II: Mối Liên Hệ (Chương 13)
Chương 13
Tôi đã kiểm tra các bản tin, ngày nay có vô số cách thức hữu hiệu để thu thập thông tin và không thấy nói gì về một nhân viên cảnh sát tóc đỏ bị đồng nghiệp trong lực lượng bảo vệ pháp luật bắn hạ ở Brooklyn.
Nhưng ít nhất bọn chúng đã có một phen phát hoảng.
Giờ hẳn bọn chúng đang rất bực bội.
Tốt. Tại sao chỉ có tôi phải cảm thấy bực bội ?
Vừa bước đi tôi vừa suy nghĩ: Việc này đã diễn ra như thế nào? Tại sao lại có thể xảy ra được?
Chuyện này thật không tốt, không tốt chút nào hết...
Bọn chúng biết chính xác tôi đang làm gì, nạn nhân của tôi là ai.
Và biết rằng tôi đang trên đường tới nơi ở của DeLeon 6832, vào đúng thời điểm đó.
Bằng cách nào?
Tìm kiếm, tập hợp và phân tích các dữ liệu. Không, tôi không thể hiểu bọn chúng đã làm được điều đó bằng cách nào.
Ít nhất là chưa thể. Cần phải suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Tôi không có đủ thông tin. Làm sao tôi có thể rút ra kết luận nếu không có dữ liệu? Bằng cách nào?
A, chậm lại, chậm lại đã, tôi tự nói với mình. Khi các mười sáu chữ số bước đi quá nhanh, họ để rò rỉ các dữ liệu, bộc lộ ra đủ loại thông tin, ít nhất với những người thông minh, có khả năng suy luận như tôi có thể nhận ra được.
Chủ nhật đối với tôi đã không còn đẹp nữa. Những con phố toàn một màu xám xịt. Ánh sáng mặt trời thật bức bối, ô uế. Thành phố lạnh lẽo, những bờ hè xác xơ nham nhở. Đám mười sáu chữ số đang cười cợt, vênh vang với bộ mặt thật phô trương.
Tôi ghét tất cả chúng!
Nhưng hãy cúi đầu xuống, làm bộ tận hưởng một ngày đẹp trời đi.
Nhất là hãy suy nghĩ. Thử phân tích xem. Một chiếc máy tính, khi đối diện với một vấn đề, sẽ phân tích dữ liệu ra sao?
Suy nghĩ. Bọn chúng đã phát hiện ra bằng cách nào?
Một tòa nhà, hai tòa, ba tòa, bốn... Không có câu trả lời nào xuất hiện. Chỉ có kết luận: Bọn chúng khá thông minh. Một câu hỏi nữa: Chính xác bọn chúng là những kẻ nào? Tôi cho rằng...
Tôi chợt sững người trước một ý nghĩ khủng khiếp. Ôi, không... Tôi dừng lại, thò tay vào trong ba lô. Không, không, không, nó biến mất rồi ! Mảnh giấy ghi chú, dính vào túi đựng các bằng chứng, tôi đã quên gỡ nó trước khi vứt túi đi. Địa chỉ của mười sáu chữ số mà tôi ưa thích nhất: 3694 – 8938 – 5330 – 2498, con vật cưng của tôi – được thế giới biết đến dưới tên bác sĩ Robert Jorgensen. Tôi vừa tìm ra nơi hắn lẩn trốn và ghi lại vào một mảnh giấy. Tôi giận điên người vì đã không ghi nhớ địa chỉ đó rồi hủy đi.
Tôi ghét chính mình, ghét mọi thứ. Làm sao tôi có thể bất cẩn vậy chứ?
Tôi muốn muốn gào lên.
Robert 3694 của tôi! Suốt hai năm trời, hắn là chú chuột lang của tôi, là vật thí nghiệm trên nhân loại của tôi. Thông tin cá nhân, đánh cắp danh tính, thẻ tín dụng...
Nhưng, hơn tất cả, quá trình hủy hoại hắn quả là một đỉnh cao vĩ đại. Cực điểm của cảm xúc, không thể tả bằng lời. Giống như cocain hay heroin vậy. Chọn ra người đàn ông của một gia đình hoàn toàn bình thường, hạnh phúc, một bác sĩ giỏi, tận tụy và hủy hoại ông ta.
Tôi không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào. Giả thiết rằng ai đó đã tìm thấy mảnh giấy và tìm tới hắn ta. Hắn sẽ chạy trốn... và tôi sẽ phải để cho hắn chạy.
Lại có một thứ gì đó của tôi bị lấy đi mất trong ngày hôm nay. Tôi không thể mô tả nổi cảm giác của mình. Đau đớn như bị lửa thiêu, sợ hãi như trong cơn hoảng loạn. Nó khiến tôi cảm thấy như mình đang rơi tự do và sẽ đập xuống mặt đất mờ ảo bên dưới bất cứ lúc nào nhưng... không... hẳn.
Tôi lách qua bầy linh dương, những mười sáu chữ số đang đổ xô ra đường trong ngày nghỉ. Hạnh phúc của tôi đã bị hủy hoại, cảm giác thư thái, dễ chịu biến mất hoàn toàn. Chỉ mới vài giờ trước đây thôi, tôi đang ngắm nhìn bọn chúng với sự tò mò vô hại và cảm giác thèm muốn, thì nay tôi chỉ muốn trút giận lên đầu một kẻ nào đó, cắt lát làn da trắng bệch của hắn thành những miếng mỏng như vỏ cà chua bằng một trong những con dao cạo kiểu 89 của tôi.
Đó là dao cạo hiệu Krusius Brothers, kiểu cuối thế kỷ mười chín. Nó có một lưỡi dài, cán cầm bằng sừng hươu rất đẹp và cũng là niềm tự hào trong bộ sưu tập của tôi.
"Các bằng chứng, Mel. Chúng ta hãy xem xét chúng."
Rhyme đang nói tới những thứ đã được lấy từ chiếc thùng rác gần nhà DeLeon Williams.
"Có dấu vân tau nào không?"
Vật đầu tiên Cooper kiểm tra vân tay là những chiếc túi nilon, gồm chiếc túi đựng những bằng chứng mà Năm Hai Hai định sử dụng để sắp đặt và những chiếc túi bên trong, đựng một ít máu vẫn chưa đông và một chiếc khăn giấy dính đầy máu. Nhưng kết quả thật đáng thất vọng: trên những chiếc túi này không hề có dấu vân tay, mặc dù chất liệu của chúng lưu giữ dấu vân tay rất tốt (hoàn toàn có thể nhìn thấy được dấu vân tay một cách rõ ràng chứ không chỉ là dấu ẩn và không cần đến các hóa chất hay nguồn chiếu sáng đặc biệt). Cooper tìm thấy những dấu vết cho thấu kẻ tình nghi đã đeo găng tay bằng vải bông khi tiếp xúc với những chiếc túi. Những kẻ tội phạm giàu kinh nghiệm ưa dùng loại này hơn găng cao su vì cao su giữ dấu vân tay bên trong các ngón của găng rất tốt. Sử dụng nhiều loại hóa chất và đèn soi khác nhau, Mel Cooper tiếp tục kiểm tra những vật còn lại và cũng không tìm ra được dấu vân tay nào.
Rhyme hiểu rõ những vụ án Năm Hai Hai là thủ phạm khác biệt rõ rệt với những vụ thông thường ở chỗ nó chứa đựng hai loại bằng chứng. Thứ nhất, những bằng chứng giả mà kẻ sát nhân chủ định sắp đặt để đổ tội cho người khác mà lần này là DeLeon Williams, thủ phạm chắc hẳn đã đảm bảo rằng không có thứ nào trong đó có thể trở thành đầu mối giúp lần ngược trở lại hắn. Thứ hai, những bằng chứng thực sự mà hắn đã vô tình để lại và rất có thể sẽ dẫn tới nơi ở của hắn, chẳng hạn như vết tàn thuốc lá và mẫu tóc búp bê.
Chiếc khăn giấy đẫm máu cùng chỗ máu chưa đông thuộc về loại thứ nhất, được để lại một cách có chủ định. Tương tự là cuộn băng dính, có lẽ theo dự kiến sẽ được bỏ vào ga ra hay xe hơi của Williams, chắc chắn sẽ phù hợp với những đoạn băng dính được dùng để bịt mồm hay trói Myra Weinburg. Nhưng chắc hẳn cuộn băng dính này đã được cẩn thận giữ cách xa nơi ở của Năm Hai Hai để không tạo ra bất cứ dấu vết nào.
Chiếc giày chạy hiệu Sure-Track cỡ 13 có lẽ sẽ không được bỏ vào nhà Williams nhưng nó vẫn thuộc về loại bằng chứng "sắp đặt" vì Năm Hai Hai chắc chắn đã dùng nó để tạo ra vết giày tương tự như vết giày của Williams. Tuy vậy, Mel Cooper vẫn kiểm tra và tìm ra vết bia dính vào đế giày. Theo tài liệu về các nguyên liệu sử dụng trong đồ uống lên men, được Rhyme xây dựng cho Sở Cảnh sát New York nhiều năm trước, vết bia này có nhiều khả năng thuộc về nhãn bia Miller. Dấu vết này có thể thuộc về một trong hai loại – được sắp đặt hay thực thụ. Họ cần đợi xem Pulaski thu thập được những gì từ hiện trường vụ sát hại Myra Weinburg để biết chắc chắn.
Trong túi cũng có một bức ảnh Myra được in từ máy tính, có lẽ để tạo giả thiết Williams đã làm quen với cô gái trên mạng; có nghĩa đây cũng là một bằng chứng được sắp đặt. Tuy vậy, Rhyme vẫn yêu cầu Cooper kiểm tra kỹ bức ảnh, nhưng xét nghiệm với thuốc thử Ninhydrin không phát hiện được vết vân tay nào. Các phân tích hiển vi và hóa học cho biết bức ảnh được in trên một loại giấy thông dụng không thể lần ra được nguồn gốc, trên một chiếc máy in laser hiệu Hewlett-Packard, ngoài ra không có gì khác.
Nhưng họ đã có một phát hiện rất có thể sẽ hữu ích. Rhyme và Cooper tìm thấy thứ gì đó dính trên giấy: vết của loại nấm mốc Stachybotrys Chartarum. Đây là chính là loại "mốc nhà" mà ai cũng biết. Vì lượng tìm thấy rất nhỏ nên rất ít khả năng Năm Hai Hai cố ý dính chúng lên đó. Có thể những vết nấm mốc xuất phát từ chỗ ở hay nơi làm việc của kẻ sát nhân. Sự có mặt của loại nấm mốc vốn gần như chỉ tìm thấy trong nhà này cũng đồng nghĩa với việc ít nhất một phần chỗ ở hay nơi làm việc của hắn luôn ở trong tình trạng tối tăm ẩm thấp. Nấm mốc không thể phát triển được ở nơi khô ráo.
Mảnh giấy ghi chú, cũng nhiều khả năng không phải là bằng chứng sắp đặt, là sản phẩm sắp đặt, là sản phẩm của hãng 3M. Nó không phải loại thông dụng rẻ tiền nhất nhưng vẫn không thể lần ra nguồn gốc. Cooper không tìm thấy dấu vết nào ngoài một ít bào tử nấm mốc trên mảnh giấy, ít nhất chi tiết này cũng cho họ biết nhiều khả năng mảnh giấy thuộc về Năm Hai Hai. Mực viết trên đó là của một loại bút dùng một lần được bán rộng rãi ở các cửa hàng trên khắp đất nước.
Đó là tất cả bằng chứng có được. Trong lúc Cooper đang tập hợp kết quả, một kỹ thuật viên từ phòng thí nghiệm bên ngoài gọi tới báo rằng xét nghiệm sơ bộ xác nhận máu tìm thấy trong những chiếc túi chính là của Myra Weinburg.
Selitto có một cuộc gọi, mở máy trao đổi vài câu rồi ngắt máy. "Thế đấy... Đám DEA đã lần theo cuộc gọi báo về Amelia tới một chiếc điện thoại trả trước. Không ai trông thấy người gọi. Cũng có không ai trên đường nhìn thấy hắn. Các camera an ninh tại hai nhà ga điện ngầm gần đó cũng không ghi được hình ảnh nào đáng nghi ngờ vào khoảng thời gian hắn bỏ chạy."
"Đúng thôi, giờ thì hắn sẽ không làm điều gì gây nghi ngờ nữa. Đám phụ trách camera an ninh nghĩ gì không biết nữa. Một kẻ giết người đang đào tẩu chẳng lẽ bỗng dưng quay mòng mòng hay lột phăng quần áo trên người ra để biến thành một siêu anh hùng chắc?"
"Tôi cũng chỉ báo lại những gì họ nói thôi, Linc."
Vừa cau mặt bực bội, Rhyme vừa yêu cầu Thom viết toàn bộ kết quả cuộc kiểm tra bằng chứng lên một chiếc bảng trắng.
Trên phố gần nơi ở của DeLeon Williams:
- Ba túi nilon, loại ZipLoc Freeze, dung tích một gallon* (Đơn vị đo thể tích của Anh và Mỹ. 1 gallon = 3,785 lít (Mỹ) hoặc 4,546 lít (Anh)).
- Một chiếc giày phải, kiểu giày chạy Sure-Track cỡ 13, dưới đế dính vết bia đã khô (có thể là bia hiệu Miller), chưa từng được đi. Không có dấu vết đáng chú ý nào khác. Mục đích có thể để tạo ra vết giày tại hiện trường án mạng.
- Khăn giấy thấm máu trong túi nilon. Xét nghiệm sơ bộ xác nhận là máu của nạn nhân.
- Hai cc máu đựng trong túi nilon. Xét nghiệm sơ bộ xác nhận là máu của nạn nhân.
- Mảnh giấy ghi chú có ghi địa chỉ Henderson House Residence, phòng 672, người đang ở là Robert Jorgensen. Không lần ra được nguồn gốc bút, giấy, mực được sử dụng viết địa chỉ. Tìm thấy nấm mốc Stachybotrys Chartarum trên giấy.
- Ảnh màu nạn nhân in từ máy tính. Mực in của máy Hewlett-Packard. Ngoài ra không lần ra được nguồn gốc. Giấy in ảnh không lần ra được nguồn gốc. Tìm thấy nấm mốc Stachybotrys Chartarum trên ảnh.
- Băng dính, hiệu Home Depot, không lần ra được nơi bán.
- Không tìm thấy dấu vân tay.
Chuông cửa reo lên. Ron Pulaski hối hả bước vào, bê theo hai chiếc thùng, bên trong đựng các túi nilon bằng chứng từ hiện trường Myra Weinburg đã bị giết.
Rhyme có thể thấy vẻ mặt cậu cảnh sát trẻ đã thay đổi. Pulaski thường tỏ ra dè dặt, lúng túng đôi khi lại có vẻ kiêu hãnh, đầy tự hào, thậm chí có lúc cậu ta còn đỏ mặt nhưng lúc này đôi mắt cậu trống rỗng, ánh mắt quả quyết vốn có đã biến mất. Cậu ta liếc nhìn Rhyme, gật đầu, lầm lì bước vào bàn xét nghiệm bàn giao bằng chứng cùng các tấm thẻ ghi nhận dạng bằng chứng lại cho Cooper, chuyên gia kỹ thuật khám nghiệm vừa nhận lấy vừa thở dài.
Cậu cảnh sát trẻ lùi lại, nhìn về phía tấm bảng mà Thom vừa viết lên. Hai tay đút vào túi quần jean, áo sơ mi Hawaii bỏ ngoài, cậu ta không hề nhìn một từ cụ thể nào cả.
"Cậu ổn chứ, Pulaski?"
"Tất nhiên."
"Trông cậu không được ổn lắm", Sellitto nói.
"Không, không có gì đâu."
Không đúng. Điều gì đó trong lần đầu tiên tự mình khám nghiệm hiện trường án mạng đã làm cậu ta khó chịu.
Cuối cùng cậu ta lên tiếng, "Cô gái vẫn còn nằm đó, mặt ngửa lên, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cứ như cô ấy vẫn còn sống và đang nhìn vào thứ gì đó, hơi cau mày, giống như tò mò vậy. Tôi cứ nghĩ người ta đã phủ lên cô ấy một tấm vải".
"Cậu không nên bứt rứt vì chuyện này nữa", Sellitto khẽ nói.
Pulaski nhìn qua cửa sổ. "Chuyện này thật điên rồ. Nhưng... cô ấy trông hơi giống Jenny."
Lincoln Rhyme và Amelia Sachs có nhiều điểm tương đồng trong công việc. Đối với họ, sự thấu cảm trong khi khám nghiệm hiện trường các tội ác cần thiết. Nhờ nó, bạn sẽ cảm nhận được những gì thủ phạm, cũng như nạn nhân, đã trải qua. Điều đó giúp hiểu rõ hơn hiện trường và tìm ra những bằng chứng mà rất có thể bạn sẽ bỏ sót.
Những người có được kỹ năng này là những bậc thầy trong khám nghiệm hiện trường. Dù rằng hậu quả đi kèm với nó đôi khi khiến họ khổ sở.
Nhưng Rhyme và Sachs khác nhau ở một điểm quan trọng. Sachs tin rằng, điều quan trọng là không được mất cảnh giác khi đứng trước hiện trường kinh hoàng của tội ác. Phải luôn có cảm giác thấu cảm mỗi lần tới hiện trường và cả sau đó. Nếu không, trái tim người cảnh sát sẽ trở nên chai lì, tâm hồn sẽ ngày càng giống với nội tâm tăm tối của kẻ mà anh ta đang truy đuổi.
Rhyme lại cảm thấy cần phải bình thản đến mức tối đa. Chỉ bằng cách gạt bỏ bi kịch sang một bên mới có thể trở thành một cảnh sát xuất sắc nhất mà năng lực cho phép và các bi kịch có thể tái diễn trong tương lai sẽ được ngăn chặn hiệu quả hơn ("không được coi đó là một thân thể con người nữa", anh thường lên lớp cho những người mới. "Đó là một nguồn bằng chứng. Và là một nguồn rất quan trọng").
Nhà tội phạm học tin tưởng Pulaski có tiềm năng giống mình hơn, nhưng trong giai đoạn đầu của sự nghiệp, cậu ta đang rơi vào vùng ảnh hưởng của Amelia Sachs. Lúc này, Rhyme thông cảm với cậu nhưng bọn họ đang có một vụ án cần giải quyết. Tối nay, khi đã về nhà, Pulaski có thể ôm chặt lấy cô vợ của mình và thầm than khóc cho cái chết của người phụ nữ có ngoại hình giống cô.
Anh hỏi cộc lốc, "Cậu vẫn tỉnh táo đấy chứ, Pulaski?"
"Vâng, thưa ông. Tôi ổn."
Không hẳn là vậy, nhưng câu nói của Rhyme đã mang lại hiệu quả nhất định. "Đã kiểm tra xác nạn nhân rồi chứ?"
Một cái gật đầu. "Tôi và bác sĩ pháp y đã cùng tiến hành khám nghiệm. Tôi đảm bảo ông ấy đã choàng tấm bọc cao su quanh giày."
Để tránh nhầm lẫn khi kiểm tra dấu chân và giày dép, Rhyme đã quy định các nhân viên điều tra hiện trường làm việc cho anh phải dùng các tấm bọc cao su quanh chân, ngay cả khi họ đang mặc bộ đồ liền quần chuyên dụng bằng chất dẻo, để tránh gây tạp nhiễm bằng chứng bới tóc, da và những thứ khác xuất phát từ chính cơ thể họ.
"Tốt lắm." Sau đó Rhyme hăm hở nhìn về phía hai chiếc thùng. "Bắt đầu thôi. Chúng ta đã làm hỏng một kế hoạch của hắn. Rất có thể hắn đang điên lên và chuyển sang săn lùng mục tiêu khác. Cũng có thể hắn đang mua vé đi Mexico. Dù là khả năng nào đi nữa, tôi muốn chúng ta thật khẩn trương."
Cậu cảnh sát trẻ mở cuốn sổ ghi chép của mình ra. "Tôi..."
"Thom, vào đây nào. Cậu đang ở xó xỉnh nào vậy?"
"Bình tĩnh, Lincoln", anh chàng điều dưỡng vừa bước vào phòng vừa lên tiếng kèm theo nụ cười hồ hởi. "Anh phải biết yêu cầu một cách lịch sự chứ."
"Một bản danh sách nữa. Cậu hãy ghi lại trên bảng."
"Thế ư?"
"Thôi nào."
"Tôi không nghĩ thế."
"Thom."
"Thôi được."
"Bắt đầu: Hiện trường vụ sát hại Myra Weinburg."
Anh chàng Thom viết đầu đề lên bảng và đứng sẵn sàng với cây bút trong tay, trong lúc Rhyme hỏi, "Pulaski, theo tôi hiểu nơi đó không phải là căn hộ của nạn nhân đúng không?"
"Đúng thế, thưa ông. Một cặp vợ chồng sở hữu ngôi nhà đó. Họ đang du lịch trên biển. Tôi đã liên lạc được với họ. Họ nói chưa từng bao giờ nghe tới tên Myra Weinburg. Trời ơi, giá mà ông nghe được giọng nói của họ lúc ấy, quả thực rất bực bội. Như vậy, thủ phạm đã phá khóa để lọt vào trong."
"Vậy là hắn biết không có ai ở nhà và không có hệ thống báo động", Cooper nói.
"Thú vị đây."
"Anh nghĩ sao?", Sellitto lắc đầu. "Hắn chỉ tình cờ chọn nơi đó làm địa điểm gây án sao?"
"Quanh đó thực sự rất vắng vẻ", Pulaski chen vào.
"Còn cô gái lúc đó đang làm gì?"
"Tôi tìm thấy xe đạp của cô ấy bên ngoài, trong túi nạn nhân có chiếc chìa Kryptonite (Tên một công ty chuyên sản xuất các loại khóa), hoàn toàn khớp với khóa của xe."
"Đi xe đạp. Có thể hắn đã theo dõi lộ trình của nạn nhân và biết cô sẽ có mặt ở đó vào một thời điểm nhất định. Bằng cách nào đó, hắn biết chủ nhà đã đi vắng, sẽ không bị ai quấy rầy... Okay, Rookie* (Cách gọi Ron (Pulaski) một cách thân mật và hơi kẻ cả bề trên) , hãy trình bày những gì cậu tìm thấy. Thom, nếu cậu không thấy phiền, hãy viết lại tất cả."
"Ông đang cố quá mức đấy."
"Không sao. Tiếp: nguyên nhân tử vong?", Rhyme hỏi Pulaski.
"Tôi đã yêu cầu bên pháp y chuyển ngay kết quả giải phẫu cho chúng ta ngay khi có."
Sellitto cười cộc cằn, "Ông ta bảo sao?"
"Hình như là 'Phải, tất nhiên rồi'. Và vài câu nữa."
"Trước khi có thể yêu cầu kiểu đó, cậu cần phải được thăng chức đã. Nhưng tôi đánh giá cao cố gắng của cậu. Còn kết quả sơ bộ?"
Cậu ta nhìn xuống các ghi chép của mình. "Thủ phạn đã đánh một số cú vào đầu nạn nhân. Nhằm mục đích khuất phục, ông bác sĩ nghĩ vậy" Cậu cảnh sát trẻ chợt dừng lại, có lẽ cậu đang nhớ lại chấn thương tương tự chính mình đã phải chịu mấy năm trước. Mấy giây sau, cậu tiếp tục, "Nguyên nhân gây tử vong là do bị ngạt thở. Xuất huyết trên mắt và bên trong mí mắt, những điểm chảy máu rất nhỏ...".
"Tôi biết chúng là gì, Rookie."
"Tất nhiên rồi... Thêm hiện tượng căng phồng tĩnh mạch vùng da đầu, mặt. Đây là vật có khả năng chính là hung khí." Anh ta giơ lên chiếc túi, bên trong đựng một đoạn dây thừng dài khoảng một mét hai.
"Mel?"
Cooper cầm lấy, thận trọng mở nó ra trên tờ giấy sạch khổ lớn dùng để in báo, quét nhẹ để tìm các dấu vết có thể còn dính trên đó. Anh ta xem xét kỹ lưỡng rồi lấy được một ít mẫu sợi.
"Gì vậy?", Rhyme sốt ruột hỏi.
"Kiểm tra." Anh chàng cảnh sát trẻ quay lại với các ghi chép của mình. "Còn về hành động cưỡng dâm, theo bác sĩ, nó được thực hiện trong cả đường âm đạo và hậu môn sau khi nạn nhân đã chết."
"Tư thế của thi thể?"
"Không có gì đặc biệt... nhưng tôi nhận thấy một điều, thám tử.", Pulaski nói. "Tất cả các móng tay của cô gái đều để dài, trừ một ngón. Móng của ngón đó bị cắt rất ngắn."
"Đến chảy máu?"
"Phải. Bị cắt sâu tới tận lớp thịt dưới móng." Anh ta ngần ngừ trước khi nói tiếp. "Có lẽ trước khi nạn nhân chết."
Vậy là Năm Hai Hai có ít nhiều tính cách của một kẻ tàn bạo, bệnh hoạn, Rhyme thầm nghĩ. "Hắn thích sẽ đau đớn."
"Kiểm tra những bức ảnh chụp hiện trường từ vụ cưỡng dâm trước."
Viên cảnh sát trẻ vội vàng đi tìm các bức ảnh. Cậu ta lướt nhanh qua chúng và tìm ra một bức. Mắt cậu ta nheo lại. "Hãy nhìn xem, thám tử. Ở đây hắn cũng cắt cụt một móng tay nạn nhân. Cũng ở ngón đó."
"Chàng trai của chúng ta thích các chiến lợi phẩm. Một chi tiết rất hữu ích."
Pulaski hăng hái gật đầu. "Hãy thử nghĩ về chi tiết này xem, ngón tay đeo nhẫn. Điều đó liên quan tới quá khứ của hắn chăng? Có thể vợ hắn đã bỏ hắn, hoặc hắn bị mẹ hắn bỏ rơi, hay hình bóng một người mẹ..."
"Cừ lắm, Pulaski. Cậu giúp tôi nhớ ra chúng ta đã quên mất một thứ khác."
"Gì vậy, thưa ông?"
"Cậu có đọc tử vi hàng ngày* (Những dự đoán về công việc, tâm trạng... chia theo mười hai cung hoàng đạo của chiêm tinh phương Tây, hay được đăng lên các tờ báo nhằm mục đích giải trí, thư giản) của mình sáng nay trước khi chúng ta bắt đầu cuộc điều tra không?"
"... Của tôi?"
"À, và ai đã được giao việc bói lá chè nhỉ? Tôi quên mất."
Sellitto tặc lưỡi. Pulaski đỏ bừng mặt.
Rhyme cấm cẳn, "Việc dựng chân dung tâm lý như thế chẳng ích lợi gì hết. Điều hữu ích từ những chiếc móng tay là biết được Năm Hai Hai đang sở hữu dấu vết liên hệ về ADN tới tội ác hắn gây ra. Đó là chưa kể, nếu chúng ta xác định được hắn đã dùng dụng cụ nào để cắt món chiến lợi phẩm đó, rất có thể chúng ta có cơ hội tìm ra hắn. Bằng chứng, Rookie. Không phải những suy đoán vu vơ về tâm lý học".
"Tôi hiểu."
"Lincoln chỉ muốn tốt thôi mà."
"Tất nhiên rồi."
"Đoạn dây thừng thế nào, Mel?"
Cooper đang tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu về các loại sợi. "Loại sợi gai thông dụng, có trong hàng nghìn đại lý bán lẻ trên cả nước." Anh ta phân tích hóa học. "Không có dấu vết gì."
Thế là vứt đi.
"Còn gì nữa không, Pulaski?", Sellitto hỏi.
Anh ta lần theo danh sách. Dây câu, dùng để trói tay cô gái đã cứa sâu vào da đến mức gây chảy máu. Băng dính để bịt mồm nạn nhân. Loại băng dính hiệu Home Depot, tất nhiên được lấy từ chính cuộn băng dính Năm Hai Hai đã vứt đi, các đầu băng dính bị xé khớp nhau hoàn toàn. Hai chiếc bao cao su chưa dùng tìm thấy gần thi thể nạn nhân, anh chàng cảnh sát trẻ giải thích, đồng thời giơ chiếc túi đựng chúng lên. Đều là hiệu Trojan Enz.
"Còn đây là những miếng gạc đã được dùng để lấy mẫu."
Mel Cooper cầm lấy, kiểm tra những miếng gạc đã được dùng để lấy mẫu dịch từ âm đạo và hậu môn. Bên pháp y hẳn sẽ cung cấp một báo cáo chi tiết hơn, nhưng đã có thể thấy rõ trong những thứ tìm thấy có vết của chất bôi trơn giống với các bao cao su hiệu Enz. Không hề tìm thấy vết tinh dịch tại hiện trường.
Một miếng gạc nữa, dùng để lấy mẫu trên sàn, nơi Pulaski tìm thấy dấu của một chiếc giày chạy có vết bia. Xét nghiệm chứng tỏ đây là bia Miller. Đương nhiên, hình ảnh tĩnh điện của dấu giày cho thấy đây là một chiếc giày phải cỡ 13, hiệu Sure-Track – cũng chính là chiếc giày Năm Hai Hai đã phi tang vào thùng rác.
"Chủ nhân ngôi nhà chẳng hề có lon bia nào, đúng không? Cậu có kiểm tra nhà bếp và nơi cất thực phẩm đấy chứ?"
"Có kiểm tra, thưa ông. Tôi không tìm thấy chút bia nào."
Lon Sellitto gật đầu. "Cá mười đô với anh, bia hiệu Miller chính là loại đồ uống của DeLeon."
"Tôi không nhận cược với anh về vụ này đâu, Lon. Còn gì nữa không?"
Pulaski giơ lên chiếc túi nilon đựng một hạt nhỏ màu nâu mà cậu ta tìm thấy trên tai nạn nhân. Phân tích cho biết đó là thuốc lá. "Có tìm thấy gì với nó không, Mel?"
Kết quả kiểm tra cho thấy đó là một mảnh thuốc lá được cắt rất nhỏ, loại được dùng trong thuốc lá điếu, nhưng không hề tương đồng với các mẫu thuốc hiệu Tareyton có trong cơ sở dữ liệu. Lincoln Rhyme là một trong số hiếm hoi những người không hút thuốc ở quốc gia này phản đối các lệnh cấm hút thuốc. Thuốc lá và tàn thuốc là những mối liên hệ pháp y tuyệt vời giữa tội phạm và hiện trường tội ác chúng gây ra. Cooper không thể nói rõ nó thuộc hiệu nào. Tuy vậy, anh khẳng định mảnh thuốc lá có độ ẩm rất thấp, rất có thể nó đã được mua từ lâu.
"Myra hay những người chủ nhà có hút thuốc không?"
"Tôi không thấy dấu vết nào nói lên điều này. Tôi đã làm đúng những gì ông vẫn nói, ngửi kỹ mùi tại hiện trường khi vừa tới đó. Không có mùi khói thuốc."
"Tốt." Cho tới lúc này, Rhyme thực sự hài lòng với kết quả khám nghiệm hiện trường. "Tình hình tìm kiếm vân tay ra sao?"
"Đã tìm hiểu mẫu vân tay của các chủ nhà, từ cả tủ thuốc và những đồ vật để trên bàn đầu giường..."
"Vậy là cậu không chỉ quấy quá cho qua chuyện. Cậu đã thực sự đọc kỹ cuốn sách của tôi." Rhyme đã dành ra vài đoạn trong cuốn sách pháp y của mình để nêu lên tầm quan trọng của việc thu thập các dấu vân tay tại hiện trường và vị trí nào tốt nhất để tìm ra chúng.
"Đúng thế, thưa ông."
"Tôi rất vui. Thế tôi có kiếm được khoản thu nhập nào từ nó không đấy?"
"Tôi mượn của anh trai mình." Người anh song sinh của Pulaski là một nhân viên cảnh sát tại Đồn Cảnh sát số 6 ở Greenwich Village.
"Hy vọng là anh cậu đã trả tiền mua nó."
Rhyme giải thích rằng phần lớn dấu vân tay tìm thấy trong ngôi nhà là của vợ chồng chủ nhà, điều này khẳng định được từ các mẫu vật. Những dấu vân tay có thể từ khách đến thăm, nhưng không có khả năng Năm Hai Hai lại bất cẩn đến thế. Cooper quét tất cả dấu vân tay vào Hệ thống Nhận dạng vân tay tự động. Họ sẽ sớm có kết quả.
"Okay, Pulaski, cậu có ấn tượng gì về hiện trường?"
Câu hỏi có vẻ làm cậu ta bất ngờ. "Ấn tượng?"
"Đây là những cái cây đơn lẻ." Rhyme hướng mắt về phía các túi dựng bằng chứng. "Cậu nghĩ gì về cả khu rừng?"
Cậu cảnh sát trẻ ngẫm nghĩ. "Đúng là tôi có một ý nghĩ. Mặc dù có vẻ hơi ngớ ngẩn."
"Cậu biết rõ tôi sẽ là người đầu tiên nói toạc ra nếu cậu đưa ra một giả thiết ngớ ngẩn, Rookie."
"Khi vừa tới đó, tôi cảm nhận là không có vật lộn xảy ra ở bên ngoài."
"Ý cậu là gì?"
"Ông thấy đấy, xe đạp của cô gái được khóa vào cột đèn bên ngoài ngôi nhà như thể chính nạn nhân đã dựng nó vào đó, không hề nghĩ rằng có điều gì không hay sắp xảy ra."
"Vậy là hắn không chỉ đơn giản vồ lấy cô gái ngay ngoài đường."
"Đúng thế. Để đi vào trong nhà, ông phải đi qua một chiếc cổng, sau đó tới một lối đi dài dẫn đến cửa trước. Lối đi đó thực sự rất hẹp, chất đầy những thứ mà đôi vợ chồng chủ nhà tích trữ, chai lọ, đồ thể thao, dụng cụ làm vườn, mấy đồ để tái chế. Nhưng không có gì lộn xộn ở đấy." Cậu ta chỉ vào một bức ảnh khác. "Nhưng hãy nhìn vào bên trong, đây chính là nơi cuộc vật lộn bắt đầu. Chiếc bàn và những bình hoa. Ngay cạnh cửa trước." Giọng cậu ta lại có vẻ xúc động. "Dường như cô gái đã chống cự rất quyết liệt."
Rhyme gật đầu. "Được rồi. Vậy là Năm Hai Hai đã khôn khéo tán chuyện với nạn nhân để lừa cô vào trong nhà. Cô gái khóa chiếc xe đạp lại, đi theo lối đi và họ bước vào trong nhà. Cô gái dừng lại trước cửa, phát hiện ra hắn nói dối và tìm cách thoát ra ngoài."
Anh ngẫm nghĩ về chi tiết này. "Vậy chắc chắn hắn phải biết khá nhiều về Myra để khiến cô cảm thấy thoải mái và có thể tin tưởng hắn... Đúng thế, hắn có tất cả những thông tin về bản thân những người đó, họ mua gì, họ đi nghỉ khi nào, họ có lắp đặt hệ thống báo động hay không, họ sẽ có mặt ở đâu... Không tồi, Rookie. Giờ chúng ta đã biết điều gì đó chắc chắn về hắn."
Pulaski cố giữ một nụ cười trên khuôn mặt.
Tiếng báo hiệu hoàn thành việc tìm kiếm từ máy tính của Cooper vang lên. Anh ta nhìn kết quả trên màn hình. "Không có dấu vân tay nào thuộc về hắn. Một số không tròn trĩnh."
Rhyme nhún vai, không lấy làm ngạc nhiên. "Tôi quan tâm tới ý tưởng rằng hắn biết rất nhiều. Hãy gọi cho DeLeon Williams. Liệu Năm Hai Hai có lựa chọn chính xác những bằng chứng hắn muốn sắp đặt không?"
Cuộc đàm thoại ngắn ngủi của Sellitto đã cho thấy câu trả lời là có, Williams đi giày hiệu Sure-Track cỡ 13, thường xuyên mua bao cao su hiệu Trojan Enz. Anh ta sở hữu dây câu loại bốn mươi cân Anh, uống bia Miller và mới đây đã tới một cửa hàng của Home Depot mua băng dính và dây thừng bằng sợi gai.
Nhìn vào danh sách bằng chứng trong vụ cưỡng dâm trước, Rhyme nhận thấy những chiếc bao cao su Năm Hai Hai sử dụng là hiệu Durex. Tên sát nhân đã chọn chúng vì Joseph Knightly mua bao cao su loại này.
Qua điện thoại, anh hỏi Williams, "Có phải anh bị mất một chiếc giày không?"
"Không."
Sellitto nói, "Vậy là hắn đã mua một đôi cùng kiểu, cùng cỡ như đôi giày anh đi. Làm thế nào hắn biết được điều này?"
"Gần đây anh có bắt gặp ai lảng vảng quanh nhà và ga ra của mình, đi qua gần xe hơi hay thùng rác không? Nơi ở của anh gần đây có bị đột nhập không?"
"Không, chúng tôi chắc chắn là không. Tôi đang thất nghiệp và ngồi gần như cả ngày để trông nhà. Có điều gì thì chắc chắn tôi sẽ biết. Hàng xóm láng giềng quanh đây cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chúng tôi có lắp hệ thống báo động. Luôn trong trạng thái hoạt động."
Rhyme cảm ơn anh ta và họ dừng liên lạc.
Anh ngả đầu ra sau, nhìn về phía bản danh sách và đọc cho Thom những gì cần viết.
Hiện trường vụ án mạng Myra Weinburg:
- Nguyên nhân tử vong: ngạt thở. Đang đợi báo cáo cuối cùng của pháp y.
- Không có hiện tượng cắt xẻo hay sắp đặt tư thế thi thể nạn nhân, nhưng móng tay ngón đeo nhẫn trên bàn tay trái bị cắt cụt. Có thể thủ phạm cắt móng tay nạn nhân để giữ làm chiến lợi phẩm.
- Chất bôi trơn từ bao cao su hiệu Trojan Enz.
- Hai chiếc bao cao su chưa mở, hiệu Trojan Enz.
- Không tìm thấy bao cao su đã sử dụng hay vết dịch sinh học của thủ phạm.
- Vết bia Miller trên sàn (có nguồn gốc bên ngoài hiện trường vụ án).
- Dây câu sợi đơn loại 40 cân Anh, rất thông dụng.
- Một đoạn dây thừng sợi gai dài một mét hai (MW).
- Băng dính miệng nạn nhân.
- Mảnh thuốc lá cũ, không xác định được nguồn gốc.
- Dấu giày, loại giày chạy Sure-Track của nam giới, cỡ 13.
- Không có dấu vân tay.
Rhyme hỏi, "Anh chàng của chúng ta đã gọi 911 để báo về chiếc Dodge đúng không?"
"Phải", Sellitto xác nhận.
"Tìm thông tin về cuộc gọi đó. Hắn đã nói gì, giọng hắn nghe ra sao."
Sellitto nói thêm, "Những vụ trước đó nữa – vụ anh họ anh, vụ trộm tiền xu và vụ cưỡng dâm".
"Tốt, đúng thế. Tôi đã không nghĩ đến việc này."
Sellitto liên lạc tới trung tâm chuyển cuộc gọi. Những cuộc gọi tới số 911 đều được ghi âm và lưu lại. Anh ta yêu cầu thông tin. Mười phút sau, anh ta nhận được một cuộc gọi lại. Những cuộc gọi nặc danh tới 911 trong vụ Arthur cũng như vụ vừa xảy ra hôm nay vẫn được lưu trong hệ thống. Người phụ trách trung tâm chuyển cuộc gọi thông báo rằng những bản ghi âm được gửi tới địa chỉ email của Cooper dưới dạng file đuôi wav* (Waveform Audio File Format: Định dạng chuẩn cho các file âm thanh của Microsoft và IBM) . Những vụ xảy ra trước đó đã được ghi vào đĩa CD và gửi tới kho lưu trữ. Có thể phải mất cả ngày để tìm ra chúng.
Khi các file ghi âm tới nơi, Cooper mở ra, bật lên. Trong đó là một giọng nam giới kêu cảnh sát khẩn trương tới địa chỉ nơi anh ta nghe thấy có tiếng kêu. Người đàn ông mô tả lại chiếc xe chạy khỏi hiện trường. Giọng nói trong hai đoạn ghi âm có vẻ giống nhau.
"Lấy mẫu giọng nói chứ?", Cooper hỏi. "Nếu tìm được một đối tượng tình nghi, chúng ta có thể so sánh với nó."
Mẫu giọng nói được đánh giá cao hơn nhiều trong thế giới khoa học hình sự so với các thiết bị phát hiện nói dối và được chấp nhận ở một số tòa án, tùy thuộc vào thẩm phán. Nhưng Rhyme lắc đầu. "Hãy nghe xem. Hắn nói qua một chiếc 'hộp'".
Chiếc "hộp" là thiết bị cho phép che giấu giọng thật của người gọi điện. Nó không làm giọng nói trở nên kỳ quặc như tiếng nói của Darth Vader* (Một nhân vật phản diện trong series phim Chiến tranh giữa các vì sao), âm sắc vẫn hoàn toàn bình thường, chỉ trở nên hơi ồm ồm. Nhiều tổng đài trợ giúp và bộ phận dịch vụ khách hàng sử dụng thiết bị này để làm giọng nói của tất cả nhân viên tương tự nhau.
Đúng lúc này cửa phòng mở, Amelia Sachs bước vào, dưới nách kẹp một vật khá lớn. Rhyme không thể đoán ra được là thứ gì. Gật đầu chào mọi người, sau đó cô nhìn vào tấm bảng bằng chứng, rồi nói, "Có vẻ như cậu làm việc chu đáo đấy, Pulaski".
"Cảm ơn."
Rhyme nhận ra vật cô đang mang theo người là một cuốn sách. Đã bị gỡ tung ra một cách dở dang. "Cái quái quỷ gì thế?"
"Một món quà từ Robert Jorgensen, ông bạn bác sĩ của chúng ta."
"Một bằng chứng?"
"Cũng khó nói. Trò chuyện với ông ta quả là một điều kỳ lạ."
"Kỳ lạ là sao, Amelia?", Sellitto hỏi.
"Thử tưởng tượng rằng Batboy* (Sinh vật hư cấu nửa người, nửa dơi thường xuyên xuất hiện trên một tờ báo lá cải của Mỹ), Elvis* (Elvis Presley - ca sĩ Mỹ được mệnh danh là Vua nhạc Rock and Roll) và người ngoài hành tinh đứng đằng sau vụ ám sát Kenedy. Kiểu kỳ lạ như vậy đó."
Pulaski bật cười và bắt gặp ngay một cái nhìn coi thường từ Lincoln Rhyme.
[Hết Chương 13]
---
Chương 14: "Câu trả lời chính là những chiếc giày."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro