng tay. Tôi muốn thứ gì đó riêng tư hơn nhưng ở Manhattan những vụ án mạng đều trở nên to chuyện và đồ vật bị mất sẽ gây quá nhiều chú ý.
Tôi rảo bước nhanh hơn, khoan khoái cảm nhận nhịp va đập đều đặn của ba lô vào lưng mình. Tận hưởng ngày Chủ nhật ấm áp quang đãng cũng như những kỷ niệm về chuyến đi săn Myra 9834.
Tận hưởng cảm giác thư thái hoàn toàn khi biết rõ rằng, cho dù là kẻ nguy hiểm nhất ở thành phố New York, tôi cũng hoàn toàn không thể bị chạm đến, vô hình với tất cả những mười sáu chữ số muốn làm hại tôi.
Ánh sáng nháy lên khiến anh ta chú ý.
Từ dưới đường chiếu lên.
Đỏ.
Lại một chớp nháy nữa. Xanh.
Chiếc điện thoại như bị bóp nát trong bàn tay DeLeon Williams. Anh đang gọi cho một người bạn, cố tìm ra kẻ từng thuê anh ta làm việc. Gã này đã chuồn khỏi thành phố sau khi việc làm đồ mộc của gã thất bại. Chỉ để lại sau lưng những món nợ, trong đó có hơn bốn nghìn đô của DeLeon Williams, người làm thuê đang lâm vào tình cảnh khốn cùng nhất.
"Leon", gã bạn ở đầu dây bên kia nói, "chính tao cũng không biết thằng khốn nạn đó đang ở đâu. Nó làm tao phải gánh..."
"Tao sẽ gọi cho mày sau."
Click.
Hai lòng bàn tay của người đàn ông vạm vỡ tứa mồ hô khi anh ta ghé mắt nhìn qua tấm rèm treo ngày thứ Bảy (DeLeon Williams cảm thấy rất, rất tồi tệ vì Janeece, cô bạn gái anh đã phải trả tiền, trời ơi, anh căm ghét cảnh thất nghiệp hiện tại). Anh nhận thấy những ánh đèn nháy xuất phát từ hai chiếc xe cảnh sát không số hiệu. Hai tay thám tử ra khỏi xe, cởi khuy áo khoác, chắc chắn không phải vì ngày mùa xuân quá nóng. Những chiếc xe rồ máy lao đi chặn hai đầu đường.
Bọn họ nhìn quanh một cách thận trọng, sau đó bước thẳng tới chiếc Dodge màu be của Williams, kiểm tra biển số và ngó vào trong xe. Một người lấy bộ đàm ra nói gì đó. Những hy vọng mong manh cuối cùng của anh ta rằng đây chỉ là một sự tình cờ lạ lùng nào đó bỗng chốc tan thành mây khói.
Hai mi mắt Williams nhắm nghiền lại trong cơn tuyệt vọng cùng lúc một tiếng thở dài nặng trịch thoát ra từ hai buồng phổi.
Con đĩ đó lại giở trò rồi.
Con đĩ đó...
Năm ngoái, Williams đã dính dáng đến một người đàn bà không chỉ gợi cảm mà còn thông minh và tử tế. Hay ít ra lúc đầu có vẻ là như vậy. Tuy nhiên, khi hai người bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc, cô ả đột nhiên biến thành một mụ phù thủy điên khùng. Trái tính trái nết, ghen tuông, hằn học. Một ả đầu óc có vấn đề... Anh sống cùng người đàn bà này chừng bốn tháng. Đó là quãng thời gian tệ hại nhất trong đời anh. Suốt thời gian đó, anh ta phải làm mọi cách để bảo vệ những đứa con của cô ả khỏi chính mẹ ruột chúng.
Kết cục là sự tử tế đã khiến anh phải vào tù. Một buổi tối, Leticia đã vung nắm đấm với con gái mình vì rửa nồi không sạch. Theo phản xạ, Williams đã nắm lấy cánh tay cô ta, trong khi đứa bé khóc nấc lên và hoảng hồn bỏ chạy. Anh dỗ cho cô ả dịu xuống và mọi việc có vẻ được thu xếp ổn thỏa. Nhưng mấy tiếng đồng hồ sau, khi anh đang ngồi ngoài hiên nhà thầm suy nghĩ xem làm cách nào có thể đưa bọn trẻ thoát khỏi đây, có thể là trở lại với bố chúng, thì cảnh sát tới và anh bị bắt.
Leticia một mực tố cáo rằng cô ta bị hành hung, đồng thời đưa ra cánh tay bị bầm lúc anh giữ cô ta lại để làm bằng chứng, Williams sững sờ. Anh giải thích chuyện gì đã xảy ra song các nhân viên cảnh sát không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc bắt anh. Vụ việc bị đưa ra tòa xử nhưng Williams không muốn để đứa bé gái ra làm chứng cho mình, măc dù cô bé muốn như vậy. Anh bị buộc tội hành hung cấp độ nhẹ và bị kết án lao động công ích.
Nhưng trong quá trình diễn ra phiên tòa, anh đã chứng minh được sự tàn nhẫn của Leticia. Công tố viên tin lời anh và chuyển tên người đàn bà tới Bộ Phúc lợi xã hội. Một nhân viên công tác xã hội đến nhà cô ta điều tra về tình trạng lũ trẻ và chúng được đưa khỏi đó, quyền nuôi dưỡng được chuyển cho người cha.
Leticia bắt đầu quấy nhiễu Williams. Chuyện đó diễn ra suốt một thời gian dài, sau đó cô ta biến mất, từ mấy tháng trước và Williams vừa mới bắt đầu cho rằng anh đã thoát nạn...
Giờ lại xảy ra chuyện này. Anh biết rõ cô ả chắc chắn là kẻ đứng đằng sau.
Jesus, Chúa của chúng con, liệu một người bình thường có thể chịu đựng được đến mức nào nữa đây?
Anh lại nhìn xuống. Không! Hai gã thám tử đã rút súng ra!
Một cảm giác kinh hoàng khiến cả người anh gai lạnh. Chẳng lẽ cô ta đã hành hung một trong những đứa con của mình rồi tố cáo anh là thủ phạm? Anh sẽ không hề ngạc nhiên nếu đúng là vậy.
Hai tay Williams run bần bật, anh khóc nấc lên, nước mắt chảy thành dòng lăn xuống khuôn mặt to bè. Anh cảm thấy đúng cảm giác hoảng loạn đã ám ảnh mình từ hồi chiến tranh trong sa mạc. Khi đó, anh ngoảnh sang phía cậu bạn, đúng lúc chứng kiến khuôn mặt đang cười cợt của chàng trai người Alabama biến thành một đám bầy nhầy đầy máu vì một quả lựu đạn từ súng phóng lựu của đám quân Iraq. Trước khoảnh khắc đó, Williams ít nhiều vẫn ổn. Phơi mình dưới ánh nắng chói chang, trở thành mục tiêu ngắm bắn, tối tăm mặt mũi vì cát hất lên người khi những viên đạn cày tung sa mạc. Nhưng tận mắt chứng kiến Jason biến thành một thứ khủng khiếp như thế đã làm anh bị chấn động sâu sắc. Kể từ đó, anh phải vật lộn chung sống với hội chứng căng thẳng sau sang chấn tâm lý. Giờ đây nó đang bùng lên dữ dội trong anh.
Nỗi sợ hãi hiển hiện, vô phương kháng cự.
"Không, không, không, không." Há hốc miệng, vật vã cố thở lấy hơi. Anh đã ngừng uống thuốc từ nhiều tháng nay vì tin rằng mình đã khá hơn.
Nhưng lúc này, chứng kiến mấy tay thám tử lượn lờ vờn quanh ngôi nhà, DeLeon Williams hoảng hốt thầm nghĩ: Chuồn khỏi nơi này ngay lập tức, chạy mau!
Anh cần phải lánh xa nơi này. Để Janeece không hề liên quan đến mình, để cô và con trai cô được yên, anh thực lòng yêu quý hai mẹ con họ. Cần phải biến mất. Anh cài xích an toàn cửa trước, khóa chặt chốt cửa rồi vội vàng chạy lên cầu thang tìm một chiếc túi, hối hả nhét vào đó tất cả những gì có thể nghĩ ra được. Những sự lựa chọn chẳng có chút hợp lý nào: kem cạo râu nhưng không có dao cạo, đồ lót nhưng quên áo sơ mi, một đôi giày song chẳng có lấy một chiếc tất.
Anh lấy ra một thứ khác từ trong phòng vệ sinh.
Khẩu súng quân dụng, một khẩu Colt 45-caliber. Đã được tháo đạn. Anh không hề nghĩ đến chuyện bắn ai nhưng có thể sử dụng nó để mở đường thoát qua đám cảnh sát hoặc cướp một chiếc xe nếu cần.
Tất cả những gì anh có thể nghĩ được chỉ là: Chạy trốn!
Williams nhìn lần cuối bức ảnh chụp cùng Janeece và con trai cô trong một lần đi chơi ở khu giải trí Six Flags. Anh lại bật khóc, sau đó gạt nước mắt, khoác chiếc túi lên vai, nắm chặt khẩu súng lục nặng trịch và lao xuống cầu thang.
[Hết chương 9]
---
Chương 10: Anh chàng đã bị gài bẫy. Và họ đang rình rập chờ tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro