Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: Cái chết của đạo diễn nổi tiếng

Tại khu nhà cao cấp quận Karuizawa, giữa những tán lá cây bạch quả đã ngả màu vàng là biệt thự của Nagata Akihiro. Ông là vị đạo diễn thiên tài đã để lại nhiều tác phẩm đáng tự hào cho nền điện ảnh Nhật Bản. Nhưng mùa thu năm nay, ông đột nhiên tuyên bố giải nghệ mà không nói rõ lý do.

Vợ ông là nữ diễn viên nổi tiếng Chisato.

Cả hai vợ chồng đều nổi tiếng nên tòa biệt thự nơi họ sống nằm cách đại lộ đến vài trăm mét, trong một khu đất rộng lớn, nhằm đảm bảo riêng tư. Tòa biệt thự này thuộc hàng đáng nể trong khu nhà cao cấp, với kiến trúc Victorian Gothic bằng đá mang nét đặc trưng của Anh. Đạo diễn Nagata vốn rất thích nước Anh, thậm chí còn được Hoàng gia Anh phong tước hiệp sĩ.

Phòng riêng của bà Chisato nằm ở tầng ba của tòa nhà, là nơi đón nhiều nắng nhất. Nhưng buổi trưa, căn phòng đó tối mịt vì bà đã khép chặt tấm rèm dày cộp, ngăn mọi tia nắng mặt trời.

- Vết nhăn ở đâu ra thế này... - Bà Chisato hoảng hốt khi nhìn khuôn mặt mình trong gương. Bà đưa tay lên che mặt, nói một mình. – Tuổi trẻ vốn là vũ khí lợi hại nhất của mình đã sắp tàn phai rồi... Rốt cuộc mình cũng chỉ là ngôi sao nổi tiếng một thời, chứ đâu có thể giành được vai chính trong một tác phẩm lớn thế này cơ chứ. Họ sẽ nhận ra khả năng diễn xuất tồi tệ của mình như trong bộ phim trước thôi.

Chisato bóp nhàu nhĩ tập kịch bản phim "Oichi(1), công chúa thời chiến" trên bàn, rồi òa khóc. Nhưng khi nghe tiếng gõ cửa, bà ngồi thẳng dậy ngay, đanh mặt lại với đôi lông mày nhướn cao. Mắt bà đỏ ngầu trông thật đáng sợ.

- Đạo diễn mời bà xuống phòng tập dưới tầng... - Ishihara Kana mở cửa bước vào. Cô là trợ lý của bà Chisato và muốn trở thành diễn viên trong tương lai. Cô thậm chí còn làm hết cả việc nội trợ trong tòa biệt thự. Cô lo lắng khi thấy mắt bà Chisato đỏ hoe. – Bà có ổn không?

- Làm sao mà ổn được, tôi mãi không thuộc nổi lời thoại đây này! – Bà Chisato lấy khăn giấy thấm nước mắt. – Diễn viên luôn phải hóa thân vào nhân vật của mình, thể hiện những cảm xúc hỉ nộ ái ố sao cho thật chân thật. Tôi không thể làm được điều đó nữa. Vai diễn nào của tôi cũng như nhau, cũng đều giả tạo. Đến chính tôi cũng không thể chịu đựng nổi sự kém cỏi của bản thân nữa!

- Bà không nhập được vai, nên không thể thuộc lời thoại sao? – Kana hỏi.

- Đúng thế. Tôi đã cười, đã khóc quá nhiều trước ống kính máy quay, tới mức quên mất niềm vui và nỗi buồn thực sự mất rồi. Tôi đã cố để nhớ ra, nhưng càng cố càng bất lực, nên cứ vấp lên vấp xuống! – Bà Chisato lại bật khóc.

- Mới nửa năm trước bà còn diễn xuất tốt lắm cơ mà. – Kana cố an ủi.

- Đó là vì tôi giỏi lấp liếm thôi! Tôi xem lại những thước phim của mình ngày trước rồi diễn lại chứ đâu có đồng cảm với nhân vật. Tất cả chỉ là dối trá.

- Bà đừng nói như thế. – Kana rưng rưng nước mắt.

Bà Chisato mặc kệ, vẫn tiếp tục nói:

- Nhưng tôi không thể để người khác diễn vai của mình. Nếu ông ta dám để người khác đóng vai này thì không xong với tôi đâu! – Bà giận dữ đấm cả hai tay xuống mặt bàn. – Ông Nagata thế nào rồi?

- Hôm qua ông ấy vẫn kêu mệt, nhưng khi thấy diễn viên đến thì tươi tỉnh hẳn lên...

- Cô nói đúng. Gần đây ông ấy thường nằm trên giường đến tận trưa. Tôi bảo đi khám thì ông ấy không chịu vì ghét bệnh viện...

- Vâng... Nhưng hôm nay ông ấy dậy từ sáng sớm, nhiệt tình chỉ đạo mấy diễn viên trẻ, trông không có vẻ gì là một đạo diễn bảy mươi tuổi đã giải nghệ cả. – Kana kể.

- Gì chứ cứ chỉ đạo diễn xuất là ông ấy khỏe khoắn hơn cả người mới hơn ba mươi như tôi đây này... - Bà Chisato cười.

Kana sực nhớ ra:

- Hình như có một cậu thám tử học trò nổi tiếng đến nhờ ông ấy giúp việc đóng kịch cho lễ hội ở trường, nên ông ấy mới hồ đồ thế.

- Cậu ta tên là Kudo Shinichi đúng không? Cái tên đó tôi cũng nghe qua rồi. Hình như cậu ta là một thám tử tuổi học trò tài giỏi hơn người.

- Vâng. Mà tôi thấy đạo diễn đưa cho cậu Kudo tập giấy khá dày...

- Chắc ông ấy tặng cậu ta vé xem phim thôi.

- Không đâu, Kudo có vẻ ngạc nhiên lắm, còn vẻ mặt giám đốc thì rất nghiêm túc. Nói thật là tôi khá tò mò...

- Để lát nữa tôi hỏi ông ấy xem sao. Trong số những người đang được ông Nagata huấn luyện dưới kia, có ai tiềm năng không?

- Tôi thấy cô Kisaragi Saori có vẻ hơn hẳn mọi người. – Kana lí nhí.

- Cô ta sao? – Bà Chisato lừ mắt. – Đúng là cô ta diễn xuất khá tốt, nhưng cô ta dùng sắc đẹp mua chuộc ông Nagata để có được vai diễn đấy!

- Thật ư? – Kana ngạc nhiên.

- Cô đừng giả vờ! Cô nhìn bọn họ là biết thừa rồi. – Bà Chisato gắt.

- Có thể... Nhưng đạo diễn Nagata chỉ yêu mình bà chủ thôi. Ông ấy không để mắt đến cô Kisaragi đâu.

- Hừm, được thế thì tốt... - Bà Chisato có vẻ bất an. – Bên công ty sản xuất nói sẽ để ông Nagata chọn tất cả các vai, kể cả vai công chúa Oichi trong bộ phim cổ trang lần này. Ông Nagata giỏi thật đấy. Nhưng dù sao tới mùa thu ông ấy cũng giải nghệ rồi. Đáng lẽ nhà sản xuất không nên răm rắp theo ý của ông ấy thế. Mà thôi, họ đã quyết định thì cũng chẳng ai làm gì được. Mấy diễn viên trẻ tuổi dưới nhà chắc đang ganh đua quyết liệt để lọt vào mắt xanh của ông ấy, ai mà biết họ sẽ làm gì...

- Ý bà là sao? – Kana sợ sệt.

- Cô cũng muốn theo nghiệp diễn xuất nên chắc phải biết đám diễn viên có thể làm bất cứ điều gì để giành vai diễn còn gì. – Bà lườm cô trợ lý.

- Tôi... Tôi chỉ cần thấy mình có ích cho đạo diễn Nagata và bà Chisato ở đây là hạnh phúc lắm rồi. – Kana lắp bắp.

- Cô chẳng có chí tiến thủ gì cả. Đúng là cô giúp chúng tôi rất nhiều, nhưng như thế thôi thì được cái gì? Chính vì cái tính đó nên người yêu cô mới lặn mất tăm đấy!

Nghe câu đó, Kana bỗng rưng rưng nước mắt.

- Cô mau nước mắt thật cơ! Thôi, tôi quá lời, cô bỏ qua nhé. Cô bảo ông Nagata là tôi sẽ xuống ngay.

- Vâng. – Kana vừa sụt sịt vừa ra khỏi phòng.

Trong phòng tập lát gỗ rộng rãi dưới tầng một của biệt thự, ông Nagata đang nghiêm khắc chỉ đạo diễn xuất cho nhóm diễn viên trẻ.

- Đừng chậm chạp thế! Đây là cảnh lâu đài bị quân đội Oda Nobunaga mạnh nhất thời đó bao vây cơ mà! Quân Azai chúng ta đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, các cô các cậu phải nhanh nhẹn hơn nữa chứ!

- Rõ! – Nhóm diễn viên trẻ di chuyển qua lại trong phòng. Trong đám đông có cả Shinichi, Ran và Sonoko.

Ba người có mặt ở đây vì lớp Shinichi quyết định đóng một bộ kịch cổ trang trong lễ hội toàn trường lần tới, vì thể loại này hiện đang rất ăn khách. Sonoko tự nhận là nữ hoàng diễn xuất, đã đứng ra nhận viết kịch bản và đạo diễn vở kịch. Nhưng Shinichi và Ran biết khả năng diễn xuất của cô nàng chẳng hơn ai. Bí quá, Sonoko đành kể lể với ông bố Suzuki Shirou là giám đốc tập đoàn tài chính Suzuki. Ông Shirou đã nhiều năm tài trợ các bộ phim của đạo diễn Nagata bèn nhờ ông đạo diễn giúp đỡ. Thật may là ông Nagata đồng ý.

- Tập tành mệt quá nhỉ... - Ran toát mồ hôi đầm đìa, cố theo kịp đám diễn viên trẻ.

- Tớ làm đạo diễn cơ mà, sao phải học diễn xuất cơ chứ! – Sonoko cằn nhằn. Cô nàng thở không ra hơi.

- Vì cậu chính là người nhờ bố xin đi tập chứ sao nữa? – Shinichi quệt mồ hôi đang túa ra trên đầu. – Bọn mình chỉ đóng kịch ở trường, cần gì nhờ đến tận đạo diễn nổi tiếng cơ chứ. Làm thế này phiền ông ấy quá đấy!

- Tớ có nghĩ ông ấy đồng ý đâu! Ban đầu đạo diễn Nagata từ chối đấy chứ, nhưng khi nghe nói người đi học là thám tử học trò lừng danh Kudo Shinichi thì ông ấy thay đổi quyết định ngay...

- Chú mày khá đấy, được cả đạo diễn nổi tiếng biết tên cơ à? – Ông Kogoro ghen tị.

- Sao bác lại ở đây? – Shinichi tròn xoe mắt khi thấy ông Kogoro đứng cạnh mình, người ướt sũng mồ hôi.

- Ai mà biết được! Ran nhờ ta đưa đến thì đạo diễn Nagata lôi vào đây, bảo là đã mất công tới rồi, sao không vào học luôn...

- Con xin lỗi bố... - Ran nói.

- Bác bị lôi vào thật, hay tự ý vào đây để ngắm mấy chị diễn viên xinh đẹp thế? – Shinichi ngờ vực.

- Làm gì có chuyện đó! Ta bị lôi kéo nên mới...

Đạo diễn Nagata đang chỉ đạo bỗng quát ầm lên, văng cả nước miếng:

- Ngoài Saori ra chẳng có cô cậu nào ra hồn cả! Thật chẳng ra làm sao!

Có tiếng nấc sợ hãi vang lên. Nhóm người đứng sững lại.

- Công nhận chị Saori đó giỏi thật. – Sonoko cảm phục nhìn cô gái trẻ đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi trong chiếc áo phông và quần vải, đang thở hồng hộc.

- Chị ấy át hết những người khác... - Ran đồng tình.

Ông Kogoro bảo:

- Cô Kisaragi Saori đã xuất hiện trong phim của đạo diễn Nagata từ nhỏ, rồi mới đây lại vừa giành giải diễn viên xuất sắc nhất. Ta đã để mắt tới từ hồi cô ấy còn bé cơ. Cô ấy lớn lên còn xinh đẹp gấp vạn lần! – Ông Kogoro nhìn Saori với đôi mắt sáng rỡ.

- Cháu biết ngay là bác vào đây để ngắm mấy chị diễn viên mà! – Shinichi ngán ngẩm.

- Chị Saori là diễn viên cưng của đạo diễn Nagata. Gần đây tạp chí còn đăng tin nghi vấn tình cảm giữa hai người đó cơ.- Sonoko nhớ ra.

Ông Kogoro nhảy dựng lên:

- Cái gì?! Ông ta đã bảy mươi tuổi rồi cơ mà! Già thế rồi còn muốn gì nữa? Với lại, ông ta đã có cô vợ Chisato mới ngoài ba mươi, trông cũng xinh đẹp hơn người. Sao mấy ông đạo diễn sướng thế nhỉ?

- Thôi mà bác. – Shinichi trấn tĩnh ông Kogoro.

- Các đạo diễn ai ai cũng nhiệt tình, lại kiêu hãnh, nên có vẻ cuốn hút của người đàn ông trưởng thành... - Sonoko mơ màng.

- Này, giờ cậu mở rộng "địa bàn hoạt động" sang cả người già đấy à? – Shinichi xen ngang.

- Không phải! Đối tượng của tớ kia cơ! – Sonoko chỉ anh tràng đẹp trai cao ráo, sáng sủa đứng giữa phòng tập. Cô nàng rút thỏi son từ trong túi ra, bôi lên môi, đôi mắt mơ màng. – Đó là anh Kashiwagi Mamoru. Anh ấy đang là ngôi sao nổi tiếng, còn lấn sân sang cả lĩnh vực ca hát nữa. Đúng là tuýp người tớ thích!

Đúng lúc đó thì ông Nagata quát Kashiwagi:

- Kashiwagi, cậu diễn kiểu gì thế hả!

- Làm sao tôi diễn xuất nghiêm túc với thanh kiếm làm từ bìa thế này chứ? Nếu ông không chuẩn bị gươm thật, thì rõ ràng việc tập tành này chỉ là trò vớ vẩn! – Kashiwagi cáu kỉnh nhìn thanh gươm giấy trong tay.

- Đồ dốt nát! Cậu đang đóng vai Akechi Mitsuhide, kẻ phản bội Nobunaga. Vấn đề ở đây không phải thanh gươm thật hay giả, mà là khả năng thấu hiểu tình cảm của Mitsuhide kia.

- Ông nói tôi chưa nhập vai hay sao? – Kashiwagi bực bội.

- Cậu chỉ được cái hát hay, chứ việc diễn xuất còn thiếu sót quá nhiều!

- Đạo diễn Nagata, ông hơi quá lời đấy! – Người đàn ông mặc bộ vest màu nâu đứng ở góc phòng lên tiếng. Người này tên Sugita Takafumi, là quản lý của Kashiwaki.

Kashiwagi nói tiếp, mặt vẫn hằm hằm:

- Có phải vì thế nên ông bắt tôi chuyển từ vai Nobunaga xuống vai Mitsuhide phản bội lãnh chúa không?

- Nobunaga chỉ còn một chút nữa là thống nhất thiên hạ, thì lại bị tôi tớ tin cậy nhất của mình là Mitsuhide làm loạn, nên mới căm phẫn tự tử tại chùa Honno. Lúc đóng vai Nobunaga, cậu cũng cằn nhằn rằng thanh gươm dùng trong luyện tập không phải đồ thật, nên không thể diễn được. Nhưng cậu không hiểu rằng điều quan trọng là cậu cần đồng cảm với tâm trạng tuyệt vọng tới mức tự tử của Nobunaga. Nói đơn giản hơn là dù thanh gươm của cậu làm bằng giấy, nhưng chỉ cần cậu có cảm xúc, thì đối với khán giả, thanh gươm đó vẫn là đồ thật, Nobunaga như vượt qua thời gian mà xuất hiện trước mặt họ vậy. Có bỏ ra cả gia tài để đầu tư vào đạo cụ, mà diễn viên không có trí tưởng tượng, không nhập tâm, thì bộ phim chắc chắn vẫn không ra gì. Diễn viên càng kém cỏi thì lại càng hay đổ lỗi cho sân khấu, cho đạo cụ, thậm chí cho cả kịch bản. Còn những diễn viên có tài nhập vai thì không bao giờ kêu ca như thế.

- Tôi không hoàn toàn đồng ý với ông đâu. – Quản lý Sugita vội vàng cãi. – Kashiwagi được yêu mến vì phong cách gần gũi, thân thiện. Nếu ông chỉ đạo cậu ấy quá mức, thì e là hình ảnh trước đây sẽ bị ảnh hưởng...

- Đúng rồi! – Sonoko đứng ở góc phòng nghe thấy bèn gật gù.

- Sonoko, cậu đừng xen ngang! – Ran dùng cùi trỏ huých Sonoko.

- Nhưng mà... - Sonoko cãi.

Ông Nagata cười khinh bỉ:

- Hừm, gần gũi thân thiện nên được yêu mến ư? Đúng là trong đám diễn viên có những kẻ chỉ biết bám vào một kiểu vai nhất định. Điều đó sẽ thu hẹp cơ hội diễn xuất của họ. Nếu cậu muốn trở thành diễn viên đích thực, thì phải học cách vứt bỏ hình ảnh của mình đi! – Ông nghiêm khắc nhìn Kashiwagi.

- Tôi sẽ phá vỡ hình ảnh của mình để trở thành diễn viên thực thụ. – Kashiwagi tuyên bố.

- Ta nhớ trước đây cũng có một diễn viên trẻ giống cậu... - Mắt ông Nagata xa xăm. – Dù các đạo diễn nói thế nào, anh ta cũng khăng khăng rằng mình không thể nhận vai diễn không phù hợp với hình ảnh của mình, vì muốn giữ sự yêu mến của công chúng giống như cậu. Kết quả là mỗi bộ phim anh ta đóng đều bị khán giả chê lên chê xuống vì nhân vật không phù hợp với cốt truyện, làm anh ta phải giải nghệ. Cậu diễn viên này cũng từng từ chối sự chỉ đạo của ta, ra sức bảo vệ hình ảnh của mình, để rồi phải nhận sự chỉ trích nặng nề của dư luận...

- Có chuyện như thế à? – Quản lý Sugita toát mồ hôi.

- Rốt cuộc người đó ra sao? – Kashiwagi sốt ruột hỏi.

- Anh ta đã tự vẫn, vì không thể chịu được áp lực... - Ông Nagata buồn bã lắc đầu.

- Hả? – Mọi người trong phòng tập bàng hoàng/

- Tớ biết diễn viên đó là ai đấy. – Sonoko bảo.

- Thật à? – Ran ngạc nhiên.

- Ừ, vì anh ấy vừa trẻ vừa đẹp trai nên tớ mới tiếc mãi... Hình như là... - Sonoko thò tay vào túi, lấy ra một quyển tạp chí, giở tới một trang cho Ran xem. – Đây này!

Shinichi cũng tò mò nhòm vào:

- Xem nào... Diễn viên trẻ đột ngột tự sát... Bức thư trăng trối nói rằng anh ta đã chạm đến giới hạn của tài năng. Bộ phim cuối cùng anh ta đóng là tác phẩm của đạo diễn Nagata... - Bức ảnh trong bài báo chụp một anh chàng đẹp trai có mái tóc nâu, đeo chiếc vòng cổ bắt mắt đang cười tươi. Anh ta quàng tay qua vai một cô gái có vẻ xinh đẹp. Tờ báo đã dán đè một dải băng màu đen lên mắt cô gái để độc giả không biết cô là ai.

Trong lúc đó, ông Nagata vẫn tiếp tục nói:

- Cả Nobunaga lẫn Mitsuhide đều không phải kiểu người trông hiền lành, dễ mến. Đó là những tướng sĩ tài giỏi có khả năng chỉ huy đoàn quân lên tới cả vạn người. Cậu không thể thu nhỏ tầm vóc một nhân vật tầm cỡ như thế sao cho phù hợp với hình ảnh của mình được. Diễn viên đóng vai Nobunaga khi nhập vai phải là người có khí chất. Diễn viên cần phải hiểu được tầm vóc, cái nhìn của nhân vật.

- Làm sao tôi thành một người vĩ đại như thế được. – Kashiwagi cự lại.

- Nếu cậu chịu khó rèn luyện thì chắc chắn sẽ được. Ta công nhận cậu đang được nhiều khán giả xem truyền hình yêu thích, nhưng cậu cần bứt phá khỏi sự nổi tiếng tầm tầm đó để diễn thật đạt vai kẻ phản bội. Có như vậy, người ta mới ngạc nhiên trước khả năng của cậu, công nhận tài diễn xuất của cậu, giúp sự nghiệp của cậu thăng tiến. Khi ấy chắc chắn cậu sẽ là diễn viên nổi trội hơn bây giờ rất nhiều.

- Diễn viên nổi trội hơn... - Kashiwagi và quản lý Sugita nghe đến đó đành câm lặng.

- Đúng là lời của người đã từng diễn xuất trên sân khấu... - Ở góc phòng tập, ông Kogoro gật gù thán phục.

- Đạo diễn chuyên nghiệp có khác, nói năng cũng nghiêm khắc hơn hẳn người thường. – Ran nhận xét.

- Nhưng những kẻ hẹp hòi có thể hận ông ấy vì lời chỉ trích đó... - Shinichi lo lắng.

Lúc đó Kana đi từ tầng hai xuống. Thấy cô, ông Nagata hỏi ngay:

- Chisato thế nào rồi?

- Bà ấy sẽ xuống ngay bây giờ... À, đây rồi.

Chisato bước xuống cầu thang, gương mặt giờ đã tươi tắn. Ông Nagata thở phào:

- Tốt rồi.

- Ôi, Nagata Chisato kìa! – Ông Kogoro phấn khích cao giọng.

- Người đâu mà đẹp quá... - Sonoko trầm trồ.

- Tớ xem hết các phim bác ấy đóng rồi đấy! – Ran nói.

- Tớ cũng thế. Không ngờ hôm nay bọn mình lại may mắn được tận mắt nhìn bác ấy luyện tập. – Sonoko thích thú.

- Lát nữa ta phải xin chữ ký mới được. – Ông Kogoro hí hửng.

Ông Nagata đã trở lại với gương mặt nghiêm khắc:

- Chisato, em đóng vai Oichi. Hãy diễn cảnh công chúa đứng nhìn ra ngoài từ trong tòa lâu đài đang bốc cháy! – Ông Nagata chỉ một trang trong quyển kịch bản cho bà Chisato, rồi quay sang nhìn Shinichi. – Kudo sẽ diễn vai Azai Nagamasa, chồng của Oichi!

- Cháu... Cháu ấy ạ! – Shinichi ngập ngừng.

- Có nhanh lên không hả? – Ông Nagata quát lớn.

Shinichi vội vàng đứng vào cạnh bà Chisato, mặt vẫn còn ngơ ngác. Bà Chisato bắt đầu ngay:

- Thiếp không thể nghĩ tới việc ở bên ai khác ngoài chàng. Nếu chàng chết, thiếp xin nguyện chết theo. Nếu anh thiếp đẩy chàng xuống địa ngục, thiếp xin nguyện đi theo chàng. Thiếp sẽ không rời chàng nửa bước! – Bà Chisato van nài Shinichi.

- Không được! – Ông Nagata đập quyển kịch bản xuống sàn. – Em không cần cường điệu lên như thế! Cũng không cần nói dõng dạc quá như vậy!

Nghe đạo diễn Nagata mắng, bà Chisato cúi đầu sợ hãi.

- Saori, cô vào thay Chisato xem nào!

Kisaragi Saori nghe thấy tên mình bèn nhẹ nhàng đứng vào vị trí cạnh Shinichi. Cô quay lưng về phía những người trong phòng và bắt đầu diễn.

- Lâu đài của chúng ta... đang cháy... - Cô quay sang nhìn Shinichi, đôi mắt đẫm lệ.

- Chà... - Ông Kogoro, Shinichi và Ran nuốt nước miếng khi thấy sự thay đổi biểu cảm chóng mặt đó.

- Thiếp không thể nghĩ tới việc ở bên ai khác ngoài chàng. Nếu chàng chết, thiếp xin nguyện chết theo. Nếu anh thiếp đẩy chàng xuống địa ngục, thiếp xin nguyên đi theo chàng. Thiếp sẽ không rời chàng nửa bước! – Saori ôm chầm lấy Shinichi.

Sonoko nín thở nhìn họ. Saori vẫn tiếp tục nhập vai của mình. Cô rưng rưng nước mắt vừa ghé môi vào gần Shinichi.

- Chị ấy đẹp quá... - Sonoko buột miệng thán phục.

- Không được! – Ran bỗng xen vào giữa hai người, đẩy Saori ra.

- Ối! – Saori ngã xuống sàn. Cô vừa xoa mông vừa cau có lườm Ran. – Đau quá!

- Ơ hay, sao lại xen vào cảnh tập như thế? – Ông Nagata chán ngán nói. Ông đưa tay đỡ Saori dậy.

- Cháu xin lỗi ạ... - Ran đỏ bừng mặt. Rồi cô lí nhí gần như không thành tiếng. – Cứ để vậy họ sẽ hôn nhau thật mất...

- Ta cũng nghĩ vậy. Saori đúng là diễn viên đã từng đoạt giải, còn trẻ nhưng thật tài năng. Cháu đừng giận Saori, cô ấy chỉ tập trung tìm cách biến câu chuyện trong tờ kịch bản này thành thế giới thật mà thôi.

- Biến câu chuyện thành thế giới thật ạ? – Ran hỏi.

- Đúng thế. – Ông Nagata gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người trong phòng tập. – Các cô các cậu có lẽ đều nghĩ Saori sẽ hôn Kudo thật, nhưng không ai cảm thấy có gì ngại ngùng ở đây cả. Trái lại, ta tin cái mọi người nhìn thấy là hình ảnh của một đôi uyên ương đang rơi vào bi kịch.

- Đúng.. – Đám diễn viên trẻ đồng ý.

- Đáng tiếc là trong số những người ở đây, kể cả Chisato, không ai có khả năng diễn xuất được như Saori cả.

Trong một giây, bà Chisato thoáng vẻ hụt hẫng, nhưng bà lập tức nhướn mày, lườm Saori đầy hận thù. Ông Nagata vẫn tiếp tục:

- Các cô cậu ngày ngày tập phát âm nên giọng nói dõng dạc dễ nghe. Có điều, diễn xuất của các cô các cậu lại chẳng có hồn gì cả! Như vậy thì khác nào một bông hoa đẹp đang tàn. Cậu có hiểu vì sao không? Kashiwagi, cậu trả lời xem! – Ông Nagata gọi.

- Đó là vì... - Kashiwagi không trả lời được đành cúi đầu.

- Vì các cô cậu không có trí tưởng tượng mà diễn viên cần có. Các cô cậu chỉ nhìn cử động bên ngoài, mà không hiểu hành động đó gắn liền với tâm trạng gì, mục đích gì, nguyên nhân gì. – Ông lại gần Sonoko. – Suzuki, tình cờ kịch bản cháu đưa cho ta và kịch bản phim lần này lấy bối cảnh lịch sử giống nhau. Cháu có thể giải thích xem nhân vật nữ chính Oichi là người như thế nào không?

- Ừm... Theo lệnh của người anh trai Oda Nobunaga. Oichi đã về làm dâu cho lãnh chúa Azai Nagamasa tại lâu đài Odani. Dù cuộc hôn nhân được dắp đặt nhưng họ đem lòng yêu nhau thật sự, và có với nhau ba con gái. Nobunaga mang mộng thống nhất đất nước nhưng bị Azai Nagamasa phản bội, nên Nobunaga cho quân châm lửa đốt lâu đài Odani để trả thù. – Sonoko trả lời với vẻ không tự tin lắm.

- Đúng rồi. Saori quay lưng lại nên những người trong phòng không nhìn thấy cô ấy diễn cảnh dùng tay áo kimono che mũi, nước mắt đầm đỉa nhìn tòa lâu đài bị đốt. Cô ấy đã cảm nhận được cả làn khói bốc ra từ ngọn lửa, và bật khóc vì nơi chung sống hạnh phúc với người mình yêu đang bị phá hủy.

- Thật thế ạ? – Sonoko ngạc nhiên.

- Một diễn viên giỏi phải sử dụng trí tưởng tượng của mình để diễn tả cả những thứ không có trong kịch bản, sao cho người xem cảm thấy câu chuyện thật nhất có thể. Oichi và Nagamasa yêu nhau hết mực, có với nhau ba người con, cuộc sống của họ thật sự hạnh phúc. Vậy mà người tước đoạt hạnh phúc ấy lại chính là Nobunaga, anh ruột cô. Oichi đã quyết chọn người chồng, nguyện chết cùng chàng. Vì thế nên cảnh Saori định hôn Kudo mới vừa đẹp và buồn như thế.

- Chà... - Sonoko thán phục.

- Diễn viên không phải người cường điệu hóa bằng cách kêu la đau đớn hoặc cười ầm ĩ lúc không cần thiết. Cái quan trọng là làm thế nào để đồng cảm với nhân vật, từ đó hành động một cách thật bản năng, thật chân thành. Oichi đang rơi vào cảnh bàng hoàng khi thấy người mình yêu thương nhất trên đời, người mình coi trọng hơn cả mạng sống của bản thân, sắp bị thần chết cướp đi. Vì thế diễn viên phải biết tập trung hoàn toàn vào nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng, và thể hiện nó bằng cả trái tim mình.

Tất cả học trò trong phòng lặng người nghe lời ông Nagata.

- Em đi vệ sinh đây. – Bà Chisato bực bội cắt ngang.

- Này, đúng lại! – Ông Nagata tức giận nhưng bà Chisato cứ thế bỏ đi. Ông định đuổi theo nhưng bỗng khựng lại, nhăn mặt ôm lấy bụng.

- Ông có sao không? – Saori lo lắng hỏi.

- Ta ổn... - Ông Nagata gượng cười, trán lấm tấm mồ hôi. – Chúng ta nghỉ một chút.

Nghe câu đó mọi người đều tỏ vẻ nhẹ nhõm. Họ tản ra các góc trong phòng, người uống nước, người lau mồ hôi. Đợi Chisato chắc chắn vào nhà vệ sinh rồi Saori mới nói:

- Bà Chisato gần đây đuối quá...

- Ừm. Cô ấy đánh mất hào quang một thời rồi... - Ông Nagata nghiêm nghị nhận xét.

- Có phải vì bà ấy liên tiếp làm hỏng hai bộ phim bom tấn không ạ?

- Này, Sonoko! – Ran trách.

- Không sao đâu. Chuyện đó cũng đúng mà. – Ông Nagata cười khan. – Cô ấy giờ chẳng còn tự tin vào diễn xuất của mình nữa. Một diễn viên có nhiều cách thổi hồn vào vai diễn của mình. Có người nghiên cứu, tìm tòi chi tiết về nhân vật để nắm chắc tính cách vai diễn. Có người lại chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình để tạo một nhân vật riêng. Chisato thuộc loại thứ hai. Chỉ những người có thể hành động một cách bản năng trước ống kính mới có tiềm năng trở thành diễn viên xuất chúng, vì người đó cho khán giả cảm giác chân thực. Bản năng đó không thể dối trá hay sử dụng kỹ xảo mà có. Nó vượt qua hẳn những tiêu chuẩn bình thường. Ở Chisato bây giờ không có bản năng diễn xuất đó. Cô ấy đang dần mất đi khả năng khóc thương hay đồng cảm bằng chính con tim mình.

- Làm sao để lấy lại được những điều đó?

- Chỉ cần nhớ thể hiện những cảm giác vui, buồn, hành động cười, khóc từ chính con tim mình là được. Đó cũng là cách cô ấy đã trở thành diễn viên nổi tiếng mà.

- Vâng... - Kana đáp, đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó.

- Có một lần cô ấy đóng vai người vợ mới mang thai, phải độn bụng khi diễn xuất. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thấy bụng mình phẳng lỳ, cô ấy bàng hoàng khóc toáng lên rằng đã làm mất đứa con, đến mức ta ngủ ngay cạnh phải bật dậy.

- Chà, bác ấy nhập vai thật...

- Nước mắt của bà ấy lúc diễn vai người vợ có chồng chết trên giường bệnh, đã làm chuyên gia trang điểm, phụ trách ánh sáng lẫn tôi không kìm được mà khóc... - Kana mỉm cười nhớ lại.

- Thế cơ ạ... - Sonoko cảm phục.

- Nếu không thể hiện được chân thành những cảm xúc hỉ nộ ái ố, thì diễn xuất của diễn viên đó sẽ thành diễn xuất đối phó.

- Đối phó ấy ạ? – Shinichi hỏi.

- Nghĩa là diễn viên đó chỉ làm cường điệu cảm xúc ra ngoài để khán giả nhìn rõ. Những người như vậy cố tỏ ra nhiệt huyết, nhưng thực ra chỉ đơn thuần phô tgiọng hoặc khoe kỹ xảo diễn xuất thôi. Họ bắt chước một cách máy móc, nên hành động nào cũng chỉ như một tín hiệu lặp đi lặp lại. Nếu chỉ cần thể hiện những cảm xúc trong sách vở thì đạo diễn bọn ta chỉ cần chọn ma-nơ-canh tương ứng mà đặt trước ống kính là đủ rồi! – Mặt ông Nagata lộ vẻ tức giận.

- Ma-nơ-canh...? – Sonoko há hốc mồm.

- Ta thực sự muốn cô ấy tìm lại được sự chân thành trước kia.

- Đạo diễn nói chuyện công việc thế là đủ rồi... - Kana ngăn.

- Ờ. Mọi người cùng uống trà nhé, ta có loại hồng trà tuyệt lắm. Kana, cô vào phòng khách pha trà mời khách khứa đi.

- Vâng. – Kana gật đầu, rảo bước về phòng khách.

- Ông lại cho pha loại trà chiều của Anh phải không? – Saori mỉm cười vui vẻ.

- Đúng rồi. Kashiwagi, Saori, hai người có muốn uống không? – Ông Nagata rủ.

- Cảm ơn ông. Mà đạo diễn toát nhiều mồ hôi quá. Anh Sugita... - Kashiwagi giơ tay ra hiệu cho quản lý. Sugita mở cặp lấy chiếc khăn mặt ra. Kashiwagi cầm lấy nó, đưa cho ông Nagata.

- Được rồi, ta tự lau được mà. – Ông nhận lấy nó, mở ra xem. Tấm khăn có chữ "Kashiwagi Mamoru" được viết bằng nét chữ cổ thời Edo. – Chà, khăn thêu tên cậu cơ à?

- Tôi làm mấy cái để tặng cho đối tác coi như lời cảm ơn... - Kashiwagi ngượng ngùng. – Cảm ơn cậu nhé. – Ông Nagata dùng khăn thấm mồ hôi. – Mọi người theo ta nào, đừng khách sáo. Ta đã từng làm việc với một diễn viên có tuổi người Anh, ông ấy kể rằng vào thời chiến, các hiệp sĩ vẫn không bỏ qua bữa trà chiều. Hôm đó ông ấy cũng tạm nghỉ buổi diễn và mời ta uống trà, làm ta nhiễm thói quen ấy từ hồi đó. – Ông Nagata cười.

- Chúng cháu xin phép... - Shinichi cảm ơn rồi đi theo vào phòng khách.

Phòng khách nhà ông Nagata được sơn màu trắng tinh. Phòng có cửa sổ lớn, từ đó ta có thể ngắm toàn bộ những hàng cây đang dần thay lá của khu Karuizawa.

- Ôi, đẹp quá! – Ran khen.

- Ta chưa bao giờ thấy cảnh lá mùa thu đẹp thế này... - Ông Kogoro mơ màng trước sắc vàng, sắc đỏ của mùa thu.

- Mọi người cứ ngắm cảnh, nghỉ ngơi thoải mái. À, mỗi người tự chọn cho mình một tách trà đi. – Ông Nagata chỉ tủ bát đĩa sát tường.

- Ôi... - Shinichi tròn xoe mắt. Trên tủ bày đầy các loại bát đĩa của các hãng nổi tiếng trên thế thới như Maison, Wedgwood, Royal Copenhagen,...

- Bộ sưu tập này có khi còn lớn hơn bộ ở nhà mình ấy chứ... - Sonoko thán phục.

- Đây là niềm tự hào của đạo diễn Nagata mà. Mọi người cứ tự nhiên chọn loại mình thích nhé. – Kana giới thiệu.

- Chúng cháu được chọn thoải mái ạ? – Shinichi nhìn ông Nagata.

- Nhà ta đâu có gì nhiều để tiếp đãi khách ngoài mấy cái cốc này. – Ông Nagata mỉm cười.

- Ôi, thích quá! Mình nên chọn cái nào bây giờ? – Sonoko háo hức.

- Cái nào cũng đẹp, tớ không quyết được đâu... - Ran cũng mê mẩn cầm lên hết cái này đến cái kia.

Lúc đó bà Chisato vừa ở nhà vệ sinh ra, thấy Ran đang cầm chiếc cốc in hoa bèn đưa tay ra:

- Xin lỗi cháu nhưng đây là chiếc cốc tôi thích nhất. – Bà giật lấy cái cốc rồi ngồi phịch xuống chính giữa chiếc ghế sofa bọc da.

- Ơ... Thế thì mình lấy cái này vậy. – Ran chuyển sang chiếc khác cũng có hình hoa.

- Tớ chọn cái này! – Sonoko cầm chiếc cốc cạnh chiếc của Ran rồi quay lại ghế.

Mọi người ngồi cầm trên tay chiếc cốc mình đã chọn. Kana pha hồng trà ở góc phòng khách rồi cầm ấm trà lại gần, cẩn thận rót trà vào cốc cho từng người.

- Ông quyết định chưa? – Kana hỏi ông Nagata vẫn còn đứng ngẫm nghĩ trước bộ sưu tập ấm chén.

Nagata cầm trên tay chiếc cốc màu trắng sữa của hãng Wedwood. Ông bỗng lên tiếng như nói một mình:

- Khi ta không ngừng cải thiện đất sét, mặt gốm, màu sắc, hình dáng, mảnh đất sáng tạo của ta sẽ mở rộng không ngừng với những tấc đất màu mỡ, và những ai không ngại gian khổ và nỗ lực phấn đấu sẽ được hưởng những gì xứng đáng với nỗ lực đó.

- Lời của Josiah Wedgwood phải không ạ? – Shinichi mỉm cười.

- Đúng là thám tử học trò lừng danh. Cháu biết nhiều thật đấy. – Ông Nagata vui vẻ cười đáp lại.

- Ai thế? – Ông Kogoro ngơ ngác hỏi Shinichi.

- Đó là người thành lập nên công ty gốm sản xuất chiếc cốc mà bác ấy đang cầm. Ông Wedgwood là thợ làm gốm giỏi của Anh, đã xuất khẩu ra nước ngoài nhiều tác phẩm gốm nổi tiếng.

- Đúng thế. Ta rất thích loại gốm trắng như sữa được gọi là Fine Bone China của hãng Wedgwood. Bản thân ta cũng muốn đem những tác phẩm, và cả các diễn viên đến với thế giới. – Nói rồi ông Nagata cầm tách trà Wedgwood, ngồi xuống cạnh vợ.

Kana nhanh nhẹn tới rót trà cho ông.

- "Khi ta không ngừng cải thiện đất sét, mặt gốm, màu sắc, hình dáng, mảnh đất sáng tạo của ta sẽ mở rộng không ngừng với những tác phẩm đất màu mỡ, và những ai không ngại gian khổ và nỗ lực phấn đấu sẽ được hưởng những gì xứng đáng với nỗ lực ấy..." Có lẽ đối với đạo diễn Nagata thì những diễn viên trẻ được ông dạy bảo cũng giống như những tác phẩm. – Ran vừa đưa chiếc đĩa lót lẫn tách trà lên vừa nói.

- Ta chỉ hy vọng những nỗ lực của họ được đền đáp xứng đáng. – Ông Nagata trầm ngâm nhìn vào một điểm vô hình trong không trung.

- Diễn viên chúng tôi cũng luôn cố gắng để được như thầy kỳ vọng. Phải không, anh Kashiwagi? – Saori ngồi bên trái đạo diễn nhìn Kashiwagi ngồi đối diện mình.

- Ờ, nếu đạo diễn Nagata giao cho tôi một vai xứng đáng thì tôi sẵn lòng. – Kashiwagi hậm hực nói.

- Kìa anh! – Saori khẽ trách.

- Được rồi, tôi sẽ cố gắng, được chưa? – Kashiwagi miễn cưỡng đáp.

- Ừm. Mọi người có trà hết chưa? – Ông Nagata nhìn Kana. Cô vừa rót xong tách trà cuối cùng cho Shinichi.

- Mời mọi người. – Kana cúi đầu nói. Cô đặt ấm trà vào giữa bàn.

Mọi người cùng nhấp một ngụm trà.

- Thơm quá! – Ran thích thú.

- Công nhận. Trà không đắng lắm, mà có vị ngọt rất thanh. - Sonoko cũng cười.

- Các cháu thích thì tốt rồi. – Ông Nagata tủm tỉm.

- Trà này dùng lá thu hoạch được ở vùng cao nguyên Sri Lanka đấy. – Bà Chisato vừa giải thích vừa nhón một viên đường hình lập phuơng cho vào cốc. Bà nhìn quanh. – Ủa, không có thìa à?

- Ấy chết, tôi xin lỗi. – Kana vội vàng chạy lại gần tủ ấm chén, định lấy thìa ra.

- Thôi, không sao. Em mượn thìa của anh nhé. – Bà Chisato lấy chiếc thìa đặt trên đĩa lót của ông Nagata để khuấy trà. Bà nhấp một ngụm rồi nói tiếp. – Thật kỳ lạ là chỉ một viên đường có thể làm ta cảm nhận được rõ hơn hương vị thực sự của hồng trà. Giá mà diễn xuất của tôi cũng dễ dàng cải thiện được như thế.

- Sao em lại lấy thìa của người khác? Như thế là vi phạm quy tắc đấy. – Ông Nagata bực bội.

Bà Chisato cãi:

- Anh thì lúc nào cũng quy với chả tắc. Nào là đĩa lót phải được nâng lên ngang ngực, nào là thìa chỉ được đặt ở rìa bên ngoài, nào là không được tự mình rót thêm trà mà phải bảo người giúp việc. Em không muốn Kana phải chạy đi chạy lại nên mới mượn thìa của anh đấy. Anh nên nhớ cô ấy cũng là một trong những học trò của mình. – Bà nói một tràng.

- Chị Kana cũng đang học diễn xuất ạ? – Shinichi ngạc nhiên nhìn Kana đang im lặng uống trà ở góc ghế sofa.

- Đúng là thế thật, nhưng đôi khi chỉ cảnh rót trà cũng là yếu tố rất quan trọng trong bộ phim. Cứ coi như đây là một lần học tập đi. – Ông Nagata nói.

- Hừm, trà thì ai mà chẳng pha được. – Bà Chisato lạnh nhạt đáp.

Thấy hai người có vẻ căng thẳng, Shinichi phải đổi chủ đề trước khi họ cãi nhau thêm:

- Nhìn tòa biệt thự này là cháu biết đạo diễn Nagata là người thích văn hóa Anh rồi. Có phải bác cũng thích đạo diễn người Anh không ạ?

- Ờ. Người đầu tiên ta thích là vua hài Charlie Chaplin và thiên tài phim trinh thám Alfred Hitchcook. Nếu nói về phim lịch sử thì không thể bỏ qua David Lean. Còn phim khoa học viễn tưởng thì lại có Ridley Scott... Thực sự nước Anh đã sinh ra nhiều nhân tài.

- Tất cả đều là các đạo diễn tài ba.

- Chứ sao nữa. – Ông Nagata cười sung sướng. Ông quay ra gọi Kana. – Cô rót thêm trà cho tôi.

Bà Chisato tỏ vẻ khó chịu, nhưng Kana đã nhanh nhẹn đứng lên:

- Vâng. – Cô cầm ấm trà giữa bàn, lại gần ông Nagata. Tay trái cô đỡ đĩa lót chén của ông Nagata, tay phải rót thêm trà vào tách.

- Cảm ơn cô. – Ông Nagata hài lòng nói. Ông nhón một viên đường cho vào tách rồi chậm rãi khuấy đều.

- Em tưởng ở Anh cho đường vào hồng trà là trái nguyên tác cơ mà? – Bà Chisato mỉa mai.

- Đúng là người Anh tin rằng sữa là thứ hợp với hồng trà nhất, nhưng ta lại khác. Sau một thời gian ngâm nước, hồng trà chắc chắn sẽ bị đắng đi. Một viên đường sẽ hòa hợp tuyệt vời với hương vị của tách trà thứ hai. – Ông Nagata mỉm cười.

- Sự hòa hợp giữa đắng và ngọt cũng giống như cuộc đời chứ gì? Em nghe câu đó của anh cũng phải đến mấy chục lần rồi! – Bà Chisato ngán ngẩm.

- Công chúa hôm nay không được vui thì phải. – Ông Nagata nhẫn nhịn đưa tách trà lên miệng. – Cuộc đời con người chính là một tách hồng trà.

Vừa buông lời triết lý đó xong, đôi mắt ông Nagata bỗng mở to. Ông đưa tay lên ấn ngực, vẻ đau đớn:

- A... Hự...! – Ông ngã từ trên sofa xuống đất. Đôi chân ông co giật mạnh, miệng nôn trà ra.

- Có chuyện gì thế? – Ông Kogoro là người đầu tiên kêu lên.

- Cơ thể co giật mạnh, nôn mửa, co cơ... Gay rồi, tất cả đều là triệu chứng của ngộ độc xyanua! – Mặt Shinichi căng thẳng.

- Xyanua ư? – Ran cũng hoảng sợ.

- Anh ơi! – Chisato biến sắc, định lại gần ông Nagata.

- Không được! – Shinichi dùng cả hai tay ngăn bà lại. Cậu vừa giữ bà Chisato vừa quay sang Ran. – Ran, gọi xe cấp cứu đi!

- Ừ, được rồi! – Ran gật đầu, rút điện thoại di động ra.

- Thả tôi ra, ông ấy đang đau đớn kia kìa! – Bà Chisato bật khóc.

- Đạo diễn Nagata! – Đến lượt Saori cũng đứng dậy chạy lại.

- Bác giữ chị Saori lại đi. – Shinichi bảo ông Kogoro.

- Dừng lại! – Ông Kogoro đứng chắn ngang đường Saori.

- Ông làm gì thế hả?! Hay các ông là người hại ông Nagata?! – Bà Chisato vừa chống cự vừa lườm ông Kogoro.

- Làm gì có chuyện đó! – Ông thám tử nhướn mày.

- Nhìn đạo diễn Nagata đau đớn thế, sao cậu lại chặn họ lại? – Sonoko lo lắng nhìn ông Nagata giãy giụa trên sàn mà hỏi Shinichi.

- Khi xyanua kali vào cơ thể qua đường miệng, nó sẽ phản ứng với axit có trong dạ dày tạo chất độc gọi là hidro xyanua. Người khác hít phải chất này cũng sẽ bị ngộ độc.

- Hả? – Nghe câu đó, mọi người mở to mắt sợ hãi.

- Thế nếu có ai lại gần đạo diễn Nagata bây giờ... - Sonoko sợ sệt hỏi.

- Rất tiếc là người nào đến gần ông ấy cũng sẽ bị liên lụy... - Shinichi cụp mắt, lắc đầu đầy tiếc nuối.

- Anh ơi! Anh ơi! – Bà Chisato gọi ông Nagata như bị mất trí, nhưng ông chỉ giật người lên khoảng hai, ba lần nữa rồi ngừng hẳn.

- Đạo diễn Nagata! – Saori khóc nức nở.

Không chịu nổi cảnh trước mắt, bà Chisato ngã vật xuống ghế sofa. Shinichi và mọi người vội vàng đặt bà nằm thẳng lên ghế.

Tiếng còi xe cứu thương phá tan sự tĩnh lặng của khu biệt thự. Ba nhân viên cứu thương nhanh nhẹn nâng ông Nagata lên cáng.

- Cố lên nào! Cố gắng lên! – Các nhân viên cứu thương nói lớn, nhưng ông Nagata vẫn nằm oằn người không cử động, mặc họ đưa mình ra khỏi phòng khách.

Ba muơi phút sau, bệnh viện gọi điện tới căn nhà đã mất đi người chủ, cho biết các bác sĩ đã cố gắng hết sức, nhưng không thể cứu được ông Nagata.

- Ai đã giết ông Nagata?! – Bà Chisato tỉnh dậy nghe tin chồng mất bèn nhìn những người trong phòng khách với ánh mắt căm thù.

- Phu nhân Nagata bình tĩnh lại đi. – Viên cảnh sát có vóc người cao to trấn an. Ông quay sang nói với những người khác đang bồn chồn đi lại trong phòng. – Mọi người ngồi xuống nào.

- Tôi rất xin lỗi, Kashiwagi phải đi bây giờ. Cậu ấy có cuộc hẹn tham gia chương trình đố vui trên truyền hình. – Quản lý của Kashiwagi nhìn quyển sổ tay ghi lịch hẹn.

- Ừ nhỉ! – Kashiwagi sực nhớ ra.

- Không được! Tất cả mọi người phải đợi ở đây tới khi cảnh sát của bộ phận phụ trách án mạng có mặt. – Viên cảnh sát nghiêm khắc nói.

- Ông đừng có đùa! – Kashiwagi tức tối.

- Bệnh viện cho biết nguyên nhân gây tử vong gần như chắc chắn là ngộ độc. Vì thế mọi người ở đây vừa là nhân chứng, vừa là kẻ bị tình nghi. – Tay cảnh sát lườm lại Kashiwagi.

- Kẻ tình nghi sao... - Tất cả bàng hoàng.

- Người đâu mà kém quá. Ông không nhận ra ta sao? – Ông Kogoro hậm hực hỏi viên cảnh sát.

- Tôi chẳng biết ông là ai cả. – Ông ta lắc đầu.

- Ta chính là thám tử thiên tài Mori Kogoro đây!

- Tôi chưa nghe tên đó bao giờ. Có điều cậu thám tử học trò lừng danh Kudo Shinichi này thì tôi có nghe nói. – Viên cảnh sát gật đầu với Shinichi.

- Cái gì?! – Ông Kogoro trợn mắt.

- Bác bình tĩnh nào. Chẳng may vụ án xảy ra ở đây nên ta phải chịu thôi. – Shinichi nói như dỗ dành.

- Tại sao ta lại bị tình nghi cơ chứ!

- Cháu sẽ chứng minh bác vô tội, nên bác cứ ngồi xuống đi. – Shinichi dùng sức ấn mạnh ông Kogoro xuống ghế.

- Đề nghị tất cả ở nguyên đây tới khi cảnh sát phụ trách đến. Tôi sẽ đứng canh trước cửa nhà, hy vọng không ai manh động tìm cách bỏ trốn. – Viên cảnh sát nghiêm khắc nói rồi ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại sau lưng.

- Thật chẳng ra làm sao, tôi là vợ ông ấy mà còn bị nghi ngờ! – Bà Chisato tức phát khóc.

- Đâu phải riêng bà tức giận. Chúng tôi đều ngưỡng mộ và kính trọng đạo diễn Nagata, vậy mà... - Kashiwagi bực tức.

- Đúng đấy. – Saori rưng rưng nước mắt.

- Kính trọng gì ở đây? Ông Nagata vừa mất mà cậu đã định tót đi tham dự chương trình vớ vẩn gì trên truyền hình còn gì! – Bà Chisato lườm.

- Chuyện đó... - Kashiwagi cúi gằm mặt.

- Saori, tôi biết cô coi ông Nagata như công cụ để tiến thân trên con đuờng sự nghiệp thôi. Đáng tiếc là người ủng hộ cô nhất giờ cũng không còn nữa rồi! – Bà Chisato hướng đôi mắt vẫn còn đẫm lệ sang Saori, tuôn ra những lời cay độc.

- Sao bà lại nói thế! Mà bà thì hơn gì chứ. – Saori nhướn mày cãi. – Bà làm hỏng bao nhiêu tác phẩm bom tấn nên mới phải quay về bám víu lấy bộ phim chồng mình đạo diễn đấy chứ!

- Mọi người bình tĩnh lại nào... - Shinichi can ngăn.

- Shinichi, làm sao bây giờ? Sao chúng ta cũng bị đưa vào diện tình nghi chứ? – Ran sợ sệt hỏi bạn.

- Này, có ông bố thám tử nổi tiếng ngồi lù lù ở đây mà con lại hỏi thằng nhóc đó là thế nào? – Ông Kogoro giận dỗi.

- Thì bố cũng được, bố mau tìm ra hung thủ đi!

- "Cũng được" là thế nào! – Ông Kogoro rướn mày quát.

Sonoko lên tiếng:

- Bác đừng làm ầm lên thế. Mà bác có bắt được hung thủ thật không đây?

- Thám tử thiên tài Mori Kogoro này sẽ chỉ đích danh hắn ngay bây giờ! – Ông Kogoro vỗ ngực kiêu ngạo.

- Thật không ạ? – Sonoko lo lắng nhìn ông thám tử.

- Cứ để ta.- Ông Kogoro gật đầu. Ông quay lại, nhìn chỗ ông Nagata ngã xuống khi nãy. Vừa khoanh tay, ông vừa nhớ lại cảnh uống trà. – Đạo diễn Nagata ngã vật ra ngay sau khi uống tách trà thứ hai. Rõ mười mươi là có kẻ đã cho xyanua kali vào trà của đạo diễn, nhưng vấn đề là ai, và người đó làm thế nào đánh thuốc độc ông ấy...

Hồi tưởng xong, ông Kogoro nghiêm khắc nhìn Kana:

- Người đầu tiên ta nghĩ đến là cô giúp việc Kana, người đảm nhận việc pha trà.

- Tôi ư...? – Kana sửng sốt.

- Kana ấy à? Cô ấy có động cơ gì? – Bà Chisato ngạc nhiên hỏi ông Kogoro.

- Đạo diễn Nagata đối xử với cô Kana như người hầu, dù cô ấy chỉ giúp việc để có cơ hội học diễn xuất. Có phải ông ấy toàn giao cho cô những vai chẳng ra gì không? Nỗi uất ức chồng chất ngày qua ngày đã khiến cô Kana...

- Không phải! – Kana ra sức thanh minh.

Sonoko nói:

- Nhưng chị Kana rót trà cho mọi người từ một chiếc ấm mà...

- Đúng rồi. Sau khi rót, chị ấy đặt lại ấm trà vào giữa bàn nữa. – Ran đồng ý.

- Ừ nhỉ... - Ông Kogoro cũng nhớ lại điều này. – Xyanua kali mà có trong ấm trà thì chúng ta cũng trúng độc hết rồi...

Ông Kogoro khoanh tay rền rĩ "Ừm..." một lúc. Rồi ông giật mình mở mắt:

- Đúng rồi! Xyanua kali dánh ở cốc của đạo diễn Nagata từ đầu! – Ông nói đầy tự tin.

Nhưng Ran ngán ngẩm phản bác ngay:

- Đạo diễn Nagata nghĩ này nghĩ nọ một lúc lâu rồi mới chọn được một chiếc tách. Khả năng hung thủ đoán đúng cái tách bác ấy chọn là quá thấp, mà nếu đoán trượt, biết đâu người khác lại bị hại chết! – Ran chỉ tủ chén đĩa chất đầy các loại cốc.

- Ờ... Đúng thế... - Ông Kogoro giờ cũng nhớ ra ông Nagata mất nhiều thời gian nhất để chọn tách. Suy luận của ông lại đi vào ngõ cụt.

- Bác có chắc là sẽ tìm ra hung thủ không đấy? – Sonoko chau mày ngờ vực.

- Đã bảo cứ để ta suy luận mà, thế nào cũng ra! – Ông Kogoro bực bội khi bị nghi ngờ. Ông nhìn quanh phòng khách và dừng mắt ở chiếc bát đựng đường.

- Ta biết rồi! Lần này thì ta biết thật rồi!

- Bác nói thật không đấy? – Sonoko vẫn nghi hoặc.

- Thật chứ. Hung thủ là bà? – Ông Kogoro chỉ bà Chisato.

- Tôi mà là hung thủ sao? – Bà Chisato đang dùng khăn chấm nước mắt, nghe thấy thế liền dừng tay.

- Đạo diễn Nagata có tài sản kếch sù. Dạo này bà mất hết tự tin trong nghiệp diễn viên, nên đã nghĩ đến chuyện giải nghệ và sống an nhàn một mình.

- Sự nghiệp của tôi xuống dốc đâu có nghĩa là tôi phải ra tay sát hại chồng? Ông ấy cũng có tuổi rồi, nếu muốn thì tôi chỉ cần chịu khó chờ khoảng chục năm nữa là có gia sản. – Bà Chisato cười khinh khỉnh.

- Nghe thì có lý đấy, nhưng bà không phải người biết chờ đợi đâu, đúng không?

- Ông thì biết gì về tôi?! – Bà Chisato ném chiếc khăn tay vào mặt ông Kogoro.

- Bố ơi, thế là bất lịch sự đấy! – Ran can.

- Thế... Thế thì chắc là vì đạo diễn đã chuyển vai chính của bộ phim sắp tới từ bà sang cô Saori, nên bà mới hận ông ấy mà ra tay.

- Nhiêu đó là đủ làm động cơ rồi. – Saori hằn học nhìn bà Chisato.

- Vớ va vớ vẩn! Làm gì có chuyện vai quan trọng như thế về tay một diễn viên chẳng ra sao như cô! – Bà Chisato lườm lại.

- Cả hai bình tĩnh nào... - Shinichi ngăn hai người đang chực nhảy bổ vào nhau. Cậu nhìn ông Kogoro. – Bác nghĩ bác Chisato làm cách nào giết đạo diễn Nagata?

- Hừm, đúng là mày vẫn chỉ là một thằng nhóc trung học. Dỏng tai lên mà nghe suy luận của một thám tử thực thụ đi!

- Bác nói nhanh lên nào. – Shinichi sốt ruột.

Ông Kogoro e hèm một tiếng rồi bắt đầu nói:

- "Sự hòa hợp giữa đắng và ngọt cũng giống như cuộc đời..." Đây là câu cửa miệng của đạo diễn mỗi lần cho thêm một viên đường vào tách hồng trà thứ hai. Bà Chisato cũng nói mình đã nghe câu này đến hàng chục lần.

- Đúng, thì sao nào? – Bà Chisato cáu bẳn.

- Thế nên bà mới nghĩ ra cách cho xyanua kali vào đường.

- Người ta có thể làm vậy được à? – Ran bán tín bán nghi hỏi Shinichi.

- Đường viên được làm bằng đường hạt trộn với dung dịch nhiều đường rồi nén lại thành viên hình lập phương và để khô. Vì thế việc cho chất độc vào là khả thi...

- Nhưng bác Chisato cũng lấy một viên đường cho vào tách trà của mình mà. – Sonoko sực nhớ ra.

- Đúng rồi, nếu trong đường có xyanua kali thì bác Chisato cũng trúng độc. – Ran cũng nhớ lại.

Ông Kogoro làm vẻ mặt ta đấy biết hết:

- Lắt léo là ở chỗ đó. Bà Chisato cho độc vào đường trong chén, nhưng để chừa lại một viên trên cùng. Đạo diễn Nagata không biết, nên uống phải viên đường có độc. – Nói rồi ông Kogoro lắc đầu vẻ tiếc nuối.

- Ông chỉ toàn nói nhảm! Nhìn đây này! – Bà Chisato tức giận đứng dậy, dùng tay phải bốc một nắm đường trong chén cho vào miệng, nhai rau ráu rồi nuốt ực một cái.

- Ối! – Chuyện xảy ra quá nhanh nên không ai kịp ngăn cảnh, chỉ đờ người ra nhìn. Mọi người căng thẳng nhìn bà Chisato.

- Nào, làm gì có chuyện gì xảy ra? – Bà Chisato lườm xéo ông Kogoro.

- Thế thì... Xyanua kali dính ở thìa! – Ông Kogoro bối rối chỉ chiếc thìa khuấy trà.

- Ông có phải thám tử thật không đấy? Khi cho đường vào trà, tôi đã mượn của ông Nagata để khuấy cơ mà. Ông không nhớ à? – Bà Chisato ngán ngẩm nói.

- Ủa, thế à... - Ông Kogoro ngơ ngác.

- Bố ơi, đúng là bác Chisato dùng thìa của bác Nagata để khuấy trà mà... - Ran đỏ mặt lí nhí.

- Vậy sao ông Nagata lại bị trúng độc... - Ông Kogoro đứng chết trân.

Nhưng chỉ được vài giây, thấy Kashiwagi dùng khăn lau mặt, mắt ông lại sáng rỡ:

- Đúng rồi, lần này thì ta đã biết hung thủ thật sự!

- Thôi đi bố! – Ran vội vàng chặn lại.

- Lần này chắc chắn ta đúng. Phải không, cậu Kashiwagi? – Ông Kogoro mặc kệ con gái, mắt long sòng sọc nhìn Kashiwagi.

- Ông bí quá nên nói bừa đấy à? Thôi kệ ông. Ông định nói tôi ra tay giết hại đạo diễn Nagata kiểu gì hả ông thám tử? – Kashiwagi cười vẻ coi thường.

- Hà hà, bằng chiếc khăn mặt đó đấy.

- Khăn mặt á? – Kashiwagi nhìn chiếc khăn trong tay.

- Trước khi vào đây tôi có thấy cậu dùng khăn mặt lau mồ hôi cho đạo diễn. Chắc chắn chiếc khăn đó đã được tẩm xyanua kali.

- Hả? – Saori và Sonoko ngồi cạnh Kashiwagi sợ hãi lùi ra xa.

- Cậu bị ông ấy đổi từ vai chính sang vai phụ trong bộ phim cổ trang nên đã ôm mối hận, tìm cách sát hại đạo diễn! – Ông Kogoro vừa lườm Kashiwagi vừa dứt khoát nói.

- Ông đùa đấy à? – Kashiwagi nhìn quanh. – À, chiếc khăn đạo diễn Nagata dùng kia đúng không?

Thấy chiếc khăn tay rơi gần chỗ ông Nagata ngồi ban nãy, anh bèn nhặt nó lên lau mặt mình.

- Ối, cậu làm gì thế hả! – Ông Kogoro bất giác kêu to.

Kashiwagi mặc kệ, cứ thế lau tiếp. Mọi người trong phòng nhìn anh chằm chằm, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Sao nào? Làm gì có gì? – Kashiwagi đắc thắng cười.

- Tại sao chứ... - Ông Kogoro ôm đầu đau khổ.

- Bác ơi, xyanua kali không ngấm qua da được đâu. Như cháu nói lúc nãy, nó phản ứng với axit trong dạ dày để tạo thành hidro xyanua và gây độc khi chui qua đường hô hấp. Bản thân xyanua kali là một loại kiềm mạnh, có hại cho da, nhưng chỉ gây đau là cùng. – Shinichi xen vào.

- Vậy ư? – Ông Kogoro tròn xoe mắt.

- "Vậy ư" cái gì! Xém nữa thì tôi bị quy tội giết người rồi! Đúng là thám tử quèn! – Kashiwagi nổi giận.

- Cậu dám gọi ta là thám tử quèn sao? – Ông Kogoro trợn mắt quát lại.

- Em xin lỗi! – Ran cúi đầu trước Kashiwagi nhưng anh ta có vẻ chưa nguôi giận, làm Sonoko cũng phải xin lỗi cùng.

Cạnh đó, Shinichi đang ngẫm nghĩ rất lung.

"Năm người trong phòng này có thể là hung thủ: Bác Chisato, chị Saori, chị Kana, anh Kashiwagi và quản lý Sugita... Mỗi người đều được tự do lựa chọn tách trà mình thích từ tủ ấm chén... Ai cũng có thể chạm vào chiếc cốc của ông Nagata, nhưng như Ran nói, không thể đoán trước ông ấy sẽ chọn thế nào..." – Shinichi nhìn chiếc tủ bày đủ loại tách. – "Bà vợ Chisato ngồi bên phải ông Nagata, còn bên trái ông ấy là chị Saori..."

Vừa nghĩ, Shinichi vừa ngồi xuống sofa, nhìn Saori đang sửa lại lớp trang điểm bị trôi do nước mắt.

" Chị Saori ở vị trí rất thuận lợi để bỏ độc vào tách trà... Nhưng thật mạo hiểm nếu làm vậy ngay trước mặt mọi người, mà chị Saori cũng chẳng có hành động nào đáng ngờ cả... Bác Chisato, chị Kana, anh Kashiwagi và anh Sugita cũng bình thường. Mọi người ngồi quanh bàn, nếu ai đó định bỏ xyanua kali vào trà thì những người khác chắc chắn sẽ nhìn thấy... Nhưng mọi người đều rất tự nhiên..." – Shinichi tự đặt vấn đề rồi tự trả lời, nhưng bỗng nhận ra điều gì đó. "Đúng rồi! Hung thủ đã đánh thuốc độc ông đạo diễn bằng một hành động rất tự nhiên!"

Ý nghĩ mới nảy ra trong đầu này làm mắt Shinichi sáng rỡ. Cậu nhìn chằm chằm vào một người trong phòng khách. Nhưng chỉ giây sau, đôi mắt đó đã tối sầm lại.

"Động cơ gây án ở đây là gì...?"

Nếu không có động cơ, suy luận của cậu vẫn chưa hoàn tất. Bí quá, Shinichi nghĩ tới nghĩ lui. Cậu thoáng thấy Sonoko đang định cầm lấy chiếc túi xách đặt trên tủ sau lưng chiếc sofa.

- Ôi, thôi chết! – Sonoko làm rơi chiếc túi từ trên tủ xuống, làm đồ đạc bên trong vương vãi ra ngoài. Trên sàn la liệt nào là đồ trang điểm, nào ví, rồi lại có cả tờ tạp chí Sonoko cho Shinichi xem ban nãy. Tờ tạp chí mở ra ở đúng trang có tấm ảnh chụp anh diễn viên trẻ đã tự sát. Thấy nó, đôi mắt Shinichi mở to.

"Đúng rồi, đó là lý do!" – Shinichi dừng mắt ở cô gái được anh diễn viên nọ quàng tay qua vai. Tờ báo đã bôi đen mắt của cô, nhưng nốt ruồi trên tai cô gái thì không lẫn vào đâu được.

- Mọi việc đã sáng tỏ. – Shinichi lên tiếng.

- Hả? – Mọi người đang buồn chán ngồi chờ cảnh sát đến, nghe thấy thế bèn đồng loạt quay ra nhìn cậu.

- Cuối cùng thì cũng có người suy luận tử tế. – Sonoko nhìn Shinichi kỳ vọng.

- Cái gì mà "suy luận tử tế" hả? Làm sao thằng nhóc này biết hung thủ là ai! – Ông Kogoro cáu kỉnh.

- Shinichi, hung thủ là ai thế? – Ran nóng lòng hỏi.

- Hung thủ chính là chị Kana! – Ngón tay phải của Shinichi chỉ thẳng vào Kana.

- Tôi á? – Kana bất ngờ.

- Lúc nãy tớ bảo rồi còn gì, chị Kana rót trà cho mọi người từ cùng một ấm. – Sonoko phản bác.

- Đúng thế. Mày dốt quá đấy! – Chính ông Kogoro vừa nghi ngờ Kana, nay lại tỏ ra coi thường Shinichi.

- Chị Kana không bỏ độc vào ấm trà, mà đánh thuốc độc đạo diễn khi bác ấy uống tách trà thứ hai.

- Làm thế nào chứ? Tớ ngồi ngay gần đấy thì thấy chị Kana hoàn toàn bình thường mà. Mọi cử chỉ khi rót trà của chị ấy đều chỉn chu nhưng lại rất tự nhiên. – Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi.

- Đúng là chị Kana hành động rất tự nhiên. Nhưng nhờ sự tự nhiên đó mà chị ấy đã đánh thuốc độc ngay trước mắt mọi người. – Shinichi nghiêm khắc nhìn Kana.

- Tôi đã làm gì đạo diễn chứ! – Kana tức tối hỏi.

- Khi đó chị dùng tay trái cầm đĩa lót tách của đạo diễn và rót trà bằng tay phải. Xyanua kali dính ở ngón cái tay trái của chị.

- Hả! – Mọi người kinh ngạc.

- Chị Kana biết đạo diễn Nagata luôn uống hai tách trà. Chị ước lượng đến gần lúc đó thì bôi xyanua kali giấu trong người lên đầu ngón tay cái. Chị dùng tay đó cầm đĩa lót tách của đạo diễn Nagata lên, rót thêm trà. Khi đặt đĩa và tách xuống bàn, chị miết tay vào mép đĩa để xyanua kali bám lên đó. Cuối cùng chị bình thản giả vờ chỉnh lại vị trí thìa khuấy trà của đạo diễn sao cho nó nằm ngay trên vị trí có độc.

- A...! – Kana nghẹn lời.

- Cái gì?! – Bà Chisato bàng hoàng nhìn Kana.

- Đạo diễn tuân thủ quy định uống trà rất nghiêm ngặt. Ở Anh, thìa khuấy trà phải được đặt ở phía hướng ra ngoài của tách. Chiếc thìa của đạo diễn cũng được đặt như thế, nên bác ấy không nhìn ra những hạt xyanua kali li ti bám trên thìa do bị tách trà che khuất. Một điểm may mắn với chị là chiếc đĩa lót có màu trắng, gần giống màu xyanua kali. Hơn nữa bác Chisato mượn thìa của đạo diễn để khuấy trà của mình, làm chiếc thìa ướt càng dễ dính bột xyanua kali hơn. Chắc chị không lấy thìa cho bác Chisato vì biết trước bác ấy sẽ mượn của chồng.

- Thật thế sao?! – Bà Chisato không tin vào tai mình.

Nghe Shinichi nói, mặt Kana tái mét.

- Cả chuỗi hành động của chị Kana rất trơn tru, phù hợp với quy tắc của tiệc trà, nên ngay cả đạo diễn Nagata cũng không nhận ra.

- Phải nói là em khâm phục chị có thể thản nhiên làm điều đó ngay trước mắt đạo diễn Nagata. Nếu là em, thì em đã run như cầy sấy rồi. – Sonoko xanh mặt rùng mình.

- Về lý thuyết thì cô ta cũng là diễn viên mà. Ở đây chẳng có máy quay, nhưng cô ta đã hoàn thành một vai diễn để đời. – Nói xong câu đó, Kashiwagi lại gần Kana, thô bạo thò tay vào túi tạp đề cô treo trước ngực, lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Anh ta đắc thắng giơ cao lọ xyanua kali trước mặt mọi người. – Lọ thuốc độc đây rồi!

Tất cả như đóng băng.

- Cô giết ông Nagata thật sao? – Bà Chisato sợ sệt hỏi với vẻ không muốn tin.

Nhưng tia hy vọng cuối cùng của bà đã bị dập tắt:

- Đúng là tôi đã giết ông ta! – Kana bỗng nói to.

- Tại sao? – Bà Chisato bàng hoàng trước thái độ thay đổi chóng mặt của cô.

Shinichi lấy tờ tạp chí ló ra từ túi xách của Sonoko, giở nó ra trước mặt những người trong phòng.

- Người chụp ảnh cùng nam diễn viên đã tự sát này là chị Kana phải không?

- Hả? – Sonoko kinh ngạc.

- Mắt người trong ảnh đã bị che đi mất, nhưng cô ấy có nốt ruồi ở đầu tai hơi nhọn giống hệt chị. – Shinichi chỉ vào ảnh.

- Đây là diễn viên đóng phim của đạo diễn Nagata, nhưng bị bác ấy chê là không có tài năng nên mới tự tử đúng không? – Ran nhớ lại câu chuyện của Sonoko.

- Đúng thế. Anh ấy đã tự sát khi nghe những lời đó. Người tôi yêu đã bị ông Nagata giết rồi! – Kana bật khóc nức nở.

- Vì thế nên cô mới... - Saori và Kashiwagi há hốc mồm.

- Cậu ấy tên là Kimura Keisuke thì phải... - Mắt bà Chisato xa xăm.

- Đúng. – Kana cay đắng cắn môi.

- Ông Nagata thường gọi cậu ấy lên thư phòng mắng nhiếc, nhưng chưa từng nói cậu ấy không có tài năng đâu. – Bà Chisato sửa lại.

- Cái gì? – Kana ngạc nhiên nhìn bà.

- Ông Nagata chỉ bảo cậu ấy phải tìm cách phát huy trí tưởng tượng của mình hơn nữa. Cậu ấy có đủ năng lực trở thành diễn viên xuất chúng, nên ông ấy mới nghiêm khắc vậy... Thế mà cậu ta không đủ quyết tâm chứng minh khả năng của mình. Ông Nagata luôn tức giận trước sự yếu đuối đó...

- Hả...? – Kana bàng hoàng.

- Thì ra cậu ấy hiểu nhầm những lời giận dữ đó, nghĩ mình kém cỏi nên mới đau khổ như vậy... - Bà Chisato buồn bã.

- Bác Chisato, đạo diễn gọi cháu ra sau phòng tập và đưa cho cháu thứ này... Bác ấy nói, nếu có chuyện gì xảy ra với mình, thì nhờ cháu mở nó ra đọc. Bác Nagata nói đột ngột quá làm cháu không hiểu gì nên định từ chối, nhưng bác ấy cứ năn nỉ mãi... - Shinichi bối rối cầm áo khoác đặt trên ghế sofa lên, lấy trong túi áo ra một chiếc phong bì dày cộp.

- "Nếu có chuyện gì xảy ra" là thế nào? – Bà Chisato ngạc nhiên. Nhưng rồi bà bình tĩnh lại, giục Shinichi. – Đọc đi chứ.

- Vâng... - Shinichi gật đầu, xét phong bì ra lấy bức thư ở bên trong. – Nếu Kudo đang đọc bức thư này, thì có nghĩa là ta đã bị giết...

- Đạo diễn biết trước mình sẽ bị sát hại sao? – Ông Kogoro kêu lên. Mọi người trong phòng cũng há hốc mồm.

- Kudo, đọc tiếp đi. – Bà Chisato lại giục.

- Vâng... Ta bị ung thư, chẳng còn sống được bao lâu nữa...

- Hả... - Mặt bà Chisato trắng bệch.

Saori và Kashiwagi nhìn nhau:

- Đạo diễn bị ung thư sao?

- Thảo nào gần đây tôi thấy ông ấy ngày càng gầy...

- Đúng là dạo này ông ấy toàn ngủ đến trưa... - Bà Chisato mặt tái xanh.

- Ta muốn dành thời gian với Chisato nên mới mua tòa biệt thự này... Bởi thời gian của ta chẳng còn nhiều nữa. Ta muốn cùng Chisato sống an nhàn ở đây, nên đã rủ Chisato bớt làm việc, cùng tận hưởng cuộc sống, nhưng cô ấy chỉ nghĩ đến sự nghiệp mà bỏ ngoài tai lời nói đó. Chẳng biết làm thế nào, ta đành nghỉ việc... Chisato không phải là loại diễn viên diễn xuất bằng lý trí. Cô ấy là diễn viên có tài, luôn đồng cảm với tâm trạng nhân vật để thể hiện cảm xúc một cách chân thành nhất. Nhưng cần đây Chisato lo lắng vì không hóa thân vào nhân vật được, ngày nào cũng than thở rằng mình không có tài. Nhìn cô ấy như vậy thật xót xa. Chisato đâu biết rằng cô ấy đã lầm. Cô ấy thật sự có tài năng. Có điều, Chisato đã lún quá sâu vào vai diễn, tới mức không thể thoát ra khỏi nó.

- Ôi... - Bà Chisato sửng sốt nghe Shinichi đọc.

Lá thư vẫn còn tiếp:

- Cô ấy không thể thoát được vì Chisato không quay lại con người hằng ngày của mình để mà khóc, mà cười. Diễn viên phải trải qua những cảm xúc hỉ nộ ái ố như con người thực thụ thì mới có thể diễn xuất. Chisato lại tưởng càng làm việc nhiều để rèn luyện bản thân thì càng mau thoát khỏi cú vấp trong sự nghiệp. Thực ra, cứ ngập đầu trong công việc như thế, cô ấy không thể rời khỏi vai diễn của mình, rồi bị chính vai diễn đó nuốt chửng.

Bà Chisato hình như hiểu điều đó nên cúi gằm mặt.

- Ta muốn Chisato lấy lại được cảm xúc của một diễn viên, không, phải nói là của một con người mới đúng. Ta muốn là người giúp cô ấy làm điều đó. Nếu còn yêu ta, chắc chắn cô ấy sẽ cảm nhận được nỗi buồn thực sự, và tình yêu chân thành mà ta dành cho cô ấy... - Shinichi lấy hơi. – Kana, ta biết cô nhăm nhe tới tính mạng của ta. Tay nắm hành lang nơi ta vẫn dựa vào ngắm cảnh có vết cứa... Tuần trước thì phanh ô tô không hoạt động, làm ta suýt nữa gây tai nạn lớn.

- Ông ấy...! – Kana bàng hoàng.

- Những lời nói vô tình của ta khiến cô mất đi người mình yêu thương, nên ta đành chấp nhận thôi. Và ta thật sự cảm thấy có lỗi... Nhưng cậu ấy thật sự có tài. Chính vì như thế, ta mới càng phải nghiêm khắc. Nếu được gặp cậu ấy ở thế giới bên kia, ta sẽ xin lỗi vì đã không nói rõ mọi chuyện, rồi giúp cậu ấy quay trở lại nghiệp diễn xuất và để cậu ấy đóng phim của ta, nên cô hãy yên tâm nhé. Hy vọng chánh án sẽ hiểu, cái chết của ta không phải do Kana gây nên. Ta biết Kana muốn hại mình, nhưng không làm gì ngăn điều đó lại. Hãy giảm án cho cô ấy.

- Hức... Hức... - Nghe những lời đó, Kana khuỵu xuống sàn khóc thảm thiết.

- Anh...! – Mắt bà Chisato cũng đẫm lệ.

Lối ra vào rạp chiếu phim lớn ở Ginza đông đặc đám khán giả đang phấn khích. Shinichi, Ran và Sonoko từ trong rạp đi ra, bị đám đông ùn đẩy đến ngạt thở.

- Phim hay quá, đúng như người ta khen. – Shinichi nói với Ran.

- Nỗi đau mất chồng của công chúa Oichi làm mọi người trong rạp xúc động lắm. Tớ ngoái lại thì thấy hầu hết mọi người đều khóc. – Ran nói với đôi mắt đỏ hoe.

- Chuyện từ vài trăm năm trước mà vẫn làm tớ khóc nức nở... Chắc chắn phim này thành công lớn rồi. – Sonoko cũng mỉm cười, mắt vẫn rưng rưng.

- Đạo diễn Nagata đã giúp bác Chisato lấy lại khả năng biểu hiện cảm xúc chân thành của con người. – Shinichi vừa đi vừa xúc động nói.

- Ừ. – Ran đồng tình. – Mà nghe nói, nhờ lời của đạo diễn Nagata trong thư mà án của chị Kana cũng nhẹ bớt.

- Ừ. – Shinichi gật đầu.

- Vở kịch ở trường cũng được khen lắm. Lễ hội năm sau bọn mình đóng kịch cổ trang tiếp nhé! – Sonoko xen vào.

- Được thôi! – Ran đồng ý ngay.

- Tớ thấy Kudo hợp làm diễn viên phết đấy. – Sonoko khen.

- Làm gì có. – Shinichi nhăn mặt cười.

- Thật mà. Năm sau tớ sẽ cho cảnh Ran và Kudo hôn nhau.

- Hả?! – Mặt Ran đỏ ửng.

- Tớ chịu thôi. – Shinichi lắc đầu bỏ chạy.

- Tại sao không? – Sonoko phồng má giận dỗi.

- Tại cậu bắt chước đạo diễn Nagata, bắt bọn tớ tập luyện đến mệt lả chứ sao nữa. Làm tớ chẳng còn thời gian mà làm thám tử. – Shinichi hậm hực ngoái lại.

- Lần sau tớ sẽ hiền hơn một chút mà! – Sonoko gọi với theo.

- Còn lâu. Tớ thích làm thám tử phá án cơ! – Shinichi đáp to, rồi lẩn vào đám đông.r story

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: