Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tieu thu vs ve si 2

Mở mắt, Gia Lâm quơ tay lấy cái đồng hồ xem giờ, đã 5h sáng rồi sao? Hôm nay Gia Lâm sẽ gặp mặt thân chủ mới, bên cạnh Thiên Trúc vẫn còn đang say ngủ, Gia Lâm nhẹ nhàng lấy bàn tay vuốt dọc trên gương mặt người con gái mình yêu, vén mấy sợi tóc còn vương trên mặt Thiên Trúc, vuốt mái tóc dài mượt, Gia Lậm đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhẹ bước ra khỏi phòng.

Ngoài cửa sổ dưới ánh đèn đường chỉ có những người lao công đang vội vã cố gắng làm xong công việc của mình trước khi thành phố kịp thức giấc. Trên bàn làm việc của Gia Lâm ngoài một cái đèn chụp, một vài quyển sách thì chẳng có thứ đồ trang trí nào ngoài hai con heo kia, hai món quà Gia Lâm đc tặng. Một chú luôn làm Gia Lâm hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy, chú heo còn lại luôn khiến Gia Lâm khó hiểu mỗi khi nhìn nó trước đây nhưng bây giờ thì Gia Lâm đã hiểu rồi. Kể từ ngày hôm đó, Gia Lâm ko hề nhận đc một cú đt hay một dòng tin nhắn nào từ Huyền Trang, ko biết cô nhóc đó có bị sao ko. Gia Lâm ngồi xuống ghế với tay lấy con heo của Huyền Trang, nhìn nó Gia Lâm lại liên tưởng tới Huyền Trang vào ngày đó, những hành động đó cùng khuôn mặt đầy nước mắt...Gia Lâm có thể cảm nhận đc tình cảm của cô gái đó dành cho mình nhưng... "Tình yêu thì cần phải dứt khoát, rõ ràng ko thể nhập nhàng đc rồi thơi gian cũng sẽ chữa lành đi tất cả nỗi đau"- Gia Lâm nhủ thầm rồi đứng lên đi vào bathroom.

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, bước đến mở của xe như thường ngày, Gia Lâm khẽ nói vào tai Thiên Trúc:

-Chúc em một ngày học vui vẻ.

Đáp lại Gia Lâm bằng nụ cười thật tươi, cô bước vào trường chuẩn bị đón nhận một mớ kiến thức mới cùng bạn bè. Chiếc xe lăn bánh chạy đi, Nhật way đầu họi Gia Lâm khi đến một ngã tư có đèn đỏ:

-Bây giờ em đi luôn sao?

-Em về lấy đồ rồi đi ngay.- Gia Lâm ngước đầu lên.

-Vậy là thằng Trường cũng sẽ đến ngay sao...Anh chẳng thích thằng đó tí nào...Đồ con ông cháu cha, chắc chắn nó sẽ lại giở cái giọng đầy tự mãn nữa cho mà xem. Chẳng biết vì lí do gì mà đội trưởng lại phân công hắn làm thay em. Làm sao hắn bằng em đc.- Nhật cằn nhằn.

-Mỗi người có một cái hay mà anh...Anh ở lại cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhé.- Gia Lâm nhẹ nhàng nói.

-Chút nữa lấy đồ rồi anh sẽ đưa em đến văn phòng nhé.

Gia Lâm mỉm cười đồng ý, chiếc xe dừng lại trước cửa ngôi biệt thự, Gia Lâm chạy lên phòng, lấy vali đồ đã chuẩn nị sẵn, trước khi ra khỏi phòng Gia Lâm dừng lại nhìn lại căn phòng gắn bó với mình trong suốt thời gian wa, có lẽ chút nữa thôi Minh Trường sẽ trở thành chủ nhận của nó. Hít một hơi rồi Gia Lâm cũng bước đi, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh trên đường. Từ cánh cửa đại sảnh của công ty Bảo Việt, một người bước ra, hắn bận một bộ vét mà xám, trên mắt đeo chiếc kính Hàn Quốc màu đen, người nức mùi thơm nước hoa, đầu tóc bóng mượt, miệng còn đang rê điếu thuốc lá, đôi chân khệnh khạng bước xuống cầu thang. Và tên đáng ghét đó chính là Minh Trường, nhìn vẻ bề ngoài đó ai mà có thể nghĩ hắn là vệ sĩ chứ.

-Nhìn nó kìa, nó nghĩ nó đi tán gái chắc.

-Thôi mà anh...Đừng nóng vì chuyện đó ko đáng đâu, em đi đây.

Gia Lâm bước xuống, vãy tay chào Nhật, Nhật nhấn ga định cho xe chạy thì một tiếng nói vang lên:

-NÀY...DỨNG LẠI- Minh Trường vẫy tay ra hiệu

Nhật way đầu nhìn với vẻ khó chịu nhưng cũng dừng lại nhìn hắn, hất hàm hỏi:

-Kêu tôi có chuyện gì vậy?

-Anh đang làm nhiệm vụ ở nhà ông Dương gì gì... đó phải ko?-Minh Trường hỏi

-Dương gì gì...đó là sao hả? Người ta có tên có tuổi đàng hoàng anh làm ơn tôn trong một chút đi.- Gia Lâm thấy khó chịu khi nghe Minh Trường nói như vậy.

-Trời! Đây ko phải cô nhóc Gia Lâm sao? Lâu ngày quá mới gặp...ko ngờ dạo này nhóc lên cơ gớm ha đc đích danh ông giám đốc chỉ đích danh bảo vệ cho con gái ông ta nữa chứ... Nghe nói thân chủ lúc trước nhóc bảo vệ xinh lắm phải ko -Ko đợi Gia Lâm trả lời hắn nói tiếp- Vậy là anh mày lại có cơ hội trổ tài rồi- Minh Trường gỡ mắt kính, nhìn mặt hắn cười mà Gia Lâm chỉ muốn cho vài cái đấm. Trong khi đó, NhẬT đang ngồi trong xe nhếch miệng cười khinh bỉ: "Để rồi mày xem, khi gặp cô chủ rồi mài còn có ý nghĩ đó nữa ko? Đồ ngựa non háu đá". Minh Trường bước vào trong xe, ra lệnh cho Nhật:

-Anh đưa tới đến đó đi

-Cậu ko đi với đội trưởng sao?

-Tôi mà phải đi với lão ta sao? Chỉ những đứa con nít mới phải cần ông ta dẫn đi mà thôi- Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn Gia Lâm.- Thôi đi đi, nhanh lên.

Nhật buộc lòng phải lăn bánh dù ko thấy dễ chịu chút nào, Gia Lâm đứng đó nhìn theo chiếc xe cho khi nó mất hút vào dòng người thì xách vali vào công ty.

-Cháu tới rồi sao? Ngồi đợi bác chút đi rồi chúng ta cùng đi.

Gia Lâm ngoan ngoãn ngồi xuống đợi như ông Phát nói, khoảng mấy phút sau, ông Phát khoác bộ áo vét rồi ra hiệu cho Gia Lâm lên đường. Họ đi bằng một chiếc xe hơi, chiếc xe chay đc một lúc, ông Phát lên tiếng"

-Dương tiểu thư có gây nhiều khó khăn cho cháu ko vậy hả?

-Ko cô ấy ko làm gì ạ.

-Vậy thì tốt...À bác quên mất, Con bé Huyền Trang có gửi cho cháu thứ này.- Ông Phát lấy từ trong cặp tá một phong bì.

-Huyền Trang đâu sao ko tận tay dưa cho cháu.- Gia Lâm ngạc nhiên

-Nó đi rồi còn đâu nữa mà đưa với gửi.

-Em ấy đi rồi sao?

-Con bé đó thật là, lúc mới về thì nói là sẽ ko đi nữa vậy mà đùng một cái ại thay đổi ý đinh, đòi đi ngay còn ko cho bác nhắn với cháu nữa.

-Em ấy đi đc bao lâu rồi bác.

-Khoảng 3 ngày nay rồi- Ông Phát trả lời

Gia Lâm gật đầu, tay nắm chặt cái phong bì, đưa mắt nhìn ra cửa xe, Gia Lâm tự nghĩ việc Huyền Trang bỏ đi chắn hẳn có lí do, như vậy biết đâu sẽ tốt hơn cho cả hai.

-Tới nơi rồi. Chúng ta xuống thôi Gia Lâm.-Ông Phát nói.

Lại là một ngôi biệt thự của một ông chủ giàu sang, theo lời chỉ dẫn của quản gia, hai người đi thẳng đến nơi ông giám đốc đang ở vào lúc này.

-Chào ông! Chúng tôi đến rồi đây

Một người đàn ông với thân hình to béo trong bộ đồ ngủ sang trong quay lưng lại khi nghe giong ông Phát:

-Là cậu này sao?- Ông ta chỉ Gia Lâm với đôi mắt có chút khinh miệt.

-Đúng, đây chính là Gia Lâm ạ.

Ông ta gật gù nhìn Gia Lâm rồi nói:

-Từ nay tôi sẽ trao sự an toàn của con gái tôi cho cậu, hãy làm việc cho tốt và đừng để xảy ra chuyện gì đó nghe chưa? Bây giờ cậu xuống vườn gặp con gái tôi đi, để tôi và ông Pháp nói chuyện.

Gia Lâm gật nhẹ đầu rồi bước ra khỏi phòng, bước đi trong dãy hàng lang dài để có thể bước tới cầu thang đi xuống vườn, những hình ảnh này wen thuộc quá. Nó thật giống ngày đầu tiên Gia Lâm đến nhận nhiệm vụ ở nhà Thên Trúc vậy . Thiên Trúc lúc đó làm căng lắm, nhớ lại những việc đó làm Gia Lâm cười, lúc đầu cả hai kình nhau như nước với lửa vậy ai dè...trời xui đất khiến thế nào mà bây giờ họ lại có thể yêu nhau chứ. Thiên Trúc hung dữ như vậy ko biết cô gái này ra sao đây, bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, Gia Lâm đi thẳng ra vườn loay hoay tìm cô gái sẽ làm thân chủ của mình, cô gái khiến cho Gia Lâm phải đành cắn răng để rời xa tình yêu của mình.

-Anh là Hoàng Gia Lâm, vệ sĩ mới đến phải ko?- Một giọng con gái vang lên, Gia Lâm vội quay người lại, thì ra là một cô gái đang cầm bình tưới hoa, tóc đc búi cao gọn gàng, làn da trắng với đôi chân dài, khuôn mặt khá sắc nét, cô ta có thân hình thật quyến rũ lại còn mặc chiếc quần jean ngắn cĩnh chiếc áo bo như thế kia nữa chứ. Chác cô ta muốn đầu độc đàn ông thì phải nên mới đi tưới cây sáng sớm như thế này.

-Phải tôi chính là Gia Lâm. Cô có thể nói cho tôi biết cô chủ ở đâu ko?- Gia Lâm nói với giọng điệu của một vệ sĩ sau khi nhìn thấy cô nàng.

-Tôi đây. Tôi chính là cô gái mà anh sẽ phải bảo vệ bằng cả tính mạng mình đấy.

-Vậy cô là....Tôi xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi.- Gia Lâm nhẹ nhàng cúi đầu xin lỗi.

-Anh ko nhận ra tôi sao?- Cô gái lên tiếng.

Gia Lâm ngước lên nhìn cô gái sau khi nghe cô ta hỏi một câu hỏi rất lạ, Gia Lâm hình như đang lục soát bộ nhớ của mình thì phải.

-Tôi chính là người đã tông anh ở trung tâm mua sắm đó. Anh nhớ chưa?- Cô gái mỉm cười

-À...Thì ra là cô.

-Anh nhớ rồi sao. Vậy thì chúng ta đi thôi- Cô gái nói.

-Đi đâu vậy cô chủ?- Gia Lâm lạnh lùng hỏi.

-Đi đến nơi mà anh có thể làm nhiệm vụ của mình. - Cô gái nháy mắt.

Dừng cuôc nói chuyện với nhóm bạn trong sự tiếc nuối Thiên Trúc bước về nơi đỗ xe mà Nhật hay dừng laị đón cô, chiếc xe đã ở đó sẵn sàng đưa cô chủ nhỏ của nó về nhà an toàn. Một người từ trong xe bước ra, muì nước hoa quá nồng cùng cách ăn mặc của hắn đã nhận đc cái nhìn ko mấy thiện cảm từ phía Thiên Trúc, nhất là cái cách hắn nhìn các học sinh nữ nhìn thấy ghê ghê thế nào ấy. Đôi mắt Thiên Trúc rời khỏi hắn và nhìn xung quanh, chiếc xe đang đậu ở đó chắc chắn ko phải dành cho Thiên Trúc rồi nhưng Thiên Trúc chợt quay đầu lại nhìn chiếc xe, nó có vẻ bề ngoài khá giống với xe của Thiên Trúc, liếc xuống bảng số xe Thiên Trúc ngạc nhiên, đó chính là bảng số xe của Thiên Trúc mà sao nó lại ở đó vậy gã thanh niên kia là ai? Thiên Trúc bước lại trước mặt hắn rồi hỏi:

-Anh là ai mà lại bước từ trong xe của tôi vậy hả?

Minh Trường đang mải nhìn theo một nữ sinh thì bị một cô gaí che khuất tầm mắt, nhìn cô gái đứng trước mặt mình với đôi mắt tức giận nhưng sự tức giận đó ko tồn tại lâu trong hắn, đôi mắt hắn dại hẳn đi, cô gái đứng trước mặt hắn có khuôn mặt thật xinh đẹp, hai chiếc lúm ẩn hiện theo sự chuyển động của chiếc miệng xinh xắn cùng đôi môi đỏ hồng được làm bật lên nhờ làn da trắng đầy mịn màng, bộ đồng phục học sinh tạo cho cô vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ. Minh Trường cứ đứng đờ ra đó, đối vớ anh ta lúc này ko có ai hiện diện ngoài cô gái xinh đẹp kia, trong tất cả cô gaí anh ta từng cặp kè ko có người nào sở hữu vẻ đẹp như cô gaí này cả, một vẻ đẹp dịu dàng pha chút ngịch ngợm.

-Này anh có nghe tôi nói gì ko hả? Sao lại đứng ngây ra đó vậy.- Thiên Trúc lớn tiếng.

-Cái gì?- Minh Trường way trở về thực tế.- Cô nói đây là xe của cô....Vậy cô chính là Dương tiểu thư sao?

-Phải tôi là Thiên Trúc, vậy anh là ai?

-Tôi là vệ sĩ mới đc giao nhiệm vụ baỏ vệ cô chủ thay...-Minh Trường nhanh nhảu đáp.

-Cho Gia Lâm...Vậy anh chính là Minh Trường sao?- Thiên Trúc nói với vẻ hờ hững rồi bước vào trong xe bỏ mặc Minh Trường đứng đó. Trong suốt quãng đường về nhà Thiên Trúc để ý rằng tên Minh Trường kia luôn lén nhìn cô với caí mắt kính Hàn Quốc, cô thở dài ngao ngán "Nhìn hắn ai mà nghĩ hắn là vệ sĩ chứ, nhìn ko khác gì mấy thằng công tử bột, hám gaí dư tiền, làm vệ sĩ mà ăn mặc như đi chơi vậy,hắn thật đúng với những gì Gia Lâm nói với mình. Nhìn hắn là thấy chán đời rồi"- Thiên Trúc tự nhủ.

Buổi tối, sau bữa tối Thiên Trúc lại đi dạo trong vườn như thường ngày và ngồi nghỉ trên chiếc ghế. Thiên Trúc nhớ Gia Lâm quá, mới ko gặp có một ngày mà đã như thế này rồi ko biết mấy ngày sau sẽ thế nào đây "Gia Lâm đang làm gì vậy? Có biết em nhớ Gia Lâm lắm ko?Nếu biết thế này em đã ko cho Gia Lâm đi rồi huz..zzz" Thiên Trúc chống cằm nhìn xa xôi.

-Cuộc đời này có rất nhiều việc làm chúng ta đau đầu để tìm ra cách giải quyết nó.- Giọng nói của một người nào đó vang lên từ phía sau.Thiên Trúc way lưng lại, thì ra đó là Minh Trường thế mà làm cô tưởng là ai chứ.

-Ông chủ cứ đi như thế này chắc cô chủ cô đơb lắm phải ko?- Hắn tiếp tục hỏi rồi tiến về phía trước mặt Thiên Trúc ra vẻ hiểu biết, đưa mắt về phía khác hắn lại ra vẻ:

-Nếu cô chủ thấy cô đơn và muốn tìm một người nào đó lắng nghe thì hãy cứ tìm đến tôi, tôi sẵn sàng...- Hắn way người lại, hắn ngạc nhiên đến độ ko đóng miệng đc, tử nãy đến giờ hắn nói chuyện có một mình Thiên Trúc đã bỏ đi từ lúc nào rồi. Nhìn vào trong nhà hắn thấy bóng Thiên Trúc đang leo lên cầu thang, hắn nói một mình:

-Coi bộ vụ này khó đây nhưng ko sao thua keo này ta bày keo khác, ko thích tâm lý thì lãng mạn vậy, mình tin chắc một ngày nào đó thân hình nhỏ bé đó sẽ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của mình. Hahaha.- Hắn cười vang trong đầu tưởng tuợng những gì thì chắc chúng ta ai cũng biết rồi.

Ngồi vào bàn học Thiên Trúc lôi tập vở ra chuẩn bị bài cho ngày mai nhưng cô ko có tâm trí để làm việc nữa, mọi thứ lúc này với cô thật là chán, cầm chiếc đt lên nhìn vào nó cô nói:

-Làm gì mà đến một cú đt cũng ko có vậy? Ko biết có bị hút hồn như tên Minh Trường kia hay ko nữa?

Bỗng tiếng nhạc vang lên và chiếc đt rung trên tay cô nhìn vào đó cô thấy dòng chữ "My love calling" cô liền bắt maý. Đầu dây bên kia lên tiếng:

-Thiên Trúc đó hả? Em đang làm gì vậy?

-Em đang học bài. Sao giờ này Gia Lâm mới gọi, em tưởng Gia Lâm bị bắt hồn rồi chứ- Giọng cô ra vẻ giận dỗi

-Làm gì có người nào bắt hồn Gia Lâm ngoài em chứ, từ sáng đến giờ Gia Lâm đâu có thời gian gọi cho em đâu. Sao vậy nhớ Gia Lâm hả?

-Làm như mình cao giá lắm ko bằng, còn Gia Lâm có nhớ em ko?

-Em chưa trả lời Gia Lâm mà nhưng ko sao để Gia Lâm trả lời trước vậy...Gia Lâm nhớ em lắm, nhớ nhiều lắm em có biết ko?Gia Lâm muốn đc ôm em , muốn đc vuốt tóc em, ngửi mùi hương từ cơ thể em, muốn...muốn nhiều...nhiều lắm- Giọng Gia Lâm trở nên da diết, bàn tay vuốt nhẹ con heo đc đặt ở trong bàn với sự nhẹ nhàng. Ở đầu dây bên kia Thiên Trúc đang mỉm cười hạnh phúc, rồi cô nói:

-Vậy Gia Lâm đến đây đi rồi em sẽ cho Gia Lâm những điều đó.

-Em đừng đùa nữa đc ko? Nói cho Gia Lâm nghe hôm nay em gặp gì đặc biệt nào?

-Đặc biệt thì ko có nhưng bực mình thì có, em ghét cái tên Minh Trường đó quá đi, nhìn hắn chẳng có vẻ gì là một vệ sĩ cả, vệ sĩ gì mà mặc vét xám, mắt đeo kính Hàn Quốc lại còn cái cách hắn nhìn con gái nữa như muốn ăn thịt con người ta ko bằng đã vậy còn bày đặt giở giọng triết lý nữ chứ...Nói tóm lại nhìn hắn là thấy ghét rồi.

-Có quá đến vậy ko hả em?

-Em ko nói quá đâu...Thôi bỏ hắn đi, Gia Lâm kể cho em nghe về ngày hôm nay của Gia Lâm đi.Thân chủ mới thế nào vậy?

-Cô ấy cũng khá xinh và ko làm khó Gia Lâm...nói chung là tốt- Đầu dây bên kia ko có phản ứng gì, dù ko ở đó nhưng Gia Lâm cũng biết Thiên Trúc như thế naò rồi nên tiếp tục nói- Nhưng mà dù cô ta có đẹp thế nào thì cũng ko làm Gia Lâm chú ý nhiều như em đc.

-Thật vậy sao?- Thiên Trúc cười mãn nguyện- Gia Lâm em...

-Thôi Gia Lâm cúp maý nha...Có người gõ cửa phòng Gia Lâm.- Gia Lâm vội nói.

-Vậy sao? Em có một việc muốn nói với Gia Lâm...Đó là em cũng nhớ Gia Lâm nhiều. Gia Lâm ngủ ngon nhé mai còn làm việc.

-Em cũng vậy, đừng thức khuya đấy nhé.- Gia Lâm đi về fía chiếc cửa, tắt đt Gia Lâm mở cửa.Cánh cửa đc mở ra Gia Lâm lên tiếng:

-Là cô chủ sao? Có chuyện gì mà cô chủ tìm tôi vào giờ naỳ.

-Tôi chỉ muốn hỏi thăm xem anh có quen với chỗ ngủ mới hay ko?- Cô cười nhẹ.

-Cám ơn cô chủ, tôi ko sao, từ từ rồi sẽ quen thôi mà. Cô chủ về phòng nghỉ ngơi đi đừng lo cho tôi- Gia Lâm đáp lại, gương mặt lạnh băng.

-Vậy thì anh ngủ ngon nhé.- Cô vẫy tay chaò rồi nhẹ đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa cô quay đầu nhìn nó và nụ cười bí hiểm lại xuất hiện.

Bước ra khỏi phòng sau đêm ngủ, đóng cánh cửa lại Thiên Trúc nhìn thấy một bông hồng đc cài trên đó cùng câu viết :" Chúc cô chủ một ngày mới tốt lành" . Ngay lúc đó cánh cửa phòng Gia Lâm mở ra và Minh Trường xuất hiện phía sau nó :

-Chúc cô chủ ngày mới tốt lành.

Nói rồi hắn nở nụ cười thật tươi thứ đã giúp hắn cưa đổ các cô gái và hắn hy vọng với nụ cươì đó và hành động lãng mạn kia sẽ giúp hắn trong việc làm traí tim Thiên Trúc rung động. Nhưng đó là những gì hắn nghĩ và tưởng tượng trong suy nghĩ còn thực tế thì ko êm đẹp như thế vì Thiên Trúc đang nhìn hắn với đôi mắt tức giận:

-AI CHO PHÉP ANH Ở CĂN PHÒNG ĐÓ HẢ?- Thiên Trúc lớn tiếng quát.- ANH CÓ BIẾT ĐÓ LÀ PHÒNG CỦA AI KO?

-Đâ..â...y là phòng của...Gia Lâm nên tôi...- Hắn lắp bắp trước sự giận dữ cuả cô chủ.

-Anh biết thế sao còn chuyển vào...Ngoài Gia Lâm ra tôi ko cho phép bất cứ ai sử dụng căn phòng này cả, anh hãy dọn wa phòng khác ngay lập tức và lần sau đừng tự tiện như thế nữa nghe chưa.- Thiên Trúc nói rời tiếp tục bước đi để mặc hắn đứng đờ người, ngạc nhiên trước phản ứng của Thiên Trúc.

Thiên Trúc bước xuống cầu thang với vẻ tức giận, mọi người đang chờ ở dưới bếp đều biết đc việc gì đang xaỷ ra, cô chủ xinh đẹp của họ lại đang nổi cơn tam bành. Nhật liếc nhìn Minh Trường: " Đúng là đồ hâm, mới sáng ra đã để cô chủ như thế này rồi, nếu có Gia Lâm ở đây thì may ra..."Nhật thở khẽ. Và có lẽ đó cũng là tâm trạng của mọi người lúc này, thật ra chẳng ai trong số họ ưa gì anh chàng vệ sĩ mới này cả, mới về đây ngày đầu mà hắn đã ra vẻ ta đây rồi, ko xem ai ra gì cả; hôm wa ông wản gia đã có ý sắp xếp cho hắn một căn phòng khác thế mà hắn lại từ chối, nhất quyết fải ở căn phòng của Gia Lâm mới chịu lại còn thốt ra những lờ nói chói tai nữa chứ, bây giờ thì sáng mắt ra chưa. Kết luận cuối cùng cho thấy rằng tên Minh Trường đã ko để lại ấn tượng đẹp trong lòng mọi người.

-----------

-Ủa! Ai đưa cậu đi học vật? Trông lạ quá! Gia Lâm đâu rồi?- Phương Danh hỏi Thiên Trúc trong khi mắt nhìn về phía chiếc xe hơi.

-Bị chuyển công tác rồi và tên đó là người thay Gia Lâm đó.

-Sao cơ? Chuyện gì đã xảy ra vậy hả?

-Lên lớp đi rồi tớ kể cho cậu nghe.

Phương Danh gật gù rồi cả hai cùng bước đi.

------------

Bước ra khỏi phòng, lại một bông hồng lại đc cài trên cửa, mấy ngày nay Thiên Trúc đều bị tên Minh Trường kia tra tấn bởi những việc này, sáng là một cành hồng với những câu chúc lãng xẹt, tối đến lại bị hắn phá khi thì li nứớc, lúc thì trái cây cùng với sự xuất hiện ko đúng lúc cuả hắn, chỉ vì hắn mà thời gian ít ỏi trong ngày để Thiên Trúc có thể nghe đc giọng nói của Gia Lâm cùng nhữ lời nói ngọi ngào bị phá đám một cách ko thương tiếc, thời gian còn lại trong ngày hắn làm cô phát điên với những lời triết lý sáo rỗng cuả hắn ko hề giống với những lời nói triết gia cuả Gia Lâm, ko biết hắn đã học vẹt ở đâu nữa còn cái điệu bộ hiểu biết khi hắn nói chuyện làm cô muốn nôn, trong tất cả những người theo đuổi Thiên Trúc hắn là người tệ nhất. Việc xa Gia Lâm làm Thiên Trúc cảm thâý chán nản, một ngày của cô trôi wa thật chậm chạp và chán ngắt, bây giờ cô lại bị khủng bố thế này nữa chứ, nếu cứ thế này chắc cô chết mất. Thiên Trúc ko muốn nói vì cô nghĩ hắn sẽ dừng những trò đó khi thấy phản ứng cuả cô nhưng hắn ko hhề thông minh như cô tưởng:

- Ko biết các cô gái kia nghĩ sao lại có thể thích một người như thế này nhỉ? Có lẽ mình phải đả thông tư tưởng của hắn thôi- Thiên Trúc lắc đầu ngao ngán.

Thiên Trúc đang bù đầu với những con số cuả môn toán thì tiếng gõ cửa làm cô bực mình vì cô biềt đó là ai và chuyện gì sắp đến.

-Vào đi- Cô nói trong tiếng thở dài.

Minh Trừờng bước vào với ly sữa trên tay, tiến về bàn Thiên Trúc, anh ta nói:

-Mời cô chủ uống sữa, cô chủ uống xong thì nên đi ngủ đi ạ, thức khuya ko tốt đâu đặc biệt là cô gaí xinh đẹp như cô chủ. Việc học cũng khá wan trọng nhưng đừng để...

-Anh có thể thôi ngay cái trò này đi ko? Anh ko thấy nó giống một trò cười sao, tại sao anh lại làm nhữg việc này vậy, theo tôi biết nó ko có trong nhiệm vụ của một vệ sĩ mà.

-Cô chủ thật sự ko biết lí do tôi làm những việc đó sao?- Minh Trường nhìn Thiên Trúc với ánh mắt buồn da diết.

-Vậy anh thử nói lí do cho tôi nghe xem nào?-Dừng bút Thiên Trúc ngửa đầu hỏi.

-Lí do duy nhất để tôi có thể làm những việc đó là...tôi-yêu-cô-chủ- Minh Trường nói rõ những chữ từ cuối.

thiên trúc trố mắt nhìn hắn, ko ngoài dự đoán của cô nhưng cô ko ngờ ha71n lại dám nói những từ ấy một cách mạnh bạo như vậy. Nhưng rồi cô cười mỉm từ từ ngồi xuống.

-Tôi ko ngờ anh lại dám nói những lời đó...Hỏi thật nhé tôi là cô gái thứ mấy đc anh trao những "lời nói đầy tình cảm naỳ vậy"-Cô lại nhìn hắn và hỏi.

Minh Trường biế sác mặt khi nghe Thiên Trúc nói như vậy, nhưng hắn mau chóng lấy lại bình tĩnh và hỏi:

-Cô chủ nói gì tôi ko hiểu.

-Tôi nhgĩ là anh hiểu...Chúng ta đã lớn rồi ko còn là những đứa trẻ nữa mà hôm nay thì nói yêu mai lại nói là ko còn gì cả, chúng ta cần phải có trách nhiệm với những gì chúng ta nói chứ...Tình cảm ko phải là thứ muốn là có đc, anh hiểu ko? Và có điều này tôi muốn nói với anh rằng tôi-sẽ-ko-bao- giờ -có -tình -cảm -với -anh -đâu....do đó anh đừng làm những việc đó nữa.

-Cô chủ biết ko tôi ko nhớ tôi đã nói lời này với bao nhiêu cô gái rồi nữa nhưng cô chủ là người đầu tiên nói những lời đó với tôi đây...Chính vì lí do đó tôi quyết định sẽ...ko bỏ cuộc.

-Anh nói vậy là sao?- Thiên Trúc hỏi lại.

-Nghĩa là tôi sẽ làm mọi cách để có đc tình cảm của cô chủ.- Giọng của Minh Trường đầy tự tin.

-Anh ko hiểu những gì tôi nói nãy giờ sao...Anh thật là...Từ nãy giờ tôi đã cố gắng kiềm nén để nói nhẹ nhàng với anh vậy là đổ sông dổ biển hết rồi- Thiên Trúc thở dài rồi cô nói tiếp-Anh thử nhìn lại mình đi chỉ là một tên...-Thiên Trúc bỗng dừng lại nhưng rồi cô lại nói tiếp-...vệ sĩ mà lại đòi yêu đương với tôi sao, anh ko thấy là ko xứng sao.

-Thì ra đó là lí do sao? - Minh Trường có vẻ hiểu ra đc 1 chân lí-Cám ơn cô chủ đã cho tôi biết. Chúc cô chủ ngủ ngon.

Ngoài cửa, một bóng đen vụt đi sau khi nghe Minh Tường nói.Minh Trường cúi đầu chào rồi đi ra khỏi phòng Thiên Trúc, còn Thiên Trúc ngồi đó nhìn theo hắn với vẻ thất vọng rồi cô chợt nhớ tới những lời lúc nãy mình nói với Minh Trường. Cô thật sự ko muốn nói những lời đó vì nó bao gồm luôn cả Gia Lâm rồi nhưng vì bất đắc dĩ nên cô...

-Xin lỗ Gia Lâm em ko có ý như vậy đâu, lần sau em sẽ ko bao giờ nói như thế nữa...Bây giờ thì đi ngủ thôi.

Tiết học cuối cùng cũng đã kêt thúc, học sinh từ các phòng học ùa ra như kiến vỡ tổ, sân trường lại ồ ào bở tiếng la hét, nói chuyện. Trong lớp học của mình, Thiên Trúc đang sắp xếp sách vở vào cặp.

-Này, anh vệ sĩ thay Gia Lâm biến đâu mất rồi mà để Nhật đưa cậu đến trường vậy hả- Phương Danh hỏi

-Tớ chẳng biềt nữa, hắn đi đâu tớ chẳng wan tâm.

-Bây giờ thì cậu chỉ wan tâm đến Gia Lâm thôi còn đầu óc nữa đâu mà để ý đến người khác.- Phương Danh lên tiếng trêu chọc.

-Cậu cũng thế chứ có hơn gì tớ đâu....Trong mắt cậu chỉ có Trang Anh thôi...Cho tớ hỏi...Cái hôm tớ thú nhận với tớ thì lúc đó cậu...

-Cậu yên tâm những lời nói lúc đó của tớ là của một normal đó chứ ko fải là của một les cảm thông với cậu đâu...Mà câụ vớ Gia Lâm ít gặp nhau như thế sao ko hả?

-Bọn tớ vẫn ổn, mỗ tối Gia...-Giọng nói của Thiên Trúc bị át đi bởi tiếng la thất thanh của Tiên:

-THIÊN TRÚC...RA ĐÂY MAU LÊN...CÓ CHUYỆN CẦN CẬU GIAỈQUYẾTKIÀ..A...A-Tiện chạy từ ngoài vào rồi dừng lại tại bàn Thiên Trúc thở hổn hển, đưa cho cô nàng khăn giấy, Thiên Trúc hỏi:

-Có chuyện gì mà cậu gấp gáp wá vậy.

-Cậu ra ngoái nhìn xuống sân trường rồi sẽ rõ ngay thôi- Tiên vừa lau mồ hôi vừa thở.

Sự tò mò biểu hiện trên gương mặt của Thiên Trúc và Phương Danh họ liền bước ra ngoài xem xét sự tình. Từ trên lầu họ nhìn thấy một đám đông học sinh đang bao lấy một anh chàng trông có vẻ đẹp trai trong bộ quần áo bảnh bao và hợp thời. Nhưng hắn ta ko làm cho hai cô gái phải chú ý, điều đập vào mắt họ là một hàng người toàn là boy đứng sau lưng hắn. Họ xếp thành 1 hàng ngang với chiếc ạo trắng in hình trái tim chính giữa và trên tay mỗi người là một wả bong bóng bay với hàng chữ đỏ trên nền trắng của bong bóng:

-THIÊN TRÚC! ANH YÊU EM! ĐỒNG Ý LÀ BẠN GÁI ANH NHÉ.- Phương Danh lẩm bẩm đọc hàng chữ.

-Lại đến nữa rồi...lại là một chàng trai bị vẻ đẹp của tiểu thư Thiên Trúc mê hoặc...Chậc...- Trâm tặc lưỡi. Sau cái tặc lưỡi của Trâm là tiếng thở dài của Thiên Trúc ngay khi way người vào trong, cứ tưởng năm nay cô sẽ thoát khỏi những cảnh như thế này rồi chứ, chẳng thể nhớ nổi đây là lần thứ mấy cô bị những "cậu trai rảnh rỗi" này biến thành tâm điểm của trường nữa, co chán ngấy những cảnh này wá rồi, "Ước gì người ở dưới sân là Gia Lâm thì hay biết mấy" Cô nhủ thầm. Trời ơi cô lại nhớ Gia Lâm nữa rồi.

-Thiên Trúc- tiếng của Phương Danh- Hình như đó là anh chàng vệ sĩ thay Gia Lâm thì phải.

Thiên Trúc giật mình way người lại kiểm chứng và gương mặt cô trở nên khó chịu thì nhận ra hắn, cái tên vệ sĩ dở hơi mà cô tưởng đã thoát khỏi hắn rồi chứ, lập tức xoay người cô bước tới cầu thang.

Minh Trường cầm bó hoa hồng trên tay đứng giữa vòng vây của các nữ sinh và hắn ta mỉm cười tự đắc trước những lời khen:

-Anh ấy nhìn lịch sự wá đi.- Mộ nữ sinh lêb tiếng

-Ngườ gì mà đẹp trai qá vậy.- Cô khác lại nói

-Giá như anh ấy để ý đến mình- Mộ cô tiếc nuối.

Những tiếng nói cuả các cô tai dần bị lấn at1 bởi các chàng trai như báo hiệu nhân vật nữ chính đã đến.

-Thiên Trúc xuất hiện rồi kìa.

-Hình như cô ấ đang tức giận...Trời ạ cô ấy tức giận mà cũng đẹp đến thế sao?

Đám đông bỗng im lặng khi Thiên Trúc dừng lại đứng trứớc mặt Minh Trường vả hỏi:

-Anh đang làm cái wái gì vậy hả?

-Tôi đang bày tỏ tình cảm của tôi với Thiên Trúc...Em đã nói rằng là tôi là vệ sĩ ko xứng đáng với em nhưng đứng trước mặt em lúc này đây ko fải là một vệ sĩ nữa do đó...-Hắn trả lời rồi bỗng quuỳ xuống và nói- THIÊN TRÚC EM CHẤP NHẬN ANH ĐI NHÉ.

-Anh đã hiểu sai về những gì tôi nói hôm đó rồi- Thiên Trúc vẫ cố gắng nhỏ nhẹ- Tôi thật sự thất vọng về trí thông minh của anh.- Nói xong cô nhích sang một bên bước đi giữa hàng ngang "bong bóng" đang chắn đường, một vài tiếng nói lại vang lên:

-Vậy là sao? Thiên Trúc từ chối lời tỏ tình.

-Hoan hô Thiên Trúc từ chối hắn rồi kìa

-Tội nghiệp anh ấy chưa, nếu là mình thì đã ko như vậy.

Thiên Trúc bước vào xe rồi kêu Nhật cho xe chạy mặ kệ phía sau Minh Tường đang chạy theo gọi:

-THIÊN TRÚC...ĐỢI ĐÃ...THIÊN TRÚC...

-Thôi mà cậu đừng bực tức nữa đc ko?- Phương Danh nằm trên giừờng khuyên cô bạn thân đang ngồi ở ghế hậm hực vì vụ việc xảy ra hồi sáng.

-Ko tức làm sao đc chứ....Tớ cứ nghĩ đầu óc hắn đã đc "đả thông" rồi chứ ai dè...Rồi chuyện này sẽ trở thành chủ đề bàn tán sắp tới trong trường cho mà coi...- Thiên Trúc than thở.

-Thì kệ nó đi, đây đâu phải là lần đầu đối với cậu...Nghe lời tớ bỏ nó ra khỏi đầu cậu rồi cùng tớ đi ăn cái gì đó, cậ mà cứ thế này thì xuống sắc sớm lúc đó thì chỉ tội nghiệp Gia Lâm thôi - Phương Danh bước xuống giường nhẹ nhàng khuyên bảo cô nàng.

Chiếc xe chở hai cô gái dừng lại trước một nhà hàng kem nổ tiếng trong thành phố. Sự xuất hiện của cả hai đã gây cho nhà hàng một chút xôn xao, nhất là những chàng trai, cô gái phục vụ mỉm cười chào hai vị khách xinh đẹp rồi đưa menu.

-Phương Danh cậu kể cho tớ nghe chuyện của cậu và Trang Anh đi.

-Chuyện gì cơ?- Phương Danh bắt đầu đỏ mặt.

-Thôi nào cậu biết tớ đang nói gì mà? Cậu và Trang Anh ai lên tiếng trước vậy hả?

-Là Trang Anh, hôm đó đang đi chơi bỗng nhiên cậu ta nắm lấy tay mình và nói:....- Phương Danh ngừng lại hai mắt nheo lại.

-Trang Anh làm thế với cậu sao- Thiên Trúc làm theo Phương Danh.

-Thiên Trúc cậu nhìn phía sau cậu đi kìa- Thiên Trúc hất đầu.

Thiên Trúc way lại theo lời Phương Danh. Một cô gái bước lên từ phía cầu thang và dường như mọi ánh mắt của mọi người trong quán đều dành cho cô ta, cô gái đó cũng xinh đẹp nhưng ánh mắt mọi người ko dành cho điều đó mà là cho cách ăn mặc khá bốc của cô, cái quần short ngắn quá cỡ khoe đôi chân dài, thon trắng muốt việc đó chẳng ăn nhằm gì, cô ta mặc chiếc áo nhỏ bé ôm gọn thân thể kia để lộ ra những đg cong quyến rũ, điều đó cũng ko đủ manh để gây kinh ngạc; thứ khiến cho căn phòng thay đổi ko khí là độ trong suốt của chiếc áo, nó có thể cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng thân thể quyến rũ đc giấu trong nó, chỉ đc chiêm ngưỡng chứ ko hề đc đụng chạm nên nó càng làm cho mọi người kích thích, mong muốn dù chỉ một lần trong một thoáng giây có thể ngắm, chạm nhẹ vào làn da mát lạnh đó, vuốt nhẹ theo nhưng đg cong hấp dẫn đó, đúng là kiểu ăn mặc "nửa che nửa hở" - đó là thái độ của các chàng, nếu có cuộc thi dành cho người nào để nuớc dãi chảy một cách tự nhiên nhiều nhất thì chắc hẳn những chàng trai trong nhà hàng lúc này là những ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch. Khác với ánh mắt mê dại đến đỗ thèm thuồng của các chàng, sự khó chiụ hiện lên trong đôi mắt phe tóc dài, có điều gì đó đang lớn lên trong họ, sự ghen tức chăng?

-Làm sao lại có thể mặc cái áo đó ra đường đc nhỉ- Phương Danh lắc đầu.

-Chuyện thường thôi mà, ở vũ trường còn kinh dị hơn nhiều. - Thiên Trức đưa thì kem lên miệng.

-Nhưng đây là nơi công cộng kia mà.

-Đó là quyền tự do của người ta mình đâu có bắt ép đc...Chúng ta có lẽ sẽ rất khó chiụ nhưng lại có khối kẻ thích đến chết đi đc kìa.- Thin Trúc nhìn quanh phòng. Và Thiên Trúc chợt nghĩ nếu Gia Lâm có ở đây thì thái độ của Gia Lâm sẽ như thế nào nhỉ?

-Thiên Trúc cậu nhìn kìa...- Phương Danh nói lớn rồi chỉ tay về phía cô gái, may mà họ ngồi ở chỗ khuất nếu ko với hành động đó của Phương Danh thì...

-Tớ đã nói chuyện đó ko có gì đáng để wan tâm mà.

-Nhưng lần này cậu sẽ phải wa tâm cho mà xem....Cậu xem đó có phải là Gia Lâm ko?

Thiên Trúc way người lại khi vừa nghe đến hai từ " Gia Lâm", đúng là Gia Lâm rồi, vẫ là dáng người, vẫ bộ vét đen cùng cặp kính đen trên khuôn mặt đầy lạnh lùng, trên tai là bộ đàm. Gia Lâm buước đi phía sau cô gái đôi mắt hướng về cô gái. Thiên Trúc nhìn sang cô gái, lúc này cô ta đã gỡ chiếc mắt kính, cô gái này chẳng phải là cô gái hôm trước sao, Thiên Trúc thôi ko nhìn nữa, dựa lưng vào ghế. Sự khó chiụ củ Phương Danh truyền wa cô rồi thì phải, ko nó còn khó chiụ hơn nữa kià, đặ biệt là khi cô nhìn thâý Gia Lâm ko rời mắt khỏi cô ta. "Tại sao Gia Lâm lại đi với cô gái ấy? ko lẽ cô ta là thân chủ mới sao nếu vậy sao Gia Lâm ko nói với mình?"- Những câu hỏi như vậy đang chiếm lấy tâm trí Thiên Trúc, cô muốn biết câu trả lời từ phía Gia Lâm, một lí do chính đáng cho vấn đề này.

-Tớ vào nhà vệ sinh một chút.- Thiên Trúc bỗng nhiên đứng phắt dậy rồi bước đi.

Phương Danh ngồi đó nhìn theo rồi cô thở dài:

-Sắp có bão lớn rồi...Anh hãy bảo trọng Gia Lâm ạ- Phương Danh nhìn Gia Lâm với sự đồng cảm.

gọc Châu ngồi vào chiếc bàn ở giữa căn phòng, dường như cô là người duy nhất ko thâý sự thay đổi trong căn phòng này thì phải nên mới chọn chỗ ngồi trung tâm thế này.

-Anh nói đúng Gia Lâm ạ, kem ở đây ngon lắm...Anh có muốn ăn ko? - Ngọc Châu mút thià kem rồi hỏi.

Gia Lâm lắc đầu, mấy ngày công việ của Gia Lâm ngoài việ bảo vệ cô nàng này mà còn làm hướng dẫn viên cho cô ấy những nơi giải trí, nhà hàng nữa. Mà ko hiểu sao hôm nay cô ta lại mặc caí aó này nữa ko bit, nói thật Gia Lâm cũng suýt té ngửa khi cô ấy bước ra khỏi phòng trong chiếc áo này, khi bước vô đây Gia Lâm cũng đã nhận thấy ảnh hưởng của cô ta lên căn phòng. Gia Lâm đi đằng sau cô ta và là một vệ sĩ Gia Lâm lại ko đc rờ mắt khỏi cô nàng, từ vị trí đó Gia Lâm có lẽ là người "phải nhìn tấm lưng gần như trần kia, cùng vòng eo thon thả". Những thứ đó luôn đập vào mắt Gia Lâm mà khi nhìn những thứ đó thì nỗi nhớ Thiên Trúc lại lên tiếng, nó làm Gia Lâm cảm thấy khó chịu, bứt rứt; nếu đó mà là Thiên Trúc thì một cái ôm và những nụ hôn sẽ những việ mà Gia Lâm muốn làm. Chiếc đt trong túi quần rung lên báo hiệu có người gọi điện.

-Ai vậy? Sao lại gọi vào giờ này cơ chứ?- Gia Lâm nhủ thầm.

Chiếc đt vẫn ko ngừng rung, Gia Lâm đành lui vào chỗ khuất, mở đt.

-Là Thiên Trúc sao? Ko biết gọi mình có gì nữ đây...Alô, Gia Lâm nghe- Gia Lâm bắt máy.

-Em muốn gặp Gia Lâm ngay bây giờ.- Giọng Thiên Trúc vang lên trong đt

-Ngay bây giờ sao? Ko thể để khi khác sao? Gia Lâm đang làm việ mà.

-Em đang ở trong nhà vệ sinh, Gia Lâm vào ngay đi.

-Em đang ở đâu sao?...Đc rồi Gia Lâm vào ngay.- Gia Lâm cúp máy, niềm vui hiện rõ trên gương mặt." Sao linh thế nhỉ? Mới nhắc mà đã xuất hiện rồi nhưng sao giọng cô âý thế nào ấy...Thôi kệ đi gặp cô chủ nhỏ trước đã". Gia lâm hấng giọng lấy lại sự trang nghiêm rồi đi đến gần một đồng nghiệp và nói:

-Em vô toalet một chút nhé.

Gia Lâm bước đi khi nhận đc cái gật đầu từ anh chàng kia, Gia Lâm bước nhanh về phía toalet. Gia Lâm cảm thâý hồi hộp hơn khi đứng trước cửa, sau cánh cử này chính là người con gái đang làm mưa làm gió trong trái tim nhỏ bé của Gia Lâm.

May sao lúc này ko có ai ở đây cả chứ nếu ko với bộ dạng lén lút kia của Gia Lâm thì chắc cũng bị mời lên phòng bảo vệ ngồi xơi nước. Cánh ửa đc mở e=ra nhẹ nhàng, người con gái đang đứng đó, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại có sức hút kì lạ đối với ai kia, Gia Lâm bước tới đứa tay ôm eo Thiên Trúc từ phía sau, khẽ nói vào tai cô:

-Em đợi Gia Lâm lâu chưa?...Gia Lâm ko biết em cũng ở đây.

Khác vơí những gì Gia Lâm mong đợi, Thiên Trúc gỡ tay Gia Lâm way mặt lại và nói:

-Làm sao ma thấy đc vì mắt dang bận ngắm cô gai xinh đẹp với sức nóng từ cái body đó mà.

-Em nói gì vậy? Gia Lâm ko hiểu?

-Ko hiểu hay cố tình ko hiểu...Tại sao Gia Lâm ko nói với em cô gái đó là thân chủ mới của Gia Lâm.

-Chuyện này Gia Lâm nghĩ ko cần thiết để nói nên...

-Làm vệ sĩ cho cô ta chắc Gia Lâm vui lắm phải ko? Ra ngoài mà còn mặc mỏng thế chắc về nhà cô ta nude cho Gia Lâm luôn nhỉ?

-Em nói gì vâỵ hả?- Gia Lâm nheo mắt

-Nói cho em biết trên cơ thể cô âý Gia Lâm thích bộ phận nào nhất vậy mà mắt Gia Lâm nhìn cô ta chăm chú quá vậy?

-Gia Lâm nhìn cô ấy là vì đó là nhiệm vụ ko hề có ý gì khác...Em đừng trẻ con như vậy đc ko? - Gia Lâm nói

-Đúng rồi! Tôi trẻ con nên mới bị mấy người wa mặt nè, mấy người muốn cho ai đến thì đến, muốn thay ai thì thay, tại thấy tôi là con nít nên mới thế chứ gì.- Thiên Trúc bắt đầu lớn tiếng.

-Em bình tĩnh lại đi nếu em cứ thế này thì chúng ta khó mà nói chuyện đc.- Gia Lâm cũng bắt đầu tức giận.

-Nếu ko chịu đc thì...về với cô chủ gợi tình của anh đi, đừng wan tâm đến tôi nữa.- Thiên Trúc bỏ đi để lại Gia Lâm đứng đó cùng nỗi bực tức

-Chúng ta đi về thôi Phương Danh.- Thiên Trúc bỗng từ đâu chạy đến và phán một câu như vậy khiến Phương Danh giật mình. Cô ngơ ngác hỏi lại:

-Có chuyện gì vậy Thiên Trúc?

-Chúng ta đi về thôi, tớ ko muốn ở đây nữa.

Thiên Trúc bước đi còn Phương Danh vội vã thu xếp đồ rồi tính tiền và đuổi theo cô bạn của mình.

Từ trong toalet Gia Lâm bước trở về vị trí của mình, mọi việc thật ngoài sức tưởng tuợng của Gia Lâm, làm sao có thể ngờ Thiên Trúc lại như vậy cơ chứ, thật cứng đầu, chẳng chịu nghe người ta nói gì cả. Sự bực tức vừa rồi càng làm cho gương mặt thường ngày vốn đã gây cho người khác cảm giác sợ hãi nay còn kinh khủng hơn nhiều lần. Chiếc đt trong túi quần một lần nữa lại rung liên hồi, Gia Lâm đưa nó lên tai trả lời với giọng bực tức?

-Gia Lâm nghe đây! Ai vậy?

-Tôi Phương Danh đây, Gia Lâm xuống đây mau đi Thiên Trúc cậu ấy...

-Thiên Trúc làm sao?- Ging Gia Lâm trở nên vội vã.

-Cậu ấy bị xẩy chân té, có vẻ nặng lắm nhưng cậu ấy nhất quyết đi bộ ko chịu cho Nhật đưa về...Alô Gia Lâm anh còn ở đó ko vâỵ?- Phương Danh hỏi khi cảm thấy bên kia ko có tín hiệu. Phương Danh cúp máy định chạy ra ngoài thì đã nghe tiếng gọi cùng bước chân từ phía sau:

-Phương Danh...hộc...Tôi đến rồi...hộc hộc...Thiên Trúc đâu?- Gia Lâm xuất hiện với hơi thở gấp.

-Anh nhanh thật đấy....Cậu ấy đang đi ngoài đường kìa, tôi pó tay ko khuyên đc cậu ấy. - Phương Danh lắc đầu.

-Bây giờ cô lên xe để Nhật đứ về còn Thiên Trúc để tôi lo cho.- Gia Lâm chạy đi sau khi nói.

Thiên Trúc cố gắng bước đi mặc cho Nhật van nài lên xe để anh ta đưa về, Thiên Trúc tức Gia Lâm chỉ coi cô là một đứa con nít thôi sao, cứ nghĩ lại hình ảnh cô gái kia và Gia Lâm cô lại thấy nóng người. Những người khác có thể ngắm nhìn cô ta thậm chí làm gì thì cũng mặc họ nhưng với Gia Lâm thì ko đc. "Á" cô kêu lên rồi ngã xuống, chân cô đau quá lúc nãy cô vô tình té ở cầu thang,Thiên Trúc nhăn mặt cố gắng đứng dậy bỗng cô thâý bàn tay ai đó đang giơ ra trước mặt mình, cô ngẩng mặt lên nhìn rồi lại tỏ vẻ khó chịu khi đó là Gia Lâm.

-Em có đau lắm ko?Đưa tay đây Gia Lâm giúp em đứng dậy.- Gia Lâm nắm tay Thiên Trúc, đôi mắt chứa đầy sự wan tâm, đau xót

-Ko cần về với cô ta đi. - Thiên Trúc hất tay Gia Lâm ra.

Gia Lâm xoay lưng lại nhanh chóng nắm tay Thiên Trúc kéo cô về phía mình rồi chắc chắn cô đã nắm yn trên lưng mình thì Gia Lâm đứng dậy và bắt đầu bước đi.

-Làm gì vậy hả? Thả tôi xuống...về vớ cô ta đi.- Thiên Trúc vùng vằng đòi xuống.

-PHẢI ĐƯA EM VỀ NHÀ AN TOÀN THÌ GIA LÂM MỚI YÊN TÂM VỀ VỚI CÔ TA CHỨ. CÒN BÂY GIỜ HÃY CỨ GIẪY GIỤA NẾU EM MUỐN HAI VỀ NHÀ VỚI THÂN HÌNH ĐẦY THƯƠNG TÍCH- Gia Lâm lớn tiếng.

Thiên Trúc giật mình nhưng từ lúc đó cô cũng im lặng ko giẫy giụa nữa, cô dựa đầu tren vai Gia Lâm và trên suốt con đường về hai người ko ai nói với nhau tiếng nào, có vẻ việc họ cõng nhau là một chuyện lạ hay sao mà ở mỗi nơi họ đi wa đều nhận đc ánh mắt tò mò của mọi người nhưng cả hai người đều ko cảm thấy gì cả có lẽ do nỗi buồn trong lòng họ lúc này còn lớn hơn nhiều.

Cuối cùng ngôi biệt thự cũng ở trước mặt họ, đặt Thiên Trúc nhẹ nhàng trên giường, Gia Lâm bước ra khỏi phòng Thiên Trúc đưa mắt nhìn theo nhưng cô ko cất lên một tiếng nào. Bước tơí phòng khách, Gia Lâm nói với Phương Danh:

-Nhờ Phương Danh chăm sóc cho Thiên Trúc nhé. Bây giờ tôi phải đi.

Phương Danh gật đầu rồi bước lên lầu, lúc ấy Nhật từ ngoài bước vào, vỗ vai Gia Lâm anh nói:

-Chắc anh phải kiến nghị lên tổ trưởng đưa em về lại đây quá chứ anh chịu ko nổi nữa rồi.

-Minh Trường đâu rồi? Sao chỉ có mình anh vậy?- Gia Lâm nhìn quanh nhà.

-Em ko biết sao? Nó xin nghỉ rồi...Còn nhiều chuyện li kì nữa kìa để anh kể cho em nghe....-Nhật nói và khoác vai Gia Lâm.

Dựa vào thành ghế, Gia Lâm nghĩ về những gì mình nghe đc từ Nhật,Gia Lâm thở dài những câu nói của Nhật lại như vang bên tai:

-Ko ngờ thằng đó lại dám làm thế, cô chủ đã nói : một thằng vệ sĩ như nó thì làm sao hợp với cô chủ đc chứ, ý cô chủ đã rõ như thế ko hiểu nó nghĩ sao lại xin nghỉ việc rồi tiếp tục tỏ tình với cô chủ. Dù thực tế nó cũng là một thằng công tử nhưng làm sao nó với cô chủ...Anh pó tay, ko biết nó còn giở trò gì nữa đây.

Thiên Trúc đã nói như vậy sao, một vệ sĩ thì làm sao hợp với một tiểu thư chứ, đúng rồi làm sao mà hợp đc, đúng là một đôi đũa lệch, Gia Lâm lại thở dài, hướng đôi mắt về khoảng đen bên ngoài cửa sổ. Tiếng gõ cửa wen thuộc lại vang lên, khỏi fải hỏi Gia Lâm cũng biết đó là ai và Gia Lâm đứng dậy mở cửa cho vị khách wen thuộc.

-Cô chủ lại đến hỏi thăm tôi đấy à.- Gia Lâm mở đầu.

-Anh có vẻ khá khó chịu khi tôi đến thì phải.- Ngọc Châu mỉm cười rồi bước vào. Đúng như lời cô ta nói Gia Lâm cảm thấy khá khó chịu cho sự quấy rầy của cô nàng đặc biệt là hôm nay khi mà tâm trạng Gia Lâm lại như thế này. Gia Lâm vẫn để cửa mở way mặt nhìn cô nàng đang đứng giữa phòng nhưng rồi Gia Lâm xoay mặt về phía khác, lại vẫn là stylish buổi sáng, một chiếc váy bgủ với độ mỏng te như muốn hút ánh mắt của người đối diện vào những đg cong nóng bỏng và làn da trắng mịn đc khoe ra từ hai cánh tay mảnh mai, yếu đuối.

-Xin lỗi nhưng...tôi nghĩ cô chủ ko nên mặc những bộ đồ như thế trước một người lạ như tôi.

-Tại sao Gia Lâm lại có vẻ ngại ngùng trong tôi và Gia Lâm đều là...con gái cơ chứ?- Ngọc Châu nói, đôi mắt ngước nhìn Gia Lâm đầy sắc sảo. Gia Lâm chợt giật mình, nhìn Ngọc Châu ngạc nhiên nhưng rồi cũng trở lại với phong thái lúc trước.

-Anh ko ngạc nhiên khi tôi biết điều đó sao?- Ngọc Châu lại hỏi.

-Cô chủ đã chọn tôi làm vệ sĩ cho mình thì việc cô chủ nắm rõ những điều đó cũng ko có gì là lạ.- Gia Lâm trả lời trong khi mắt vẫn ko nhìn cô ta.

-Tại sao đôi mắt anh cứ hướng về cửa sổ vậy, ngoài đó có gì hay ho à?Anh nhìn tôi thì sẽ tốt hơn.- Ngọc Châu bước tới đóng cánh cửa phòng lại, Gia Lâm đưa mắt nhìn cô ta rồi tiếp tục way về hướng cửa sổ. Sau khi đóng cửa Ngọc Châu tiến về phía Gia Lâm, khoảng cách giữa hai người ngày càng đc rút ngắn, Gia Lâm có thể nghe đc mùi sữa tắm trên cơ thể cuả Ngọc Châu ngày càng đậm, Gia Lâm nín thở một lúc rồi khẽ thở ra thật nhẹ đồng thời chân đang bước lùi trước những bước tiến cuả cô gái kia. Ngọc Châu vẫn tiến tơí và nói với giọng nói nhỏ nhẹ pha lẫn những tiếng thở nơi miệng:

-Anh vẫn nhất quyết ko chịu nhìn tôi sao?

-Tại sao cô chủ lại đóng cửa vậy? Người ta chỉ đóng cửa khi làm việc gì đó bí ẩn thôi.- Gia Lâm tiếp tục bước lùi thêm một bước nữa và đó cũng chính là bước cuối cùng vì toàn thân Gia Lâm đã chạm vào bức tường.

-Anh nói đúng lắm, tôi sắp làm một việc bí mật nên mới fải đóng cửa.- Ngọc Châu dừng lại ko bước nữa vì khoảng cách giữa cô và Gia Lâm ko còn nhiều, cô đưa tay khẽ vuốt nhẹ mặt Gia Lâm từ trán đi xuống, ngón tay vẫn tiếp tục đi xuống dưới cổ, cô ép người mình ngã về phía Gia Lâm nhiều. Giờ đây hương thơm kia bao quanh cả hai, Gia Lâm vẫn giữ ko cho mình nhìn Ngọc Châu, hoạt động thở giờ này có vẻ khó khăn hơn, khoảng cách giữa hai cơ thể quá gần

"Tít...Tít...Tít..." tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại vang lên, Gia Lâm đưa mắt nhìn về phía đó nhưng chỉ đc một lát Gia Lâm lại thôi vì giữa Gia Lâmvà Ngọc Châu lúc ko còn khoảng cách nữa rồi, nhiệt độ trong người Gia Lâm trở nên bất thường.

-Cô chủ ko thấy rằng khoảng cách như thế này là quá gần ko? Hơn nữa hình như cô chủ đã chọn nhầm đối tượng cho những hành động vừa rồi thì fải?- Gia Lâm nói trong khi đang cố nuốt ko khí.

-Chọn nhầm ư? Tôi ko nghĩ thế...Anh có muốn biết lí do của những hành động đó ko?- Ngọc Châu kéo gương mặt Gia Lâm đối diện với mình rồi lấy tay gỡ cặp kính ra. Nhìn Gia Lâm với ánh mắt nồng nàn, cô nói:

-Anh chính là lí do cho tất cả đấy.- Hai tay Ngọc Châu quàng wa cổ Gia Lâm rồi cô nhón chân ghé miệng vào tai Gia Lâm- Tôi đã bị gục ngã khi gặp anh trong lần gặp định mệnh đó, và tôi có thể cho anh tất cả ngay bây giờ nếu anh muốn.- Giọng nói và hơi thở của cô phả vào tai Gia Lâm bất chợt làm Gia Lâm lạnh xương sống, dù vậy Gia Lâm vẫn lên tiếng:

-Như cô chủ đã nói tôi và cô chủ đều là con gái nên...

Ngọc Châu khóa miệng Gia Lâm bằng ngón trỏ:

-Chuyện đó chẳng là gì vơí tôi cả...Cái wan trọng là cảm giác của tôi kìa.- Ngón trỏ tiếp tục lướt nhẹ xuống phía dưới và dừng lại ở nút thắt cravat, đôi mắt cô nhìn xoáy vào Gia Lâm như thôi miên, Gia Lâm gần như bất động trước hành động và ánh mắt đó của Ngọc Châu."Tít...tít...tít..." tiếng chuông báo hiệu tin nhắn thứ hai vang lên, Gia Lâm giật mình đưa tay nắm lấy tay Ngọc Châu, đôi mắt trở ko còn mụ mị nữa mà nhìn thẳng vào Ngọc Châu và nói với giọng cứng rắn:

-Đó cũng là lí do tôi đc chọn cho vị trí này phải ko?

-Anh thông mih thật...Tôi lại càng thích anh rồi- Một nụ cười xuất hiện trên môi Ngọc Châu

-Vậy tôi sẽ nói cho cô chủ biết...Đó chỉ là cảm giác từ phía cô chủ còn tôi...tôi xin lỗi...tôi ko hề có cảm giác gì cả.

-Thật sao? Vậy tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác đó như thế nào nhé.- Cô nhìn vào mắt Gia Lâm, khoác cổ Gia Lâm, nhón chân, gương mặ tiến sát vào mặt Gia Lâm nhưng Gia Lâm way đầu nhìn về phía khác cùng lúc đó tiếng chuông tin nhắn một lần nữa reo lên. Ngọc Châu dừng lại, liếc mắt về cái đt rồi cười mỉm:

-Hình như có ai cố ý ngăn cản chúng ta thì phải...Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại để anh giải quyết chuyện riêng.- Cô khẽ nói rồi hôn nhẹ vào má Gia Lâm - Chúc ngủ ngon, cô nàng xinh trai của tôi.

Cô rời khỏi Gia Lâm và bước ra khỏi phòng, chỉ còn Gia Lâm ở trong phòng, Gia Lâm thở dốc, lấy tay vuốt trán lau mồ hôi và đi tới lấy chiếc đt thoại. Ba tin nhắn cả thảy và tất cả đều từ một địa chỉ, đó là Thiên Trúc

-Gia Lâm ngủ chưa?- Tin nhắn thứ nhất.

-Chắc Gia Lâm đang bận làm việc phải ko?- Tin nhắn thứ hai.

-Em nhớ Gia Lâm quá.- Tin nhắn thứ ba.

Ngồi bó gối trên giường, bây giờ đã là 11h đêm, ánh mắt Thiên Trúc ko rời khỏi chiếc đt với hi vọng một điều gì từ nó nhưng có vẻ nó đang làm cô thất vọng thì phải. Thiên Trúc thở dài chán nản, từ chiều đến giờ cô suy nghĩ về trận cãi nhau giữa cô và Gia Lâm, cuối cùng, cô đã quyết định lấy hết can đảm để có thể nhắn tin cho Gia Lâm, bỏ cả danh dự của một tiểu thư vì cô thấy rằng mình đã sai trong chuyện này.

Đọc xon tin nhắn Gia Lâm ngồi đó suy nghĩ, những lời Nhật nói và những dòng tin này đâu là lời nói thật lòng của Thiên Trúc đây. Đưa tay vuốt bóp trán rồi Gia Lâm cũng cầm lấy đt.

Tiếng nhạc từ chiếc đt vang lên làm Thiên Trúc giật mình nhưng cô vội cầm lấy chiếc đt và mỉm cười, đt cuả Gia Lâm:

-Thiên Trúc hả? Sao ko ngủ đi mà nhắn tin cho Gia Lâm vậy hả? Chân em bớt đau chưa.- Giọng nói Gia Lâm vang lên thật nhẹ.

-Em chỉ đi ngủ khi biết chắc rằng Gia Lâm cũng đã ngủ.- Thiên Trúc thỏ thẻ.

-Sao lại có suy nghĩ như vậy hả? Ngốc quá đi.- Gia Lâm khẽ cười.- Vậy em ngủ đi Gia Lâm cũng sắp ngủ rồi.

-Ừm...Em sẽ ngủ...Gia Lâm à....Em...- Thiên Trúc ậm ờ

-Có chuyện gì em nói đi.

-Em xin lỗi về chuyện hồi chiều.

-Dương tiểu thư mà cũng biết xin lỗi sao. Gia Lâm ko nghe lầm chứ.- Gia Lâm trêu chọc.

-Sao lại ko? Có lỗi thì phải xin lỗi chứ.- Cô phụng phịu.

-Gia Lâm sẽ nhận lời xin lỗi nếu em ngủ ngay sau khi Gia Lâm cúp máy. Đc ko?

-Đc...Vậy Gia Lâm cúp máy đi.

-Ừm...Em ngủ ngon nhé.

-Gia Lâm...Em yêu Gia Lâm nhiều.

-Gia Lâm cũng vậy em ngủ ngon nhé, my love.

Thiên Trúc tắt đt, cô bắt đầu nằm xuống với nụ cuời trên môi,cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với hồi chiều, một tinh thần tốt cho một giấc ngủ ngon

Sau một hồi vất vả cùng cái chân đau để có thể yên vị trên băng ghế sau của chiếc xe, cơn đau bắt đầu hành hạ cô gái của chúng ta, khẽ cắn nhẹ môi, Thiên Trúc nhắm mắt chịu đựng cơn đau. Dù biết trước sẽ đau như thế nhưng cô nhất định ko chịu để cho Nhật cõng xuống cầu thang hay lên xe mà cô chỉ để cho Hồng dìu đi vì có lẽ co đã wen với bờ vai, vòng tay và tấm lưng của ai đó mất rồi, điều này có wá tệ ko nhỉ? Nghĩ tới quãng đường để tới đc phòng học, Thiên Trúc lè lưỡi ngán ngẩm, "Chắc phải nhờ Phương Danh đưa lên wá"- Cô nhủ thầm.

Chiếc xe dừng lại, Nhật nhanh chóng chạy xuống mở cửa cho c chủ và nói:

-Cô chủ có cần tôi...

-Ko cần đâu tôi tự đi đc.

-Có thật là đi đc ko đấy.- Một giọng nói vang lên, giọng nói wen thuộc ấy làm Thiên Trúc ngẩng đầu lên.

Gia Lâm đang đứng đó với nụ cười hiền trên môi nhìn Thiên Trúc trước sự ngạc nhiên cuả cả Thiên Trúc lẫn Nhật

-Có thật là Thiên Trúc tiểu thư ko cần bất kì sự giúp đỡ nào ko vậy- Gia Lâm nhắc lại vớ đôi mắt đang nheo lại.

-Sa..Sao em lại ở đây vậy?- Nhật lên tiếng hỏi.

-Anh lái xe về đi, để em đưa cô chủ lên lớp cho.

Nhật gật đầu rồi bước đi vì anh biết rằng mọi việc dính đến Thiên Trúc chỉ cần có Gia Lâm là sẽ ổn ngay.

-Sao còn chưa chịu leo lên vậy hả? Ko sợ trễ học hả?- Gia Lâm way đầu lại hỏi trong khi đang ngồi xuống trước cửa xe. Gia Lâm dừng nói thì một vòng tay quàng wa cổ, đưa tay ra sau đỡ người yêu Gia Lâm đứng lên bước đi. Và cũng như những lần trước, những tiếng ồn lại vang lên sau mỗi bước chân họ.

-Sao Gia Lâm lại đến đây vậy? Ko phải Gia Lâm đang trong giờ làm việc sao?- dựa đầu vào vai Gia Lâm, Thiên Trúc hỏi nhẹ nhàng.

-Đúng là đang trong giờ làm việc cuả Gia Lâm như ng vì biết ở đây có một cô gái đang cầ sự giúp đỡ của Gia Lâm nên đành fải bỏ việc vậy.- Gia Lâm lí giải - Nhưng đó chỉ là phụ thôi, cái chính là Gia Lâm biết em sẽ ko bao giờ để Nhật cõng đâu hơn nữa Gia Lâm cũng ko muốn ai cõng em cả, chỉ có....Gia Lâm mới đc cõng em mà thôi.

Từ trên lưng Gia Lâm, Thiên Trúc bật cười; Gia Lâm của cô cũng biết ghen sao thế à cô cứ nghĩ Gia Lâm sẽ coi đó là chuyện trẻ con và ko thèm wan tâm chứ, cô mỉm cười hạnh phúc và ôm Gia Lâm chặt hơn, những giây phút như thế này thật ngọt ngào, đúng như mọi nguời nói tình yêu có một sức mạnh ko ngờ. Gia Lâm bước lên đến bậc cầu thang cuối cùng, bàn chân định rẽ về hướng lớp Thiên Trúc nhưng đã bị Thiên Trúc ngăn lại:

-Đi hướng này đi, em chưá muốn vào lớp.

-Hướng này sao?- Gia Lâm nhìn theo bàn tay Thiên Trúc- Em định đi đâu vậy?

-Thì Gia Lâm cứ đi đi, đừng hỏi nhiều.- Thiên Trúc giục.

Gia Lâm cõng Thiên Trúc đi đc wa hai lớp học mọi ánh mắt các học sinh đều nhìn theo cô tiểu thư nổi tiếng đang làm gì tên vệ sĩ, biết đâu đó lại là một cái bẫy theo phong cách cuả Thiên Trúc dành cho Gia Lâm thì sao, họ trông có vẻ khá tò mò nhưng chỉ đứng một chỗ nhìn thôi, ko có người nào bám theo như ở sân trường cả.

-Tới nơi rồi đó Gia Lâm.- Thiên Trúc nói nhỏ vào tai Gia Lâm

Gia Lâm dừng lại nhìn vào nơi mình đang đứng, ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng trước mặt mình

-WC sao?- Gia Lâm bật nói rồi way wa Thiên Trúc mỉm cười- Thì ra đây là lí do em ko muốn vào lớp...Em muốn...muốn làm gì? Rửa mặt hay là...

-Gia Lâm vào lẹ đi, sắp vào học rồi kìa.- Thiên Trúc đánh vai Gia Lâm.

Gia Lâm bước vào sau khi Thiên Trúc đã mở cửa, tiến vào một phòng vệ sinh rồi Gia Lâm nhẹ nhàng dặt Thiên Trúc xuống rồi nói:

-Gia Lâm ra ngoài đây khi nào em xong rồi thì gọi Gia Lâm nhé.- Gia Lâm way lưng bước đi nhưng bàn tay Thiên Trúc níu Gia Lâm lại theo sau đó là tiếng nói nhỏ nhẹ của cô tiểu thư:

-Gia Lâm à!

Gia Lâm vội way người lại, đôi tay Thiên Trúc nhanh chóng quàng cổ Gia Lâm kéo xuống và điều Gia Lâm vó thể nhận ra đó là đôi môi đầy ngọt ngào cuả Thiên Trúc đang chạm vào môi Gia Lâm. Hành động bất ngờ của Thiên Trúc khiến Gia Lâm mất đà ngã về phiá sau làm chiếc cửa đóng lại. Gia Lâm lưng tựa vào cánh cửa, đôi mắt chứa đầy bất ngờ nhưng chỉ sau một thoáng giây đôi mắt ấy nhắm lại, bàn tay ôm chặt lấy hông Thiên Trúc để mặc hai đôi môi làm việc và cùng Thiên Trúc dần đi vào sự ngọt ngào và đầy kì diệu do đôi môi mang lại.

Tiếng chuông báo giờ vào học vang lên khiến cả hai giật mình buông nhau ra, nhìn Gia Lâm với gương mặt đỏ ửng Thiên Trúc khẽ nói:

-Em xin lỗi Gia Lâm vì chuyện hôm wa- Cô cúi mặt liền ngay sau đó.

Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cuả người con gái đang đỏ dần vì ngượng kia, Gia Lâm hỏi:

-Đó là lí do em muốn đến đây sao?- Rồi đưa mắt nhìn quanh- Một nụ hôn trong nhà vệ sinh? Thậ ko thể ngờ đc.

-Gia Lâm ko thích nó sao?- Thiên Trúc lo lắng.

Gia Lâm bật cười, rồi đưa tay keó nhẹ eo Thiên Trúc, nhìn vào gương mặt xinh đẹp đầy quyến rũ, và nói:

-Ko hề, Gia Lâm rất thích là đằng khác, một nụ hôn đặc biệt....Mình làm lại nhé.- Ánh mắt gian xảo đã xuất hiện, Thiên Trúc đánh nhẹ vào vai Gia Lâm , đẩy Gia Lâm ra đôi mắt đầy ngượng ngùng:

-Không đâu...Đừng có mơ.

Nhưng rồi cô lại tiến gần đến Gia Lâm, vòng tay eo Gia Lâm, dựa đầu vào vai Gia Lâm và nói:

-Nếu Gia Lâm thích thì em muốn đây sẽ là nụ hôn chỉ dành riêng cho chúng ta nhé...Ko đc làm với bất cứ ai khác đó nghe chưa.- Cô nhìn lên Gia Lâm với ánh mắt đe dọa.Ôm nhẹ Thiên Trúc vào lòng Gia Lâm nói:

-Đc rồi chỉ cuả em và Gia Lâm thôi. Mà công nhận nhà vệ sinh của trường em sạch và thơm thật đấy, ko hề có muì hôi.

-Tất nhiên rồi, là trường quốc tế mà.- Thiên Tr.úc tự hào

-Đúng rồi! Trường quốc tế mà- Gia Lâm lẩm bẩm, ánh mắt chợt buồn, nhưng rồi mau chóng hồi phục, nhìn Thiên Trúc Gia Lâm cuời và nói- Bây giờ tiểu thư có để cho tên vệ sĩ này đưa vô lớp không nào...Đến giờ học rồi kià.

Thiên Trúc nhoẻn cười lại rồi ngoan ngoãn nằm trên lưng Gia Lâm để vào lớp học. Sự xuất hiện khá muộn của hai người làm cả lớp kinh ngạc, những ánh mắt lại đổ dồn về đó. Bỏ mặc những ánh mắt đầy soi mói đó, Gia Lâm đưa Thiên Trúc đến chỗ ngồi của cô rồi đứng lên đi ra khỏi lớp ko wên nói:

-Chúc cô chủ có một ngày học tập đầy hiệu quả.

Thiên Trúc mỉm cười và nhìn theo Gia Lâm cho đến khi khuất bóng, một ai đó lại gần đập mạnh vào vai Thiên Trúc:

-Hai người đi đâu mà bây giờ mới vào vậy hả?- Tiên hỏi

-Chẳng phải hắn ta bị cho de rồi à?- Trang thắc mắc.

-Các cậu này, bà tám wá đi...Điều các cậu cần wan tâm là tớ đã có mặt ở đây cùng các cậu. Về chỗ ngồi đi cô vào bây giờ.- Thiên Trúc xua tay.

Đợi cho nhóm kia buông tha Thiên Trúc thì Phương Danh mới mon men tiến đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thiên Trúc khẽ hỏi:

-Hai người sao rồi? Hoà chưa?

Thiên Trúc lấy tay chống cằm ngước nhìn Phuơng Danh, nở nụ cười hạnh phúc;nhìn vẻ mặt đó thì Phương Danh cũng đã có câu trả lời, nhìn Thiên Trúc với đôi mắt cuả một thám tử, cô hỏi tiếp:

-Hoà rồi sao. Vậy có thể nói cho tớ biết hai người làm gì mà vô trễ vậy, tớ thấy cậu đến từ sớm mà.

-Bí mật ko thể tiết lộ đc...Cậu đừng tra hỏi nữa tớ ko nói đâu.- Thiên Trúc cười tinh nghịch

Phương Danh định hỏi tiếp nhưng đành phải về chỗ vì cô giáo đã vào lớp, cả lớp im lặng chuẩn bị sách vở cho tiết học đầu tiên cho này hôm nay của họ.

Sau khi xuống xe buýt, Gia Lâm chạy vội về nhà , đứng lại trước cửa để nghỉ hơi lấy lại sức sau một hồi chạy bở hơi tai, ngước mắt nhìn vào nhà Gia Lâmko khỏi ngạc nhiên, trong sân xuất hiện một chiếc xe lạ, bước vào trong nhà Gia Lâm cảm hấy ko khí có vẻ khá gấp rút, mọi người tỏ vẻ gì đó khá lo lắng, thật kì lạ. Ngày thường vào giờ này mọi người làm đã la làm việc của mình chứ đâu đứng một chỗ với bộ mặt thế kia. Có tiếng bước chân từ trên cầu thang.

-Con gái tôi làm sao rồi?- Tiếng ông chủ họ Nguyễn.

-Không có gì đáng ngại, tiểu thư chỉ mất sức chút thôi, nghỉ ngơi bồi dưỡng là khỏe thôi. Ông đừng lo wá.

-Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.

-Ko có gì, bây giờ ông cho người theo tôi đi lấy thuốc.- Vị bác sĩ từ tốn

Ông chủ khẽ gật đầu rồi way sang ra lệnh:

-Gia Lâm đi theo bác sĩ lấy thuốc cho cô chủ

Sau khi theo vị bác sĩ lấy thuốc về, Gia Lâm tìm ông chủ Nguyễn để trình báo nhiệm vụ vừa đc giao. Bước lên cầu thang Gia Lâm đã nghe tiếng nói từ phòng Ngọc Châu:

-Ông định giết con sao mà còn bắt nó đi.- Tiếng nói của bà chủ

-Nhưng đây là một buổi họp mặt wan trọng.

-Wan trọng cũng ko bằng mạng của con gái ông.- Bà khó chịu đáp

-Vậy thì để nó ở nhà bà và tôi sẽ đi.

-Tôi đi thì lấy ai chăm sóc con.

-Con ko sao đâu mẹ, mẹ đi với ba đi, ko thì ba lại khó xử, con ở nhà ổn mà- Đến lúc này Ngọc Châu mới lên tiếng với giọng mệt mỏi.

-Làm sao mẹ để con ở nà với một mớ người vô dụng ấy chứ.

-Có Gia Lâm rồi bà lo gì.- Ông chủ Nguyễn phân bua

-Làm sao tọi yên tâm giao con gái cho một gã vệ sĩ chứ, con gái đang ốm thế này lỡ hắn có ý đồ g thì...

-Bà lo xa wá đi, có cho tiền hắn cũng ko dám làm vậy đâu hơn nữa Gia Lâm là con gái đóchứ ko fải là con trai đâu.

-CÁI GÌ?- Bà ngạc nhiên

-Chuyên đó tôi sẽ nói với bà sau, bây giờ bà đi chuẩn bị giùm tôi đi, sắp đến giờ rồi.

Cánh cửa phòng mở ra, cha mẹ Ngọc Châu xuất hiện ngay sau đó, vừa thấy họ Gia Lâm cúi đầu chào:

-Chào ông bà chủ...Thưa ông chủ tôi đã đi lấy thuốc xong rồi ạ.

-Được rồi...Hôm nay tôi với bà chủ có việc phải đi các cô nhớ chăm sóc cô chủ cho tốt nghe chưa?- Ông căn dặn

-Vâng ạ...Ông chủ yên tâm.- Gia Lâm trả lời, thoáng thấy khó chịu khi ai đó gọi mình bằng "cô".

Gia Lâm bước lên cầu thang cùng bữa tối và thuốc cho Ngọc Châu, khẽ vặn cánh cửa Gia Lâm bước vào. Gia Lâm ko hề thích nước vào căn phòng này vào buổi tối chút nào, ánh đèn mờ aỏ của nó làm Gia Lâm có cảm giác ko tốt và nó thật tồi tệ khi mà chủ căn phòng lại là Ngọc Châu- người mà tối wa...Trời ạ! Gia Lâm ko muốn nhớ tới nữa...Chiếc giường trống không làm Gia Lâm hoảng hốt nhìn quanh phòng, Gia Lâm thấy cô nàng đamg ngồi một đống ở máy tính với vẻ chăm chú, đặy khay đồ ăn xuống, Gia Lâm bước tới gần và nói:

-Đến giờ ăn tối rồi thưa cô chủ.

-Anh đến rồi sao, em nhớ anh quá.- Ngọc Châu nói và nhìn vào mắt Gia Lâm. Gia Lâm way mặt đi hướng khác và nói:

-Cô chủ đang bệnh ko nên nghỉ ngơi thì tốt hơn, chơi vi tính như thế ko tốt lắm đâu

-Ai nói với anh là em bị bệnh- Cô ta bắt đầu đứng dậy tiến gần Gia Lâm.- Ko có gì trên đời có thể làm tôi đổ bệnh ngoại trừ anh ra.- Bàn tay cuả cô nàng lại bắt đầu hoạt động.

-Cô chủ nên sửa lại cách xưng hô và giữ khoảng cách một chút sẽ tốt hơn ạ.- Gia Lâm lên tiếng.

-Anh có biết vẻ lạnh lùng đó làm tim em ko thể kiềm chế đc ko?-- Bàn tay cô gái vẫn tiếp tục làm việc trên người Gia Lâm.- Anh có biết vì anh mà em phạm tội hối lộ và lừa dối ko? Anh phải đền bù cho em đi chứ.

-Đó là do cô chủ tự làm tôi ko hề bắt ép.-

-Sao anh nói nghe vô tình vậy...nhưng em sẽ ko để bụng đâu...Chúng ta tiếp tục buổi tiệc mà tối wa bị đứt đoạn nhé.- Ngọc Châu nhón chân nói nhỏ vào tai Gia Lâm.

Đẩy cô nàng ra khỏi người mình, Gia Lâm nói với giọng bực bội:

-Mong cô chủ đừng hiểu lầm, tôi chưa hề nói là muốn làm điều đó vơí cô chủ.

Ngọc Châu đi về phiá chiếc giường ngồi xuống cới đôi chân vắt cheó và bàn tay dựa về sau, ngước lên nhìn Gia Lâm và noí:

Anh ko dám có phải vì cô bạn gái ko? Mới chỉ thấy anh chú ý đến em thôi mà nổi cơn ghen như vậy thì sớm muộn cũng "đg ai nấy đi" thôi.

-Sao cô biết?Cô cho người theo dõi chúng tôi sao?

-Cần gì phải theo dõi chỉ cần nhìn thái độ cuả hai người là biết- Cô ta giải thích, Gia Lâm định way gót bước đi, rời khỏi că phòng cùng con người đáng sợ kia nhưng tiếng cô nàng lại vang lên-Mà naỳ co ta là fem hay normal vậy? Trông bề ngoài có vẻ ko fải là fem rồi, nếu là normal khi có vẻ không ổn. Chỉ có fem mới hợp vơí các sb thôi, còn normal thì ko chắc chắn cho lắm vì dù sao đi nữa họ cũng sẽ về vơí boy mà thôi....

Nhẹ nhàng bước tới ôm Gia Lâm từ phiá sau, Ngọc Châu thì thầm:

-Em sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ rồi hãy đưa ra quyết định, chọn fem hay normal.

Gia Lâm gỡ tay cô nàng bỏ ra khỏi phòng, còn lại Ngọc Châu ở trong phòng, nhìn theo Gia Lâm cô mỉm cười:

-Anh ko thoát khỏi tay em đâu ngốc ạ!

"Chỉ có fem mới hợp vơí các sb thôi, còn normal thì ko chắc chắn cho lắm vì dù sao đi nữa họ cũng sẽ về vơí boy mà thôi", câu nói đó của Ngọc Châu cứ lở vởn trong đầu Gia Lâm suốt tuần nay, nó lám ảnh hưởng đến mọi hoạt động của Gia Lâm, sự khó chịu đã xuất hiện trong những cuộc nói chuyện giữa hai người theo đó sự nghi ngờ về tình cảm của Thiên Trúc tăng lên trong lòng Gia Lâm theo cấp số nhân. Và với tình trạnh như thế này thì tiếng đtlà thứ giúp đánh thức Gia Lâm đưa tay lấy cái đt đang reo ầm ĩ.

-Alô! Gia Lâm nghe.

-Gia Lâm à! Đi chơi ko lâu rồi tụi mình chưa đi với nhau.- Giọng của Minh Cầm vang lên.

-Mày nghĩ bạn mày rảnh lắm hả? Nói cho biết tao ko còn là vệ sĩ của Thiên Trúc nữa đâu mà muốn đi là đi.- Gia Lâm trả lời

-Vậy sao? Buồn nhỉ! Mà mày chuyển từ hồi nào vậy sao ko cho tụi tao biết đỡ mất tiền đt và thời gian của tao ko.

-Tốn thì cúp máy đi.- Gia Lâm đáp.

-Hahaha tao đua mà thôi thì ko đc lúc này thì lúc khác vậy.

-Khoan đã...Mày cho tao hỏi cái này...Theo mày fem và normal ai hợp với sb tụi mình nhất?

-Theo tao...chỉ có sb hợp với sb thôi hahaha...Như tao với mày chẳng hạn.

-Đừng đùa nữa nói nghiêm túc đi.

-Ừ thì....trên lí thuyết thì fem là người hợp với sb nhất do cùng cảnh nGộ nên sẽ dễ hiểu và đồng cảm với nhau nhưng đó là lí thuyế thôi còn thực tế vẫn có trường hợp normal yêu sb nói tóm lại rắc rối lắm mày ạ...Mà sao mày hỏi chuyện này vậy bộ có chuyện gì giữa mày với Thiên Trúc hả?

- Ko...Tụi tao vẫn ổn. Thôi mày cúp đi.

Gia Lâm cúp đt nghĩ về những gì vừq đc nghe từ đứa bạn thân bất chợt một câu hõi bỗng hiện ra trong đầu "nếu Thiên Trúc như lời Ngọc Châu nói thì sao?" Gia Lâm bỗng cả thấy s mỗi khi nghĩ tới điều này nếu một ngày nào việc này trở thành sự thậy thì sao, Gia Lâm ko biết chuyện gì sẽ đến nhưng hắc chắn nó sẽ rất khủng khiếp đối với Gia Lâm.

----- >_

-Gia Lâm nọi việc bên cô thế nào?- Tiếng ông Phát đc nhắc lại lần thứ hai

-Gia Lâm đội trưởng đang hỏi em kià.- Nhật ngồi kế bên khẽ hích Gia Lâm khi mà nhận tiếng nói cuả ông Phát ko hề có hiệu nghiệm vơí gương mặt đờ đẫn của "đứa em quá xuất sắc"

-Dạ...- Gia Lâm ngơ ngác rồi nhanh chóng trả lời - Ở bên em vẫ ổn ạ.

Cuộc họp kết thúc, Gia Lâm đứng dậy chuẩn bị đi về nhưng chưa kịp bước đi thì đã bị ông Phát gọi giật lại:

-Gia Lâm! Chút nữa gặp tôi.

Gia Lâm gật đầu buồn bã vì biết chắc nội dung của cuộc nói chuyện đó là gì. Tiếp tục sắp xếp đồ đạc trên bàn rồi tiến vào phòng ông Pháp.

-Hôm nay cháu làm sao vậy hả- Ông Phát lên tiếng khi nhận thấy Gia Lâm đã vào phòng- Sáng nay thì đến họp muộn đã thế trong giờ họp còn không chú ý nữa, có chuyện gì xảy ra khi cháu làm việc à?

-Dạ ko có gì ạ!Cháu xin lỗi Lần sau cháu sẽ ko như thế nữa ạ.

-Nếu có gì khó khăn thì cháu cứ nói với bác đừng có để trong lòng....Hôm nào rảnh cháu đi lấy bằng lái đi nhé cháu thi đậu rồi đó. Bác tính lấy dùm nhưng bận wá .- Ông nói.

-Vâng , cháu sẽ đi...Bác còn muốn dặn dò gì nữa ko ạ?

-Thôi cháu về làm việc đi.

Gia Lâm cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng, buồ bã vì những gì xảy ra hồi sáng, chỉ tại những suy nghĩ về chuyện trên luôn trói buộc đầu óc Gia Lâm mọi lúc làm Gia Lâm wên mất buổi họp hàng tháng của tổ cũng như đánh cắp luôn sự tập trung của Gia Lâm. Cúi đầu bước đi Gia Lâm tiến về phía cửa lớn và tại đây Gia Lâm đã gặp một kẻ đáng ghét và có một buổi nói chuyện ko đáng có vì nó sẽ đóng góp một phần ko nhỏ vào cơn giông bão sắp tới, một con bão vơí wi mô ko nh

-Chào "cậu em" có chuyện gì mà đi với bộ dạng tồi tệ thế này hả?-Giọng nói đó vang lên.

Gia Lâm ngửa mặt lên nhìn rồi chào kẻ đang nói chuyện với mình:

-Chào anh! Anh vẫn khoẻ chứ? Anh đến đây có chuyện gì vậy?

-Nhóc hỏi một câu hơi thừ rồi đấy anh mày lúc nào mà chẳng khỏe, cò việc anh đến đây thì...chắc chắn phải có việc nên mới phải đến đây chứ.- Tên đáng ghét vơí cái tên " Minh Trường" lên tiếng.

-Chắc chú em cũng biết anh đã nghỉ việc rồi chứ...Hôm nay anh đến đây để hoàn thành một vài thủ tục tiện thể ghé thăm ông thầy dở hơi của chúng ta.- Hắn nói với cái vẻ nhìn vào là muốn cho vài cái đấm.

-Anh ko nên nói bác Phát như vậy dù gì bác ấy cũng đã từng là thầy dạy cuả anh.

-Trời ạ! Tôi wên mất đang nói chuyện vơí học trò xuất sắc củ thầy, chán thật đất- Hắn chậc luỡi- Thôi nhóc về đi, anh mày đi lo mọi chuyện cho xong để còn chú tâm vào việc cưa đổ cô chủ Thiên Trúc xinh đẹp kia nữa. Nói cho nhóc biết anh sẽ khiến cho cô nàng đổ vì anh như điếu đổ.- Minh Trường mĩm cười.

-Nhưng sao em nghe nói cô ấy từ chối anh rồi mà.- Gia Lâm ngạc nhiên.

-Là do anh mày chưa xài hết chiêu đó thôi, cô nàng chỉ giả đò thôi, cô ta nói rằng với thân phận vệ sĩ thì anh ko có cơ hội, đó sẽ là chuyện nực cười, ko bao giờ xảy ra nhưng thực ra cô nàng muốn anh thể hiện tình yêu dành cho cô nàng nhiều như thế nào chính vì vậy anh mới phải bỏ công việc này vậy...Ngẫm lại thấy cô ấy nói cũng đúng một vệ sĩ thấp kém thì làm sao xứng vơí một tiểu thư lá ngọc cành vàng như thế chứ... Và bây giờ khi anh mày đã ko còn là vệ sĩ thì còn ai hợp với cô ấy ngoài anh cơ chứ một thiếu gia hào hoa và tiểu thư xinh đẹp...đúng là 1 chuyện tình đẹp hahahaha...- Hắn ta cười lớn mà ko thấy rằng nét mặt Gia Lâm đang sa sầm xuống, Gia Lâm nhanh chóng bước chân đi trước khi tiếp tục nói những lời khiến cho đầu óc Gia Lâm thêm căng thẳng nhưng chỉ cới những gì hắn vừa cung cấp thôi cũng thừa để cho mọi việc đi theo chiều xấu hơn rồi.

Vừa về đến nhà Gia Lâm đi thẳng ào phòng ngồi xuống bàn, vuốt tóc, tháo kính và lúc này đây mọi lời nói Gia Lâm nghe đc trong những ngày wa bắt đầu hội tụ về. Gia Lâm cứ như thế, cứ ngồi lì ở trong đó ko biết bao lâu cho đến khi một đồng nghiệp gõ cửa và nói rằng Ngọc Châu muốn đi ra ngoài thì cơ thể tưởng chừng như bất động cùng đôi mắt vô hồn mới có sức sống trở lại. Đôi mắt kia ko biết đã phải nhìn về một hướng xa xôi bao lâu rồi, một nơi mà hạnh phúc dành cho Gia Lâm và Thiên Trúc gần như là ko thể có.

-Đưa em đến quán nước nào đi.- Ngọc Châu nói khẽ với Gia Lâm.

Gia Lâm khẽ gật đầu rồi đi trước ra xe chuẩ bị, đưa cô nàng đến một quán nước khá teen vơí chất lượng khỏi chê. Sau khi đã gọi đồ uống, ngọc Châu way nói vơí những vệ sĩ khác:

-Các anh xuống đi để Gia Lâm ở đây với tôi là đc rồi.- Cọ đưa mắt về phía Gia Lâm và cười.

Tại một bàn khác trong quán, một nhóm gồm 7 cô gái đang ngồi trò chuyện vui vẻ.

-Thiên Trúc làm gì mà Gia Lâm phải kiến đơn xin đổi thân chủ vậy hả?- Minh Cầm cười.

-Ai nói với Minh Cầm như thế hả?- Thiên Trúc phân bua.

-Đùa chút thôi mà...Nếu Gia Lâm có ở đây thì đầy đủ bốn cặp rồi nhỉ.- Tú Linh tiếc rẻ.

-Hôm wa tao có gọi cho nó...Trời linh thật mới nhắc là tới liền kìa.- Minh Cầm nói trong kinh ngạc và cả bọn cùng nhìn về hướng mắt Minh Cầm nhìn.

-Gia Lâm may mắn thật, lần nào cũng gặp thân chủ xinh như mộng, nhìn cô gái đó body cũng khá chuẩn đấy nhỉ.- Tú Linh vô tư nói thì bỗng bị kêu í ới vì bàn tay của ai kia đang nheó hông cùng ánh mắt hình viên đạn và tiếng nói sắc lẻm:

-Tú Linh thích body đó lắm hả?

-Ko...ko...Tú Linh nói đùa thôi mà.- Tú Linh nói trong dau đớn.

-Lần sau nói phải cân nhắc nha bạn hiền.- Minh Cầm khuyên bảo.

Trong khi mọi người vui vẻ cười nói thì Phương Danh chỉ chú ý đến biểu hiện của Thiên Trúc, cô lo cho bạn thân mình, sợ lại có chuyện ko hay lại xảy ra như hôm trước.

-Thiên Trúc này hay câu đổi chỗ với tớ đi- Phương Danh đề nghị vì chỗ ngồi Thiên Trúc đối diện với Gia Lâm và từ khi phát hiện thấy Gia Lâm thì đôi mắt Thiên Trúc cứ dừng lại ở đó mãi, mấit hẳn sự vui vẻ.

-Ko cần đâu Phương Danh à, tớ ổn mà!- Thiên Trúc từ chối, mỉm cười với Phương Danh rồi lại way lại cuộc nói chuyện với mọi người.

Mọi người dường như cũng hiểu chuyện nên họ cố gắng làm cho câu chuyện cuả mình trở nên hài hước để làm ThiênTrúc ko chú ý đến Gia Lâm dẫn đến tâm trạng ko vui. Mọi người đang vui vẻ với những câu chuyện thì bất chợt từ loa cuả nhà hàng một giọng nam vang lên:

-THƯA TẤT CẢ MỌI NGƯỜI HÔM NAY TÔI MUỐN MỌI NGƯỜI HÃY LÀM CHỨNG CHO TÌNH YÊU TÔI DÀNH CHO MỘT CÔ GÁI, NGƯỜI TÔI RẤT YÊU VÀ CÔ ẤY ĐANG NGỒI Ở TRONG NHÀ HÀNG NÀY.

Mọi người nhìn về hướng người đang nói, anh chàng đặt mic xuống, cầm một bố hồng đỏ tươi cùng chiếc bánh kem hình trái tim màu hồng bước đến bàn của Thiên Trúc trong sự tò mò của mọi người. Chắc khỏi nói mọi người cũng biết tên dở hơi đó là ai rồi nhỉ, thật là pó tay với hắn. Đứng trước mặt Thiên Trúc, Minh Trường quỳ xuống và nói:

-Anh yêu em, Thiên Trúc. Hãy cho anh một cơ hội đc ở bên em, chăm sóc và yêu thương em.

Thiên Trúc tròn mắt ngạc nhiên, cô ko ngờ tên này lại cứng đầu như thế, cô nghĩ hắn đã từ bỏ ý định khi cô từ chối thẳng thừng từ sân trường nhưng điều đó ko làm cô lo lắng. Điều cô sợ là Gia Lâm, cô chưa hề nói cho Gia Lâm biết chuyện Minh Trường đã tìm cách tỏ tình vơí cô, thế mà hôm nay hắn lại tỏ tình ở đây khi mà Gia Lâm cũng có mặt ở đây, cô sợ Gia Lâm sẽ nghĩ lung tung. Cô đưa mắt liếc nhìn Gia Lâm và bất ngờ trước biểu hiện gương mặt của Gia Lâm ko có vẻ gì là ngạc nhiên cứ như là Gia Lâm biết chuyện này sẽ xảy ra, tuy Gia Lâm đeo kính nhưng Thiên Trúc biết rằng anh1 mắt sau gọng mắt kính đang nhìn cô với vẻ buồn phiền, có chút thất vọng và an phận, ko hiểu sao cô cảm thấy bất an trong lòng, cô cứ nhìn về phía Gia Lâm mãi như vậy, cô muốn chạy đến bên Gia Lâm giải thích mọi chuyện nhưng ko thể

-Tên điên nào vậy?- Tú Linh nheo mắt nhìn tên con trai đang quỳ đó.

-Có fải cái tên vệ sĩ bỏ việc đi tán Thiên Trúc mà Phương Danh kể cho Trang Anh nghe ko vậy?

-CÁI GÌ??????? TÁN CHỊ THIÊN TRÚC?-Ngọc Huyền ngạc nhiên.

-Thằng chạm dây ko biết hoa đã có chủ hay sao?- Tú Linh lắc đầu.

-Minh Cầm lo cho Gia Lâm quá.- Minh Cầm nói vơí vẻ lo lắng.

Trong khi phản ứng của nhóm bạn mang đầy tính tiêu cực thì mọi người xung quanh lại có vẻ rất thán phục Minh Trường vơí tình yêu của mình, các cô gái cứ xì xào vì ghen tức, có vẻ như mọi việc đang tiến triển theo hướng kgá thuận lợi với Minh Trường. Điều mà mọi ingười nhìn thấy chỉ là một boy đang tỏ tìnìh vơí 1 girl chứ ko hề biết rõ tình hình bên trong như thế nào, nếu là một cặp bình thường thì đây sẽ là niềm tự hào cho cô gái nhưng vơí Thiên Trúc thì ko vì cô ko hề wan tam đếnế kẻ đanag quỳ dưới ichân mìnìh mà đôi mắt và trái tim c đang nhìn về Gia Lâm, người chỉ cách cô mấy bước chân.

-Cô gái ạ! Em nên trả lời chàng trai này đi chứ, anh ta có vẻ khá mỏi chân rồi. Em nên quý trọng một tình yêu như thế này.- Một phụ nữ lên tiếng khuyên Thiên Trúc.

Thiên Trúc way nhìn ngươì đanag nói vơí mình rồi nhìn Minh Trường vơí sự chán nản, cô đinh sẽ cho hắn một trận để rồi hắn từ bỏ luôn việc làm phiền Thiên Trúc nhưng từ bàn cuả Ngọc Châu vang lên tiếng la "Á....." cô ngẩng mặt lên nhìn khi nhận ra là tiếng của Gia Lâm.

Ở bàn bên đó, Gia Lâm lấy tay phủi vai aó vơí bộ mặt nhăn nhó đối diện là cô phục vụ đang hoảng hốt rối rít xin lỗi cùng đống ly dưới đất.

-Cô làm ăn kiểu gì vậy hả?- Ngọc Châu lầy khăn lau cho Gia Lâm- Lại còn là cà phê nóng nữa chứ. Gia Lâm có bị sao thì cô ko yên vơí tôi đâu nghe chưa.

-Tôi vẫn ổn mà...Tôi cần vào nhà vệ sinh.

-Em sẽ đi vơí Gia Lâm .- Ngọc Châu chạy theo sau.

Sau khi hai người đi,b mọi người lại tập trung chú ý đến chàng trai kiên nhẫn và cô gái cứ mãi chưa đưa ra câu trả lời của mình.

-Thìên Trúc xin em hãy trả lời anh đi. Em chấp nhận anh nhé.- Minh Trường lại hăm hở. Hắn nhìn Thiên Trúc với vẻ đầy tự tin vì biết chắc rằng mọi người đang ủng hộ hắn và Thiên Trúc khó có thể từ chối hắn trong hoàn cảnh này. Nhưng trứớc sự ngạc nhiên của Minh Trường lẫn mọi người, Thiên Trúc đẩy Minh Ttường sang một bên và chạy theo hướnớg mà Gia Lâm đi với vẻ vội vã. Cô lo cho Gia Lâm, lẽ ra người ở bên cạnh Gia Lâm lúc này phải là cô, cô sẽ vào đó và nói co Gia Lâm hiểu trước đã, cô phải củng cố lòng tin cuả Gia Lâm vào tình yêu của cô để rồi sau đó cô mới có thể giải quyết mọi việc khác đc.

Cánh cửa nhà vệ sinh đang ở trước mặt cô, cô sẽ bước vào đó và giải thích mọi chuyện mặc kệ cô gái kia nghĩ thế nào. Thiên Trúc có cảm giác ko tốt về cô gái này nên cô sẽ dùng cơ hội để cho cô ta biết Gia Lâm là của cô.Trong khi đó ở toalet, Gia Lâm soi gương lau vết bẩn ở áo.

-Anh ko lau vết bỏng sao?- Ngọc Châu hỏi khi thấy Gia Lâm chỉ lau áo.- Hay là để em giúp cho nhé.

Cô tiến gần đến Gia Lâm nhung Gia Lâm đã way lại và nói:

-Ko cần đâu, chúng ta ra ngoài thôi.

Nhưng Ngọc Châu vẫ ko dừng bước, cô ta vẫn tiến lên dồn Gia Lâm về phía tường, Gia Lâm lùi lại trước những bước tiến của cô ta. Thấy vậy, cô ta càng lấn tơí:

-Ra đó sớm làm gì cơ chứ? Anh sợ cô bạn gái nghĩ bậy về chúng ta sao? Vậy cứ để cô ta nghĩ đi.

Khoảng cách giữa Gia Lâm và bức tường ngày càng rút ngắn, Gia Lâm luì chân phải xuống nhung ko hiểu sao lại mất đà té về phía bức tường, ko bỏ lỡ cơ hôi Ngọc Châu nhào đến ôm cổ Gia Lâm, đặt môi mình chạm vào môi Gia Lâm trước con mắt kinh ngạc của Gia Lâm.

Cánh cửa mở ra, Thiên Trúc gần như chết lặng trước những gì đang diễn ra trước mặt mình: Gia Lâm và cô gái kia đang...đang... hôn nhau. Bỗng cô cảm thấy nhói đau ở tim quá, một tay ôm trái tim đang nhói đa từng cơn của mình, một tay bịp miệng, nước mắt cô tự nhiên rơi xuống. Sự xuất hiện của người thứ ba khiến Ngọc Châu ngừng lại, cô tiếc nuối vì cô chỉ mơí chạm môi Gia Lâm chưa thể làm gì xa hơn, cô way người lại nhìn thấy Thiên Trúc đứng đó, miệng cô nở nụ cười, cô way sang nói nhỏ vơí Gia Lâm:

-Có lẽ tôi nên đi thì hơn- Nói xong cô bước đi, lướt wa Thiên Trúc cô khẻ nhếch mép

Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt hơn khi NgọcChâu đi khỏi. Bước tới đối diện vơí Thiên Trúc, Gia Lâm khẽ lên tiếng:

-Thiên Trúc...

-Em đã bỏ mặc những thắc mắc của mọi người khi bỏ lơì tỏ tình ngoài kia chạy theo Gia Lâm vì lo lắng để rồi em được chiêm ngưỡng cảnh tượng vừa rồi sao...Và em nghĩ em cần một lời giải thích từ Gia Lâm.- Không để Gia Lâm nói, Thiên Trúc lên tiếng trong ấm ức.

-Tại sao em lại làm thế?Gia Lâm đâu có yêu cầu em hành động như vậy?

-Gia Lâm nói gì vậy?- Thiên Trúc ngạc nhiên trước những gì cô vừa nghe từ Gia Lâm.

-Tại sao em lại làm như vậy? Tại sao em ko chấp nhận lơì tỏ tình của Minh Trường, anh ta đâu còn là vệ sĩ nữa, anh ta đủ tiêu chuản để trở thành người yêu của em mà...Tại sao em lại chọn Gia Lâm chứ, Gia Lâm chỉ là một vệ sĩ wèn làm sao có thể xứng vơí một tiểu thư như em, nhìn nó gióng một đôi đũa lệch lắm. Gia Lâm nói có đúng ý em ko?- Gia Lâm nhìn Thiên Trúc buồn rầu rồi way về hướng khác.

Thiên Trúc mở to đôi mắt nhìn Gia Lâm, những lơì Gia Lâm vừa nói nghe wen quá chẳng phải đó là những lời mà cô đã nói vơí Minh Trường hôm đó sao...Tại sao Gia Lâm lại biết mà lặp lại y chang, cô sửng sốt nhìn Gia Lâm vơí, cô ko biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Đôi mắt buồn bã trên khuôn mặt đầy phiền muộn của Gia Lâm khiến lòng cô xót xa.

-Gia Lâm...đang nói...cái gì vậy?- Khó khăn lắm cô mơí cất tiếng lên hỏi lại.

Đưa tay lên vuốt mặt, đôi mắt vẫm trốn tránh Thiên Trúc:

-Tại sao em lại yêu một người như Gia Lâm chứ. Gia Lâm chỉ là một vệ sĩ tầm thường hơn nữa còn là một đứa con gái nữa....Còn nhiều việc Gia Lâm ko thể làm đc cho em như các chàng trai đang theo đuổi em làm đâu...- Gia Lâm thở dài rồi nói tiếp kèm theo một nụ cười nhạt nhẽo - Gia Lâm chỉ là một đứa con gái ko có đủ điều kiện cơ bản nhất để mang đến cho em hạnh phúc bình thường như những người con trai khác có thể mang đến cho em... Do đó, em hãy trở về bên họ đi,là một Thiên Trúc của ngày xưa ấy, ở bên họ một tiểu thư như em mới toả sáng đc. Trước mặt mọi người hai người sẽ là một cặp tương xứng về mọi lĩnh vực và....

"Chát"...Gia Lâm ngưng nói và ngạc nhiên, đưa tay lên má- nơi vừa bị một lực khá mạnh tác động, Gia Lâm đưa mắt nhìn Thiên Trúc. Thiên Trúc đứng đó khuôn mặt uớt đẫm nước mắt- những giọt nuớc mà Thiên Trúc đã cố kiềm nén- bàn tay bịt miệng ngăn ko cho tiếng khóc phá ra nhưng đôi vai nhỏ bé của cô vẫn rung lên theo từng tiếng nấc. Hình ảnh đó khiến tim Gia Lâm nhói đau, những giõt nước mắt mặn chát kia như đang nhỏ lên trái tim nhỏ bé của Gia Lâm. Cơn đau khiên Gia Lâm ko thể đứng yên nhìn Thiên Trúc như thế, bước đến gần Thiên Trúc Gia Lâm đưa tay định lau những giọt nuớc đang chảy trên khuôn mặt của người con gái xinh đẹp. Nhưng bàn tay Gia Lâm chưa kịp chạm vào thì đã bị Thên Trúc đẩy ra, đưa đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt, cô nhìn người mình yêu vơí trái tim đang bị tổn thương.

-Em ghét Gia Lâm....EM GHÉT GIA LÂM...- Cô hét lớn rồi way lưng chạy bỏ mặc Gia Lâm ở đó vơí trái tim cũng đau đón ko kém. Nhìn theo cho đến khi bóng Thiên Trúc khuất khỏi tầm mắt, Gia Lâm bước lùi cho đến khi chạm vào tường nhẹ nhàng ngồi xuống, ngước đầu nhìn lên, từ khóe mắt một dòng một dòng nước chảy ra.

Thiên Trúc lấy chiếc giỏ ở ghế rồi vụt chạy trước sự ngạc nhiên của mọi ngươì.

-Có chuyện rồi.- Minh Cầm nói- Hình như Thiên Trúc khóc.

-Phương Danh chạy theo xem sao.- Trang Anh nói trong lo lắng.

Phương Danh lập tức đứng dậy đuổi theo, Minh Trường đứng đó ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra mà ko hiểu gì cả, hắn đưa mắt nhìn mọi người rồi hỏi:

-Cô ấy làm sao vậy?

-Tại anh đó- Ngọc Huyền luờm nguýt hắn.

-Sao lại tại tôi, tôi có làm gì đâu.

-Tại anh tỏ tình vơí chị ấy đó, người gì đâu mà...anh ko biết là chị ấy có...

-Mặc kệ hắn đi Ngọc Huyền hạng người mặt dày ko đáng cho chúng ta mất công như vậy đâu- Tú Linh ngăn cản.

-Thiên Trúc bỏ đi rôì chắc Gia Lâm vẫn còn ở trong đó, chúng ta vào xem có biết đc thông tin gì ko?- Trang Anh đề nghị.

Cả nhóm đứng lên tiến vào phòng vệ sinh. Lau giọt nước mắt đang rơi trên má, Gia Lâm đứng dậy đi ra khỏi restroom, bây giờ ko phải là lúc ngồi đó buồn rầu Gia Lâm còn có công việc, mọi việc sẽ đc giải quyết sau khi nhiệm vụ đc hoàn thành.

-Hai người có chuyện gì vậy?- Tiếng nói vang lên, ngước mắt lên nhìn và khi nhận ra đó là nhóm bạn của mình, Gia Lâm trả lơì:

-Ko có gì đâu...Mọi ngưòi đừng bận tâm.

-Không có gì mà Thiên Trúc vừa chạy vừa khóc sao?-Tú Linh gắt gỏng.

-Đã nói là ko có gì mà, nếu ko tin thì thôi...Tao xin lỗi, tao phải làm việc. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ.-Gia Lâm bước đi.

-Một ngày vui vẻ của nó là như vậy sao.- Tú Linh Lầm bầm.

Ngọc Châu ngồi đó, wan sát mọi chuyện vơí kinh nghiệm tình trường cô có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra nên khi vừa thấy Gia Lâm, cô liền nói thầm:" Ko ngoài dự đoán của mình, trông bộ dạng thế kia chắc hẳn có chiến tranh nặng rồi". Ngay khi Gia Lâm trở lại vị trí của mình cô liền nói:

-Em nghĩ nơi này ko hợp với tâm trang của anh lúc này fải ko? Vậy thì chúng ta đi thôi.

Họ bước ra khỏi cửa hàng, chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt họ rồi phóng đi khi cả hai đã vào xe.

Thiên Trúc chạy thẳng lên phòng trong sự ngạc nhiên của mọi người trong nhà và tiếng đóng cửa mạnh bạo khiến mọi người hoảng sợ. Phương Danh cũng từ đâu chạy thẳng lên lầu càng khiến mọi người tò mò về chuyện gì đã xảy ra cho cô chủ xinh đẹp của họ.

-Thiên Trúc có chuyện gì vậy? Mở cửa cho tớ đi.- Phương Danh đập cửa.

-Cậu về đi, tớ muốn ở một mình.- Thiên Trúc dựa vào cánh cửa và nói trong tiếng khóc.

-Thiên Trúc à! Có chuyện gì vậy? Nói vơí tớ đi tớ rồi chúng ta sẽ cùng giải quyết.

-TƠ ĐÃ BẢO LÀ CẬU VỀ ĐI MÀ.- Thiên Trúc từ chối.

Biết rằng mình ko thể thay đổi đc quyết định của cô bạn nên Phương Danh đành bó tay, cô khẽ nói nhẹ:

-Vậy thì tớ về đây...Khi nào cậu cần tớ thì hãy gọi cho tớ nhé, tớ sẽ đến ngay.

Sau khi đã chắc rằng Phương Danh ko còn ở đó, Thiên Trúc mơí từ từ ngồi xuống, cô thu mình trong căn phòng rộng lớn của mình. Lúc này đây cô mới để những giọt nước mắt rơi xuống và tiếng khóc cô kìm nén đc bật ra. Cô khóc, khóc rất nhiều, trái tim của cô cũng đang cất tiếng khóc, nó khóc vì quá đau đớn, nó đã bị tổn thương nặng nề. Những lời nói khi nãy của Gia Lâm tại sao lại khiến cô cảm thấy đau như thế này, nó như con dao cứa vào nơi yếu đuối nhất cuả Thiên Trúc. Hình ảnh của Gia Lâm lại hiện ra trước mắt cô, nụ cười gắng gượng, gương mặt buồn rầu cho đến nụ cười rạng rỡ đầy sức sống...tất cả, tất cả khiến nước mắt cô càng tuôn rơi nhiều hơn. Cô nói trong tiếng nấc:

-Gia Lâm...hức hức....Gia Lâm...hức hức...Em..ghét...hức...Em ghét Gia Lâm...hức hức...Gia Lâm...- Tiếng cô vang lên trong căn phòng vắng vẻ, quạnh hiu mang đầy nét ảm đạm, lạnh lẽo

Tại căn phòng đc trang trí rất bắt mắt, trên chiếc bàn vơí một đống lọ màu, bút giấy, Trang Anh đang vò đầu suy nghĩ cho bài tập về nhà của mình. Dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, đôi mắt Trang Anh như muốn hoa lên vì tờ giấy, khẽ nhắm mắt hình ảnh Phương Danh lại hiện ra trí óc của nhà thiết kế tương lai. Tình yêu lạ thật cứ mỗi lần nghĩ đến người mình yêu thương thì mọi mệt mỏi đều tan biến thay vào đó là một cảm giác dễ chịu xen lẫn hạnh phúc, thật kì diệu. Đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi, Trang Anh nhớ đến vị ngọt của nó-vị ngọt của nụ hôn đầu tiên vào tối hôm đó, mặc dù nó chỉ diễn ra trong thoáng chốc nhưng khoảng khắc hai đôi môi chạm nhau mang lại cảm giác rất khó tả, một chút bâng khuâng, một chút ngượng ngùng, bối rối, lo lắng và điều tuyệt nhất là xen lẫn giữa những cảm giác đó là hương vị ngọt ngào và sự ấm áp, những điều đó hoà quyện lại mang lại cho nụ hôn ấy hương vị thật lạ, lạ kì đến tuyệt vời. Chiếc đt trên bàn rung lên khiến cho mặt bàn cũng muốn rung theo, Trang Anh hớn hở khi nhận ra là cuộc gọi của Phương Danh:

-Có chuyện gì vậy Phương Danh.- Trang Anh nhẹ nhàng hỏi.

-Em biết chuyện gì xảy ra giữa Gia Lâm và Thiên Trúc...Mình gặp nhau ở quán cũ nhé, Trang Anh nhớ kêu thêm Minh Cầm và Tú Linh nữa.- Giọng Phương Danh đầy gấp gáp.

*****

-Cái gì? Gia Lâm nói những lời đó sao?- Tú Linh lớn tiếng hỏi lại làm cho cô bé phục vụ suýt nữa thì làm đổ li trà sữa đang chuẩn bị đặt xuống.- Xin lỗi vì lớn tiếng- Tú Linh ngại ngùng gật đầu liên tuc.

-Cho chừa cái tật to mồm.- Ngọc Huyền liếc xéo.

-Gia Lâm lại đi nói những lời đó với Thiên Trúc sao? Khó tin wá, Gia Lâm đâu phải là người như vậy.- Minh Cầm nghi ngờ.

-Đúng là ko giống Gia Lâm chút nào.- Trang Anh đồng tình.

-Ngay cả Phương Danh khi mới nghe cũng ko thể tin những lời đó có thể xuất phát từ Gia Lâm nhưng khi thấy gương mặt phờ phạc đầy nước mắt của Thiên Trúc thi Phương Danh liền bị khuất phục.- Phương Danh nói trong xót xa.

-Nhưng nếu đúng như lời Phương Danh kể thì Gia Lâm quá lắm rồi. Sao lại có thể nói như thế vơí Thiên Trúc như vậy chứ?Lại còn ko chịu liên lạc nữa chứ.- Tú Linh tức giận.

-Nói như thế khác nào ko tin tưởng vào tình cảm của Thiên Trúc.- Thảo Quyên lên tiếng.

-Mà đối với một cô gái thì điều đó thật kinh khủng.- Ngọc Huyền nối tiếp.

-Đối vơí Thiên Trúc, Gia Lâm rất wan trọng, Thiên Trúc gần như thay đổi hoàn toàn từ khi gặp Gia Lâm...Nếu họ cứ như thế này e rằng...Thiên Trúc lại bị bạn bè xấu lôi kéo.

-Nếu vậy phải cho Gia Lâm một trận mơí đc.- Tú Linh năm bàn tay lại.

-Mày đừng nóng vội, chắc phải có lí do gì Gia Lâm mơí làm vậy. Chúng ta nên tìm nó hỏi cho ra lẽ rồi hãy tính.

-Em cũng thấy vậy. Ko nên trách Gia Lâm vội.- Thảo Quyên đồng ý kiến.

-Nếu thế thì Phương Danh à...Em hãy để ý tới Thiên Trúc, đừng để cô ấy có chuyện gì năm nay là năm cuối rồi có chuyện gì thì ko tốt đâu.- Trang Anh nhắc nhở.

Phương Danh gật đầu vơí vẻ lo lắng-đó cũng là tâm trang lúc này của cả nhóm, sự im lặng bao trùm, họ đang lo lắng cho hai người bạn của mình.

Tại khu vườn của ngôi biệt thự của ba mình, Ngọc Châu đang thưởng thức ly nước trái cây cùng cô bạn cũng mơí về nước.

-Mày lại tiếp tục chọn giới này nữa sao. Bộ mày hết hứng thú vơí con trai rồi hả?- Lệ Thủy hỏi.

-Mày ko thấy ở người này có một sức hút sao.- Ngọc Châu nhìn Gia Lâm

-Tao thấy cô ta cũng khá "đẹp trai", một vẻ khá cool.

-Đấy chính là điểm mà Gia Lâm cuốn hút tao nhất, tao muốn trái tim băng giá kia phải có hình bóng của tao, phải thương nhớ tao da diết.

-Rồi sau đó mày lại để nạn nhân đau khổ phải ko?...Tao hiểu mày quá rõ mà.

-Cái đó còn tùy khả năng giữ chân tao của người đó.- Ngọc Châu cười đểu.

-Nhưng theo tao thấy vụ này hơi mất thời gian đó.- Lệ Thủy nghĩ ngợi.

-Mày nên nhớ tao chưa bao giờ ra về tay ko trong bất cứ vụ nào đâu, vụ này cũng vậy. Tao ko phải là đứa dễ bỏ cuộc, tao nhất định sẽ phải làm cho Gia Lâm là của tao về cả trái tim lẫn thân xác.- Ngọc Châu nhấn mạnh, ánh mắt cô trông thật đáng sợ.

-Cái gì? Thân xác? Cái này đâu có trong mấy vụ trước.

-Tao đã nói là Gia Lâm có một hấp lực vơí tao mà, tất cả mọi thứ của anh ta đêu rất lôi cuốn tao.- Ngọc Châu nhìn Gia Lâm.

Gia Lâm hướng mắt về phía Ngọc Châu nhưng đó là một đôi mắt vô hồn, kể từ ngày hôm đó tâm trạng bứt rứt, khó chịu cộng thêm nỗi nhớ Thiên Trúc dày vò Gia Lâm, nỗi đau như tăng thêm mỗi khi Gia Lâm nhớ đến đôi mắt cùng những giọt nước mắt trực trào của Thiên Trúc. Mỗi ngày trôi wa vơí Gia Lâm đếu là một ngày đầy mệt mỏi, thời gian sao dài quá mãi mà ko chịu hết ngày. Lôi từ trong túi chiếc đt Gia Lâm đưa lên nghe:

-Có chuyện gì vậy, Tú Linh?

-Tụi tao có chuyện muốn gặp mày. Ra quán cũ đi- Tú Linh ra lệnh.

-Nhưng tao đang làm việc, tao ko đi đc.

-Bỏ cái việc quái quỷ của mày đi, ra đây vơí tụi tao mau lên.- Giọng Tú Linh gắt lên.

-Tao ko thể bỏ công việc đc...

-Một là mày tự ra ko thì đừng trách tao...Gia Lâm...Gia Lâm...Nó cúp máy rồi.- Tú Linh nói vơí Trang Anh và Minh Cầm.- Vậy là nó ép tao phải dùng cách này sao.

Gia Lâm thở dài rồi trở về vị trí cũ, khỏi nói cũng biết chắc ba đứa bạn này lại muốn hỏi thăm về vụ hôm đó chứ gì, ko gặp là tốt nhất, Gia Lâm lại tiếp tục việc. Bỗng có tiếng ồn ào từ phía cổng lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

-Tôi muốn gặp cô chủ của các người-. Một giọng nói vang lên.

Gia Lâm way đầu lại nhìn và đầy ngạc nhiên khi thấy đó là Tú Linh, do đó Gia Lâm liền chạy đến ngăn hai vệ sĩ đang chăn Tú Linh lại.

-Mày đến đây làm gì vậy?

-Tao đến gặp cô chủ mày.

-Làm gì?- Gia Lâm thắc mắc

-Để xin cô ta cho mày nghỉ một lát để đi gặp bọn tao.

-Có chuyện gì vậy? Đây là ai vậy?- Ngọc Châu lên tiếng, hất đầu về phía Tú Linh.

-Chắc cô gái xinh đẹp này chính là thân chủ của Gia Lâm phải ko?- Tú Linh hỏi.

-Phải. Vậy còn bạn?- Ngọc Châu mỉm cười

-Tôi là bạn của Gia Lâm, hôm nay tôi mạn phép đến đây là để xin cô cho Gia Lâm bạn tôi ra ngoài với chúng tôi một chút vì có một chuyện rất cần sự có mặt của Gia Lâm.

-Ko có chuyện gì đâu thưa cô chủ.....

-Tại Gia Lâm ko muốn phiền tơí mọi người chứ thực ra chuyện này wan trọng lắm.- Tú Linh ngắt lời.

Ngọc Châu nhìn Tú Linh,suy nghĩ một hồi rôi cô tươi cười nói:

-Nếu có chuyện wan trọng thì Gia Lâm nên đi.

-Cô chủ thật tốt bụng quá đi. Vậy tôi xin phép nhé.- Tú Linh nói rồi kéo tay Gia Lâm bước đi mặc cho Gia Lâm đang cố kháng cự. Sau khi cả hai đi khuất, Lệ Thủy đến cạnh Ngọc Châu và hỏi:

-Sao mày lại để cô ta đi.

-Thì phải để mọi chuyện diễn ra theo như kịch bản của nó chứ.- Ngọc Châu cười mỉm - Thôi tụi mình tiếp tục.

-Ngồi xuống đây.- Tú Linh ấn Gia Lâm ngồi xuống ghế rồi ngồi xuống bên cạnh, đối diện là Minh Cầm và Trang Anh. Gia Lâm vội way về phía khác khi nhận thấy đôi mắt Trang Anh và Minh Cầm đang chiếu thẳng về mình.

-Chắc mày cũng biết lí do tụi tao kêu mày ra đâu phải không? Nói đi tại sao mày lại nói những lơì đó vơí Thiên Trúc, tao biết mày có lí do riêng mà.- Minh Cầm nhẹ giọng. Gia Lâm vẫn không thay đôi hướng nhìn, ko hề có ý muốn trả lơì.

-Mày ko muốn nói cũng đc nhưng tao nghĩ mày nên xin lỗi Thiên Trúc đi...Những lời mày nói làm cô ấy tổn thương như thế nào mày có biết ko?- Minh Cầm tiếp tục.

-Cô ta tổn thương nặng lắm à? Ko sao đâu từ từ rồi cũng sẽ hết thôi mà.

-Mày nói cứ như muốn cắt đứt wan hệ vơí Thiên Trúc vậy?- Tú Linh lên tiếng

-Thì cứ xem như đó là một lời chia tay đi, thơì gian sẽ làm cô ta hiểu ra thôi.- Gia Lâm lên tiếng, những lời Gia Lâm nói khiến cả ba người ngạc nhiên.

-Chia tay ư?Mày đang nói gì vậy hả Gia Lâm? Đồ khốn.- Tú Linh tức giận túm lấy cổ áo Gia Lâm quát lớn rồi đưa tay định đánh Gia Lâm nhưng đã bị Minh Cầm ngăn lại.

-Mày làm gì vậy hả? Dừng tay lại đi Tú Linh.

-Mày để tao cho nó một trận để nó tỉnh ra...Vì nó mà con người ta sống dở chết dở mà bây giờ nó có thể ngồi đây và nói là thơì gian sẽ giúp cô ấy- Tú Linh cố thoát khỏi vòng tay Minh Cầm.

-Có gì thì từ từ nói đừng động tay động chân như vậy, đây là nơi công cộng mà.

Tú Linh thôi ko vùng vằng nữa, Minh Cầm thấy vậy liền nới lỏng tay ra. Tú Linh nhìn Minh Cầm rồi way sang Gia Lâm nói:

-Tao cảm thấy xấu hổ khi có đứa bạn như mày...Mày thật ko xứng đáng là một sb.Đồ tồi.

Nói rồi Tú Linh bước ra khỏi wán khiến Minh Cầm phải chạy theo sau, chỉ còn có mỗi Trang Anh và Gia Lâm ở đó. Vẫn là đôi mắt đó nhìn Gia Lâm từ lúc vào đây, Trang Anh lên tiếng:

-Đừng có như thế nữa đc ko Gia Lâm, tụi mình là bạn mà có gì mày cứ nói ra tụi tao se tìm cách giải quyết vơí mày.

-Có gì đâu mà tụi mày làm ầm lên vậy, chỉ là tao thấy ko còn tình cảm vơí Thiên Trúc thôi mà, tình cảm mà đâu có ép buộc đc.

-Mày thậ sự ko còn tình cảm vơí Thiên Trúc hay là mày ko đủ tự tin khi đứng trước mặt cô ấy.- Trang Anh chậm rãi nói và nhìn thẳng vào mắt Gia Lâm. Đôi mắt Gia Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe những gì Trang Anh vừa nói.

-Sao mày lại nhìn tao như thế? Có phải tao nói đúng tim đen của mày rồi ko? Vậy thì đừng giâu nữa nói cho tao nghe mọi chuyện đi.

Đưa li cà phê sữa lên miệng nhấp một ngụm, Gia Lâm nhìn Trang Anh cười buồn nói:

-Lúc đầu tao nghĩ chỉ cần yêu nhau luôn bên cạnh nhau là đc nhưng...cuộc đời này đâu có dễ dàng như vậy. Người tao yêu là con một chủ tịch tập đoàn lớn...với một người con trai có người yêu như vậy cũng đã phiền phức lắm rồi huống chi một đứa con gái như tao...Có lẽ bây giờ chưa có gì xảy ra nhưng rồi mai kia Thiên Trúc cũng phải tiếp nhận công việc kinh doanh của ba cô ấy chứ...tao ko muốn mọi người bà tán về cô ấy khi có một người yêu là một vệ sĩ tệ hơn còn là một đứa con gái....Tao thật sự ko muốn những điều đó xảy ra vơí Thiên Trúc. Mày hiểu tao chứ.- Gia Lâm buồn bã nhìn Trang Anh .

-Và mày giải quyết vấn đề bằng cách nói những lời nói gây tổn thương Thiên Trúc như vậy sao?

-Tao thật sự ko muốn làm thế, Thiên Trúc có thể tìm đc người có điều kiện tốt hơn tao nhiều.

-Người có điều kiện tốt hơn mày trên thế giới này có hàng ngàn nhưng người Thiên Trúc yêu chỉ có một mà thôi. Mày hiểu ý tao nói ko?

Gia Lâm lặng im đưa mắt nhìn ly cà phê đặt trên bàn, vẻ mặt suy tư. Trang Anh tiếp tục nói:

-Cách giải quyết của mày hèn nhát lắm?....Sao mày lại để Thiên Trúc một mình sau khi mày đã đưa cô ấy vào thế giới này. Tại sao mày lại mất tự tin như thế? Nếu ai cũng như mày thì bao giờ les chúng ta mơí đc mọi người chấp nhận. Mày sợ ko xứng vơí cô ấy, mày thấy mặc cảm khi nghĩ đến những chàng trai theo đuổi cô ấy và nghĩ rằng ko bằng họ nhưng mày có biết là mày hơn họ về nhiều mặt lắm ko?

Gia Lâm ngước nhìn Trang Anh vơí ánh mắt tò mò, đáp lại vẻ ngơ ngác đó bằng một nụ cười hiền Trang Anh tiếp tục:

-Bọn họ là những cộng tử, tiền bạc dư dả thật đấy nhưng đó là tiền của ba mẹ họ, họ muốn có nó thỉ phải ngửa tay xin thậm chí ăn cắp nhưng mày thù thì khác. Đồng tiền mày có đc là từ sức lao động của mày, mày có thể tự kiếm tiền để nuôi thân và phụ giúp mẹ mày,điều đó ko tốt hơn sao.Chúng ta là les và chúng ta hãy tự nào về điều đó vì chúng ta luôn trân trọng và đấu tranh cho những tình cảm mà mình có bởi chúng ta biết nó ko dễ dàng có đc trong khi đa số họ lại xem thường nó, vì vơí họ đó là chuyện ko mấy khó khăn, họ đc sự chấp nhận củ môi người, việc kết hôn ko làm họ thấy khó xử.Và điều mày hơn hẳn họ đó là mày có đc tình yêu của Thiên Trúc, chỉ cần điều này thôi là mày đã ăn đứt họ rồi...Gia Lâm à! Trong thế giới thứ ba này, tình yêu là một thứ xa xỉ, tìm đc người mình yêu và yêu mình thật lòng là rất khó do đó hãy quý trọng những gì mày đang có đừng để sau này phải hôí tiếc.....Là một sb thì ko đc để ngươi mình yêu phải khóc, luôn mang lại nụ cười trên môi cô ấy để chứng minh rằng tìng yêu của les là có thật đó chẳng phải là mục tiêu mà bốn đứa mình luôn cố thực hiện đó sao....Tao chỉ nói như vậy thôi quyết định vẫn là ở mày đó.-Trang Anh đứng dậy rời khỏi quán để Gia Lâm ngồi đó một mình vì cô biết cô bạn của mình cần thơì gian để suy nghĩ về những điều cô nói.

Bước về bên phải rồi lại bên trái rồi đứng lại ngắm căn phòng đang phủ rèm của ngôi biệt thự, ko biết Gia Lâm đã làm như thế này bao nhiêu lần rồi nữa. Hít một hơi dài Gia Lâm tiến vào cánh cổng vơí vẻ tự tin, đó là quyết định cuối cùng sau 1 tiếng 59 phút ngồi ngẫm nghĩ, phân tích những gì Trang Anh "khuyên bảo" tại quán cà phê. Ko khó để Gia Lâm vượt wa khâu bảo vệ, bước vào trong nhà Gia Lâm đã nhận thấy ko khí nặng nề đang bao phủ nơi này.

-CHÁU ĐÃ NÓI LÀ KO MUỐN ĂN MÀ. MANG ĐI HẾT ĐI.- Tiếng quát tháo phát ra từ trên lầu. Bước gần đến bên Nhật Gia Lâm khẽ hỏi :

-Có chuyện gì vậy anh?

Nhật giật mình way sang nhìn Gia Lâm thi gấp rồi đưa tay vuốt ngực:

-Mày tính đưa anh gặp Diêm Vương à? Lần sau đừng làm như vậy nữa nha.

-Em biết rồi nhưng đã xảy ra chuyện gì vậy?

-Có em ở đây thì hay quá, mấy ngày nay cô chủ ko ăn gì cả chỉ uống nước cầm hơi. Đi học về là vào phòng khóa cửa, cô Phương Danh wa nhưng cũng ko goúp đc gì. Nếu cứ thế này khi ông chủ về anh sợ...- Gương mặt Nhật bắt đầu méo mó.

-Để em thử mang vào xem sao.- Gia Lâm đề nghị.

-Ừ em thử đi biết đâu là em thì cô chủ lại đổi ý.

Từ ngoài cửa có tiếng bước chân tiến vào khiến cả ha way đầu nhìn.

-Chào cô Phương Danh, cô lại đến à!- Nhật lên tiếng.

-Chào anh! Thiên Trúc thế nào rồi?

-Cô chủ vẫn thế nhưng...hôm nay có Gia Lâm ở đây biết đâu...

Phương Danh ngước nhìn Gia Lâm vơí vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng chuyển thành nụ cười chứa niềm hi vọng. Họ cùng nhau bước lên lầu và dừng lại trước căn phòng của cô tiểu thư:

-Thiên Trúc à! Là tớ nè, tớ mang thức ăn lên cho cậu nè, cậu mở cửa cho tớ đi.

-Nếu cậu đến để khuyên tớ điều đó thì cậu về đi.

- Thôi đc rồi tớ ko ép cậu nữa mở cửa cho tớ đi, tớ có một bất ngờ dành cho câu.

Ko nghe thấy tiếng Thiên Trúc đáp trả mà từ cánh cửa phát ra tiếng động, tay nắm khẽ chuyển động cánh cửa đc mở ra và Thiên Trúc xuất hiện sau đó. Đôi mắt Gia Lâm chuyển từ ngạc nhiên sang xót xa khi nhìn thấy Thiên Trúc, trômg cô xanh xao, tiều tụy quá, dáng vẻ rất mệt mỏi, hai mắt đỏ hoe vẫn còn đọng nước mắt. "Ôm cô ấy" trái tim Gia Lâm đang lên tiếng mách bảo, nhích một chân lên Gia Lâm tiến lại gần Thiên Trúc.

-ANH ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ?- Tiếng quát của Thiên Trúc làm Gia Lâm khựng lại.

-Gi...a Lâm xin lỗi.- Gia Lâm lên tiếng định bước tới nhưng cánh cửa đã đóng lại cùng với tiếng nói của Thiên Trúc:

-ANH ĐÍ ĐI TÔI KO MUỐN GẶP ANH NỮA.

-Thiên Trúc à! Em mở cửa ra đi, Gia Lâm có chuyện muốn nói.

-ANH ĐI ĐI TÔI KO MUỐN NGHE. ĐI ĐI...hức...hức- Lần này đi cùng tiếng nói của Thiên Trúc là tiếng khóc. Sự việc điễn ra làm cho mọi người trong nhà bất ngờ, họ cứ nghĩ rằng Gia Lâm sẽ khiến cho cô chủ của họ trở lại bình thường ai ngờ con khiến mọichuyện trở nên tệ hại hơn. Tay thôi ko đáng vào cánh cửa nữa, Gia Lâm nhìn xuống đất nói:

-Thôi đc.Em ko muốn gặp Gia Lâm cũng ko sao nhưng em đừng ko ăn uống như vậy. Ko tốt cho em đâu Thiên Trúc ạ.

-TÔI KO CẦN ANH WAN TÂM. ANH ĐI ĐI.

Gia Lâm way sang nhìn Phương Danh rồi khẽ gật đầu chào, way lưng bước đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Phương Danh đứng đó hết nhìn Gia Lâm rồi nhìn cánh cửa, cỗ lắc đầu.

*****

Cánh cổng to lớn đc mở ra sau đó là hàng ngàn chiếc aó traắng trong chiếc aó ghi-lê sọc carô ùa ra. Gia Lâm thôi ko dựa tướng nữa, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng wen thuộc, bàn chân Gia Lâm bước đi khi nhìn thấy cô gái đang bước nhanh về chiếc xe. Nắm tay cô gái kéo lại, Gia Lâm lên tiếng nói:

-Thiên Trúc.

Cô gái way mặt lại nhìn Gia Lâm rồi hất mạnh tay Gia Lâm ra bước vào trong xe, đóng cửa xe lại cô ra lệnh:

-CHẠYĐI.

-Nghe Gia Lâm giải thích đi mà.- Gia Lâm đập cửa

-Nhưng cô chủ à! Gia Lâm...- Nhật nuốt nước miếng.

-TÔI NÓI LÀ CHẠY ANH KO HIIỂU SAO.

Nhật đàng lòng phải nổ máy trong khi Gia Lâm đuổi theo khi xe đã chạy, miệng ko ngừng kêu tên Thiên Trúc.

Bước xuống xe, Thiên Trúc nói vơí Nhật:

-Nếu anh ta có đến ko đc cho anh ta bước chân vào nhà dù chỉ là một bước. Anh hiểu ko?- Cô đưa mắt liếc Nhật khiến anh chỉ còn biết gật đầu tuân lệnh.

Gia Lâm thở dốc sau khi cố đuổi theo chiếc xe, bước chân vào cánh cửa Gia Lâm đã bị cánh tay ai đó ngăn lại. Gia Lâm ngạc nhiên nhìn người vệ sĩ, từ đang xa Nhật bước ra và nói:

-Cô chủ ko muốn gặp em nên kêu tụi anh ko cho em vào, em thông cảm đừng làm khó tụi anh.

Đến mức này thì Gia Lâm cũng còn gì để nói, lặng lẽ bước ra khỏi cử Gia Lâm dứng yên nhìn lên căn phòng của Thiên Trúc vơí sự thất vọng rồi cũng bước đi. Từ cánh cửa sổ phòng mình, nàng tiểu thư nép mình wan sát Gia Lâm, cô lại sắp rơi lệ thì phải, cô ko muốn đối xử vơí Gia Lâm như thếnhưng bên tai cô những lời Gia Lâm nói hôm đó vẫn còn. Từng câu từng chữ đều làm cho trái tim cô cảm thấy đau đớn, cô cảm thấy tình cảm của mình bị xúc phạm, nó bị xúc phạm bơỉ chính người cô yêu. Và điều cô cần lúc này có lẽ là thơì gian.

*****

-Tụi mày xem có cách gì giúp tao vơí.- Gia Lâm nói trong đau khổ.

Cả nhóm ngoại trừ Thiên Trúc đang ngồi tại quán trà sữa để bàn về tình hình hai nhân vật của chúng ta.

-Thì cứ để thơì gian giúp Thiên Trúc nguôi ngoai như mày nói đi.Thời gian là thầy thuốc tốt nhất mà.- Tú Linh lên tiếng trêu chọc.

-Tú Linh mày đừng chọc nó nữa.- Trang Anh nói.

-Nghe Gia Lâm nói thì tình hình có vẻ nghiêm trọng rồi đấy.- Thaỏ Quyên nhận xét.

-Còn phải hỏi, đáng đời cho cái tội vô tâm. - Tú Linh lại tiếp tục.

-Nếu Tú Linh ko còn lời gì để nói ngoài những từ đó thì im đi- Ngọc Huyền liếc xéo khi đang đưa ly nước lên miệng. Tú Linh nghe vậy vội lấy tay che miệng rồi gật đầu.

-Tao có ý này tụi mày nghe xem có đc ko?- Minh Cầm đưa ý kiến, cả 7 người chụm đầu lại lắng tai nghe.

-Thiên Trúc à hôm nay là valentine rồi. Tối nay tớ qua nhà cậu chơi nhé.

-Thôi ko cần đâu, làm vậy tớ thấy có lỗi vơí Trang Anh lắm. Cậu cứ đi chơi đi ko phải quan tâm đến tớ đâu.

-Cậu nhận đc nhiều hoa và quà nhỉ? Năm nào cậu cũng nhận nhiều quà cả, làm khối người ghen tị đấy- Phương Danh chỉ vào cái bọc treo ở bàn, Thiên Trúc cũng nhìn nó mỉm cười ko nói gì. Phương Danh nói đúng cô đã nhận đc rất ngiều quà trong ngày này nhưng đó ko phải là món quà đến từ đối tượng cô mong muốn, cô đã từng nghĩ rằng năm nay cô sẽ trải wa một ngày valentine ấm áp và hạnh phúc chứ nhưng chẳng ngờ nó lại như mọi năm thậm chí còn tệ hơn nữa kìa vì năm nay cô đã mất đi một chiến hữu là Phương Danh.

Ko khí cho valen tine đã toả khắp thành phố từ mấy ngày trước, những món quà xinh xắn dành cho các đôi tình nhân đã đc bày bán, vơí ko khí của ngày lễ này đã làm cho thành phố vốn dĩ đã tấp nập nay lại thêm phần nhộn nhịp . Sáng nay trên tất cả các con đg những đóa hồn đã đc chuẩn bị vơí đầy đủ ý nghĩa của nó trong ngày lễ tình nhân tuyệt vời này với giá cả ngất ngưởng, tối đến chính là thơì điểm trọng đại, vào những giây phút đầy lãng mạn này ko biết có bao nhiêu lời tỏ tình đc thốt nên, bao nhiêu đôi tình nhân hạnh phúc vơí tình yêu của mình bên cạnh người ấy và dĩ nhiên có người vui thì cũng có kẻ buồn, trong ko khi vui tươi này cũng có những người đang ngồi một mình tiếc nuối cho cuộc tình mong manh của chính mình, điều họ có thể làm lúc này là ngồi đó ngắm mọi ngưòi nô nức trong vòng tay nhau và nghĩ về những mùa valentine khi họ còn có nhau. Từ ban công phòng mình Thiên Trúc phóng tầm nhìn ra những con đg tấp nập người đi, một cành hồng đc trao cho Hồng từ Nhật trong khu vườn của ngôi biệt thự, cô gái khẽ mỉm cưới hạnh phúc đón lấy cành hồng và cùng chàng trai bước đi. Thiên Trúc nhìn họ, nở một nụ cười hi vọng tình yêu của họ sẽ luôn bền vững rồi cô bước vào phòng mệt mỏi ngả lưng trên chiếc giường vơí đống quà tặng, cô đã bóc hơn 1 tiếng đống hồ mà vẫ chưa hết đấy. Giọt nước mắt cô lại rơi khi cô nghĩ đền Gia Lâm, vào chính lúc này đây nỗi nhớ Gia Lâm trong cô dâng trào; cô đơn, quạnh quẽ là tất cả những gì cô có trong lúc này, cô muốn ở bên cạnh Gia Lâm để tận hưởng ko khí của ngày hôm nay, cô muốn đc nép trong vòng tay Gia Lâm để có cảm giác ấm áp và bình yên, cô muốn nhìn thấy nụ cười đầy sức sống của Gia Lâm nhưng có lẽ cô ko thể có đc chúng nữa rồi. Gia Lâm đã bỏ cuộc bằng chứng là mấy ngày nay cô ko còn thấy bóng dáng Gia Lâm nữa sau khi cô hạ lệnh đó vơí Nhật.

-Em nhớ Gia Lâm...nhớ nhiều lắm.- Cô khẽ nói cùng vơí dòng lệ tuôn rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sh150i