Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1 trở lại

"A!" Trong bóng tối, tiếng la hét vang lên "Các ngươi, các ngươi muốn gì!?" tiếng nữ hài non nớt vang lên, khuôn mặt nữ hài bị dọa mà trở nên xanh xao, hai mắt to tròn đẫm lệ, môi run rẩy chọc người thương tiếc.

"Bang!'' một cái tát thật nhanh và tàn nhẫn vào khuôn mặt nhỏ 'Câm miệng! Phế vật ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!''

''Bang''

''Tiểu lê nàng nhưng không đáng để ngươi bẩn tay a!'' Một giọng nam khàn khàn vang lên

''Bang!'' ,''Ai nha, ta lỡ tay!''

"Tiểu Lê, nàng là nữ nhi của thừa tướng a, là đích nữ, chúng ta chỉ là nô tài của phủ thừa tướng nha!''.

Nữ tử kêu Tiểu Lê hừ 1 tiếng ''Thì sao? thừa tướng cũng có để ý đến nữ nhi này đâu, còn chưa nói nàng là phế vật ngay cả 1 nô tài cũng không bằng, ngươi nha để ý đến nó làm gì?, mau đưa trường tiên đây!''

''Lỡ...'' Nam tử chưa nói đã bị Tiểu Lê liếc mắt ''Hừ! Cùng lắm cũng không hỏi ta đâu, nhị tiểu thư, tam tiểu thư vẫn luôn đánh nàng đó thôi, cùng lắm thì...''.

Nam tử thở dài, đưa roi cho tiểu Lê ''Ngươi cẩn thận nha, tam tiểu thư lần trước đánh đại tiểu thư hôn mê mấy ngày vừa xuống giường chiều nay đấy!''.

''Ta biết rồi, Tỉ ca'' Tiểu Lê giơ lên đôi tay lấy trường tiên, cười ác ý.

Hai người nói chuyện quên mất nữ hài đang van xin đằng kia, Tiểu Lê giơ tay cầm roi quật xuống người nữ hài

''Bặp!''

''kêu lên đi, kêu lên!''

''Aaa, tha, tha cho ta đi mà!'' Nữ hài run lên không ngừng khóc lóc van xin

''Bặp!'' ''Bặp!''''Bặp!'' ...

''Bộp!'' nữ hài nho nhỏ gầy yếu thân mình không chịu đựng được ngã xuống đất, nhắm đôi mắt đen lại

''Hừ! Giả chết đó hả! Đứng lên cho ta !''

''Bặp!'' ''Bặp!''

Trường tiên một lần nữa hướng về nữ hài kia, nhưng chưa đến người nữ hài, nữ hài rốt cuộc có động tác, nàng nhanh tay bắt con roi nhưng vẫn nằm đó, đôi mắt to chưa mở. Cả căn phòng yên tĩnh lại, khoảng nửa nén nhang qua nàng mới kêu lên

''Hửm!? Lăng Nguyệt Quốc!? Phượng Nguyệt Linh? Ha...Ha!"

"Ta đã trở lại!"

Phượng Nguyệt Linh nào còn bộ dáng, tiếng nói nhu nhược. Giờ phút này có thể so sánh nàng với Tu la vương xem ai đáng sợ hơn!

Nàng chậm rãi ngồi dậy, mở đôi mắt to tròn. Tròng mắt cũng thay đổi mắt đen thay thành đôi mắt tím lãnh quang khiến Tiểu Lê cùng Tỉ ca run rẩy. Vẫn chưa lấy lại tinh thần Tiểu Lê kêu lên ''Ngươi...ngươi''

''Ân!'' Giọng nói lạnh lẽo bắt đầu, lúc này Phượng Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn hai người màu tím tròng mắt lạnh lẽo mang theo vài phần chi ý sát khí, khuôn mặt nhỏ giơ lên một nụ cười tàn nhẫn, đầu trường tiên nhỏ trong tay, nàng dùng sức cả cây trường tiên từ trên tay Tiểu Lê bay về hướng nàng.

''Ân!cái thứ này cũng ó thể đụng vào ta?'' nghe không ra hờn giận trong lời nói, nàng cầm trường tiên nhìn nó rồi lại nhìn hai người.

''Hừ, phế vật ngươi nói gì, ngươi'' Tiểu Lê chua nói hết câu,bị trường tiên phóng tới khuôn mặt của nàng

"A!'' tiểu Lê bị roi đánh vào mặt tạo thành một vết rách dài từ trán xuống chân, trông rất đáng sợ

''Ai nha! Như thế nào mà kém vậy nhỉ ? Lẽ ra chỉ dùng roi này có thể khiến nàng ta chết phanh thây'' bây giờ nàng thật yếu a. Phượng Nguyệt Linh thở dài, không để ý đến hai người đang chuẩn bị hướng phía mình

'' Ngươi đi chết đi!" Tiểu Lê đánh một đạo về phía Phượng Nguyệt Linh

''Ta mệt rồi nên...chết đi'' Nàng nói xong một ngọn lửa tím từ trên người Tiểu Lê nổi lên, Tiểu Lê giật mình, nhanh tay dập lửa, ngọn lửa không mảy may, Tiểu Lê la hét, lăn lộn tê tâm liệt phế âm thanh làm nam nhan tên Tỉ ca sợ hãi, 1 mùi khai khai bốc lên làm Phượng Nguyệt Linh nhíu mày, vung tay lên ngọn lửa đỏ phát ra đốt cháy người Tỉ ca khiến hắn có cảm giác như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn hắn, không phải ở thân xác mà là linh hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro