Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

giấc mơ không hồi kết

Chương 1: Giấc mơ không hồi kết

Có lẽ đã có rất nhiều người từng trải qua cảm giác mơ về một giấc mơ sống động và chân thực trong khoảnh khắc, nhưng khi tỉnh dậy, nó dần tan biến, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng, thứ đọng lại duy nhất chỉ là cảm giác mơ hồ, lạc lõng, một cảm giác để lại cảm xúc mạnh mẽ mặc dù ta không nhớ gì về nó hết.

An tỉnh dậy trên chiếc giường ấm cúng lúc sáu giờ sáng, ánh nắng nhạt nhòa len qua tấm rèm cửa sổ. Cậu sống trong một căn hộ nhỏ ở khu chung cư gần trung tâm thành phố Hà Nội, nơi nhịp sống luôn bận rộn và vội vã. Hôm nay như bao ngày khác, An lại cảm thấy trống rỗng, một nỗi buồn âm ỉ mà không thể diễn tả thành lời. Suốt hai năm nay, những giấc mơ lập đi lập lại, thoáng hiện trong khoảnh khắc như những mảnh ký ức xa xôi. Nhưng mỗi khi tỉnh giấc, chúng lại tan biến, để lại trong An cảm giác hụt hẫng như có thứ gì đó rất quan trọng đã mất đi, mà cậu tài nào cũng không thể nhớ được, giống như những bóng ma ám ảnh cậu từng ngày.

Từ nhỏ, An đã mồ côi cha mẹ, được gửi đến một cô nhi viện ngoài rìa thành phố. Không như những đứa trẻ khác chỉ biết vui đùa, An đã trưởng thành và hiểu được giá trị của sự nỗ lực. Trong khi lũ bạn mê chơi bời, cậu lại mệt nhoài học tập, ôm trong lòng ước mơ thoát khỏi cảnh nghèo đói thiếu thốn. Cậu biết rằng chỉ có tri thức mới có thể thay đổi số phận. Trời không phụ lòng người, sau những năm học vất vả, An cũng đỗ vào một trường đại học top đầu cả nước. Trong bốn năm, cậu không chỉ đạt được nhiều thành tích xuất sắc mà còn kiếm được một cô bạn gái xinh đẹp. Họ bắt đầu hẹn hò, xây dựng những kỷ niệm tươi đẹp với nhau trong những ngày tháng sinh viên.

Sau khi tốt nghiệp, nhờ vào thành tích và thực lực vượt trội, An nhanh chóng được nhận vào một công ty lớn với mức lương đáng mơ ước: 6000 đô mỗi tháng. Cuộc sống tưởng chừng đã mở ra một trang mới đầy hứa hẹn cho An với công việc ổn định, tình yêu và tương lai tươi sáng. An đã nghĩ rằng cuộc đời như thế đã là hạnh phúc, nhưng mọi thứ đã thay đổi vào hai năm trước, khi cậu 24 tuổi. Những giấc mơ không thể nhớ cứ lặp đi lặp lại ngày qua ngày khiến An bắt đầu suy sụp. Nó thôi thúc cậu đi tìm thứ gì đó, một ai đó rất quan trọng, giống như mảnh ghép quan trọng nhất của hạnh phúc.

An với khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, lặng lẽ bước xuống giường. Cậu bắt đầu vệ sinh cá nhân, nước lạnh chạm vào làn da như muốn kéo cậu tỉnh táo hơn, nhưng nỗi mệt mỏi vẫn bám chặt An như những bóng ma. An đứng trước gương, nhìn sâu vào đôi mắt mình. Gương mặt hiện tại chẳng còn sự rạng rỡ như lúc mới ra trường, giờ chỉ còn lại những dấu vết của sự kiệt quệ và mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác. An thở dài, buông bỏ những suy nghĩ ấy, rồi nhanh chóng thay đồ.

Cậu bắt đầu bước đi với cơ thể kiệt quệ xuống bãi đỗ xe. Cậu lên chiếc ô tô quen thuộc của mình, tiếng động cơ vang lên nhưng cậu vẫn chìm đắm trong giấc mơ không thể nhớ đó. Đường đi tới công ty diễn ra trong im lặng, chỉ có những tiếng nhạc không lời vang lên trong xe một cách trống rỗng.

An bước vào công ty, không một chút cảm xúc nào trên gương mặt. Cậu giống như một cỗ máy, lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc, cắm đầu vào hàng đống tài liệu và dự án với hy vọng có thể quên đi sự trống rỗng và nỗi buồn bã không lời. Trong mắt đồng nghiệp, An là một người ít nói, xa cách, dường như chẳng có gì ngoài công việc. Không ai biết rằng trước đây cậu cũng là người vui vẻ và hòa đồng với mọi người.

Rất nhanh, giờ tan tầm cũng đã đến, An lê bước với cơ thể mệt mỏi, trở về căn hộ nhỏ của mình. Khi vừa mở cửa bước vào, cậu thấy ánh đèn trong nhà đã được bật sáng và mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp không gian. Khuôn mặt vô cảm của An không thay đổi, như đã quá quen với việc này.

Lúc này, từ trong bếp, một cô gái xinh đẹp bước ra với thân hình cao gầy, khoảng 1m7, mái tóc óng mượt và đôi mắt đầy sức sống. Cô bước ra với nụ cười trên môi nói: “An, anh về rồi à”. Cô gái đó tên Linh, bạn gái của An từ thời đại học. Dù quen nhau lâu, nhưng Linh vẫn luôn chăm sóc An tận tình mỗi ngày.

Nghe tiếng Linh, An mệt mỏi gượng cười, cố tỏ ra vui vẻ nhưng nụ cười của cậu thật gượng gạo. Cậu gật đầu chào Linh rồi lẳng lặng bước vào phòng tắm. Nước chảy xuống giúp xoa dịu phần nào sự căng thẳng trong công việc, nhưng trong thâm tâm An vẫn là khoảng trống rỗng về cảm xúc.

Khi An tắm xong bước ra, đồ ăn đã được bày biện ngon miệng trên bàn. Phải thừa nhận Linh là một cô gái hoàn hảo về mọi mặt: xinh đẹp, giỏi giang và nấu ăn rất ngon. Cậu ngồi xuống bàn, nhìn những món ăn hấp dẫn mà Linh đã chuẩn bị trước mắt, nhưng trong lòng lại chẳng có chút cảm xúc nào. Với cậu, đồ ăn giờ đây chỉ là thứ để duy trì cuộc sống trống rỗng và vô vị. Mỗi bữa ăn, mỗi ngày trôi qua đều như một vòng lặp không kết thúc. Cậu đã mất dần đi sự thỏa mãn hay niềm vui từ những điều đơn giản.

“Sao vậy, không ngon sao?” Linh hỏi với chút lo lắng, đôi mắt quan tâm nhìn về phía An. Cậu đáp lại bằng động tác máy móc, cầm đũa gắp đồ ăn vào miệng. Rõ ràng món ăn rất ngon, nhưng cậu không cảm nhận được gì ngoài vị nhạt nhẽo của sự trống trải bên trong. An cố mỉm cười gượng gạo như thường lệ nói: “Ngon”. Cậu nói, nhưng trong lòng biết rõ rằng mình đang nói dối, không chỉ với Linh mà còn với chính bản thân mình.

Linh thở dài, ánh mắt đầy thất vọng buồn bã. Cô biết rõ rằng An đang nói dối, An chỉ đang cố gắng giả bộ mà thôi, nhưng sự trống rỗng trong giọng nói và cử chỉ của cậu không thể che giấu được sự thật. Cô ngồi nhìn An đang ăn cơm với khuôn mặt vô cảm, Linh cảm thấy cậu bây giờ thật xa lạ.

Cô ngồi im lặng, nhìn người bạn trai mình đã yêu thương suốt bao năm qua, nhưng giờ đây lại giống như một người khác. Trong khoảnh khắc đó, Linh bất giác nhớ lại những ngày còn học đại học. Hồi đó, An không phải như bây giờ, mà luôn tràn đầy năng lượng, đôi mắt tỏa sáng khi nghĩ về tương lai và ước mơ của mình. Họ đã từng cười nói, cùng vượt qua khó khăn và xây dựng những kỷ niệm thật đẹp.

Linh thở dài, nhìn An, cố gắng tìm kiếm ánh mắt của cậu. “An, chiều mai chúng ta đi hẹn hò được không?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, như đang tìm kiếm sự đồng ý.

An trầm mặc một lúc, sự im lặng kéo dài khiến không khí trở nên lặng nề. Cuối cùng, cậu đáp: “Có thể… anh sẽ sắp xếp thời gian”. An nói với giọng điệu không hứng thú và miễn cưỡng.

Thấy vậy, Linh cảm thấy bất đắc dĩ. Cô đứng dậy thu dọn một chút rồi quay sang nhìn An, giọng điệu chứa chút buồn bã: “Em đi về đây… Hy vọng ngày mai anh sẽ giữ lời hứa.”

Cô cầm túi xách bước ra ngoài với một chút hy vọng còn sót lại về buổi hẹn hò ngày mai. Khi cánh cửa khép lại căn phòng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ để lại an ngồi đó với những suy nghĩ mông lung trống rỗng




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro